Cuộc Sống Của Nguyên Phối Pháo Hôi (Dịch Full)

Chương 152 - Chương 154

Chương 154
Cho dù việc Giang Thiếu Quan giả chết không phải vì muốn ở cùng nữ nhân kia , mà là vì có khác nguyên nhân, thì hiện tại tin tức bên ngoài đã được truyền đi khắp nơi, bất luận Giang Thiếu Quan giải thích như thế nào thì ngoại nhân cũng sẽ chỉ bán tín bán nghi mà thôi.

Càng tệ hơn chính là, vừa nãy Giang Thiếu Dương đã nghe mẫu thân nói, nhị đệ ở bên ngoài thật sự đã có nữ nhân và hài tử mấy tuổi rồi, đây quả thực là bùn đất rơi đũng quần, không phải cái đó thì cũng là cái kia.

Hồ thị như có điều suy nghĩ: "Nhị đệ bí mật có hài tử riêng như vậy, đệ muội tức giận cũng đúng, loại chuyện này mà rơi vào nữ nhân khác thì có ai mà không tức?"

Giang Thiếu Dương: "..."

Thấy hắn im lặng, Hồ thị nhấn mạnh: "Nếu quang minh chính đại nạp thiếp sinh con thì cũng tốt hơn so với giấu diếm như thế."

"Nhiều lời cũng vô ích." Giang Thiếu Dương phất phất tay: "Ta muốn đến xem nhị đệ như thế nào."

Những lời bên ngoài chỉ là lời đồn đại, Giang Thiếu Quan phải đến tận nơi mới hiểu rõ ràng được mọi chuyện.

Hắn sai người lấy xe ngựa, ánh mắt Hồ thị thay đổi, cũng đi cùng hắn.

Triệu Hà Nguyệt trước khi làm tình nhân thì cũng có thuê một bà đỡ hầu hạ, bình thường đều để bà đỡ ra ngoài mua đồ. Sau này Giang Thiếu Quan giả chết, nàng mới đuổi bà đỡ đi, gần đây đều bảo quán ăn đưa thức ăn tới.

Tóm lại, nàng chỉ cần có thể không ra khỏi cửa thì sẽ không ra khỏi cửa.

Bây giờ càng cần phải cẩn thận, Giang Thiếu Quan với người ngoài hiện đã là một người chết, dù ở ngoại thành có thể không ai biết hắn, nhưng hắn cũng sợ lỡ như. Cho nên, một nhà bốn miệng nếu như không cần thiết thì sẽ không ra ngoài.

Sau khi Đinh Hải Dao đi, trong lòng Giang Thiếu Quan rất là bất an. Triệu Hà Nguyệt an ủi hắn vài câu rồi đi dỗ hài tử.

Cả một buổi chiều, Giang Thiếu Quan đều không thể tập trung. Cầm cái bầu tưới nước tưới hết cả hoa cỏ trong viện, bởi vì bận suy nghĩ mà tưới đến mức sân toàn là nước.

Không biết đã qua bao lâu, bỗng nhiên nghe thấy bên ngoài cửa có rất nhiều người đang thấp giọng nói chuyện. Thỉnh thoảng còn truyền vào mấy câu như là "Chính là chỗ này" các kiểu.

Trong lòng của hắn hiếu kì, dán tai sau cửa nghe một lúc lâu nhưng cũng không nghe ra được gì. Trong lòng suy đoán, có lẽ nhà hàng xóm xảy ra chuyện mới bị mọi người đến vây xem như thế.

Đang nghĩ ngợi thì hắn lại nghe thấy tiếng đập cửa.

Giang Thiếu Quan giật mình.

Triệu Hà Nguyệt ở trong phòng lập tức chạy vội ra: "Ai đấy?"

Trong mắt ngoại nhân thì trong viện này chỉ có ba mẫu tử ở cùng nhau, không có nam nhân. Cho nên, Giang Thiếu Quan xưa nay đều không xuất hiện trước mặt người khác.

Tuy hôm nay, thân phận đã bị bại lộ, không xuất hiện hay không cũng không quan trọng, chỉ là Triệu Hà Nguyệt đã tạo thành thói quen vẫn luôn che giấu thân phận của hắn.

Nghe thấy giọng nữ tử từ trong viện truyền ra, Hồ thị hạ giọng: "Người ngày đó mang hài tử tới linh đường chính là nàng ta!"

Xem ra là không nhầm rồi, Giang Thiếu Dương gõ cửa thật mạnh: "Mở cửa ra! Ta tìm các ngươi có việc."

