Chương 155
Thấy rõ ràng nỗi thương tiếc trong mắt Đinh phụ, Tần Thu Uyển dở khóc dở cười.
Đương nhiên, nếu như Đinh Hải Dao thật sự đứng ở chỗ này thì nàng chắc chắn sẽ thương tâm.
Đinh phụ thở dài một tiếng: "Trách ta không rõ người như thế nào đã đưa về, làm hại đến con."
Nhìn ông ấy buồn bã như thế, không giống như là muốn ngủ. Tần Thu Uyển ngồi xuống bên giường: "Phụ thân, người nói thật với con, bệnh của người rốt cuộc từ đâu mà ra?"
Đinh phụ đã sớm phát hiện nữ nhi từ khí chất cho đến tính tình đều khác rất nhiều so với trước đó, có lẽ là gặp phải chuyện quá đau lòng mới thay đổi như vậy. Ông vừa thương tâm, lại vừa vui mừng vì nữ nhi đã trở nên cứng cỏi.
Có một số việc, nếu cứ mãi giấu diếm cũng không phải là chuyện tốt. Nhất là Giang Thiếu Quan kia tâm tư ác độc, ông cần phải cho nữ nhi biết bộ mặt thật của hắn. Nếu như giấu diếm, nữ nhi mà quay lại với hắn thì sẽ bị tổn thương nhiều hơn.
"Lúc đó ta có nhận một bộ y sam từ người hầu đưa cho." Sắc mặt Đinh phụ nhàn nhạt: "Sau này ta mới biết được, đó là bộ y sam của một bệnh nhân bị nhiễm phong hàn không trị được đã chết. Từ ngày đó trở đi, bệnh của ta càng ngày càng nặng. hơn."
Nói cách khác, có người cố ý hãm hại ông ấy.
Mà người này, ngoại trừ Giang Thiếu Quan thì không phải ai khác.
Tần Thu Uyển đập tay lên bàn, cười lạnh nói: "Quả nhiên!" Rồi lại nhanh chóng hỏi: "Phụ thân, người có lưu lại chứng cứ không?"
Đinh phụ quản lý gia tộc nhiều năm, tính tình vốn rất cẩn thận. Lần này do bị người tín nhiệm phản bội nên ông bất ngờ không đề phòng mới bị trúng chiêu. Thấy nữ nhi một lòng muốn vì mình báo thù, ông vuốt cằm nói: "Nhân chứng vật chứng đều có."
Tần Thu Uyển cảm thấy thả lỏng hơn nhiều: "Nếu không xử lý được thì chúng ta hãy báo quan đi."
Đinh phụ khoát khoát tay: "Qua thời gian này rồi tính."
Tần Thu Uyển mở to mắt nhìn, hiểu rõ ý tứ của Đinh phụ, bèn lập tức đứng dậy cáo từ.
*
Sau khi Giang Thiếu Dương tới đó một chuyến thì Giang Thiếu Quan lúc này đã biết, việc mình còn sống căn bản không còn là chuyện bí mật nữa, nên hắn cũng đã ra ngoài đi lại.
Đáng tiếc, Đinh Hải Dao từ đầu tới đuôi đều không chịu gặp hắn. Đại môn Đinh phủ đã từng rộng mở vì hắn, bây giờ hắn một bước cũng không thể bước vào được.
Giang Thiếu Quan chưa hề nghĩ đến việc từ bỏ Đinh gia, sau khi bị cự tuyệt ở ngoài cửa, hắn lập tức muốn tìm thuyết khách đến giúp mình phân bua.
Bất luận lời nói trong miệng Đinh Hải Dao có bao nhiêu tuyệt tình, thì giữa hai người còn có bao nhiêu năm tình cảm, đã vậy còn có hài tử, không thể dễ dàng nói đoạn tuyệt là đoạn tuyệt như vậy?
Giang Thiếu Quan bận rộn mấy ngày, tìm đến những lão phu nhân mà hắn quen biết trước kia, nhưng không một ai chịu giúp hắn.
Có người còn trực tiếp không cho hắn vào nhà.
