Cuộc Sống Của Nguyên Phối Pháo Hôi (Dịch Full)

Chương 149 - Chương 151

Chương 151
Giang mẫu biết được mình còn có một tôn tử khoẻ mạnh, nhất là vừa nãy suýt chút nữa là không tìm được bọn nó, nhưng bây giờ đã tìm lại được nên trong lòng tràn đầy niềm vui sướng.

Cộng thêm việc mới mấy ngày trước đó còn thương tâm gần chết vì chuyện tiểu nhi tử chết, hiện tại phát hiện nhi tử còn sống tốt thì càng không thể kìm được vui mừng. Sau khi nói xong, bà ta liền nhìn đôi hài tử đứng cạnh cửa, quả nhiên là càng nhìn càng thích.

Mãi mà không thấy nhi tử trả lời, Giang mẫu đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, mới quay đầu lại nhìn vào vẻ mặt nhi tử. Nhưng nào thấy có chút vui sướng khi mẫu tử trùng phùng?

Nụ cười trên mặt bà cứng đờ, hỏi: "Quan nhi, con..."

Giang Thiếu Quan đi ra cửa, phân phó: "Đi vào đi nương."

Hắn đóng cửa, quay lại bên cạnh cái bàn, cầm một ly trà đưa sang cái ghế bên cạnh, ra hiệu bảo nương ngồi xuống: "Nương, người uống một ngụm trà đi."

Trong lòng Giang mẫu thấp thỏm lo âu, đột nhiên nhớ tới việc nhi tử rõ ràng còn sống rất tốt, nhưng lại để bà làm tang sự cho... trong đó sẽ có nội tình gì chứ?

Nhưng không cần bà phải hỏi, vừa mới ngồi xuống, Giang Thiếu Quan đã nói: "Nương, con cố ý giả chết."

Biết được chân tướng, Giang mẫu không những không vui sướng, mà còn cảm thấy tức giận.

Nữ nhân bên ngoài còn biết việc hắn giả chết, nhưng thân là nương bà ta lại hoàn toàn không biết gì cả. Giang mẫu chỉ cảm thấy mình bị nhi tử lừa gạt, nổi giận nói: "Ngươi đùa vui lắm đúng không? Ngươi có biết những ngày qua ta sống như thế nào hay không? Nếu không có đại ca ngươi, ta đã định đi chết cùng ngươi rồi. Ta còn trách mắng Hải Dao..."

Nói đến đây, bà dừng lại, nghi ngờ nhìn nhi tử: "Ngươi muốn hòa ly?"

Giang Thiếu Quan: "..." Ai muốn hòa ly chứ?

Rõ ràng là do nương thành sự không có, bại sự có thừa, làm hỏng chuyện tốt của hắn, vậy mà hiện tại còn dám nổi giận với hắn. Sau khi hắn đến ở rể Đinh gia thì người bình thường đều phải tôn trọng hắn, tính khí của hắn cũng càng ngày càng kiêu ngạo, dù có là nương hắn thì hắn cũng không thèm nhẫn nại, cả giận nói: "Con không! Đinh gia giàu có như vậy, con cũng không bị điên, sao lại phải rời đi?" Lòng hắn nôn nóng, đứng lên hạ giọng nói: "Con là vì gia nghiệp Đinh gia nên mới giả chết!"

Giang mẫu sửng sốt.

Bà ta nghĩ mãi mà vẫn không hiểu: "Vốn gia nghiệp đó đã là của con, con còn làm như vậy để làm gì?"

Giang Thiếu Quan vuốt vuốt mi tâm, sau chuyện lần này, hắn cảm thấy mình thật sự có chút xúc động, chuyện thành còn đỡ, chuyện không thành thì càng làm hắn hối hận.

"Gần hai năm qua, nhạc phụ vẫn luôn cho người quan sát quản gia trong nhà, mấy việc mượn gió bẻ măng mà bị ông ta phát hiện ra manh mối thì ngay lập tức sẽ bị đổi hết." Giang Thiếu Quan nghiêm mặt nói: "Nương, cứ thế mãi thì cho dù ông ta có chết, gia nghiệp của Đinh gia cũng sẽ không thể rơi vào trong tay của con, những quản gia kia cũng mãi mãi không nghe theo lời con."

Giang mẫu kinh ngạc.

Kỳ thật, bởi vì Giang gia đối xử với bà không tệ nên thỉnh thoảng bà cũng nghĩ đến việc nhi tử mình được lên làm Đinh gia chủ. Nhưng Đinh gia chủ khỏe mạnh như vậy, đến ngày nhi tử được lấy chức của ông ta thì cũng là chuyện của rất nhiều năm sau đó, nhưng tính ra sống cũng rất tốt.