Giang Thiếu Quan nghe thấy giọng huynh trưởng cách cánh cửa truyền đến, khẽ gật đầu với Triệu Hà Nguyệt.

Triệu Hà Nguyệt mở cửa, Giang Thiếu Dương không khách khí bước vào, Hồ thị theo sát phía sau. Nhưng mà vẫn biết đóng cửa lại, ngăn cản ánh mắt tò mò của người bên ngoài.

Nhìn thấy nhị đệ cứ ngỡ đã táng thân ở vách núi, nhất thời, Giang Thiếu Dương không biết là mừng hay là lo: "Đệ không rơi xuống vách núi?"

Lòng của hắn đang phẫn nộ nên cũng thể hiện sự phẫn nộ đó ra lời nói.

Giang Thiếu Quan nghe thấy, nghĩ rằng ca ca tức giận vì bị mình lừa, mới tiến lên kéo người lại: "Đại ca, đã lâu không gặp, từ khi chia tay đến giờ huynh không có chuyện gì chứ. Chúng ta vào cửa rồi nói sau."

Sau khi Giang Thiếu Dương vào nhà thì mặt mũi đầy vẻ ghét bỏ.

Căn phòng đừng nói là so với Đinh phủ, đến cả Giang gia cũng không bằng được, hắn dò xét nhị đệ: "Đầu của đệ nghĩ cái gì mà lại bỏ bốn nhà đại trạch viện ở Đinh phủ, chạy tới chen lấn ở căn phòng như thế này vậy?" Hắn nhìn thoáng qua Triệu Hà Nguyệt đang châm trà: "Ta còn tưởng rằng là mỹ nhân tuyệt thế gì mà làm cho đệ phải từ bỏ cả đệ muội, hoá ra cũng chỉ có như thế."

Trong lời nói không hề che giấu ý khinh miệt.

Sắc mặt Triệu Hà Nguyệt tái đi.

Giang Thiếu Quan nhíu nhíu mày: "Đại ca, việc này không thể trách nàng." Hắn chỉ giải thích một câu, rồi lập tức hỏi: "Cái gì mà bỏ trạch viện Đinh phủ? Còn có, nương nói cho huynh biết ta ở chỗ này từ khi nào?"

Giang Thiếu Dương cười nhạo: "Chỗ ở bây giờ của đệ người hơn nửa thành đều biết, còn cần nương nói cho sao?" Nói đến đây, hắn nghĩ tới cái gì đó, ánh mắt kinh dị nhìn đệ đệ nhà mình: "Không phải là đệ chưa biết gì về tin tức bên ngoài đó chứ?"

Giang Thiếu Quan ngỡ ngàng: "Tin tức gì?"

Thấy thế, Hồ thị lập tức nói hết mấy chuyện bên ngoài "Nhị thiếu gia Giang gia vì chân ái bỏ rơi thê nhi, liều mạng giả chết chỉ để cùng người trong lòng ở cạnh nhau".

Giang Thiếu Quan: "..." Còn có chuyện này?

Triệu Hà Nguyệt: "... " Tình thâm nghĩa trọng quá.

Nếu như hai người trong cố sự không phải bọn họ thì bọn họ còn có thể cảm khái cho câu chuyện tình yêu xúc động này một chút.

Mãi một lúc lâu mà Giang Thiếu Quan còn chưa tỉnh táo lại: "Đinh Hải Dao truyền tin này ra đúng không?"

Ngữ khí chắc chắn.

Sắc mặt Giang Thiếu Dương đúng là một lời khó nói hết: "Đệ như vậy. . . Khó trách muội ấy lại tức giận." Hắn không thể hiểu nổi: "Đệ đã dấu diếm bảy tám năm rồi vì sao không tiếp tục giấu diếm đi? Là do Đinh gia không đủ bạc, hay là thân phận Đinh gia nữ tế không đủ cao?"

Giang Thiếu Quan bị nghẹn lại, nói: "Đại ca, việc này nói ra rất dài."

"Vậy thì chậm rãi nói tỉ mỉ đi." Sắc mặt Giang Thiếu Dương nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn.

