Chương 156
Tay của Triệu Hà Nguyệt giấu trong tay áo nắm chặt, nhưng vẻ mặt vẫn rất thoải mái, lúc quay lại trên môi còn nở một nụ cười chế nhạo: "Đúng vậy! Trước kia thiếp đã từng nói với chàng, thiếp có một cữu cữu sống ở Ích thành. Đáng tiếc, cữu mẫu của thiếp là một người cay nghiệt, hung dữ, nên nhiều năm qua hai nhà không có qua lại với nhau nữa. Mới năm ngoái thôi, cữu mẫu của thiếp bị người ta phát hiện tằng tịu với người khác, sau đó bà ta bỏ cả hài tử của mình, đi theo nam nhân đó."
Nàng thở dài một tiếng: "Cữu cữu của thiếp phải chịu đả kích quá lớn, nghe nói còn bị bệnh một trận. Mấy ngày trước thiếp nhận được tin, cữu cữu muốn gặp thiếp, nhìn câu chữ thiếp nghĩ cữu ấy còn có ý định tự sát."
Giang Thiếu Quan tùy ý hỏi: "Nàng đã nhận được tin mấy ngày rồi mà sao trước đó không thấy nàng nhắc đến?"
Triệu Hà Nguyệt quay người, lấy từ trong bàn trang điểm ra một tờ giấy viết đầy chữ đưa vào tay hắn, mấp máy môi: "Thiếp thấy chàng bận bịu cả ngày nên không muốn để những chuyện này làm phiền đến chàng. Hơn nữa, chàng cũng cần người chăm sóc, thiếp vốn không có ý định đi."
Nhìn vẻ mặt và ngữ khí của nàng hình như đúng là không có dự định đi thật.
Giang Thiếu Quan đọc lá thư ở trong tay, đúng là giống như lời nàng nói, trong lòng bỗng sinh ra chút áy náy: "Đó là cữu cữu của nàng, nếu nàng muốn thì cứ đi đi."
"Không đi đâu." Triệu Hà Nguyệt lắc đầu: "Chàng như vậy làm thiếp không yên lòng."
Nàng đưa tay ra ôm lấy eo của hắn, cả người khéo léo dựa vào trong ngực hắn, ngữ khí ôn nhu: "Quan lang, thiếp và chàng mặc dù không có danh phận phu thê, nhưng trong lòng thiếp, chàng chính là phu quân của thiếp, là người mà nửa đời thiếp phải dựa vào. Mà chàng bây giờ vì mẫu tử thiếp mà bị mọi người xa lánh, người duy nhất ở bên cạnh chàng cũng chỉ có thiếp. Thiếp không muốn chàng cô đơn sống qua ngày, cho nên, thiếp mới không đi. Còn cữu cữu...cứ kệ cữu ấy thôi, cùng lắm trăm năm về sau, thiếp sẽ đến đó cho cữu ấy vài nén hương."
Lúc đầu khi Giang Thiếu Quan nghe nàng nói muốn rời khỏi, vô ý thức cho rằng nàng muốn chạy trốn. Nhưng sau khi đọc được thư, lại nghe nàng nói như vậy, hắn đã sớm không còn lo nghĩ nữa. Hắn ôm nàng vào lòng, cảm động không thôi: "Sinh lão bệnh tử không phải thứ mà con người có thể vãn hồi. Nếu nàng thật sự muốn đi thì ta đưa nàng đi là được."
Triệu Hà Nguyệt nheo mắt, nụ cười càng thêm ôn nhu: "Nhưng vậy có làm phiền chàng hay không?"
Giang Thiếu Quan cười một tiếng, rồi gõ một cái vào trán nàng: "Nàng là nương của con ta, chỉ cần là chuyện nàng muốn làm thì ta sẽ dốc hết sức làm cho nàng toại nguyện."
Triệu Hà Nguyệt vô cùng cảm động, ôm hắn càng chặt hơn, thật lâu sau, nàng mới chần chờ hỏi: "Thế nhưng, phu nhân không chịu tha thứ cho chàng, nếu chàng lại đi theo thiếp thì thiếp chỉ sợ hai người sẽ càng không có khả năng hòa hảo..." Nàng nức nở, nâng hai mắt đẫm lệ lên nhìn hắn: "Quan lang, thiếp yêu chàng, thực tình muốn chàng sống tốt, chứ chưa hề nghĩ tới sẽ chen chân vào giữa chàng và phu nhân của chàng, hại phu thê hai người bất hoà. Những ngày này nhìn chàng phải bôn ba tứ phía, tâm thiếp như bị đao cắt từng nhát một... Việc hai chúng ta quen nhau vốn đã là một sai lầm, nếu như không có thiếp, chàng cũng sẽ không khó xử như vậy..."