Giang Thiếu Quan rõ ràng nhận thức được việc thanh danh của mình còn kém hơn cả bãi phân ngoài đường. Sau khi đến một hộ kém hơn cả Đinh phủ, chủ tử ở đó còn đã từng nịnh nọt, làm hắn vui lòng, bị người gác cổng của họ khinh bỉ đuổi đi, trong lòng của hắn tràn đầy oán khí.
Có câu mượn rượu giải sầu, trên đường về ngoại thành, Giang Thiếu Quan vì quá phiền muộn nên đã tiến vào một gian tửu quán. Hắn uống một phát đến tận nửa đêm, đến đêm khuya hắn mới được tiểu nhị đưa về nhà.
Triệu Hà Nguyệt đã lâu không ra khỏi cửa nên giờ chỉ biết chờ ở trong nhà, trong lòng thực sự vô cùng nóng ruột. Nhưng nàng cũng biết, hiện tại rất nhiều người bên ngoài đều mắng nàng là hồ ly tinh, nếu nàng đi ra ngoài thì chính là rước phiền phức vào người.
Thấy bầu trời dần dần tối đi mà Giang Thiếu Quan vẫn chưa trở về, Triệu Hà Nguyệt nhịn không được mà suy nghĩ lung tung.
Có phải là Đinh Hải Dao đã tha thứ cho hắn rồi hay không?
Hắn đã được vào lại Đinh phủ nên không muốn trở về nữa?
Triệu Hà Nguyệt rối bời trong lòng, đêm càng ngày càng sâu. Lúc nghe thấy tiếng đập cửa, nàng thở dài một hơi, từ trong tay tiểu nhị đỡ lấy Giang Thiếu Quan say như chết trở về, hao hết sức lực mới đặt được hắn lên giường.
Giang Thiếu Quan mắt say lờ đờ, nhìn nữ tử đang giúp mình cởi dép, tích tụ oán khí những ngày này vào một cước, đá nàng ta ra ngoài: "Đều tại ngươi."
Triệu Hà Nguyệt đang nửa ngồi trên mặt đất, bị đá một cái, cả người không khống chế nổi té ngửa ra sau. Bờ vai đau đớn không thôi, nước mắt nàng cũng không chịu nổi mà chảy ra: "Quan lang, là thiếp mà!"
Giang Thiếu Quan nửa nằm trên giường: "Lão tử biết thừa là ngươi, kẻ ta đá chính là ngươi, cái đồ tiện phụ được một tấc lại muốn tiến một thước!"
Triệu Hà Nguyệt trừng mắt: "Chàng mắng thiếp?"
"Mắng ngươi đó." Giang Thiếu Quan nói lớn, đưa tay chỉ vào mặt nàng, người lắc lư: "Trước kia, Trương lão gia nhìn thấy ta còn phải lấy lòng ta, mời ta uống rượu, nhưng hôm nay thì sao, một tên thủ vệ chó chết mà cũng dám khoa tay múa chân với ta. Nếu không nhờ ngươi thì ta làm sao có thể rơi xuống bước đường này? Sớm biết như thế, lúc trước ta đã nên cho ngươi đi... đi thật xa... cút... cút..."
Hắn ngã ngửa lên giường, ngay lập tức ngủ say như chết.
Trong bóng tối, Triệu Hà Nguyệt ngồi trên mặt đất một hồi lâu, cho đến lúc cả người lạnh toát mới chậm rãi đứng dậy ngồi xuống cạnh giường.
Lúc trời tờ mờ sáng, nàng lục lọi cái rương ở góc nhà, rất nhanh đã lấy được một cái hộp nhỏ màu đỏ. Nàng mở ra, bên trong còn có hai tấm ngân phiếu và một ít bạc vụn.
Số tiền này là Giang Thiếu Quan mang đi lúc tìm nhạc phụ hắn, khi đó hắn dự định sẽ ở bên ngoài mấy tháng nên mang theo rất nhiều. Dù đã tiêu xài mấy tháng, nhưng hiện tại vẫn còn thừa hơn hai trăm lượng.
Với người bình thường mà nói thì số bạc này dư sức để họ sống thật thoải mái.
