Chương 153
Chuyện thành ra như vậy chính là kết quả kém nhất mà hắn từng nghĩ đến.
Cho nên vào giờ phút này, Giang Thiếu Quan hối hận đến mức phát điên.
Ban đầu, chuyện của ba mẫu tử rất bí mật, đừng nói đến Đinh Hải Dao, mà đến cả nương hắn cũng không biết. Hiện tại thì hay rồi, hắn lại tự mình cầm chuôi đưa lên, lúc này trong lòng ngổn ngang, nhưng cũng không thể để thê tử cứ rời đi như vậy. Hắn chạy ra cửa chính, vừa vặn thấy xe ngựa của thê tử đã đi rồi.
Trái tim của Giang Thiếu Quan cứ như là bị ngâm trong nước đá, cái lạnh xuyên qua từ trong ra ngoài làm toàn thân hắn cứng ngắc, đã một lúc lâu nhưng vẫn không thể động đậy.
Giang mẫu nhìn thấy sắc mặt của nhi tử trở nên như vậy, thử gọi: "Quan nhi?"
Giang Thiếu Quan không nhúc nhích.
Giang mẫu lại tiến lên một bước, kéo hắn lại: "Con đóng cửa lại trước đã, chúng ta tiếp tục thương lượng..."
"Thương lượng cái đầu bà." Giang Thiếu Quan bỗng nhiên quay người, hung hăng đẩy nương hắn một cái.
Tiếng của hắn rất to, mặt mũi tràn đầy vẻ phẫn nộ, giống như là một con trâu đang phát điên, giận dữ hét lên: "Bà bị mù hay là bị ngu vậy? Xe ngựa lớn như thế đi theo phía sau mà bà còn không nhìn thấy?"
Hắn từng bước đi tới gần bà ta: "Ta đã biết chuyện này không thể nào nói cho bà được mà. Bất luận chuyện gì, chỉ cần bà biết thì người trong cả thiên hạ này đều sẽ biết. Bà rốt cuộc cũng chẳng phân được nặng nhẹ?" Hắn bây giờ đã là một người chết, nương rõ ràng nội tình như vậy, chẳng lẽ trước khi đến không nên cẩn thận một chút hay sao?
Giang mẫu bị nhi tử mắng, quá mức sửng sốt.
Triệu Hà Nguyệt sợ hãi trong lòng, nàng là tình nhân của hắn nhiều năm nên tính tình cẩn thận. Sau khi đè nén sợ hãi vào thì mới tiến lên đóng cửa lại, khẽ khuyên: "Thiếu Quan, giờ nổi giận cũng không giải quyết được chuyện gì, mà còn có thể làm tổn thương tình mẫu tử. Hiện tại việc quan trọng nhất là suy nghĩ con đường sau này của chúng ta."
Đinh Hải Dao có thể tìm được chỗ này, đúng là do Giang mẫu không đủ cẩn thận. Nhưng lần đầu bị nhi tử mắng như thế, lời nói còn rất là khó nghe, làm cho bà không khống chế nổi mà khóc nức lên: "Con trách ta? Quan nhi, tay ta cầm phân bưng nước tiểu nuôi con lớn, lúc biết con chết, ta hận không thể đi theo con. Sao con có thể trách ta? Ta vừa biết được việc Viễn Bằng khoẻ mạnh thì chỉ lo lắng cho con nên mới không phát hiện có người đi theo phía sau."
Sắc mặt Triệu Hà Nguyệt cũng không hòa hoãn chút nào. Trước kia nàng còn chờ mong sau khi mình và Giang mẫu thân quen rồi thì sẽ vui vẻ hòa thuận, nhưng lúc này đây, cảm nhận của nàng dành cho người trưởng bối này lập tức trở về con số không.
Việc này không chỉ liên quan đến Giang Thiếu Quan, mà còn ảnh hưởng tới cả đời vinh hoa của ba mẫu tử các nàng, thậm chí còn là của hậu bối.
"Thành sự không có, bại sự có thừa!" Giang Thiếu Quan càng nghĩ càng giận, hung hăng đá một cước lên chậu hoa bên trên.
Cái chậu bay xuống đất, vỡ toang nát bét. Giang mẫu sợ hãi run người lên, nước mắt rơi lã chã: "Nếu con đã ghét bỏ ta như thế thì ta đi là được."
Nói xong liền dùng khăn che mặt đi ra ngoài.
