Cuộc Sống Của Nguyên Phối Pháo Hôi (Dịch Full)

Chương 155 - Chương 157

Chương 157
Đúng là Giang mẫu sẽ không cho phép.

Những ngày này bà ta bị cấm túc ở trong nhà, nhưng vẫn luôn lo lắng cho tiểu nhi tử, nhưng mà, lúc trước khi hai mẫu tử trùng phùng, bà ta có hỏi tiểu nhi tử cuộc sống bây giờ có dư dả không thì hắn đã trả lời là có.

Cho nên, những ngày này bà ta bị cấm túc, cũng không có việc gì phải đi ra ngoài.

Viện tử Giang gia không lớn, Giang mẫu bị nhốt trong phòng nhưng cũng nghe thấy động tĩnh của tiền viện. Bà ta gọi người tới hỏi, nhưng hạ nhân lại ấp úng không nói nên lời. Giang mẫu lập tức hiểu rõ, hẳn là tiểu nhi tử đã trở về, huynh đệ hai người chắc đang cãi nhau.

Nghĩ tới đây, bà ta không thể ngồi yên được nữa, lập tức chạy ra ngoài.

Ở cửa tuy có người trông coi, nhưng bà ta cứ khăng khăng muốn ra, hạ nhân vì sợ làm bà ta bị thương nên cũng không dám dùng hết sức cản lại.

Giang mẫu chạy tới ngoại viện, đúng lúc thấy đại nhi tử đang dặn dò quản gia, lập tức giận dữ: "Thiếu Dương, con muốn bức tử đệ đệ con sao?"

Thấy nương xuất hiện, Giang Thiếu Dương hung ác trừng mắt nhìn bà đỡ đứng sau lưng Giang mẫu, tiến lên đỡ bà ta: "Nương, rõ ràng là chính nó muốn chết, con có ép nó đâu? Bây giờ nó không có đường nào để đi, cũng là lựa chọn của nó!"

Giang mẫu bất mãn: "Đúng là nó đã làm không đúng, người bên ngoài quở trách nó ta còn nghe được, nhưng con là ca ca, con phải che chở nó, dạy bảo nó. Sao có thể bỏ mặc nó như vậy?" Bà ta càng nói càng tức giận: "Lúc hai huynh đệ các con còn nhỏ cũng làm không ít mấy chuyện ngỗ nghịch, ta và phụ thân con chưa bao giờ bỏ mặc các con!"

Đạo lý này thì ai cũng hiểu. Nhưng Giang Thiếu Dương cũng có nỗi khổ tâm đấy chứ.

Giang gia ầm ĩ như vậy nên đã có người tò mò vây quanh. Ở trước mặt ngoại nhân có nhiều chuyện khó mà có thể nói ra khỏi miệng, Giang Thiếu Dương kéo nương vào trong viện nói nhỏ: "Nương, người đừng vội tức giận, chúng ta vào cửa trước. Sau đó con sẽ giải thích rõ cho người."

Mắt thấy Giang mẫu bị hắn ta kéo trở về, Giang Thiếu Quan liền sốt ruột, lỡ như Giang Thiếu Dương lại giam nương lại thì hắn thật sự sẽ không còn ai giúp đỡ nữa, vội nói ngay: "Nương, người đừng nghe đại ca nói bậy. Hắn ta rõ ràng muốn làm cho con cùng đường mạt lộ..." Nói đến đây, ngữ khí bi phẫn không thôi, còn mang theo nỗi lòng oan ức: "Những năm gần đây con đối xử với hắn và chất tử như nào, mà hắn thì lại lấy oán báo ơn như thế?"

Giang mẫu rất tán thành, hất tay đại nhi tử ra: "Làm người không thể không có lương tâm, không nên qua cầu rút ván như vậy." Mắt thấy đại nhi tử muốn nói gì đó, bà càng nhấn mạnh: "Nó là đệ đệ của con! Nó có làm sai chuyện thì con có thể quở trách, thậm chí đánh nó một trận, nhưng không thể đuổi nó đi được. Con cũng biết, người bị đuổi khỏi nhà sẽ bị người đời cười nhạo thóa mạ, ta thấy con làm vậy là muốn bức tử ta đó..."

Bà ta đấm ngực, vẻ mặt đau lòng vô cùng.

Giang Thiếu Dương như bị một cục xương mắc ở giữa cổ họng, muốn giải thích nhưng lại e ngại ngoại nhân.