Triệu Hà Nguyệt nhìn thoáng qua người bất động nằm trên giường, đem tất cả ngân phiếu nhét vào một tấm vải bao, vùi vào trong một chậu hoa khô ở trong viện, lại chôn số bạc mà chính nàng tích trữ những năm qua vào trong chậu hoa bên cạnh.
Giang Thiếu Quan ngủ một giấc, lúc tỉnh đậy đã là giữa trưa. Say rượu qua đi, đầu hắn choáng váng vô cùng: "Hà Nguyệt, đưa ta nước."
Sắc mặt Triệu Hà Nguyệt như thường, bưng một bát nước đến trước mặt hắn.
Giang Thiếu Quan nhìn nàng một cái: "Đêm qua ta về lúc nào vậy?"
Trong ký ức của hắn, có nhớ mình uống rượu xong thì phát điên, nhưng lại không xác định có phải là mình nằm mở hay không.
"Lúc nửa đêm, tiểu nhị tửu quán đưa chàng trở về." Triệu Hà Nguyệt nhu thuận nói: "Chàng còn trách ta."
Nghe vậy, Giang Thiếu Quan mới biết những thứ hắn nhớ không phải nằm mơ, ánh mắt tràn đầy áy náy: "Hà Nguyệt, có phải ta đã nói một vài lời khó nghe hay không?"
Thật tâm mà nói, việc Giang Thiếu Quan muốn đem ba mẫu tử họ về đúng là có nguyên nhân là vì Triệu Hà Nguyệt. Nhưng người đưa ra quyết định là chính hắn, nếu đùn đẩy hết những chuyện này lên người nàng thì thật không ổn.
Triệu Hà Nguyệt trầm mặc không nói gì.
Xem ra thật sự hắn đã nói rất khó nghe, Giang Thiếu Quan càng thêm áy náy: "Ta uống say, đầu óc hồ đồ. Lời nói ra đều không phải là lời thật lòng, nàng đừng coi là thật."
Người ta đều nói say rượu thổ chân ngôn, chính là bởi vì lời này hắn nói lúc say, mới chứng minh được đáy lòng của hắn thực sự nghĩ như vậy.
Triệu Hà Nguyệt hiểu rõ, lần này Giang Thiếu Quan rất khó có thể trở lại Đinh phủ. Nếu hắn không thể quay về, vậy những chuyện kia chính là cái gai đâm vào giữa hai người, mỗi lần đâm vào đều sẽ rất đau đớn.
Nếu đã như vậy thì chi bằng tách ra còn hơn.
Triệu Hà Nguyệt thân là tình nhân, nhưng cũng đã từng tưởng tượng cái ngày mình được vào ở Đinh phủ. Nhưng thỉnh thoảng cũng nghĩ đến việc Đinh Hải Dao phát hiện ra quan hệ của hai người, sau đó ghen tị không cho hai người bọn họ ở gần nhau, đến lúc đó sẽ cố gắng đuổi nàng đi thật xa.
Vậy nên trong lòng nàng đã sớm có dự định sẽ tách khỏi hắn.
"Đúng thật là ta hại chàng, chàng trách ta cũng đúng thôi." Triệu Hà Nguyệt vẫn nhu thuận: "Quan lang, ta chỉ hi vọng chàng đừng giận chó đánh mèo hai lên đứa bé, bọn chúng vô tội."
Nàng tỏ ra yếu đuối như vậy, Giang Thiếu Quan càng thương tiếc, hắn nắm lấy tay nàng đặt vào trong lòng bàn tay mình: "Đừng sợ, ta không trách nàng đâu."
Triệu Hà Nguyệt: "..." Ta tin mới là lạ!
Nàng thử thăm dò: "Không người nào đồng ý giúp chàng sao?"
Giang Thiếu Quan trầm mặc, nói: "Ta sẽ tìm được người thôi! Bọn họ đã vô tình, vậy thì ta sẽ dùng bạc để cho bọn họ động tâm."
Nghe thấy chữ "bạc", Triệu Hà Nguyệt giật mình, suýt chút nữa là rút tay về. Bởi vì lòng hoảng hốt nên tay cũng hơi giật giật.
