Chương 152
Giang mẫu hoàn hồn, trái tim chìm xuống đáy cốc, tay chân có chút cứng đờ, bà ta vô ý thức nặn ra một nụ cười miễn cưỡng: "Không có gì. Nhìn thấy Viễn Bằng khỏe lên, ta rất vui."
Nói xong thì bỗng nhiên nhớ lại xưng hô của nhi tức, bất mãn nói: "Con gọi ta là bá mẫu?"
Tần Thu Uyển khẽ cười: "Ta và Giang Thiếu Quan không còn là phu thê, không gọi ngươi là bá mẫu, chẳng lẽ gọi ngươi là Giang lão phu nhân sao?"
Cái trước còn quen thuộc, cái sau thì hoàn toàn là người xa lạ.
Sắc mặt Giang mẫu phức tạp: "Hải Dao, ta đã nghĩ thông suốt rồi, ta sẽ không nhận ba mẫu tử kia nữa. Trong mắt ta, con mãi mãi là tức phụ của Quan nhi, là nhi tức của ta."
"Đa tạ Giang lão phu nhân hậu ái." Tần Thu Uyển khẽ nói với Đinh Viễn Bằng vài câu, sau khi đưa cậu đi thì nói tiếp: "Giang Thiếu Quan dám phản bội lại lời thề thì nên nghĩ đến sẽ có ngày hôm nay."
Giang mẫu cố gắng níu kéo: "Nhưng nó đã chết rồi, các con có với nhau tình cảm nhiều năm như vậy, chẳng lẽ con lại tuyệt tình đến thế sao?"
"Chết hay sống thì cũng thế, cũng không thể che giấu việc hắn lừa ta sinh con với nữ nhân khác." Sắc mặt Tần Thu Uyển lạnh nhạt: "Giang lão phu nhân, hắn đã chết, ngươi có đắn đo mấy chuyện này thì cũng vô dụng. Sắc trời không còn sớm nữa, mời ngươi về cho."
Nói xong thì sai hạ nhân tiễn khách.
Hôm nay, mục đích Giang mẫu tới là muốn quan sát bệnh tình của tôn tử, Đinh Viễn Bằng đã bệnh nhiều năm, cho dù khôi phục lại thì cũng chỉ có hạn. Bà ta còn muốn mời một vị đại phu nữa tới rồi lại tiếp tục đề cập đến chuyện dùng máu của thân sinh huynh đệ làm thuốc dẫn. Không ngờ Đinh Viễn Bằng lại khỏe mạnh đến như vậy, nhìn như một người thường.
Thân thể khoẻ mạnh rồi thì nhất định phải mời một đại phu cao minh. Nếu để đại phu khác nói, Đinh Hải Dao chưa chắc sẽ làm theo.
Nếu bảo Đinh Hải Dao mắt nhắm mắt mở nghênh đón ba mẫu tử kia vào cửa, nàng ta nhất định sẽ không đồng ý.
Chỉ trong một lúc suy nghĩ mà lòng Giang mẫu rối loạn như tơ vò, còn muốn nói vài lời, nhưng tiểu nhi tức đã quay người rời đi. Bà không cam tâm, kêu lên vài tiếng nhưng tiểu nhi tức cũng không quay đầu lại.
Ra khỏi đại môn Đinh phủ, Giang mẫu thất hồn lạc phách, không có tâm tư về nhà nữa mà trực tiếp ngồi xe ngựa đi đến ngoại thành.
Nhưng bà ta không biết là, bên cạnh thiên môn Đinh phủ cũng có một chiếc xe ngựa màu đỏ đi theo bà ta ra bên ngoài thành.
Đây là lần thứ hai Giang mẫu đến nhà Triệu Hà Nguyệt nên đã quen đường đi. Sắc trời không còn sớm, trên đường đi bà ta không ngừng thúc giục xa phu, trong lòng cũng vì khá lo lắng nên căn bản không chú ý tới việc có người đi theo sau lưng.
Triệu Hà Nguyệt mở cửa, thấy là bà ta thì lập tức lách mình để vào cửa.