Giang mẫu đã thoát khỏi tay của đại nhi tử, tự mình đi ra phía cổng kéo tiểu nhi tử vào: "Mau về nhà đi, ngồi xổm ở cổng thì còn ra thể thống gì?"

Bà ta kéo người vào cửa, đám người vây xem sau đó cũng dần dần giải tán.

Hồ thị chỉ về muộn có một khắc đồng hồ thì cũng vừa lúc phát hiện đám người ở trước cửa nhà mình đã giải tán. Lúc mở cửa thì thấy hai người huynh đệ ở trong viện đang tranh cãi vô cùng gay gắt, Giang mẫu kẹp ở giữa không biết làm gì.

Sắc mặt Giang Thiếu Dương tái nhợt.

Giang Thiếu Quan không hề sợ hãi, cũng không cảm thấy việc mình về nhà là sai: "Ngươi nhìn ta làm gì như vậy?" Rồi quay sang cáo trạng: "Nương, người nhìn đại ca kìa, hắn nhìn con giống như nhìn kẻ thù vậy!"

Hai huynh đệ ruột thịt ghét bỏ nhau như vậy làm Giang mẫu cảm thấy rất đau đầu: "Thiếu Dương, đệ đệ con trở về là chuyện tốt."

Giang Thiếu Dương hừ lạnh: "Còn không bằng chết luôn đi."

Giang mẫu: "... Con nói gì vậy?" Bà ta tức giận vô cùng, đến mức ngón tay run lên bần bật: "Ta và phụ thân con từng dạy con như thế này sao? Không ngờ con còn nguyền rủa đệ đệ con chết. Chưa đề cập tới việc các con là thân huynh đệ, mà chỉ nhìn vào những năm qua nó đã chăm sóc Giang gia như thế nào thì con cũng không nên nói ra lời này, con còn có lương tâm hay không hả?"

Giang Thiếu Dương nhìn nương tức giận, trong lòng tràn đầy sự bất lực, nói: "Nương, việc làm ăn của nhà chúng ta đều phải dựa vào Đinh gia mới có thể phát triển. Nếu chúng ta chứa chấp nhị đệ..."

Lời còn chưa dứt, đại môn đã bị người nào gõ ở bên ngoài.

Mấy người trong viện đều vô ý thức nhìn qua đó, sau khi mở cửa bọn họ và người gác cổng đều thấy rõ ràng người đang đứng ở cổng. Chính là chưởng quỹ cửa hiệu của Đinh phủ, đã từng có rất nhiều giao dịch với Giang gia.

Vừa nãy Giang Thiếu Dương nói, Giang mẫu còn cho là hắn chuyện bé xé ra to. Nhưng lúc này nhìn thấy chưởng quỹ, trong lòng lại có dự cảm không tốt.

Quả nhiên, người chưởng quỹ ngày thường đều mang khuôn mặt tươi cười nghênh đón người khác, hôm nay lại lạnh lùng, lúc nhìn Giang Thiếu Dương vẻ mặt cũng rất lạnh nhạt, chỉ nói: "Giang đông gia, hôm nay ta tới chính là muốn thông báo cho các ngươi một tiếng, cửa hiệu chúng ta gần đây không đủ đồ để bán nữa rồi. Cho nên từ mai, chúng ta sẽ không đưa hàng đến Giang gia nữa."

Giang mẫu: "..."

Nhanh như vậy sao?

Đinh Hải Dao cho người theo dõi Giang gia sao?

Giang Thiếu Dương cũng muốn hỏi như vậy, nhưng mà việc quan trọng nhất hiện tại là giữ chưởng quỹ ở lại. Hắn tiến lên hai bước, đang muốn mời ông ta uống rượu thì chưởng quỹ đã rời đi.

Trơ mắt nhìn xe ngựa chưởng quỹ đi xa, toàn thân Giang Thiếu Dương cứng đờ tại chỗ, thật lâu sau cũng chưa hoàn hồn lại. Sau đó hắn quay đầu nhìn về phía Giang Thiếu Quan, ánh mắt càng thêm lạnh lùng: "Nhị đệ, ngươi thấy chưa?"

Lại nhìn về phía nương: "Nương, hiện tại người còn muốn giữ nó lại nữa ư?" Hắn cười thảm một tiếng: "À, mà có giữ hay không giữ thì cũng không quan trọng nữa, dù sao thì việc buôn bán cũng tan tành rồi."

Trong lòng Hồ thị cũng không dễ chịu gì, vội vàng tiến lên đỡ hắn: "Phu quân, chàng đừng tức giận."