Đối mặt với huynh trưởng, Giang Thiếu Quan cũng không muốn giấu diếm, giải thích lại cho hắn những gì đã nói với mẫu thân. Cuối cùng nói: "Ta không ngờ Hải Dao không hề nhớ đến tình cũ, không chỉ đuổi ba mẫu tử Hà Nguyệt ra mà còn khiêng cả quan tài của ta ra, đoạn tuyệt quan hệ. Nhiều năm tình cảm như vậy ở trong mắt nàng so với đống trang sức nàng yêu thích còn không bằng, đơn giản là tiện tay vứt bỏ mà thôi... Ta làm vậy cũng là bởi vì sức khỏe Viễn Bằng đến cả đại phu cao minh nàng tìm cũng không cứu được... Còn một điều mà ta không nghĩ tới, chính là không ngờ Hải Dao lại khôn khéo như vậy, còn đi theo nương ta tìm được ta. Nhìn thấy ta, nàng không có một chút vui sướng khi cửu biệt trùng phùng hay vui sướng vì ta còn sống, mà là trực tiếp đoạn tuyệt quan hệ với ta..."

Nghe vậy, Hồ thị liếc mắt: "Nhị đệ, ta nói cho đệ biết, đệ làm vậy đúng là quá đáng. Đệ ở bên ngoài có nữ nhân và hài tử thì không nói, cũng đã dấu diếm lâu như vậy, tiếp tục giấu diếm là được rồi, tại sao nhất định phải mang bọn họ về? Đệ đúng là ỷ vào tâm ý của đệ muội mà muốn làm gì thì làm, nhưng đệ rốt cuộc có hiểu tâm tư nữ tử không vậy? Nàng càng yêu đệ, thì càng không cho phép đệ ở cùng nữ nhân khác!"

"Về phần việc đệ tìm Bạch đại phu nói những lời kia ép nàng thì đúng là sai càng thêm sai..."

Giang Thiếu Quan cũng không cho rằng những tính toán này của mình là không đúng, chỉ trách vận khí không tốt, cộng thêm việc Đinh Hải Dao quá khôn khéo không giống như suy nghĩ của hắn. Nên khi nghe thấy tẩu tẩu nói những lời này, hắn rất là bất mãn: "Nói cũng như không!"

Hồ thị: "..."

Nàng hừ lạnh một tiếng, bĩu môi: "Ta xem đệ định kết thúc như nào."

Giang Thiếu Dương cũng cảm thấy việc này rất khó giải quyết: "Tin tức nói đệ vì nữ nhân và hài tử bên ngoài mà bỏ rơi thê nhi. Không nói đến những mưu kế kia thì thanh danh của đệ với ngoại giới đã rất khó nghe rồi, đệ muội không tha thứ cho đệ, về sau đệ phải làm sao bây giờ?"

Giang Thiếu Quan đột nhiên biết được việc này, hắn cũng muốn hỏi câu đó.

Triệu Hà Nguyệt thì đã sớm thay đổi sắc mặt.

Nói cách khác, hôm nay những người bàn tán ở ngoài cửa kia không phải là vì hàng xóm, mà là vì bọn họ!

Nhìn đệ đệ trầm mặc không nói, Giang Thiếu Dương chỉ hận rèn sắt không thành thép, lúc nhìn về phía Triệu Hà Nguyệt thì càng thêm ghét bỏ: "Nữ nhân này có chỗ nào tốt chứ?"

Hắn đứng lên: "Đệ làm những việc này cũng không thương lượng với ta. Xem ra cũng không coi ta là thân sinh huynh đệ, nếu đã như vậy thì ta cũng không cần nhớ tới tình huynh đệ làm gì. Từ nay về sau, Nhị đệ của ta đã chết, chôn cất ở khu vực sườn núi cách ngoại thành mười dặm! Đệ muội của ta chỉ có Đinh Hải Dao, đệ tự giải quyết cho tốt!"

Dứt lời, nhìn về phía Hồ thị: "Chúng ta về đi, trong nhà hài tử vẫn đang chờ. Nghe nói Viễn Bằng đã khỏe lên, ngày mai chúng ta đến Đinh phủ thăm hỏi, dù gì cũng là huyết mạch chí thân, qua lại nhiều hơn mới tốt."

Giang Thiếu Quan: "..." Ta cũng là huyết mạch chí thân mà!

Hai phu thê xoay người rời đi, ra bên ngoài, Giang Thiếu Dương bước lên xe ngựa nói: "Đời này ta chỉ nhận cô nương Đinh phủ là đệ muội, Giang Thiếu Quan bỏ rơi thê nhi, không xứng là người. Từ nay về sau, hắn không còn là đệ đệ của ta, những gì hắn làm đều không liên quan gì đến ta!"

Nói gần nói xa thì là muốn đoạn tuyệt quan hệ huynh đệ.

Những lời này làm cho mọi người lại bàn tán một trận.

Giang Thiếu Dương trở về phủ, lập tức cấm túc nương, hôm sau chuẩn bị lễ vật mang đến Đinh phủ.

