Cuộc Sống Của Nguyên Phối Pháo Hôi (Dịch Full)

Chương 147 - Chương 149

Chương 149
Giang mẫu cũng không muốn đoạn tuyệt!

Xoay người liếc nhìn cổng lớn đang đóng chặt, Giang mẫu thản nhiên nói: "Tôn tử của ta ở đây, ta muốn đi vào, ai dám cản?"

Nói xong, liền đi qua kéo Triệu Hà Nguyệt: "Con cùng ta về nhà trước, cẩn thận nói một chút về cuộc sống của các con mấy năm nay."

Sau khi nhi tử mất đi, Giang mẫu rất muốn nghe tin tức về nhi tử của mình từ những người khác.

Triệu Hà Nguyệt không có hứng thú, trong lòng nàng ta lúc này tràn đầy buồn bực. Bởi vì kết quả chuyến đi này khác xa so với tưởng tượng, thậm chí hoàn toàn chệch khỏi dự định ban đầu, còn không thể kéo trở lại được.

“Bá mẫu à, trong nhà con còn có chút việc.” Triệu Hà Nguyệt nói xong liền muốn lặn mất.

Giang mẫu gắt gao giữ chặt người lại: "Đừng đi …..."

Triệu Hà Nguyệt bất đắc dĩ: "Gia đình con sống trong ngôi nhà thứ năm ở ngõ Quả Tương, người rảnh rỗi có thể tới tìm chúng con."

“Thật sao?” Giang mẫu bán tín bán nghi.

Triệu Hà Nguyệt gạt tay bà ta ra, mang theo hai hài tử nhanh chóng biến mất trên đường phố.

Hồ thị giễu cợt, lạnh lùng nói: "Nương, nàng ta không muốn nhận thân, hiện tại nhị đệ đã mất rồi, nàng ta diện mạo đẹp, lại còn trẻ, hoàn toàn có thể tái giá … đi theo chúng ta có thể có được cái gì?"

Sắc mặt Giang mẫu rất khó coi: "Không phải ai cũng đều nịnh hót như con!"

Hồ thị: "......" Nàng ta chỉ nói thật mà thôi, nịnh hót cái gì?

Hơn nữa, trên đời này có mấy người có thể hy sinh bản thân vì người khác?

"Vậy tại sao nàng ta phải rời đi?" Hồ thị không phục: “Hài tử sau khi nhận thân còn có thể được đại bá chăm sóc, nàng ta thì không ngừng không thừa nhận, còn có thái độ một mực e sợ trốn tránh…”

“Câm miệng!” Nói không được nhi tức, Giang mẫu tức giận: “Hiện tại là lúc so đo tính toán những cái này sao, mau chóng nghĩ cách ứng phó mới là quan trọng.”

Hồ thị bị dạy bảo, cũng không phản bác nữa, nhưng vẻ mặt bất mãn, lãnh đạm nói: “Một phụ nhân ở trong nhà như con chưa từng gặp phải loại chuyện như vậy, nương hiểu biết sâu rộng, tự mình xem mà lo liệu đi.”

Giang mẫu: "…"

Bà ta nhìn chằm chằm vào đại nhi tức: "Nhị đệ con vừa mới đi thì con liền bất kính với ta sao?"

Hồ thị trợn tròn mắt, nói: "Nhi tức không dám."

Nhìn dáng vẻ và thái độ của nàng ta, rõ ràng là dám.

Giang mẫu đang tức giận thì nhìn thấy một chiếc xe ngựa dừng ở ngoài cổng lớn, từ bên trong nhảy ra, nhi tử với vẻ mặt lo lắng, lập tức tiến lên nghênh đón: "Thiếu Dương, con về rồi sao, vừa rồi đệ tức của con phát điên, quậy phá linh đường, quan tài cũng bị nâng ra ngoài, còn nói muốn đoạn tuyệt quan hệ với chúng ta.”

Những chuyện này Giang Thiếu Dương đã nghe nói, vẻ mặt hắn ta đầy sự khó hiểu: "Đệ muội tuy là kén rể, nhưng vẫn luôn dịu dàng ngoan ngoãn, đối xử hợp tình hợp lý với người nhà của chúng ta, sao đột nhiên tính tình lại thay đổi lớn như vậy?"

