Cuộc Sống Của Nguyên Phối Pháo Hôi (Dịch Full)

Chương 148 - Chương 150

Chương 150
Nỗi bất an trong lòng Triệu Hà Nguyệt càng ngày càng lớn, nhưng ngoài miệng lại nói: "Nàng ta không thích ba mẫu tử chúng ta, đương nhiên sẽ đắn đo một chút. Bây giờ hai mẫu tử bọn họ sống nương tựa vào nhau, nàng ta chắc chắn không nỡ để Đinh Viễn Bằng chết nên sớm muộn cũng sẽ tìm tới cửa thôi, chúng ta cứ kiên nhẫn chờ đi."

Giang Vân Nhi tuy mới bảy tuổi nhưng thật ra đã rất hiểu chuyện.

Hai mẫu tử bình tĩnh chờ đợi, vốn cho rằng không vượt quá ba ngày là sẽ có tin tức tốt. Không ngờ đã năm ngày trôi qua mà còn chưa thấy có người nào đến đây mời bọn họ.

Triệu Hà Nguyệt không đợi được nữa, bảo xa phu lái xe ngựa chở đến Đinh gia.

Đại môn Đinh gia đóng chặt, sau khi nghe ngóng thì biết được, chủ tử trong nhà đã mấy ngày không đi ra ngoài rồi.

Triệu Hà Nguyệt muốn nghe ngóng chuyện trong Đinh phủ, nhưng cũng không thu hoạch được gì, chuyến này đi hoàn toàn công cốc.

Tần Thu Uyển rất nhanh đã nhận được tin tức ở ngoài cửa lớn có người lởn vởn, còn có ý đồ nghe ngóng chuyện của Đinh phủ, nhưng cũng không coi là chuyện gì đáng kể. Nàng đứng dậy đi đến phòng của Đinh Viễn Bằng, nhìn sắc mặt Đinh Viễn Bằng trên giường so với hai ngày trước đã dễ nhìn hơn không ít, cười nói: "Có muốn ra ngoài không?"

Đinh Viễn Bằng từ ba tuổi đã sinh bệnh, sau đó cũng rất ít khi đi ra ngoài. Mà cái gì càng không có được thì người ta lại càng muốn, vậy nên cậu nằm mơ cũng mơ đến việc được đi trên đường tản bộ.

"Muốn!"

Tần Thu Uyển cười nhẹ nhàng: "Con nhớ phải uống thuốc, ngày mai ta sẽ dẫn con ra ngoài."

Đinh Viễn Bằng vui sướng, dù phải uống thứ khổ thuốc đáng sợ, nhưng cũng cảm thấy nó dễ uống hơn rất nhiều so với ngày xưa, còn rất sảng khoái.

Tần Thu Uyển nói được làm được, sáng sớm hôm sau liền dẫn cậu đi dạo.

Gần đây, Đinh gia xảy ra nhiều chuyện, bên ngoài đã sớm truyền ngôn khắp nơi. Tần Thu Uyển không đưa ra câu trả lời nên làm cho lời đồn đại không chỉ không giảm bớt, mà còn càng trở nên ầm ĩ hơn.

Rất nhiều người nói, huyết mạch duy nhất của Đinh gia bị bệnh nặng nên Đinh Hải Dao không chịu đi ra ngoài, hẳn không qua mấy ngày nữa là sẽ ra đi. Còn ba mẫu tử bên ngoài chạy tới nhận thân có thể được Đinh gia tiếp nhận hay không, thì phải nhìn vào việc Đinh Hải Dao và phu quân có được bao nhiêu phần tình ý.

Việc Đinh Hải Dao đến cả mộ của Giang Thiếu Quan còn không thèm lập, có thể giải thích theo hai cách, một là hận hắn tận xương, hai là yêu hắn tận xương, không nhìn thấy thi thể nên không chịu thừa nhận việc hắn đã rời đi.

Nếu như là cái trước, gia nghiệp Đinh gia sẽ rơi vào tay nhà nào, không ai đoán được. Còn nếu như là cái sau, Đinh gia... có lẽ sẽ thật sự rơi vào tay ba mẫu tử Giang gia kia.truyenggg.com - Chỉ 1000 đồng /ngày đọc miễn phi kho truyện dịch VIP không giới hạn !