Giang Thiếu Quan bây giờ là "người chết" nên không thể lộ diện. Mỗi ngày chỉ có thể ở trong cái viện nhỏ này nghịch hoa tiêu sầu, mắt thấy nương đến, lập tức đặt bầu tưới nước trong tay xuống, tiến lên đón tiếp: "Nương, người đã qua đó chưa?"
Mặt Giang mẫu đầy vẻ u sầu, vuốt cằm nói: "Đã qua rồi, sức khỏe Viễn Bằng đúng là đã có chuyển biến tốt đẹp, còn theo Võ sư phó luyện võ, thân thể nhỏ bé kiên nghị, không hề giống người bị bệnh nặng chút nào... Bây giờ chúng ta phải làm sao đây?"
Sắc mặt Giang Thiếu Quan không tốt lắm, trong lòng đang suy nghĩ kế sách thì lại nghe thấy có người gõ cửa.
Triệu Hà Nguyệt nhíu mày, đi ra sau cánh cửa hỏi: "Ai vậy?"
Ngoài cửa là một giọng nam thô ráp truyền đến: "Đưa củi."
Giọng nói này hơi khác biệt với tiều phu ngày trước, trong lòng Triệu Hà Nguyệt nghĩ đây hẳn là một tiều phu khác, nghĩ đến việc gần đây trong nhà thỉnh thoảng sẽ có thêm Giang mẫu tới dùng cơm, nàng liền nhìn ra sau.
Giang Thiếu Quan hiểu ý, dẫn nương vào nhà rồi mới bảo nàng mở cửa.
Cửa vừa mở ra một chút, đã bị người nào đó hung hăng đẩy ngược lại. Triệu Hà Nguyệt giật mình, đang muốn kêu lên thì liền nhìn thấy Tần Thu Uyển nghiêm mặt ở phía trước.
Nàng lui lại một bước, khuôn mặt tái nhợt, run rẩy nói: "Ngươi…sao ngươi lại tới đây?"
Tần Thu Uyển giống như cười mà không phải cười, một bước bước vào: "Giang lão phu nhân tới được, vì sao ta không tới được?"
Hai mẫu tử trong phòng nghe thấy động tĩnh bên ngoài, sắc mặt Giang Thiếu Quan biến đổi, bắt đầu tìm chỗ ẩn thân.
Còn chưa kịp trốn, cửa phòng đã bị đẩy ra. Hai mẫu tử thấy một nữ tử đứng khuất bóng bên cạnh cánh cửa.
Tần Thu Uyển nhìn hai người trong phòng, nửa cười nửa không: "Giang lão phu nhân, con của ngươi đã chết, ngươi tìm một người tương tự để gửi gắm niềm thương nhớ, nhưng có nghĩ tới Giang Thiếu Quan hay không?"
Giang mẫu há hốc mồm, vì không biết nói cái gì nên chỉ đành ngậm miệng lại.
Trong đầu Giang Thiếu Quan phút chốc lóe lên rất nhiều ý nghĩ, một là thừa nhận dung mạo tương tự, hai là tiện thể làm rõ thân phận luôn.
"Hải Dao!" Vành mắt Giang Thiếu Quan phiếm hồng, tiến lên một bước, nhìn như muốn chạm vào nàng nhưng lại không dám chạm: "Thật sự là nàng sao?"
Giọng nói có chút rung động.
Tần Thu Uyển không phản ứng lại lời của hắn, nhìn ba mẫu tử trong vườn, quay đầu nhìn về phía hai mẫu tử trong phòng, nói: "Ngươi đã có thê nhi, một nhà ba thế hệ sống chung với nhau, đúng là làm cho người ta hâm mộ."
Giang Thiếu Quan lập tức nói: "Hải Dao, nàng nghe ta giải thích đã."
Tần Thu Uyển chỉ vào Giang Vân Nhi tuổi sêm sêm Đinh Viễn Bằng: "Khuê nữ này có tướng mạo tương tự với ngươi, trước đó nữ nhân kia cũng mang theo nó đến nhà nhận thân, ngươi còn muốn giải thích thế nào?"