Cũng là vi nhi tử chưa hề bại lộ dã tâm của mình trước mặt bà, nên bà cũng không dám thèm muốn những thứ kia. Thực tế, bà ta còn cho rằng tiểu nhi tử quá dành tình cảm cho thê tử, đôi phu thê bọn họ sẽ cả một đời giúp đỡ lẫn nhau, bà ta còn vì chuyện này mà thất vọng với nhi tử, thú tức phụ xong thì quên nương.

"Vậy con làm những chuyện này thì được cái gì?"

Giang Thiếu Quan nhỏ giọng nói: "Con muốn Hải Dao chấp nhận đôi hài tử kia, chỉ cần bọn chúng vào phủ rồi đổi thành họ Đinh. Viễn Bằng lại yếu ớt như vậy, về sau người làm Đinh gia chủ cho dù không phải con thì cũng là nhi tử của con."

Giang mẫu vẫn không thể hiểu nổi: "Vậy con tìm cơ hội thương lượng với nó là được, sức khỏe của Viễn Bằng không ổn, cố gắng cũng không thể sống được đến lúc trưởng thành, Hải Dao có quật cường đến mấy cũng chỉ có thể nhận mệnh, sớm muộn gì cũng sẽ đáp ứng..."

"Nàng ta sẽ không." Những chuyện này Giang Thiếu Quan đã thầm suy nghĩ không ít lần, nghe thấy nương nói như vậy cũng không còn kiên nhẫn: "Con đã thử thương lượng với nàng ta rồi, nhưng nàng ta thà không có người kế tục hoặc là chọn hài tử nhà nghèo để nuôi dưỡng, cũng không cho con nạp thiếp sinh con. Còn nữa, qua những ngày tháng ở chung với nàng to, còn cũng nhìn ra được nàng ta căn bản không thể tiếp thu nổi việc con và những nữ nhân khác thân mật, chứ đừng đề cập đến chuyện chấp nhận cho những nữ nhân khác sinh hài tử."

Lòng hắn đầy nỗi phiền chán, mặt mũi cũng buồn rầu: "Nhưng cũng không quan trọng, con sẽ không làm theo ý nàng ta. Nương, con vì chuyện này mà chuẩn bị hơn nửa năm, kết quả lại bị người làm hỏng!"

Nói đến đây, ngữ khí mang đầy ý trách cứ.

Giang mẫu nghẹn lời, hỏi: "Ta làm gì sai à?"

Lúc hỏi câu này, trong nội tâm bà ta thật ra cũng đã nghĩ đến, nhưng bà ta vẫn cảm thấy việc Đinh Hải Dao tức giận đoạn hôn với nhà mình và việc có lỗi mà nhi tử nói không có liên quan gì đến bà ta cả.

Quả nhiên, Giang Thiếu Quan trầm giọng nói: "Sau khi con chết, Hải Dao nhất định sẽ rất thương tâm. Lúc này Hà Nguyệt mang theo hài tử tới phúng viếng, dựa vào tình cảm của chúng con thì rất có thể sẽ không quan tâm hiềm khích lúc trước mà chăm sóc con của con, sau đó thì tiếp nhận mẫu tử các nàng. Cho dù không chịu, con sẽ bảo Bạch đại phu nói với nàng Viễn Bằng phải dùng máu của huynh đệ chí thân thì mới chữa được bệnh, cách nói dọa người một chút, thí dụ như nếu không lấy được máu thì Viễn Bằng sẽ bệnh nặng mà chết... Vì hài tử, nàng ta chắc chắn sẽ tiếp tục nhượng bộ, mẫu tử Hà Nguyệt có thể thuận thế vào cửa. Như thế, hai tháng sau nếu con trở về thì chuyện cũng đã định. Nàng không muốn nhận cũng phải nhận, chuyện sau đó thì cũng sẽ xử lý dễ dàng hơn rất nhiều."

Đây là dự định ban đầu của hắn, Giang Thiếu Quan càng nói càng thuận miệng, nhưng nghĩ đến tình thế hiện tại, mi tâm lập tức nhăn lại: "Nhưng hết thảy đều bị người làm hỏng, đến cả mộ của con nàng ấy cũng không chịu lập, cũng không cho con được chôn ở đất của Đinh gia, rõ ràng là đã thất vọng cực điểm với con rồi..."