Tần Thu Uyển vẫn luôn cho người theo dõi tin tức bên ngoài, biết Giang Thiếu Dương và đệ đệ đã đoạn tuyệt quan hệ, đây cũng là tình huống mà nàng muốn.

Nhưng mà lúc phu thê Giang gia tới cửa, nàng vẫn cự tuyệt người ta. Đồng thời, tuyên bố, nàng đã bị người Giang gia làm tổn thương, về sau sẽ không qua lại nữa.

* Chuyện cứ như vậy mà kết thúc, Tần Thu Uyển tiếp tục ở trong nhà buôn bán, bận rộn trước sau hết một tháng.

Mấy ngày nay, sức khỏe Đinh Viễn Bằng đã tốt hơn rất nhiều, bổ dưỡng thêm hai năm nữa thì sẽ khôi phục được giống như người bình thường.

Trong lúc đó, Giang Thiếu Quan cũng đã từng trở lại nhưng vẫn luôn không thể đi vào. Vì quá phiền nhiễu còn bị hộ viện cầm gậy đuổi.

Cũng chính vào lúc này, Đinh phụ dưỡng bệnh ở ngoại địa cuối cùng cũng có thể trở về.

Biết người trở về vào buổi sáng hôm đó, sáng sớm Tần Thu Uyển đã dẫn Đinh Viễn Bằng ra ngoài cửa thành đón tiếp.

Đinh phụ chưa đến năm mươi tuổi, thân thể kháng kiện, tinh thần sáng láng. Nhưng từ bên ngoài trở về, trên đầu của ông ấy đã có mấy sợi tóc hoa râm, sắc mặt trắng bệch, rõ ràng là vẫn còn đang mang bệnh, cả người hữu khí vô lực.

Nhìn thấy tổ phụ mình như vậy, Đinh Viễn Bằng liền bật khóc.

Đinh phụ lại cười: "Viễn Bằng, con là tiểu nam tử hán, nam nhi không thể dễ dàng rơi lệ. Ngay trước mặt nhiều người như vậy, sẽ bị người ta chê cười đó."

Nước mắt Đinh Viễn Bằng căn bản không ngừng được, Đinh phụ dỗ một hồi lâu mới ngừng khóc.

Hai phụ tử không nhiều lời, trở về trong phủ, Tần Thu Uyển lập tức nhờ đại phu bắt mạch, cho Đinh phụ uống thuốc xong thì mới nói: "Phụ thân, sao người lại đột nhiên bị bệnh nặng như vậy?"

Đinh phụ nhìn nàng, tán thưởng: "Chuyện xảy ra trong nhà những ngày qua ta đều biết. Dao Dao, ta còn cho rằng con là đóa hoa cần người ta che chở nhưng không ngờ, con lại kiên cường như vậy."

Đinh Hải Dao quả thật bị nuông chiều quá mức, lúc phụ thân bệnh nặng, Giang Thiếu Quan lại chết không thấy xác, nàng mất hồn mấy ngày nên chuyện trong nhà đều giao cho quản gia và Giang gia.

Lúc Tần Thu Uyển trở lại, điều tra ra quản gia làm mấy việc lén lút với Giang gia, cũng may nàng tới kịp mới xử lý ổn thỏa chuyện này.

Nàng vốn hoài nghi bệnh của Đinh phụ là do có người cố ý hãm hại, nhưng nhìn thấy sự mỏi mệt giữa lông mày của ông liền không nhắc nữa: "Phụ thân, người bôn ba một đường mệt mỏi, nên nghỉ ngơi đi thôi. Còn nhiều thời gian, có lời gì chúng ta ngày mai hãy nói."

Đinh phụ lại gọi nàng lại: "Dao Dao, con thực sự bỏ được sao?"

Một câu nói không đầu không đuôi nhưng Tần Thu Uyển vẫn hiểu, Đinh phụ đang nói đến chuyện của Giang Thiếu Quan.

"Phụ thân, chỉ cần là người làm tổn thương người và Viễn Bằng thì đều là cừu nhân của con." Nàng quay lại, ánh mắt kiên định: "Đối với kẻ thù, con hận không thể rút gân lột da, sao có thể không nỡ?"

Đinh phụ biết tình cảm của nữ nhi và Giang Thiếu Quan sâu đậm bao nhiêu, cho dù có cam lòng cũng phải đau như khoét ra một miếng thịt từ trong tim.

Thịt có thể vứt đi, nhưng chỗ bị thương vẫn còn, đau đớn cũng vẫn ở đó.

 
Bình Luận (0)
Comment