Nàng cười lạnh một tiếng: "Nếu ngươi nói ngươi bị nữ nhân này dụ dỗ sau đó mới ngoại tình thì cho dù không thể phá thai, cũng không nên có thêm đứa trẻ thứ hai nữa chứ! Hai đứa bé này tuổi tác không chênh lệch bao nhiêu, nhìn điệu bộ của ngươi có lẽ khuê nữ kia chưa đầy một tuổi thì lại có thai tiếp à?"
Tuy là câu hỏi nhưng giọng điệu lại rất chắc chắn.
Sắc mặt Triệu Hà Nguyệt trắng bệch, một câu cũng không nói được.
Giang Thiếu Quan vốn định nói mình bị nữ nhân bên ngoài dụ dỗ, không ngờ chưa kịp nói đã bị nàng chặn lại, miễn cưỡng giải thích: "Hải Dao, đúng là như nàng nói. Nữ nhân này là một vị phú thương đưa cho ta, lúc ấy ta thương nàng số khổ, cuộc đời của mình lại phải mặc cho người khác dàn xếp. Vốn ta định sẽ tìm một nhà thích hợp để gả nàng đi, dù gì cũng đã giúp thì nên giúp đến cùng. Không ngờ có một lần ta uống say tới thăm nàng. . . đến khi ta tỉnh lại, hai bọn ta đã nằm trên một cái giường. Lúc đó ta đã cảnh cáo nàng ta, cũng muốn tìm một cơ hội nào đó thẳng thắn nói với nàng việc này. Nhưng từ đầu đến cuối ta vẫn không thể mở miệng được, một tháng sau nàng ta lại có bầu." Hắn lau mặt: "Như vậy, ta lại càng không thể mở miệng. Còn đứa bé thứ hai, dù sao nàng cũng đã sinh hạ cho ta một nữ nhi, là nam nhi ta phải có trách nhiệm. Mỗi tháng ta đều sẽ tới thăm nàng ấy một lần, ai biết được ta lại bị nàng..."
Khi hắn nói những lời này, mặt mũi Triệu Hà Nguyệt tràn đầy vẻ hoài nghi.
Ánh mắt Giang Thiếu Quan liên tục liếc qua trấn an nàng ta, Triệu Hà Nguyệt mới kiềm chế không để bản thân tức giận.
Tần Thu Uyển thấy rõ ràng động tác giữa hai người, cười khẩy một tiếng. Nàng mà không đến thì sao có thể khiến hai bọn họ trở mặt thành thù được?
Nàng nghiêm mặt hỏi: "Hai lần đều là nàng ta dụ dỗ ngươi? Chuyện giữa các ngươi chỉ xảy ra hai lần, nhưng chỉ cần một lần là trực tiếp có bầu?"
Giang Thiếu Quan: "... Đúng vậy!"
Tần Thu Uyển ngạc nhiên nhìn Triệu Hà Nguyệt, con mắt dò xét: "Ngươi đúng là lợi hại đấy! Đụng một cái là có thai, lần đầu tiên ta thấy người như vậy đó."
Triệu Hà Nguyệt nghe thấy giọng nói lãnh đạm của nàng, muốn phản bác lại nhưng không dám, sợ làm hỏng chuyện tốt của Giang Thiếu Quan.
Trong nội tâm nàng rất rõ ràng, mẫu tử bọn họ có thể sống tốt hay không thì phải dựa vào Giang Thiếu Quan. Hắn tốt thì bọn họ mới có thể tốt.
Giang Thiếu Quan thấy nàng im lặng, lập tức nói: "Hải Dao, ta không hề cố ý giả chết. Trước đó, việc ta rơi xuống vách núi là thật, chỉ là do vận khí ta tốt, may mắn rơi vào một tảng đá dưới vách núi sau đó lại có người cứu được ta. Lúc người đó cứu ta, vết thương trên người ta chằng chịt, xương đùi cũng gãy mất. Ta vẫn luôn muốn trở về nhưng lại không làm cách nào về được, ở trong cái thôn đó không ai biết chữ hết, bút mực giấy nghiên cũng không có. Ta dưỡng thương tốt hơn một chút mới vội vã chạy về, hôm qua mới đến nơi đây."