Vừa nãy trong viện ầm ĩ như vậy, đã làm cho hàng xóm bên cạnh chú ý, nếu Giang mẫu lấy bộ dạng này đi ra ngoài thì khó tránh khỏi sẽ làm cho người ta suy đoán. Chuyện Triệu Hà Nguyệt làm tình nhân bên ngoài cũng không phải chuyện gì đáng tự hào, nên cũng chẳng muốn ánh mắt hàng xóm cứ dò xét mình, thế nên mới tiến lên ngăn lại: "Bá mẫu, người đừng vội."
Giang mẫu hất nàng ra: "Ngươi cút đi."
Triệu Hà Nguyệt bị hất một cái, lảo đảo suýt nữa thì té ngã, may là chống tay vào cái cây bên cạnh mới có thể đứng vững, sắc mặt trắng bệch.
Giang Thiếu Quan nhìn thấy, càng cảm thấy nương đã làm sai rồi còn không chịu nhận, đã vậy còn trút giận lên người Triệu Hà Nguyệt, lúc này hắn càng thêm tức giận: "Nương! Người còn muốn làm loạn đến như nào nữa?"
Giang mẫu hôm nay bị tiểu nhi tử làm tổn thương, bà vốn cũng không muốn làm loạn mà chỉ là muốn rời đi mà thôi. Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt tiểu nhi tử tràn đầy phẫn nộ nhìn mình, nội tâm bà càng đau đớn, nước mắt rơi không ngừng, chỉ tay vào Triệu Hà Nguyệt, cười lạnh: "Sao con lại vì nàng ta mà trách cứ ta, ta là mẫu thân của con! Con cho rằng nữ nhân này là thứ gì tốt đẹp lắm sao?"
Bà ta càng nói càng giận: "Ta mặc kệ hai người vì sao lại đến với nhau, cũng mặc kệ việc sinh hai đứa bé này ra có phải là mưu kế của nàng ta hay không. Ta chỉ biết là, con đang làm nữ tế Đinh gia yên ổn, việc hai đứa bé lớn như vậy cũng chưa bị truyền ra bên ngoài. Vì sao con lại đột nhiên muốn đưa hai đứa bé này vào Đinh gia?"
Ánh mắt bà ta bén nhọn trừng Triệu Hà Nguyệt: "Viễn Bằng đã khỏe hơn rất nhiều, cho dù về sau tổ phụ của nó không chịu giao gia nghiệp cho con, mà là vượt qua con trực tiếp giao việc trông nom gia nghiệp cho nó. Thì con là phụ thân của Viễn Bằng, con và Hải Dao tình cảm sâu đậm, ông ta tuyệt đối sẽ không bạc đãi con, con không những có vinh hoa phú quý cả đời mà còn có thể nâng đỡ ca ca con... Con nghĩ cái gì mà muốn giao gia nghiệp cho hài tử nàng ta sinh ra? Hao tâm tổn trí trù tính như vậy, cuối cùng lại biến khéo thành vụng, khiến cả bản thân mình cũng mắc vào! Bây giờ con còn muốn che chở cho nữ nhân này, vì nàng ta mà trách ta, chẳng lẽ nữ nhân này so với mẫu thân của con còn quan trọng hơn sao?"
Nói gần nói xa, còn kém chút nữa là nói thẳng Giang Thiếu Quan đã bị Triệu Hà Nguyệt mê hoặc.
Giang Thiếu Quan thừa nhận, việc hắn muốn để hai đứa bé vào Đinh phủ, thứ nhất là vì muốn nhi tử tiếp nhận Đinh gia, thứ hai, cũng là muốn cho ba mẫu tử họ một danh phận. Những năm gần đây, Triệu Hà Nguyệt vì hắn mà phải chịu quá nhiều oan ức, hắn không muốn tiếp tục lén lút nữa.
Nếu như mọi chuyện thuận lợi thì đương nhiên là tất cả đều vui vẻ. Nhưng hôm nay tình thế xoay chuyển đột ngột làm trong lòng của hắn khó tránh khỏi cũng có chút xúc động tự trách mình, và giận chó đánh mèo lên Triệu Hà Nguyệt.
Nghe mẫu thân nói, hắn không phản bác mà chỉ nói: "Nương, chuyện có thế nào thì việc người đẩy nàng ấy như vậy cũng không đúng. Về phần những việc phát sinh gần đây, con nghĩ không liên quan gì tới Hà Nguyệt cả."
Triệu Hà Nguyệt cảm động, nước mắt rưng rưng.