Giang Thiếu Quan nghiêng đầu nhìn nàng: "Hà Nguyệt, lần này chuyện không thành, nhưng ai mà không có lúc không thuận lợi, khổ tận cam lai cũng là bình thường."
Triệu Hà Nguyệt cúi đầu: "Ta tin chàng."
Nói chuyện một hồi, Giang Thiếu Quan cảm thấy đầu óc mình đã tỉnh táo hơn rất nhiều, lập tức đứng dậy mở rương ra tìm kiếm.
Thấy thế, Triệu Hà Nguyệt cố gắng bày ra bộ dáng trấn định: "Ta đi hâm lại thức ăn cho chàng, tối hôm qua ta còn nhóm lửa để làm canh giải rượu cho chàng, lát nữa chàng uống một chút, sẽ tốt hơn nhiều đấy."
Giọng nói của nàng vẫn ôn nhu như ngày xưa, không có gì bất thường.
Giang Thiếu Quan nghe nàng nói, động tác trong tay vẫn không ngừng, chờ hắn kiếm tra cái rương xong vẫn không thấy thứ cần tìm, lập tức đổ toàn bộ đồ vật trong đó ra.
Triệu Hà Nguyệt chuẩn bị đi ra ngoài, thấy thế, hiếu kì hỏi: "Chàng làm gì vậy?"
Giang Thiếu Quan cầm cái hộp không có gì lên, hỏi: "Ngân phiếu trong cái hộp này đâu rồi?"
Triệu Hà Nguyệt kinh ngạc: "Ở trong đó đó!" Nàng đi lên trước, giúp hắn tìm kiếm, nghi ngờ nói: "Không ai vào đây mà, sao lại không còn nữa?"
Xác định trong rương và trong mấy đồ trên mặt đất không có ngân phiếu, nàng thử thăm dò: "Có phải là chàng đã đổi chỗ khác rồi nhưng uống rượu nên quên mất không?"
Giang Thiếu Quan nghĩ nghĩ, chắc chắn nói: "Không thể nào! Ta chưa hề đổi, cũng không hề lấy đi!"
Triệu Hà Nguyệt rũ mắt: "Vậy thì thiếp cũng không biết. Có muốn thiếp giúp chàng tìm không?"
Bạc không còn nữa, ý định lấy bạc để nhờ người ta giúp một tay của Giang Thiếu Quan chỉ có thể thay đổi. Đinh Hải Dao đã rất giận hắn, nếu hắn không nhanh chóng dỗ dành thì về sau sẽ chỉ càng khó dỗ hơn.
Nghĩ đến đây, trong lòng hắn bực bội không thôi, không lâu sau hắn đã lật tung cả gian phòng lên, đứng dậy đi vào trong viện hỏi: "Hà Nguyệt, hôm qua nàng có ra ngoài không?"
Triệu Hà Nguyệt từ trước đến này đều thâm cư không ra ngoài, vì sợ người khác phát hiện nàng là tình nhân. Bây giờ chuyện bị bại lộ, nàng càng không ra ngoài nữa, lắc đầu nói: "Không." Lại lo lắng hỏi: "Không tìm được sao?"
Giang Thiếu Quan hung hăng nện lên trên khung cửa: "Đến cả ông trời cũng chơi đùa ta!"
Triệu Hà Nguyệt nhanh chóng chạy đến, kéo tay của hắn qua vuốt vuốt, ôn nhu khuyên: "Đừng có vội. Làm bị thương mình, chỉ có mình phải chịu đau thôi, còn lại cũng đâu giúp được gì."
Tâm trạng của Giang Thiếu Quan đã bình ổn trở lại, nói: "Hà Nguyệt, vẫn là nàng tốt với ta."
Triệu Hà Nguyệt mỉm cười nhìn lên, đưa tay ra vỗ vào ngực hắn: "Chàng, không bao giờ để cho người khác bớt lo, thiếp muốn đi chúc thọ cho cữu cữu cũng không được."
Ánh mắt Giang Thiếu Quan đột nhiên trở nên nghiêm túc: "Cữu cữu nàng?"