Nhưng tất cả tin tức kia, đến lúc nhìn thấy mẫu tử hai người đi du ngoạn thì lập tức đổi chiều.

Người bệnh nặng đến mức chỉ còn lại một hơi là Đinh Viễn Bằng, vậy mà còn có thể một mình đi lại, nhìn chỉ hơi tái nhợt suy yếu một chút chứ cũng không nguy kịch như đã nói.

Với bộ dáng này, có lẽ cũng có thể trưởng thành được.

Nói cách khác, gia nghiệp Đinh gia chắc chắn sẽ truyền cho cậu ta hoặc là con của cậu ta.

Về phần người khác... Sớm thu lại tâm tư đi.

Ngoại nhân chẳng qua chỉ lấy việc này làm đề tài nói chuyện với bằng hữu, nhưng vào trong mắt những người hữu tâm thì lại rất khó mà tiếp nhận.

Ví dụ như Triệu Hà Nguyệt.

Lúc nghe hàng xóm sát vách nói tiểu công tử Đinh gia đã có thể ra đường dùng bữa thì mặt nàng ta tràn đầy vẻ khó tin: "Là Đinh gia kia sao?"

Đại nương hàng xóm cũng khó hiểu hỏi lại: "Ở trong thành này ngoại trừ Đinh gia kia thì còn Đinh gia nào nữa." Trong nhà bà còn có việc, cũng lười nhiều lời với loại người này.

Những năm gần đây Đinh gia không ít lần trợ giúp những người cùng khổ, Đinh tiểu công tử bị bệnh nguy kịch, rất nhiều người đã âm thầm cầu phúc thay cậu, đều mong cho Đinh gia giàu có thật dài lâu. Triệu Hà Nguyệt bày ra vẻ mặt này... giống như là không vui vì sức khỏe tiểu công tử có chuyển biến tốt đẹp vậy.

Trong lòng Triệu Hà Nguyệt có ngàn vạn suy nghĩ, thật sự không phát hiện ra sự bất mãn của đại nương. Mắt thấy người đã đi mất, ngay cả lời chào hỏi cũng không kịp nói thì liền quay người vào cửa.

* Gần đây Giang mẫu cũng rất là khó chịu.

Tiểu nhi tử không còn, nhi tức còn đoạn hôn với Giang gia, quả nhiên là người đi trà lạnh. Trong nội tâm bà khó chịu nên đã khóc không ít lần, nhưng vẫn ráng chống đỡ làm tang sự cho tiểu nhi tử.

Tang sự xong xuôi, bà định đến tìm Triệu Hà Nguyệt.

Vẫn là câu nói kia, tiểu nhi tử đã không còn, bà dù thế nào cũng phải nuôi lớn huyết mạch của nó.

Bà nghĩ thì nghĩ là vậy, nhưng lúc bà đang dặn dò thì vừa vặn bị Hồ thị nghe thấy.

Người nào trong nhà đang có tang thì không nên đến nhà người khác làm khách, nhất là còn chưa qua ba bảy bốn chín ngày. Nếu đi đến nhà khác, người khách khí sẽ dùng hảo ngôn hảo ngữ để khuyên về, còn gặp phải người tính tình mạnh bạo thì có thể còn bị đuổi đi.

Hồ thị biết tính bà bà vốn rất tùy hứng, hiện nay Giang gia không giàu có còn không có thân thích, không nên đắc tội với ai cả, lập tức hiếu kì hỏi: "Nương, người đi đâu vậy?"

Lại sợ bị bà bà quở trách, bèn giải thích: "Mấy ngày gần đây người đều không ngủ ngon được, lúc này mà đi ra ngoài thì thân thể người có chịu được không?" Sợ mình nói quá khó hiểu làm bà bà không hiểu được, nàng nhấn mạnh: "Nương, lúc người ra cửa, nhớ buộc vải trắng lên trên xe ngựa. Nhà chúng ta đang có tang, không va chạm với người nào là tốt nhất."

Giang mẫu khoát khoát tay: "Cũng không phải là ngoại nhân, ta muốn đi nhìn đôi hài tử của nhị đệ con."

Hồ thị: "..." Thế thì còn hơn cả ngoại nhân?

