Cuộc Sống Của Nguyên Phối Pháo Hôi (Dịch Full)

Chương 146 - Chương 148

Chương 148
Giang mẫu nói những lời này, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm vẻ mặt của tiểu nhi tức nhà mình, sau đó tiếp tục nói: “Nếu như đã không biết thì thôi, một khi đã biết rồi ta nhất định sẽ không để huyết mạch của Giang gia lưu lạc bên ngoài đâu.”

Vừa nói, vừa ngoái đầu lại nhìn đại nhi tức Hồ thị: “Con là bá mẫu của bọn trẻ. Quan nhi không ở đây, sau này phu thê các con phải phải chăm sóc mẫu nữ bọn họ nhiều hơn đấy.”

Hồ thị có thể nhìn ra, biểu hiện của đệ muội rất không đúng. Nhưng mà bây giờ đồng ý cũng không được, không đồng ý cũng không xong, quả thật trái phải đều khó.

Tần Thu Uyển bỏ ngoài tai những lời bà bà nói với đại nhi tức, nhìn nữ nhân trên đất nói: “Nếu hai đứa trẻ của ngươi là của chàng ấy, thì ngươi làm sao có thể chứng minh ngươi đã từng cùng chàng ấy thân mật.”

Một vết ửng đỏ lướt qua trên mặt Triệu Hà Nguyệt, nàng ta ngại ngùng cúi đầu nói: “Có một nốt ruồi đỏ phía sau eo của Quan lang.”

Vậy thì không sai đi đâu được.

Giữa nam nữ trừ khi đã từng lên giường, đã vô cùng thân mật rồi nếu không sẽ không thể nhìn thấy eo của đối phương.

Vẻ mặt Giang mẫu vui mừng.

“Các ngươi những năm qua đã ở đâu?”

Triệu Hà Nguyệt ngập ngừng nói: “Phu nhân, đó là một quán trọ nhỏ. Ta không muốn làm khó người, người cũng đừng làm khó ta. Nếu người đã không muốn để chúng ta ở lại, vậy thì cứ xem như hôm nay chúng ta chưa từng đến vậy.”

Vừa nói, nàng ta vừa đi vừa kéo hai con.

“Đi nào.”

Giang mẫu thấy tiểu nhi tức không muốn chăm sóc ba người bọn họ, nhưng đây là người con duy nhất còn lại của nhị nhi tử, dù sao bà cũng sẽ không để bọn họ đi. Lập tức nói: “Không được đi.”

Bà ta nhìn Tần Thu Uyển, tức giận nói: “Quan nhi vì đi đón phụ thân con mà xảy ra chuyện. Người đã không còn nữa, sao con có thể ghen tị như vậy được? Nếu như con không cho ở lại thì ta cho ở lại, ta chăm sóc cho bọn họ toàn bộ được chứ?” Lời vừa nói xong, liền phân phó cho quản gia bên Giang gia: “Trở về thu dọn trong viện đi, sau đó sắp xếp cho ba người bọn họ.”

Quản gia Giang gia đáp ứng một tiếng, nhưng ánh mắt lại trộm nhìn về phía Hồ thị.

Sau khi đệ đệ của trượng phu của Hồ thị lấy thê tử, nàng ta đã coi số tài sản í ỏi trong gia đình là đồ trong túi mình rồi, thấy có người muốn móc tài sản trong túi mình ra, làm sao nàng đồng ý được? Liền lập tức nói: “Nhị đệ đã là người của Đinh gia, lúc đầu đến đó, đệ ấy thậm chí còn đổi thành họ Đinh. Hợp lý nhất vẫn là do Đinh gia chăm sóc.”

Nhìn thấy đại nhi tức không nghe lời, Giang mẫu liền khó chịu: “Giữa huynh đệ với nhau nên giúp đỡ, dìu dắt nhau, những năm này Quan nhi đã giúp đỡ gia đình bao nhiêu trong lòng con chắc cũng biết rõ. Hôm nay nếu như đổi thành các con xảy ra chuyện, Quan nhi vẫn còn ở đây, nó nhất định sẽ dốc tâm dốc sức chăm sóc cho mẫu nữ bọn họ.”