Giang Thiếu Quan thỉnh thoảng cũng hối hận việc qua lại nhiều năm với Triệu Hà Nguyệt, còn sinh hạ hai đứa trẻ, hắn cũng đã thử nghĩ đến việc nếu mình không làm việc gì có lỗi với Đinh Hải Dao thì hiện tại cuộc sống hẳn là rất dễ chịu. Nhưng nhìn thấy nước mắt của nữ nhân trước mặt, cùng với ký ức ngọt ngào ấm áp giữa hai người lại hiện lên trong đầu, liền nói ngay: "Nàng đừng nói như vậy. Nếu như không có nàng thì mấy năm nay ta sẽ giống như cái xác không hồn, không biết vui sướng là gì."
Nghĩ lại, những năm qua ba mẫu tử họ phải chịu ủy khuất, trong lòng Giang Thiếu Quan lại bắt đầu nghĩ cách đền bù. Nhưng dựa vào chính hắn thì căn bản không đủ để giúp ba mẫu tử họ có cuộc sống tốt hơn... chỉ có thể dỗ dành Đinh Hải Dao thôi!
Trong lòng của hắn trầm ngâm, lát sau mới nói: "Như vậy đi, nàng mang hài tử đi đến Ích thành ở lại đó hai tháng, thuận tiện giải sầu một chút. Ta tranh thủ khoảng thời gian này dỗ dành Đinh Hải Dao, chờ nàng trở về thì sẽ cho nàng đến nội thành ở."
Triệu Hà Nguyệt hiểu rõ, Giang Thiếu Quan làm vậy là vì sợ ánh mắt của hàng xóm chung quanh dành cho ba mẫu tử nàng, cũng không muốn để cho các nàng lại bị người ta chỉ chỉ chỏ chỏ nữa.
Triệu Hà Nguyệt không đồng ý, chỉ chần chờ nói: "Nhưng thiếp không muốn rời khỏi chàng."
Giang Thiếu Quan bật cười: "Ngốc vừa thôi! Rời khỏi một chút, về sau thì sẽ ở chung cả đời, trước đắng sau ngọt, có hiểu hay không?"
"Hiểu ạ." Triệu Hà Nguyệt lại một lần nữa tiến vào trong ngực hắn: "Quan lang, thiếp không nỡ bỏ chàng."
* Sáng sớm hôm sau, ngoài cửa thành thành Thái An, ánh sáng mùa xuân tháng ba vừa chớm mở, cả một trời tươi sáng. Giang Thiếu Quan nhảy khỏi xe ngựa, lưu luyến nói lời tạm biệt với Triệu Hà Nguyệt.
Triệu Hà Nguyệt trên đường đi đã khóc đỏ cả mắt, trước khi đi còn cầm tay của hắn không buông.
Thấy nàng ỷ lại vào mình như vậy, Giang Thiếu Quan lập tức coi thường suy nghĩ hoài nghi nàng muốn chạy trốn trước đó của mình, kiên nhẫn dỗ dành nàng: "Đừng thương tâm, chỉ hai tháng thôi mà."
Triệu Hà Nguyệt nghẹn ngào dặn dò: "Chàng nhớ phải ăn cơm đầy đủ, trời lạnh thì mặc thêm áo. Đúng rồi, mấy tờ ngân phiếu kia chàng hãy tìm lại xem, chắc chắn vẫn còn ở trong nhà..."
"Ta biết." Hôm qua hai người vì quyết định tạm thời rời khỏi nhau nên triền miên cả một buổi đến tận nửa đêm. Sau đó hai người đều mỏi mệt không chịu nổi, nằm xuống ngủ li bì, hôm nay suýt chút nữa đã dậy trễ. Trong lúc vội vã đi đường, Triệu Hà Nguyệt đã nói nàng còn có tiền riêng, có thể trả được lộ phí mà không cần lấy của hắn. Cho nên, Giang Thiếu Quan vẫn chưa kịp tìm lại ngân phiếu.
Nhưng mà, Triệu Hà Nguyệt đã nói như vậy rồi, trong nhà cũng không có người ngoài tới, ngân phiếu chắc chắn vẫn còn ở trong phòng.
Đưa mắt nhìn xe ngựa rời đi, Giang Thiếu Quan quay người trở về nhà mình, trên đường đi có không ít người nhìn hắn, đủ loại ánh mắt khác nhau.
Giang Thiếu Quan không thèm quan tâm, lúc trở lại trong viện thì bắt đầu lục tung đồ đạc lên.
Sau nửa canh giờ, hắn phờ phạc ngồi ở trong phòng, thật lâu sau vẫn chưa hoàn hồn lại.