Trong lòng nàng bực bội, cũng thể hiện nỗi bực bội qua giọng nói: "Đệ muội đã không thích các nàng rồi, mà người còn muốn nhận thân, chẳng lẽ người thật sự muốn đoạn hôn với Đinh gia?"

"Đệ muội con còn đang tức giận, qua một thời gian nữa ta lại đến cửa nói chuyện thì nó sẽ hiểu thôi." Giang mẫu xem thường: "Nhị đệ con không có ở đây, vô luận như thế nào ta cũng phải chăm sóc tốt huyết mạch của nó. Nếu con không chịu thì cứ coi như không biết đi."

Đã biết chuyện rồi còn có thể làm như không biết sao?

Hồ thị đuổi theo, khuyên bảo: "Nương, nếu đó là huyết mạch của nhị đệ thật thì chúng ta đúng là không thể làm như không biết gì cả. Việc người muốn nhận họ vào nhà, con cũng có thể lý giải. Nhưng người có thể nghe con nói một chút hay không, việc nhận thân này cứ để sau, trước tiên đừng lấy thân phận chủ nhà của người tới nữa, chờ thuyết phục được đệ muội rồi lại tính tiếp, có được không?"

Nghe vậy, Giang mẫu cảm thấy cũng rất có lý.

Nói thẳng ra thì bà ta vừa không nỡ bỏ đi đống gia tài kếch xù của nhi tức, mà vừa không nỡ bỏ đi con cái của tiểu nhi tử.

"Vậy ta chỉ đi nhìn một chút thôi."

Vừa nói dứt lời, Giang mẫu liền lên xe ngựa.

Hồ thị thật sự sợ bà bà bị Triệu Hà Nguyệt dụ dỗ, lỡ như bà ấy không quan tâm gì nữa mà nhất định phải đón ba mẫu tử đó trở về thì nàng sẽ thiệt thòi rất nhiều. Nghĩ đến đây, ánh mắt Hồ thị lập tức thay đổi, trở về phòng của mình, lay lay cha hài tử đang nằm ngủ ở trên giường, khẽ nói vài câu.

Rất nhanh sau đó, phu thê hai người đứng dậy ngồi lên xe ngựa, đi theo đến ngoại thành.

Giang gia mặc dù còn kém các đại phú thương ở trong thành, nhưng cũng được sống ở nội thành, Giang mẫu là một trạch phụ nhân nên bình thường cũng chỉ ghé qua ngoại thành một hai lần.

Vừa đi, vừa hỏi đường. Rất nhanh đã đến nhà của Triệu Hà Nguyệt.

Trong viện là một nhà sáu người, lúc Giang mẫu đến thì cả nhà họ đang ăn sáng.

Không thấy được khuôn mặt quen thuộc, Giang mẫu cả kinh: "Các ngươi là..."

Lão nhân nhiều tuổi nhất trên bàn thấy bà ta, lập tức tiến lên nghênh đón: "Phu nhân tìm người sao?"

Đơn giản là nói trúng tim đen của bà ta.

Giang mẫu vốn cho rằng mình bị lừa, sẽ không được gặp tôn tử tôn nữ nữa. Nhưng sau khi nghe thấy người này nói thì trong lòng đột nhiên sinh ra một tia hi vọng: "Ta tìm Triệu Hà Nguyệt! Nàng ta mang theo hai đứa bé..." Lại bổ sung: "Đó là tôn tử tôn nữ của ta."

Vẻ mặt lão nhân lập tức đề phòng, nghe xong những lời này thì dò xét bà ta từ trên xuống dưới.

Thấy Giang mẫu sắp nổi giận rồi, lão nhân mới nói: "Xin hỏi phu nhân họ Diệp đúng không?"

"Họ Giang." Nói đến đây, Giang mẫu cũng đã hiểu rõ. Triệu Hà Nguyệt làm cẩn thận như vậy là không muốn để ngoại nhân tìm được mình.

Lão nhân nghe xong thì lập tức đi ra ngoài cửa: "Ta sẽ mang các người đến tìm họ."

Triệu Hà Nguyệt ở trong một ngõ nhỏ khác, không phải là nhà thứ năm như đã nói. Khi nàng nhìn thấy Giang mẫu đến thì cũng không ngạc nhiên, chỉ chìa tay ra: "Phu nhân mời vào."