Hồ thị vội vàng chạy tới, nói trước: "Vừa rồi có một nữ nhân đến đây, mang theo hai hài tử, nhất định nói hai hài tử kia là huyết mạch của Giang gia. Nương cũng ầm ĩ đi theo muốn giữ hai hài tử lại, còn nói với đệ muội bảo nàng ta giữ lại để làm bạn với Viễn Bằng. Đệ muội rất tức giận, nói rằng lúc trước khi nhị đệ tới nhà cầu thân đã thề với trời sẽ toàn tâm toàn ý đối xử với muội ta, nếu làm trái thì sẽ cam nguyện chủ động rời đi. Đệ muội vì những lời này mới đuổi chúng ta ra ngoài."

Ấn đường Giang Thiếu Dương nhíu chặt đến mức có thể giết chết một con muỗi, không khỏi xoa xoa lông mày: "Chắc chắn hài tử kia là huyết mạch của nhị đệ sao?"

Giang mẫu cuối cùng cũng có cơ hội nói chuyện, lập tức nói: "Hai hài tử kia giống như là một khuôn tạc từ nhị đệ của con, nàng ta còn có thể nói ra được nốt ruồi son mà nhị đệ của con có, sẽ không sai đâu!"

Giang Thiếu Dương cũng cảm thấy khó xử, quan hệ này dù thế nào cũng không thể cắt đứt, lập tức cũng không nói nhiều, liền đi lên bậc thang gõ cửa. Bên trong không có động tĩnh gì, hắn ta cũng không hề kinh ngạc, trầm giọng nói: “Làm phiền tiểu ca bẩm báo một chút, ta tìm đệ muội có chuyện quan trọng."

Giọng của người gác cổng lập tức từ bên trong truyền đến: “Giang công tử, xin ngài đừng làm khó dễ tiểu nhân. Cô nương nói, hôm nay tâm trạng ngài ấy không tốt, bất kể là người nào tới nhà thì cũng đều không tiếp. Nếu ngài có việc thì hôm khác đến rồi hãy nói.”

Giang Thiếu Dương lại gõ một hồi lâu, nói không ít lời hay, nhưng cổng lớn trước sau vẫn luôn đóng chặt.

Giang gia kéo một chiếc quan tài đứng ở trước cửa nhà Đinh gia nên rất bắt mắt. Sau nửa tiếng, xung quanh đã có không ít người đến xem náo nhiệt.

Giang mẫu không muốn bị người khác vây xem, đề nghị nói: "Hài cốt của đệ đệ con còn chưa lạnh, chúng ta hãy đưa nó về mai táng an nghỉ trước đã."

Lúc người chết được đặt vào quan tài mà còn chưa chôn cất thì có rất nhiều quy củ. Cứ như vậy mà bày ra trên đường phố căn bản không ra cái gì cả, Giang Thiếu Dương không cam lòng, lại gõ cửa một hồi lâu, mới bất đắc dĩ khiêng quan tài rời đi.

Tần Thu Uyển không kịp kiểm soát đám người bên ngoài, nàng vừa bước vào trong viện thì Đinh Viễn Bằng ở bên cạnh đã ngất xỉu ngã xuống đất. Cả viện lập tức loạn như cào cào.

Đợi đến khi đại phu bắt mạch, Đinh Viễn Bằng uống thuốc xong, thì đã là nửa giờ sau, lúc đó người nhà Giang gia sớm đã rời đi.

Tiễn đại phu đi rồi, Tần Thu Uyển đuổi những người trong phòng đi, một mình canh giữ ở bên giường, thò tay vào trong chăn để bắt mạch cho Đinh Viễn Bằng.

Y thuật tinh thâm, kiếp trước nàng cố ý tới Y Độc để học nên bắt mạch liền biết, Đinh Viễn Bằng đã bị trúng độc.

Đại phu bào chế một loại thuốc điều trị thân thể, mặc dù có ích nhưng không có tác dụng giải độc. Cho nên, cơ thể của Đinh Viễn Bằng mới ngày càng yếu đi.

Nàng suy nghĩ một chút, liền đứng dậy đi ra ngoài, tìm quản gia ở trong nhà: "Ta muốn đích thân kiểm tra dược liệu trong y quán."

Đinh gia trên danh nghĩa có hai y quán, trong đó có rất nhiều dược liệu, nàng tới nhà kho dạo quanh vài vòng, thì thuốc gì cũng đều có.

Buổi chiều ngày hôm đó, Tần Thu Uyển đi ra ngoài.

Đến gần tối, nàng tự tay sắc thuốc cho Đinh Viễn Bằng, đêm hôm đó, liền ngủ ở gian ngoài phòng của hài tử.

Trải qua ba ngày như vậy, những ngày này Tần Thu Uyển một tấc cũng không rời hài tử, thay hết tất cả người hầu hạ bên cạnh hài tử, ngoại trừ mình thì cũng chỉ có một nha hoàn bên người hầu hạ.