Hai phu thê nâng đỡ nhau đi về chính phòng, lúc đi qua cũng không nhìn lại hai mẫu tử kia dù chỉ một cái.

Giang Thiếu Quan bị huynh trưởng trách cứ, trong lòng vốn đã không thoải mái, giờ còn nhận được tin việc buôn bán trong nhà đã tàn tành hết rồi... Mặc dù hắn cũng có suy nghĩ đến nguyên nhân là do hắn, nhưng một người bình thường khi đã làm sai thì sẽ vô thức kiếm cớ, vậy nên hắn nói năng rất hùng hồn: "Từ lúc ta tới cửa đến bây giờ, tổng cộng còn chưa đến nửa canh giờ. Đinh Hải Dao cũng đâu có Thiên Lý Nhãn, nàng ta chắc chắn đã sớm muốn cắt đứt quan hệ làm ăn với nhà chúng ta rồi, chỉ là làm đúng lúc ta đến mà thôi."

Nghe thấy đệ đệ chối bỏ trách nhiệm, Giang Thiếu Dương trầm giọng nói: "Giang Thiếu Quan, ngươi đừng có mà nói bậy. Mới hôm trước thôi, ta và chưởng quỹ còn uống trà với nhau, khi đó chưởng quỹ còn cam đoan với ta là hàng hóa đợt này sẽ rất dồi dào, sẽ không làm chậm trễ việc buôn bán của cửa hiệu nhà ta. Đúng vậy, đệ muội đúng là không có Thiên Lý Nhãn, nhưng muội ấy có bạc, còn có nhiều người nguyện ý làm chân chạy vặt cho muội ấy. Cho dù muội ấy không thuê người theo dõi nhà chúng ta thì trong thành này cũng có không ít người muốn cướp đi việc làm ăn buôn bán của Giang gia chúng ta với Đinh gia. Nửa canh giờ, cũng đủ để người nhìn thấy ngươi chạy tới Đinh gia báo tin rồi."

Lời nói này nghe rất hợp lý.

Trước đó Giang gia làm đồ sứ, hàng đều mua từ nơi khác. Nhưng từ khi Giang Thiếu Quan ở rể, Đinh phụ thấy hắn và nữ nhi của mình có tình cảm tốt nên cũng cho hắn được nở mày nở mặt. Vì vậy mới bán sứ trắng và hoa sứ của nhà mình với giá thành thấp hai phần so với các khách thương khác cho Giang gia.

Nói trắng ra là đưa bạc cho Giang gia.

Bởi vì cho dù Giang gia có làm giống Đinh gia là bán đi với giá gốc thì cũng có thể lấy không hai thành tiền. Thậm chí còn có thể lợi dụng việc này chỉ lấy lãi một thành tiền nhưng sẽ trực tiếp đoạt đi việc làm ăn của Đinh gia.

Sứ trắng và hoa sứ là hai thứ mà chỉ cần là người trong ngành đều sẽ biết mà đến Giang gia lấy hàng, vì có thể được lời một thành tiền. Cho nên hai năm qua, Đinh gia bán hàng còn không nhiều bằng Giang gia.

Đổi lại là người bình thường, ai có thể chịu đựng được việc người khác cầm đồ của mình đi bán đổ bán tháo, rồi cướp luôn việc làm ăn buôn bán của nhà mình như vậy?

Đinh phụ là người làm ăn lâu năm nên chắc chắn cũng biết những chuyện này. Chẳng qua là vì nể mặt nữ tế nên mới mắt nhắm mắt mở cho qua mà thôi.

Cho nên, Giang Thiếu Dương và Hồ thị đều không bao giờ muốn đắc tội với Đinh gia, vì vậy lúc nghe nói Đinh Hải Dao muốn đoạn hôn mới vội vàng như thế.

Lần đoạn hôn này cũng chính là đoạn luôn cả bạc!

Giang Thiếu Dương đau lòng: "Mấy ngày nay, không ít người từ nơi khác tới nhập hàng, xe ngựa cũng đã đến, chỉ còn chờ kéo hàng rời đi. Người ta đã đặt cọc rồi, nhưng tình huống hiện tại đúng là không biết phải làm sao."

Hồ thị lúc này rất hận tiểu thúc tử, cũng không muốn nói giúp hai mẫu tử bọn họ mà chỉ đứng ở một bên.