Hồ thị: “...” Tiền bạc trong túi của mình, ai lại rộng lượng lấy ra chứ.

Nếu như nàng có gia nghiệp nhiều như Đinh gia, cũng sẽ không trốn tránh chuyện này.

Hồ thị hiếu thảo với bà bà và là một nhi tức ngoan ngoãn. Nhưng con thỏ bị dồn đến đường cùng cũng biết cắn người. Chuyện chăm sóc tôn tử cũng không phải chuyện một hai ngày, nuôi một người thì phải giúp nó thú thê, sinh con, sau này còn phải chia nhà.

Những chuyện phía trước Hồ thị có thể nghiến răng nghiến lợi chấp nhận, còn chuyện chia nhà, nàng còn lâu mới đồng ý.

“Nữ nhân này ở bên ngoài, chúng ta chưa từng gặp qua, đột nhiên lại mang theo hai đứa trẻ đến...”

Nếu nói nữa, thì chắc là hỏi về thân thế của hai đứa trẻ.

Triệu Hà Nguyệt mặt đầy nước mắt: “Ta chưa từng nghĩ qua sẽ nhận người thân, các người cũng đừng nói những lời khó nghe như vậy, ta bây giờ đi ngay đây. Từ nay về sau, các người cứ xem như trên đời này không có mẫu nữ bọn ta là được.”

Nàn ta vừa nói xong thì đã dắt theo hai đứa nhỏ và rời đi.

Giang mẫu lo lắng: “Ta không phải không nhận, ngươi trước tiên đừng đi...”

Mặc dù bà ta đã lớn tuổi, sau khi nhi tử mất, mấy hôm thức vài đêm đã làm bà ta kiệt sức, nhưng bà ta lại có thể nhảy lên tóm lấy nữ nhân kia lại, từ đó có thể thấy bà ta yêu bọn trẻ đến nhường nào.

Ánh mắt Hồ thị sắc bén, lạnh lẽo: “Nương, nhị đệ không ở đây, lỡ như có người đến cửa lừa gạt...”

“Người ta còn định đi rồi, căn bản không muốn nhận người thân. Làm sao giống những người lừa gạt chúng ta được?” Giang mẫu lo lắng, khoát khoát tay buông lời nặng nề: “Dù sao hôm nay ta vẫn muốn nhận tôn tử tôn nữ này, ai ngăn cản cũng đều không được.”

Hồ thị há hốc mồm không dám tiếp tục cãi bà bà. Thực sự lúc này tâm tình Giang mẫu kích động, nàng sợ nàng phản bác bà ta lại khiến cho bà ta tức giận sinh bệnh.

Nhưng mà, kêu nàng ta nhắm mắt nhắm mũi đón ba mẫu nữ bọn họ vào cửa. Nàng ta tuyệt đối không thể đáp ứng. Ánh mắt nàng đảo đi, nhìn về phía Tần Thu Uyển bên cạnh: “Đệ muội, nếu như thừa nhận đứa nhỏ này, chuyện nhị đệ không chung thủy với muội sẽ không giấu được nữa.”

Tần Thu Uyển gật đầu: “Tỷ nói đúng.”

Ánh mắt Giang mẫu sắc bén nhìn đại nhi tức, lại nghe tiểu nhi tức nói nhỏ: “Theo ý của muội, muội tuyệt đối sẽ không nhận. Dù phu quân thật sự có hai con với nữ nhân này, chỉ cần không nhận đứa trẻ về nhà, muội có thể lừa bản thân mình còn chàng ấy sẽ không thể lừa dối muội.”

Giang mẫu trừng mắt nhìn nàng: “Chuyện này thật sự đã phát sinh, cho dù con có lừa bản thân mình thì chuyện cũng đã phát sinh rồi.”

“Người nói cũng có lý.” Tần Thu Uyển gật đầu: “Cho nên, con không phản đối người nhận hai đứa trẻ này về.”

Nghe đến đây, Giang mẫu vui mừng khôn xiết, trong đầu thoáng chốc có rất nhiều suy nghĩ. Ví dụ đợi sau này Đinh Viễn Bằng không còn nữa, đứa trẻ này có thể sẽ được nhận đích mẫu, sau này sẽ tiếp quản tài sản trong nhà...