Triệu Hà Nguyệt nói không sai, căn phòng này không có người nào vào. Nếu không phải hắn lấy thì chắc chắn là đã bị nàng mang đi rồi.
Nhưng nghĩ đến thái độ không nỡ của Triệu Hà Nguyệt đối với mình, Giang Thiếu Quan lại cho rằng không phải nàng làm.
Nhưng nếu không phải nàng thì ngân phiếu đang yên lành như vậy, nó cũng không có chân, có thể đi đến chỗ nào?
Bây giờ trên thân hắn chỉ có tiền thưởng hôm trước nhận được, và mười mấy đồng tiền cho ba mẫu tử mua lương khô còn sót lại. Chút tiền ấy, còn không đủ để mua thức ăn buổi trưa, cũng không đủ cho một bữa rượu cho hắn.
Giang Thiếu Quan không tin, lại lục lại trong phòng thêm lần nữa nhưng vẫn không thu hoạch được gì, thậm chí hắn còn tìm cả trong mấy chậu hoa ở trong viện.
Tìm một lát, hắn liền phát hiện có gì đó không đúng.
Cây hoa sơn trà trước đó bị bệnh, lúc này giống như là bị người ta rút ra rồi nhét lại.
Hắn cầm hoa sơn trà lên, đào đất, nhìn thấy bên trong đó có trống một mảng lớn.
Mà trong chậu hoa bên cạnh cũng thiếu một mảng, lờ mờ còn có thể nhìn ra hình dạng của nửa đĩnh bạc. Nhìn cái hố kia, đầu hắn kêu ầm lên một tiếng, đột nhiên nhớ tới sáng nay lúc hắn vừa tỉnh lại, hình như có lờ mờ nhìn thấy Triệu Hà Nguyệt đang tìm tòi trong hai bồn hoa kia.
Nói cách khác, ngân phiếu đã bị nàng giấu đi?
Trong phút chốc, lòng Giang Thiếu Quan tràn đầy cảm giác phẫn nộ vì bị phản bội, lửa giận ngút trời, hắn đập liên tiếp vào mấy chậu hoa. Chỉ trong mấy hơi, những bông hoa mà hắn đã từng tỉ mỉ nuôi dưỡng đã bị hỏng hơn nửa.
Giang Thiếu Quan mệt mỏi thở hồng hộc, ngồi dưới đất thật lâu vẫn chưa tỉnh táo lại.
Bỗng nhiên, hắn đứng dậy, ba chân bốn cẳng chạy ra ngoài cửa thành.
Buổi tối ngày xuân, trời còn có chút lạnh, Giang Thiếu Quan đứng ngoài cửa thành, nhìn quan đạo ngoằn ngoèo, mệt mỏi cúi gập người. Một luồng gió lạnh thổi qua làm khô mồ hôi trên đầu hắn, cũng làm đầu óc tràn đầy phẫn nộ của hắn tỉnh táo hơn một chút.
Từ lúc nàng rời khỏi thành đến giờ đã qua hai ba canh giờ, nếu lúc này hắn đuổi theo, không nói đến việc lấy đâu ra bạc để mời xe ngựa, mà cho dù có thì cũng không đuổi kịp, lỡ như nàng không đi Ích thành thì sao... Thiên hạ này lớn như vậy, hắn phải đến chỗ nào tìm người đây?
Đứng một hồi lâu làm đống mồ hôi trên thân hắn cũng đã khô cong, Giang Thiếu Quan không cam lòng nhìn lại quan đạo một lần nữa, vẻ mặt tràn đầy lạnh lùng xoay người vào thành.
Đừng để hắn gặp lại nữ nhân này!
Nếu không, hắn sẽ khiến nàng ta sống không bằng chết!
Giang Thiếu Quan từ nhỏ đến lớn chưa từng phải chịu khổ, trên người mà không có bạc thì chỉ cần xin phụ mẫu. Đương nhiên, sau khi kết hôn hắn cũng được lãnh tiền từ phòng thu chi của Đinh gia, tính toán thì cũng đã mười năm gần đây, hắn không xin tiền song thân nữa.
Bây giờ đừng nói đến việc vào phòng thu chi của Đinh phủ mà đến cả đại môn hắn còn không thể vào được, cho nên, hắn chỉ có thể đi đến Giang gia.
Ngày xuân, trời đất biến đổi rất nhanh, ban ngày còn nắng chói chang, đến chạng vạng tối thì bầu trời đã đen kịt giống như sắp trời mưa. Lúc Giang Thiếu Quan đến trước gia môn thì đã bị dính mấy giọt nước mưa.
Nhìn thấy người gác cổng tuổi đã cao, hắn bèn hỏi: "Nương ta đâu?"