Sắc mặt của Đinh Viễn Bằng đã tốt lên, mắt thường cũng có thể thấy được.

Trong khoảng thời gian này, người nhà Giang gia thay nhau đến thăm hỏi, muốn giải thích rõ ràng với nàng.

Nhưng Tần Thu Uyển hoàn toàn không quan tâm, dứt khoát kêu người gác cổng từ chối ở ngoài cửa. Đại phu ở ngoài viện muốn vào bắt mạch cũng bị ngăn lại.

Sự thật thì đại phu đưa ra ý tưởng để Đinh Hải Dao đến tìm huynh đệ ruột Đinh Viễn Bằng ở kiếp trước chính là người hiện đang ở bên ngoài viện kia. Nhắc mới nhớ, người này còn là Đinh phụ thân tự tay đi tìm, chỉ là không biết đã bị mua chuộc từ khi nào.

Ngày này vừa vặn là đầu tháng, là ngày các quản gia chuyển giao sổ sách, trước đây những việc này đều do Đinh phụ quản lý. Sau khi ông ấy gặp chuyện không may, đây chính là lần đầu tiên sổ sách được đưa đến tận nhà.

Tần Thu Uyển đích thân đi kiểm tra, xử lý xong hai khoản mục không rõ ràng, vừa châm biếm một hồi, vừa lấy ra hai khoản phần thưởng rõ ràng minh bạch thì lúc này mới tiễn người đi.

Cuộc đối đầu ngắn ngủi đã làm cho người quản gia biết được, cô nương mới tiếp nhận này còn khôn khéo hơn cả lão gia.

Vừa mới tiễn quản gia đi, Tần Thu Uyển đang định dùng cơm trưa, thì có người đi vào bẩm báo: "Cô nương, đại phu đến rồi."

Khóe miệng Tần Thu Uyển nhếch lên một nụ cười giễu cợt: "Mời ông ta vào đi."

Vị đại phu tuổi đã cao, tóc đã bạc gần hết, sau khi vào cửa thật lâu mới thi lễ: “Cô nương, nghe nói người đang bận, lẽ ra ta không nên tới quấy rầy. Nhưng mà có một số việc, lão phu không thể không nói.”

Nói đến phần sau thì giọng điệu đã không còn khách khí.

Tần Thu Uyển gật đầu: "Bạch đại phu, có một số lời ngươi cần phải suy nghĩ kỹ rồi mới nên nói."

Đại phu không để tâm đến lời nói này, ngoan cố: "Bệnh tình của tiểu công tử đã rất nghiêm trọng rồi, mấy ngày nay người không cho ta bắt mạch, giấu bệnh sợ thuốc, như vậy thì làm sao mà được? Dựa vào tình cảm nhiều năm của chúng ta, vừa rồi lão phu cả gan xông vào cửa, ký tên bắt mạch cho tiểu công tử, lại càng cảm thấy tình hình rất không ổn."

Chất độc trong người Đinh Viễn Bằng đã được loại bỏ hai ba phần, cơ thể cũng đang dần chuyển biến tốt. Làm sao có thể có gì đó không ổn cơ chứ?

Tần Thu Uyển ngoài cười nhưng trong không cười: "Đại phu có việc cứ nói thẳng."

Đại phu tỏ vẻ thận trọng: "Tiểu công tử đã bệnh tình nguy kịch rồi. Ta nghe nói hai ngày trước còn ngất xỉu, đây là dấu hiệu của việc bệnh tình đang nặng hơn! Cô nương, ta đã chăm sóc tiểu công tử từ lâu, đã xem ngài ấy như là hài tử của mình nên ta không thể coi thường tính mạng ngài ấy được! Nhất là vừa rồi, sau khi bắt mạch xong, tim của ta tưởng chừng như bị dao cắt. Nếu cứ tiếp tục như vậy, không tới mười ngày nữa, tiểu công tử nhất định sẽ …..."

Sau khi Tần Thu Uyển đến, một số chuyện đã thay đổi, chẳng hạn như đuổi người nhà Giang gia đi. Tuy nhiên, có một số chuyện vẫn không thay đổi, chẳng hạn như lời nói của đại phu thì lại gần giống như kiếp trước.

"Theo ý của ngươi, ta nên làm như thế nào?"