Ngược lại, Giang mẫu vô cùng khó chịu. Nhưng mà nhi tử đã hòa hoãn lại giọng điệu, bà ta cũng không muốn hai mẫu tử tiếp tục giằng co, thu lại sự tức giận trên mặt: "Quan nhi, Hải Dao đã không chịu tha thứ, vậy con phải nghĩ xem sau này nên làm gì."
Nói xong thì sửa sang lại quần áo rồi phẩy tay áo bỏ đi.
Không thể tức giận với nhi tử nhưng vẫn có thể biểu lộ ra sự bất mãn của mình.
Giang Vân Nhi sớm đã đưa đệ đệ vào trong phòng, sau khi Giang mẫu đi, trong viện chỉ còn lại hai người.
Triệu Hà Nguyệt khẽ khóc nức nở: "Quan lang, nếu không phải vì bọn thiếp thì chàng cũng không phải khó xử như thế."
Giang Thiếu Quan vốn định giận lây sang nàng nhưng nghe thấy nàng tự trách thì cũng không thể nói ra lời chỉ trích được nữa, chỉ nói: "Không trách nàng được. Chỉ là tại Đinh Hải Dao quá ích kỷ, nếu nàng ta đồng ý tiếp nhận nàng thì cũng sẽ không phát sinh ra nhiều như chuyện vậy."
* Tần Thu Uyển trở lại trong phủ, người hầu và xa phu bên cạnh đều tràn đầy căm phẫn, hôm nay bọn họ mới biết được cô gia chưa chết, mà ở bên ngoài tính kế cùng nữ nhân khác.
Thậm chí trong này còn có một số chuyện quá mức trùng hợp, suy nghĩ kĩ lại thì cực kì đáng sợ.
Tần Thu Uyển trầm ngâm một lát, rồi nói: "Truyền tin tức Giang Thiếu Quan còn sống ra ngoài, nói là hắn vì muốn ở cạnh nữ nhân khác nên mới cố ý giả chết."
Hắn càng muốn che đậy thì Tần Thu Uyển càng không cho hắn toại nguyện.
Đinh phủ ở trong nội thành cũng coi như là phú thương có quyền thế, lúc trước Đinh Hải Dao nhìn trúng một Giang Thiếu Quan không có danh tiếng gì đã khiến rất nhiều người không cam tâm. Dù sao thì Đinh gia cũng chỉ có một cô độc nữ này, nếu ai mà được ở rể thì chẳng khác nào bỏ gia nghiệp Đinh gia vào trong túi bọn họ.
Sau chuyện Giang Thiếu Quan chết thảm, người trong thành hết sợ hãi lại bắt đầu nghĩ đến chuyện Đinh Hải Dao tái giá. Cộng thêm việc gần đây sức khỏe của Đinh Viễn Bằng chuyển biến tốt đẹp, rất nhiều người đã ngầm có dự định sẽ cho nhi tử hậu sinh ở rể để tiếp nhận Đinh gia. Người không có suy nghĩ đó thì âm thầm quan sát rốt cuộc là ai có thể hái đi đóa hoa phú quý này.
Trong tình hình như vậy, mọi người vậy mà lại biết được việc Giang Thiếu Quan không chết, mà ở bên ngoài còn đã có nhi nữ song toàn. Việc giả chết chỉ là vì muốn ở gần nữ nhân kia... Tình thâm như thế cũng thật là cảm động.
Chỉ đáng tiếc cho Đinh Hải Dao.
Một cô nương có tài có mạo, đúng là không may mới gặp phải một kẻ như vậy?
Tin tưởng ở trên đời này bất kỳ tên nam nhân nào lấy được nàng cũng sẽ không cô phụ nàng. Vậy kẻ cô phụ nàng thì sao?
Kẻ cô phụ kia là bạc trắng, là vinh hoa cho hậu thế của mình!
Người bên ngoài nghị luận ầm ĩ như vậy, Giang gia và Giang Thiếu Quan đương nhiên cũng nghe nói đến.
Hồ thị nghe được tin này thì còn cho là mình nghe lầm, thậm chí còn ầm ĩ với người nói chuyện kia một trận. Nhưng khi đi một vòng, phát hiện có rất nhiều người đều đang nói về chuyện này. Sau khi cẩn thận nghe ngóng, còn nghe ra được chỗ ở hiện tại của Giang Thiếu Quan, nữ nhân và hài tử bên ngoài kia như nào cũng rất rõ ràng.