Vừa hỏi, vừa bước qua cánh cửa, sải bước mà đi.
Người gác cổng lớn tuổi, đuổi theo nói: "Đại công tử dặn là không cho ngài vào..."
Nghe vậy, Giang Thiếu Quan tràn đầy phẫn nộ: "Nương vẫn còn sống, cái nhà này không tới phiên hắn ta làm chủ!"
"Vậy ngươi nói xem, ai có thể làm chủ?" Giang Thiếu Dương có vẻ đã biết được hắn đến, đứng ở bên ngoài chính đường.
Hắn đứng trên bậc thang, nhìn rất kiêu ngạo.
Nhìn thấy đại ca như vậy, trong lòng Giang Thiếu Quan không khỏi căm phẫn. Lúc hắn là nữ tế Đinh gia, đại ca lần nào gặp hắn mà không dùng khuôn mặt tươi cười nghênh đón?
Giang Thiếu Quan cường điệu nói: "Đại ca, nơi này cũng là nhà của đệ."
"Nhị đệ ta đã chết rồi." Sắc mặt Giang Thiếu Dương lạnh nhạt: "Ngươi chỉ là người có tướng mạo tương tự đệ ấy mà thôi." Lại dặn dò người gác cổng: "Về sau nhìn thấy hắn thì cứ đuổi đi là được, không cho phép hắn vào đây."
Nghe hàm ý trong lời này rõ ràng là không có ý định nhận hắn, thậm chí còn coi hắn như kẻ vô lại mà đuổi đi, Giang Thiếu Quan không chấp nhận được, tức giận không thể tin nổi: "Đại ca, cái nhà này có được như ngày hôm nay, cũng có một phần công lao của ta, đấy là còn chưa nói đến bởi vì ta mà việc làm ăn buôn bán của huynh càng ngày càng tốt. Những năm qua ta cũng không ít lần mang đồ tốt về cho nhà mình, sao huynh có thể trở mặt không quen như thế?"
"Nhị đệ của ta là người trọng tình trọng nghĩa, sẽ không giống như loại tiểu nhân thấy sắc vong nghĩa như ngươi." Giang Thiếu Dương nghiêm chỉnh nói: "Người đâu, đuổi hắn ra ngoài."
Lập tức có mấy người nhào lên, mặc cho Giang Thiếu Quan phản kháng mà kéo hắn ra bên ngoài.
Giang Thiếu Quan vô cùng chật vật, tức hổn hển mắng to: "Mau cút ra cho ta. Phạm thượng, các ngươi muốn bị bán đi sao?"
Nhưng bất luận là hắn gào như thế nào thì song quyền cũng khó địch được tứ thủ, cuối cùng hắn vẫn bị kéo ra ngoài cửa chính. Giang Thiếu Quan nào chịu đi, đặt mông ngồi trên bậc thang: "Ta sẽ chờ ở chỗ này."
Từ nhỏ đến lớn, người nương thương nhất là hắn, chắc chắn sẽ không để hắn ngủ ngoài đường đâu.
Giang Thiếu Dương phì cười: "Thân là nam nhi mà không có chút khí tiết nào, đúng là trơ trẽn!"
Giang Thiếu Quan nói năng rất hùng hồn: "Đây là nhà ta, ta cứ ngồi ở đây, ai quản được ta?"
Thấy thế, Giang Thiếu Dương cũng không nói nữa, chỉ là gọi quản gia tới rồi bảo: "Ngươi đi nói với mấy đại hộ nhân gia mà quý phủ chúng ta quen thân, thông báo cho quản gia hoặc là chủ tử của bọn họ biết được, tên này có vẻ ngoài giống y như đúc với nhị đệ ta, nếu hắn đến thì tuyệt đối đừng nể mặt hắn, càng không cho hắn mượn bạc! Tóm lại, dù hắn có làm bất cứ chuyện gì cũng không có liên quan gì đến Giang gia của ta!"
Ngụ ý là sẽ không giúp Giang Thiếu Quan trả nợ.
Giang Thiếu Quan bị chọc giận gần chết, huynh trưởng còn cố ý dặn dò muốn chặn hết cả đường đi nước bước của hắn. Như này so với việc đuổi hắn ra khỏi nhà thì có gì khác biệt?
Phải biết, không chỉ có người làm ra chuyện tội ác tày trời mới phải chịu cảnh này, mà người bị trục xuất khỏi gia tộc cũng sẽ không được ngoại nhân thương hại.
Giang Thiếu Quan tức giận đến mức lồng ngực nhấp nhô lên xuống không ngừng, nổi giận nói: "Giang Thiếu Dương, ngươi đừng khinh người quá đáng, nương sẽ không cho phép ngươi làm như thế đâu!"