Giang mẫu nghe thấy những tính toán của nhi tử thì thật sự muốn vỗ tay tán dương. Nhưng đối mặt với ánh mắt không vui của nhi tử, bà liền vội vàng giải thích: "Việc này cũng không thể trách ta được, con chết, hài cốt cũng không còn, làm ta thương tâm đến mức hận không thể chết đi. Nhìn thấy con của con, ta đương nhiên muốn chăm sóc... Chuyện biến thành như vậy, ta cũng đâu có muốn."

Mắt thấy sắc mặt nhi tử càng ngày càng khó coi, bà ta suy nghĩ rồi nói: "Hiện tại vẫn chưa muộn, chỉ cần Hải Dao biết được Viễn Bằng cần máu của thân sinh huynh đệ mới được cứu thì chắc chắn sẽ đến tận cửa đón mấy đứa về. Đến lúc đó, con bảo Hà Nguyệt chấp nhận để nàng đón con về, nàng nhất định sẽ đồng ý."

Giang Thiếu Quan cũng nghĩ như vậy.

Nhưng chuyện bây giờ hình như đã không còn bị bọn họ khống chế nữa. Đinh Hải Dao đã biết được việc này năm ngày rồi, nàng coi trọng nhi tử như vậy mà mãi vẫn còn chưa đến, cho thấy chuyện này không hề tầm thường. Hắn trầm mặt nói: "Nương, không phải là con cố ý giấu diếm người, mà là vì người không biết cách che giấu ý nghĩ và tâm tư của mình. Nếu người biết con không chết, người sẽ không thương tâm đến vậy, lỡ như để Hải Dao phát hiện ra con tính kế lừa nàng, con và nàng sẽ không thể trở về được như lúc trước nữa." Dừng một chút, hắn tiếp tục nói: "Hôm nay con gọi người đến, cũng là vì nếu cứ tiếp tục lừa gạt thì người sẽ càng ngày càng đẩy nàng ra xa nên con không thể không nói cho người biết."

Giang mẫu á khẩu không trả lời được.

Nhi tử không có ở đây, bà ta nhất định sẽ chăm sóc tôn tử thật tốt. Mà nếu làm thế, quả thực sẽ làm cho Đinh Hải Dao tức giận.

"Vậy sau khi ta trở về sẽ giả vờ như không quan tâm đến mẫu tử bọn họ nữa, rồi tìm cơ hội hòa hoãn quan hệ với nàng, hoặc là ta trực tiếp đến cửa, nói là cả một đời này cũng sẽ không tiếp nhận mẫu tử ba người họ, để tự nàng ta tới đón, có được không?"

Giang Thiếu Quan từ chối cho ý kiến, hỏi ngược lại: "Nương, con có chuyện cần người giúp một tay. Nàng ấy đã nhiều ngày như vậy mà vẫn không đến đây cầu sự giúp đỡ thì có thể thấy chuyện không bình thường chút nào. Hà Nguyệt cũng không nghe ngóng ra được là vì sao, chỉ biết là sức khỏe của Viễn Bằng đang chuyển biến ngày càng tốt đẹp, đã có thể lên phố rồi, người ngoài còn nói nó đã quay lại cuộc sống bình thường. Nương, con muốn người đến tận nơi thăm Viễn Bằng, xem bệnh tình của nó có thực sự tốt lên hay vẫn dặt dẹo như xưa hay không?"

Nếu là vế sau thì còn ổn, còn nếu là về trước, hắn sẽ phải cẩn thận trù tính lại, nếu không, chuyện này sẽ không có kết thúc tốt đẹp.

Giang mẫu khó xử: "Ta đã qua đó rồi, từ ngày nàng ta khiêng quan tài con ra thì ta và đại ca đại tẩu con vẫn luôn thay nhau đến đó thăm hỏi, mà vẫn không được vào."

Nghe đến đây, Giang Thiếu Quan vô cùng tức giận, hét lớn: "Vào không được thì tìm biện pháp đi! Chuyện này mà không thành thì con cũng không "Sống" được đâu. Chẳng lẽ người thật sự muốn con chết sao?"

"Con gào thét lên như thế làm gì?" Giang mẫu cũng giận giữ, chỉ tay ra ngoài cửa sổ: "Con thương lượng với ngoại nhân thì được, mà lại không thèm nói cho ta, chuyện thành như vậy cũng không thể trách ta được."

"Con không trách người!" Giang Thiếu Quan đè nỗi bực bội trong lòng xuống, miễn cưỡng hòa hoãn lại giọng điệu: "Nương, cứ nói mãi chuyện quá khứ cũng vô dụng, hiện tại con cần người giúp một tay."

Giang mẫu: "..." Lảng tránh nhanh nhỉ?

Sắc mặt miễn cưỡng như thế, rõ ràng là bà phải giúp hắn một tay thì hắn mới có thể hết bất mãn.