Cuối cùng cũng tìm được người, Giang mẫu thở dài một hơi. Sau khi vào cửa nhìn thấy viện tử không lớn nhưng tràn ngập hoa cỏ được bố trí tinh tế thì cười nói: "Ngươi sống cũng nhàn hạ thoải mái đấy."

Triệu Hà Nguyệt đóng cửa lại, xoay người nói: "Thực không dám giấu giếm, đám hoa cỏ này không phải ta nuôi."

Giang mẫu không quan tâm chuyện nhà nàng, hỏi ngược lại: "Hai đứa bé đâu? Gần đây bọn chúng sống ổn chứ? Có người nào gây phiền phức cho các ngươi hay không?"

Triệu Hà Nguyệt không trả lời, xoay người ngửi đóa hoa màu hồng trong chậu: "Bá mẫu không hiếu kỳ ai là người chăm đống hoa cỏ này sao?"

Giang mẫu xem thường: "Thợ tỉa hoa thì có gì mà lạ? Nếu ngươi yêu thích thì lát trở về ta sẽ đưa hai người đến. Ngươi mau kêu mấy đứa hài tử ra đi, để cho ta nhìn chúng kỹ một chút."

Bà ta vừa nói, ánh mắt vừa tìm kiếm khắp sân khắp phòng.

Cửa phòng đóng chặt, Giang mẫu vẫn có thể từ cửa sổ nhìn thấy được tình hình bên trong. Đang nghiêm túc tìm kiếm thì bỗng nhiên thấy cửa sổ chính phòng mở ra, đằng sau là một nam tử chừng ba mươi tuổi.

Nam tử ngũ quan tuấn tú, da thịt tái nhợt. Vẻ mặt này... Giang mẫu trừng lớn mắt, xoa xoa mắt xác định mình không nhìn lầm, ngay lập tức trong đầu hiện lên rất nhiều suy nghĩ, cái chân đã không tự chủ được mà chạy về phía cửa sổ trước mặt: "Quan nhi?"

Bà ấy nghĩ là mình đang mơ, đưa tay ra thì sẽ chỉ chạm vào khoảng không.

Nhưng không ngờ, bàn tay của bà lại có thể chạm được vào một làn da ấm áp. Bà trừng mắt nhìn, nhìn thấy lệ quang trong mắt nhi tử, nhẹ giọng kêu lên: "Quan nhi?"

"Nương, là con." Giang Thiếu Quan nắm chặt tay của mẫu thân: "Nhi tử ở đây."

Mắt Giang mẫu bỗng nhiên chảy ra nước mắt, bà đưa tay gạt đi, nhưng nước mắt càng chảy càng nhiều: "Quan nhi, con vẫn còn sống tốt, sao lại không trở về nhà?"

Giang Thiếu Quan: "... Việc này nói ra rất dài."

Hắn biết tính tình nương hắn rất thẳng thắn, không bao giờ biết cách che giấu tâm tư. Cho nên, có một số việc hắn không hề có ý định nói cho nương mình.

Nhưng trời xui đất khiến thế nào mà nương lại chọc giận Đinh Hải Dao, thậm chí còn bị đoạn hôn, chuyện này so với tưởng tượng của hắn rõ ràng là khác biệt.

Bởi vậy, trái lo phải nghĩ, hắn quyết định sẽ nói sự thật cho nương, để bà không cản trở nữa.

Giang mẫu nhìn nhi tử như khởi tử hoàn sinh, không kìm được vui sướng. Nụ cười bên môi không ngừng được, quay đầu sang thì thấy ở cạnh cửa có một đôi hài tử, càng nhìn càng cao hứng: "Quan nhi, đây thật sự là hài nhi của con sao?"

Nói thật, chuyện bị phá hoại thành như vậy thì nương hắn phải chiếm đến hơn nửa trách nhiệm. Vì lẽ đó mà trong lòng Giang Thiếu Quan khó tránh khỏi sẽ có chút oán hận, đang muốn nói cho nương về chân tướng bên trong, sau đó tìm cách đưa mọi chuyện trở lại quỹ đạo ban đầu thì bà ấy lại nhắc tới hài tử nữa... Đúng là không phân rõ nặng nhẹ mà.

 
Bình Luận (0)
Comment