Đại phu không nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của nàng, trong lòng có chút bất an. Nhưng lại có suy nghĩ khác, cô nương trước mặt cũng không phải là thiên kim tiểu thư được phụ thân che chở, mà là chủ nhân tiếp quản gia nghiệp lớn của gia đình, trở nên chững chạc cũng là điều hợp lý.

Nghĩ đến đây, mối nghi ngờ trong lòng ông ta đều tan biến hết: “Cách duy nhất chính là tìm máu của một người thân trạc tuổi tiểu công tử làm thuốc dẫn, dẫn ra một cơ hội sống cho ngài ấy, sau đó mới điều trị tận gốc tốt được." Ông ta chắp tay nói: "Cô nương, bệnh tình tiểu công tử đã nguy kịch rồi, người cần phải quan tâm."

Vẻ mặt Tần Thu Uyển không thận trọng như ông ta, cười như không cười nói: "Tại sao trước đây ngươi không nói ra biện pháp này?"

Đại phu trịnh trọng: "Lúc đó bệnh tình của tiểu công tử không nặng lắm, có ta cẩn thận chữa trị, nhất định có thể khỏi bệnh. Đáng tiếc, cô nương không để ta bắt mạch…Đã kéo dài tình trạng bệnh…"

Tần Thu Uyển suýt chút nữa thì bật cười.

Kiếp trước Đinh Hải Dao từ đầu đến cuối đều không hề giận dỗi gì, đại phu có thể đến gặp Đinh Viễn Bằng bất cứ lúc nào, nhưng ông ta cũng nói ra những lời này.

Nếu không có những kinh nghiệm này của Đinh Hải Dao, Tần Thu Uyển đã tin những gì đại phu nói rồi.

Thực đúng là nói bậy bạ một cách đàng hoàng mà.

“Không có huynh đệ ruột thịt gì ở đây hết.” Sắc mặt Tần Thu Uyển nhàn nhạt: “Ý của ngươi, ta đã hiểu được, nếu như không có máu của người thân nhất làm thuốc dẫn thì ngươi sẽ bó tay không có biện pháp. Vậy thì, ta mời một người cao minh khác là được." Nàng cao giọng phân phó: "Người đâu, tiễn đại phu rời đi."

Đại phu: "…"

Trên khuôn mặt già nua của ông ta hiện lên vẻ kinh ngạc: "Cô nương, ta đã chăm sóc tiểu công tử nhiều năm, không có công lao thì cũng có khổ lao. Nói không khách khí, nếu không có ta, tiểu công tử sớm đã…"

Tần Thu Uyển đưa tay ngăn cản lời nói của ông ta: "Bao năm qua, Đinh gia cũng không đối xử tệ với ngươi. Hơn nữa, cả trong lòng ngươi và ta đều hiểu rõ, tại sao phải dùng máu của người thân nhất để làm thuốc dẫn. Xem trọng tình cảm ngươi đã chăm sóc cho con ta nhiều năm như vậy, có một số việc ta sẽ không vạch trần ngươi."

Nói đến đây, tựa hồ rõ ràng là nói đại phu có mục đích nên mới muốn máu của người thân nhất làm thuốc dẫn.

Sắc mặt đại phu có chút thay đổi, kinh ngạc nhìn nữ tử trước mặt, sau khi nhìn thấy sự giễu cợt trong mắt của nàng thì trong lòng sửng sốt, thi lễ, rồi nhanh chóng rút lui.

Buổi chiều ngày hôm đó, đại phu liền dọn ra khỏi Đinh gia.

Tần Thu Uyển không có ý định buông tha cho ông ta.

Y thuật của Bạch đại phu quả thực là cao minh, trong những năm đó đã nhiều lần cứu Đinh Viễn Bằng đang hấp hối trở về dân gian. Nhưng mà, Đinh gia cũng đã trả đủ cho ông ta.

Ông ta cứu người thì đã lấy được những thứ ông ta xứng đáng nhận được, những thứ không nên lấy, ông ta cũng không thể lấy.

Có điều, Tần Thu Uyển tạm thời không có chứng cớ, chỉ có thể để người theo dõi ông ta.

Mà trong một cái viện nhỏ trong ngõ nào đó ở ngoại thành, Triệu Hà Nguyệt cứ thỉnh thoảng lại nhìn về phía cửa, lòng tràn đầy tự tin chờ người đến đón.

Đáng tiếc đợi cả ngày trời, chỉ có một người bán củi đến.

Dần dần, lông mày càng nhíu chặt, Giang Vân Nhi ở bên cạnh ngập ngừng hỏi: "Nương, có phải đã xảy ra điều gì bất trắc rồi hay không?"

 
Bình Luận (0)
Comment