Hôm nay hai mẫu tử vừa gặp đã cãi nhau, nhưng Giang mẫu vì mới biết nhi tử đã chết của mình vẫn còn sống, coi đây là chuyện tốt nên cũng không muốn tranh luận nữa. Bà quay sang hỏi tuổi hai đứa bé và mấy chuyện liên quan đến chúng, bầu không khí dần hòa hoãn lại.

Phu thê Giang Thiếu Dương căn bản là không theo kịp.

Trước khi đi, Giang mẫu còn tặng quà cho hai đứa bé.

* Tần Thu Uyển dẫn Đinh Viễn Bằng đi trên đường nên không ít người đều biết sức khỏe của Đinh Viễn Bằng đã có chuyển biến tốt đẹp, gần đây có rất nhiều người tới cửa thăm hỏi.

Sau khi ứng phó với các vị khách, Tần Thu Uyển còn nhận được một tin tốt. Chính là từ đại phu nàng phái đi đến ngoại địa chữa bệnh cho Đinh phụ đã đưa tin trở về. Bệnh Đinh phụ mặc dù hung hiểm nhưng không phải là không có thuốc chữa, chỉ là bệnh quá nặng không thể di chuyển được, trước tiên cần phải dưỡng thương xong mới có thể trở về.

Nhận được tin tốt nên tâm tình của Tần Thu Uyển cũng không tệ, trong lúc nàng đang dặn dò phòng bếp làm món ăn yêu thích thì liền nghe thấy quản gia tới bẩm báo là Giang mẫu đến.

Tần Thu Uyển không có ý định gặp, khua tay nói: "Không gặp."

Không bao lâu sau, quản gia lại quay lại: "Cô nương, Giang lão phu nhân nói, ngài ấy mang đến cho tiểu công tử một cây nhân sâm trăm năm."

Đây đúng là bỏ hết cả tiền vốn.

Dùng cả lão sâm cũng không lời gì!

Tần Thu Uyển không thiếu nhân sâm, cũng không thiếu bạc. Nhưng nàng muốn nhìn thấy bộ dáng Giang mẫu sau khi kế hoạch thất bại là như thế nào.

Trong lòng Giang mẫu đau đến mức nhỏ từng giọt máu, nhưng trên mặt vẫn phải nở một nụ cười, sau khi nhìn thấy Tần Thu Uyển thì cười tủm tỉm nói: "Đã nhiều ngày không gặp, ta rất lo lắng cho con đấy. Nhìn thấy con sống tốt là ta an tâm rồi."

Ngụ ý là đang trách cứ nàng, thân là nhi tức lại làm cho lão nhân lo lắng.

"Ta có ăn có uống, có người hầu hạ, sao có thể không tốt?" Tần Thu Uyển đứng thẳng người lên: "Muốn thăm Viễn Bằng thì đi theo ta!"

Lúc hai người đi vào trong vườn, Đinh Viễn Bằng đang cùng Võ sư phó luyện quyền. Nhìn thấy hai người tới, cậu thu thế lại rồi nâng thân thể nhỏ bé lên, đi đến trước mặt Tần Thu Uyển: "Nương."

Giọng nói thanh thúy, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đổ đầy mồ hôi, gò má đầy sức sống đang hơi đỏ ửng, Tần Thu Uyển lấy khăn ra lau cho cậu: "Đừng làm bản thân mệt quá."

Khóe mắt Đinh Viễn Bằng cong cong: "Nương, con thích cảm giác toàn thân toàn là sức lực, không hề mệt mỏi chút nào."

Giang mẫu nhìn thấy tôn tử trước mặt, nhìn hai mẫu tử nói chuyện với nhau, nghe tôn tử nói xong thì trái tim lập tức trầm xuống.

Nếu là lúc trước, bà ta rất muốn nhìn thấy tôn tử khỏe lại, nhưng bây giờ... bộ dáng của tôn tử thì cần gì dùng máu của thân sinh huynh đệ làm thuốc dẫn?

Nếu đã không cần thì chắc chắn sẽ không đi mời ba mẫu tử Triệu Hà Nguyệt về, mà nếu nàng không mời thì Triệu Hà Nguyệt cũng không thể yêu cầu gì, vậy thì bài vị nhi tử sao có thể trở về được?

Bài vị mà không về được thì nhi tử cho dù có phục sinh, nhi tức cũng sẽ không tha thứ cho nó!

Tần Thu Uyển nghiêng đầu nhìn Giang mẫu: "Bá mẫu, ngươi làm sao vậy?"

 
Bình Luận (0)
Comment