Suy nghĩ thì rất nhiều, trên thực tế đó chỉ là một khoảnh khắc. Bà ta càng nghĩ càng cảm thấy tốt đẹp, liền nghe thấy tiểu nhi tức nói: “Nhưng mà, lúc đầu Giang Thiếu Quan đến đây, đã thề là toàn tâm toàn ý đối tốt với con, hết lòng hết sức chăm sóc con và phụ mẫu của con. Nếu như vi phạm, sẽ cam chịu cảnh không một xu dính túi mà rời đi. Chàng ấy bên ngoài có hai đứa con, âm thầm cùng nữ nhân khác qua lại nhiều năm như vậy, sớm đã vi phạm lời thề. Cho nên, nếu bọn họ muốn nhận thân thì phải chịu ấm ức, cứ theo lời thề ban đầu của chàng ấy rồi mang chàng ấy rời khỏi là được.”

Tần Thu Uyển lấy tay áo lau nước mắt, vẻ mặt rất buồn bã: “Hiện tại chàng ấy không thể tự đi được, các người có thể đưa chàng ấy đi! Từ nay về sau hai nhà chúng ta cắt đứt, xem như chưa từng kết thân với nhau.”

Hồ thị choáng váng.

Giang mẫu cũng ngẩn ra: “Tại sao lại phải làm vậy?”

Sắc mặt của Triệu Hà Nguyệt không tốt lắm, lập tức nói: “Bá mẫu không cần làm khó như vậy, con sẽ mang hai đứa nhỏ rời đi.”

Giang mẫu không nỡ từ bỏ việc kết thân với Đinh gia, cũng không nỡ từ bỏ hai tôn tử tôn nữ. Quả thật đã làm khó bà ta, trong lòng bà ta liền rối rắm. Mắt nhìn thấy ba mẫu nữ bọn họ muốn đi, liền lập tức đuổi theo lên trước, nói: “Các người muốn đi đâu?”

Tần Thu Uyển thấy vậy liền nói: “Cũng không cần lựa chọn đâu, các người trực tiếp mang người đi đi.” Nàng xoa xoa lông mày: “Giang lão phu nhân, xem lời nói và việc làm của người, cho dù đã đáp ứng với ta không chăm soc ba mẫu nữ bọn họ, ta cũng không tin. Nếu đã như vậy, ta cũng không muốn để để cho mình uất ức. Giống như ngài đã nói, chuyện đã xảy ra rồi, dù ta có lại lừa bản thân chưa xảy ra chuyện gì, cũng là tự lừa mình dối người. Ngài cứ mang quan tài của chàng ấy đi đi, từ nay về sau ngài chăm sóc cũng được, không chăm sóc cũng được, đều không liên quan gì đến ta.”

Thì ra là không cho Giang gia cơ hội lựa chọn, chính là muốn cắt đứt quan hệ.

Hồ thị vội vàng, đứa trẻ có một thẩm nương có lợi vô hại như vậy. Mấy năm này cũng cho Giang gia không ít lợi lộc, thật sự cắt đứt quan hệ rồi thì sau này làm sao có thể lấy đươc lợi ích.

Lập tức nói: “Đệ muội, phu thê các người tình cảm bao nhiêu năm, muội thật sự nỡ lòng làm vậy sao?”

“Yêu càng đậm sâu, hận càng đậm sâu.” Tần Thu Uyển nhìn về phía quan tài, lại lấy tay áo lau nước mắt: “Hắn phản bội muội! Tên khốn khiếp này, nếu như không chết, muội nhất định sẽ tính toán với hắn.”

Càng nói càng tức giận, lại ra lệnh cho quản gia: “Mau đưa linh đường đi, tiễn các đại sư đang làm pháp sự đi đi, nhớ đưa thêm hương nhan vào chùa. Quan tài thì đưa đến Giang gia, từ nay về sau, không được để Giang gia và thân thích khác vào cửa.”

Nói xong, cũng không cho Giang gia cơ hội phản ứng lại để cầu xin. Nàng liền quay bước đi.

Bà tức Giang gia sau khi định thần lại liền nhìn nhau.

Giang mẫu gấp gáp hỏi: “Thiếu Dương đâu?”