Hắn mấp máy môi: "Vốn ta định tới đây để thay y phục sau đó sẽ lập tức trở về nhà. Nhưng ta nghe nói từ Hà Nguyệt là nàng đã biết đến sự tồn tại của mẫu tử bọn họ, còn muốn đoạn tuyệt quan hệ với ta nên ta cũng không dám trở về nữa..."
Đúng là nghiêm túc bịa chuyện.
Tần Thu Uyển cười mà như không cười: "Xem ra ngươi vẫn rất hiểu chuyện, còn nhớ được lời thề lúc trước. Như vậy cũng tốt, từ nay về sau, ngươi đừng có trở về nữa."
Nghe nàng nói như thế, Giang Thiếu Quan vội vàng đáp: "Hải Dao, ta hoàn toàn là bị nàng ta tính kế, chuyện phát triển tới bây giờ đều là trời xui đất khiến. Ta không dám nói cho nàng biết chân tướng, cũng là bởi vì ta quá mức yêu nàng, sợ nàng rời xa ta mà thôi. Nàng có thể tha thứ cho ta lần này hay không? Ta cam đoan, sau này trong mắt trong lòng Giang Thiếu Quan ta đều chỉ có một mình nàng, ta sẽ không bao giờ nhìn những nữ nhân khác dù chỉ một cái..."
Tần Thu Uyển đưa tay chặn lời hắn lại: "Không có về sau đâu. Ngươi tự giải quyết cho tốt đi."
Nói xong thì xoay người rời đi.
Giang Thiếu Quan đuổi theo, định tóm lấy tay của nàng.
Tần Thu Uyển tránh né, cách xa hắn: "Đừng chạm vào ta!"
Sự xa cách lạnh lùng làm cho Giang Thiếu Quan càng hoảng hốt hơn.
Việc thê tử đột nhiên xuất hiện đã làm hắn trở tay không kịp, những lời hắn mới nói kia chỉ là lời mà hắn vừa soạn ra.
Mắt thấy sắp không thể dụ dỗ được nàng, hắn cũng sắp mất đi thân phận nữ tế Đinh gia rồi nên trong lòng rất sợ hãi: "Hải Dao, ta sai rồi, nhưng ta là người, không phải là thánh nhân, sao có thể tránh được việc bị người khác lừa gạt? Lão hổ còn có lúc ngủ gật mà. Chúng ta là phu thê, ta bị người ta mưu hại như vậy mà nàng không muốn báo thù giúp ta sao?"
Báo thù?
Tần Thu Uyển nhìn ba mẫu tử đang ôm nhau bên kia, cười lạnh nói: "Hài tử đã lớn đến như vậy, ngươi có bao nhiêu cơ hội để nói cho ta chân tướng. Vì sao ngươi lại không nói?"
"Hơn nữa, Đinh Hải Dao ta tài mạo song toàn, mà ngươi hai lần liền đều bị lừa ở cùng một nơi, bị nữ nhân này tính kế không chỉ một lần mà còn hai lần. Ngươi ngu xuẩn như vậy thì tại sao ta phải sống với ngươi tiếp?"
Nàng cất bước ra ngoài: "Giang Thiếu Quan, người sống trên đời, giống như chính ngươi đã nói, đó là phải biết chịu trách nhiệm. Ngươi đã có can đảm tìm nữ nhân ở bên ngoài thì nên nghĩ đến hậu quả khi bị ta phát hiện." Nàng đi tới cửa, lưng thẳng tắp, chậm rãi quay người, ánh mắt sắc bén liếc nhìn một vòng quanh sân: "Các ngươi dám lừa gạt ta, Đinh Hải Dao ta sẽ không để mình bị thua thiệt đâu! Còn nhiều thời gian, các ngươi cứ chờ xem!"
Giang Thiếu Quan: "..." Ý là muốn tính sổ sao?