Lập tức, Hồ thị không uống trà nữa, nhanh chóng trở về nhà.
Vừa vào cửa, đã thấy hai mẫu tử tranh cãi gay gắt với nhau, Hồ thị nhìn thấy bà bà đang khóc lóc nức nở, nhịn không được hỏi: "Nương, vừa rồi con nghe được từ bên ngoài, người ta đều nói nhị đệ không chết, hiện đang ở ngoại thành..."
Giang Thiếu Dương hừ lạnh một tiếng: "Còn không bằng chết rồi!"
Nghe đến đó, Hồ thị liền biết những lời bên ngoài kia chắc chắn là có gì đó uẩn khúc. Xe ngựa của tiểu thúc tử rơi xuống vách núi, đúng thật là chết không thấy xác. Bọn họ đoán là người đã chết rồi, còn bồi thường cho xa phu đi cùng không ít bạc.
Hồ thị hoài nghi: "Là xa phu kia nói?"
Dứt lời, Giang Thiếu Dương đã không thể nhịn nổi nữa: "Nương, làm chết cả một xa phu, nhị đệ đúng là quá hồ đồ." Hắn không thể lý giải nổi: "Trên đời này còn có thể tìm thấy nữ nhân nào đẹp hơn đệ muội sao? Mà có đẹp đi nữa thì mười năm sau cũng sẽ già, nói thực lòng, cả nhà đệ muội đối với nó còn chưa đủ tốt sao? Nó rốt cuộc còn có chỗ nào không vừa lòng mà phải ra bên ngoài tìm cái loại hoang dã kia? Nếu có thì ít nhất cũng phải giấu diếm cho tốt, đừng để ngoại nhân biết được. Những năm trước chẳng phải còn rất tốt sao? Sao bây giờ lại đột nhiên muốn ở gần kẻ đó?"
Giang mẫu bị đại nhi tử trách móc, cũng cảm thấy mình thật oan ức. Nghe đến đó, bà ta cường điệu nói: "Nhị đệ không phải muốn ở gần kẻ đó!"
Giang Thiếu Dương truy vấn: "Vậy thì làm gì? Nó đang yên ổn, tại sao lại giả chết?"
Giang mẫu há hốc mồm.
Thực sự, chuyện liên quan đến mưu kế của tiểu nhi tử nói thì dễ mà nghe thì khó. Dù là đại nhi tử, bà cũng không muốn nói.
Thân sinh huynh đệ sau khi kết hôn đều sẽ có chút tâm tư. Nếu để cho đại nhi tử biết huynh đệ mình là một người tâm tư âm hiểm như vậy thì sau này tình cảm sẽ không còn chân thật nữa. Nói cho nó biết thì tình huynh đệ hai người sẽ thành con số không mất.
Nhìn thấy nương muốn nói lại thôi, Giang Thiếu Dương càng thêm tức giận: "Đến lúc nào rồi mà người còn muốn giấu diếm con?" Hắn phất tay áo một cái: "Nếu không muốn cho con xen vào thì con không hỏi nữa là được!"
Dứt lời thì sải bước đi ra ngoài, lúc đi ngang qua Hồ thị còn đưa tay ra kéo một cái: "Hai người chúng ta là người ngoài, đừng ở chỗ này làm chướng mắt người khác."
Hồ thị bị kéo ra cửa, thấp giọng hỏi: "Nhị đệ thật sự không chết sao?"
Giang Thiếu Dương tức giận nói: "Sống tốt lắm, có thê tử có hài tử, tiêu diêu tự tại, cần gì ai phải lo lắng?"
Hồ thị vỗ hắn một cái: "Cái người này, sao lại giận chó đánh mèo thế hả? Người chọc giận chàng đâu phải thiếp, chàng nói thiếp làm gì?"
Giang Thiếu Dương vuốt vuốt mi tâm, sắc mặt hoà hoãn lại: "Nương vừa rồi đã nói với ta, sau lễ tang thì bà ấy có gặp nhị đệ hai lần. Hôm nay đệ muội đi theo bà ấy đến chỗ đó đã làm loạn một trận."
Hồ thị "A" lên một tiếng, kinh ngạc hỏi: "Đệ muội đã biết rồi?"
Giang Thiếu Dương thở dài: "Nếu không nàng cho rằng ai đã truyền tin này ra?" Nghĩ nghĩ, lại nói: "Người ta nói, chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, nếu đệ muội có ý tốt thì cũng sẽ không làm như thế."