Hồ thị lo lắng đến độ giậm giậm chân: “Đưa quản gia đi mua lụa trắng rồi.” Lại phân phó cho hạ nhân: “Nhanh đi tìm chàng ấy, nói trong nhà xảy ra chuyện rồi.”

Quản gia bên kia đã ra lệnh cho hạ nhân dọn linh đường, còn có vài hộ vệ hùng hổ bước đến nâng quan tài lên.

Giang mẫu vội vàng ngăn cản.

Hạ nhân bị làm khó, nhưng mà chủ tử đã không ở đây, nghe lời chủ tử làm việc thì sẽ không sai được.

Bà tức Giang gia chỉ là nữ nhi, cũng không thể ngăn được. Một khắc sau, những dải lụa trắng ở linh đường đã bị dọn đi, đại sư cũng đi mất, bàn thờ cũng bị dẹp, bây giờ chỉ là một linh đường bình thường, làm gì có tang sự đau thương ở đây?

Đến lượt là bà tức bị chặn lại, cuối cũng cũng bị “đưa” ra ngoài cửa lớn Đinh gia.

Đứng ở ngoài cửa bà tức rất lo lắng, nhìn thấy ba mẫu nữ người kia ở bên cạnh, Hồ thị không khỏi tức giận.

Còn Giang mẫu lại nhìn hai đứa trẻ, nhưng bây giờ bà không có được niềm vui như vừa rồi.

Thấy tình hình không ổn, Triệu Hà Nguyệt lén kéo con đi.

Chưa kịp đi được mấy bước, Giang mẫu đã chú ý đến động tĩnh của mẫu nữ bọn họ, lập tức đuổi kịp mẫu nữ bọn họ: “Các người đừng đi, vào nhà giải quyết chuyện đã.”

Triệu Hà Nguyệt không muốn đi, liền lập tức nói: “Bá mẫu, sau khi nghe tin Quan lang qua đời con thật sự không thể kìm lòng mới đến. Thật sự không có ý định để cho hai đứa trẻ nhận tổ quy tông, người cứ quên chuyện ngày hôm nay đi, cứ xem như chúng con trước nay chưa từng xuất hiện...”

Vẫn là câu nói ấy, tiểu nhi tử đã không còn nữa, giờ chỉ còn lại mỗi mấy đứa trẻ này, Giang mẫu nhất định phải chăm sóc tốt cho bọn họ, liền cố ý nói: “Trước tiên về nhà đã.”

Hồ thị biết suy nghĩ trong lòng của bà bà, trong lòng hơi tức giận, liền nhắc nhở nói: “Nương, theo con thấy, nữ nhân này muốn làm loan. Nếu như nàng ta không đến, chúng ta làm sao phải đoạn tuyệt với Đinh gia chứ?” Nàng lại nhấn mạnh thêm: “Đinh gia giàu có, quan hệ rộng rãi, có một thẩm nương ở đây, sau này lớn lên bất luận là tiền bạc hay quan hệ cũng đều sẽ được dâng đến tay. Nhưng giờ đại nghiệp trăm năm của Giang gia của chúng ta, hiện tại lại bị nữ nhân này hủy hoại...”

Giang mẫu quan tâm đến tiền bạc, cũng để ý đến truyền thừa của Giang gia, nhưng hiện tại bà lại chìm đắm trong nỗi đau mất mát, không gì quan trọng bằng huyết mạch của tiểu nhi tử.

“Sao con lại nịnh hót như vậy?” Bà ta mở miệng trách móc: “Lúc đầu nhị đệ con chăm soc một nhà chúng ta như thế nào con quên rồi sao? Bây giờ người lạnh lẽo nằm ở kia, con lại nghĩ đến tiền bạc, nghĩ đến truyền thừa, con có còn là người không?”

Hồ thị: “...” Nàng sao không phải là người được chứ?

Tiểu thúc tử* đã không còn, con người còn sống mới là quan trọng nhất. Nàng đưa tay chỉ vào cửa Đinh gia: “Nương, con cũng là vì Giang gia. Con không muốn đoạn tuyệt với họ.”

(*em của chồng)

 
Bình Luận (0)
Comment