Giang mẫu cũng đã hiểu rõ, lần này lòng tốt của bà ta lại làm ra chuyện xấu rồi. Bà ta từ trước đến nay đều không quan tâm đến việc buôn bán nên mới không biết chuyện đồ sứ kia. Ngập ngừng nói: "Thiếu Dương, con mau đuổi theo giải thích với chưởng quỹ kia đi." Chần chừ một lúc, lại nói: "Hay là con chuẩn bị lễ vật, đích thân đến Đinh gia năn nỉ phụ tử bọn họ?"

Hồ thị trừng mắt: "Thời gian đệ muội phát hiện nhị đệ còn sống đã qua hơn một tháng. Lâu như vậy mà muội ấy còn không cắt đứt việc buôn bán với nhà chúng ta, rõ ràng vẫn muốn cho chúng ta một con đường sống. Hôm nay lại đột nhiên cắt đứt... chứng tỏ muội ấy đã thực sự giận chúng ta rồi."

Giang Thiếu Dương trầm giọng nói: "Nhị đệ, không phải là huynh không niệm tình huynh đệ, mà huynh thực sự không dám niệm. Vì Giang gia chúng ta, còn có hậu bối tử tôn Giang gia chúng ta nữa, đệ nhất định phải đi!"

"Vẫn chưa muộn đâu, còn cứu vãn được." Giang mẫu đưa tay đẩy Giang Thiếu Quan ra: "Con mau đi đi, từ nay về sau, không cần trở lại nữa!"

Giang Thiếu Quan: "..."

Đến cả nương cũng đuổi mình, mắt thấy không thể ở lại được nữa, Giang Thiếu Quan vội nói: "Con đi cũng được, nhưng con cần bạc!"

Trong lòng Giang mẫu lúc này chỉ có một ý niệm duy nhất chính là mau mau đuổi tiểu nhi tử đi, nghe vậy lập tức bảo nha hoàn bên cạnh đi lấy bạc.

Hồ thị ngăn lại, trách mắng: "Không được đi." Nàng nhìn về phía bà bà, nghiêm mặt nói: "Nương, đệ muội rõ ràng muốn nhị đệ chịu khổ, người cho nhị đệ về nhà đã là làm trái với ý nghĩ của muội ấy, cho bạc cũng giống vậy. Nếu nhà chúng ta muốn cầu xin sự tha thứ của muội ấy thì bạc cũng không thể cho."

Giang mẫu nghĩ cũng thấy hợp lý.

Giang Thiếu Dương sai hạ nhân: "Lôi hắn đi đi!"

Có mấy người lập tức tiến lên lôi Giang Thiếu Quan đi, Giang Thiếu Dương lại nói tiếp: "Tất cả mọi người nhớ kỹ cho ta, Nhị công tử trong phủ đã không còn, người này chỉ là người có tướng mạo tương tự muốn tới cửa đe doạ mà thôi. Nương ta bởi vì chuyện nhị đệ mất mà thương tâm không thôi, từ nay về sau, phàm là người trong phủ thì đều không được nhắc đến Nhị công tử nữa!"

Giang Thiếu Quan nghe những lời này, trong lòng vừa uất ức vừa phẫn nộ, lúc bị kéo đến cánh cửa hắn quay đầu lại hét lên: "Giang Thiếu Dương, ngươi thật quá đáng. Việc buôn bán này được phát triển như ngày hôm nay vốn là nhờ có ta, ngươi được hưởng thụ nhiều năm như vậy chẳng lẽ còn chưa đủ. Bây giờ ngươi đuổi ta đi, Đinh Hải Dao chưa chắc đã tha thứ cho ngươi..."

Giang Thiếu Dương nghe mà thấy phiền, khoát khoát tay: "Nếu không chịu đi thì trực tiếp cầm gậy đuổi cho ta."

Giang Thiếu Quan: "..."

Từ nhỏ đến lớn hắn chưa từng bị ai đánh, nhìn thấy một đám hạ nhân cầm gậy chuẩn bị xông lên đánh hắn, Giang Thiếu Quan không dám tiến lên nữa. Mắt thấy sắc trời đã tối đen, hắn đành phải rời đi, tìm một nơi đặt chân khác.

Hắn lại một lần nữa đi đến Đinh gia.

Không ngạc nhiên chút nào, lần này hắn lại bị cự tuyệt ở ngoài cửa. Thậm chí giống như Giang gia, hộ vệ cũng cầm sẵn gậy để đuổi người.

Rơi vào đường cùng, Giang Thiếu Quan đành phải về tòa nhà ở ngoại viện.

Lúc trở lại tòa nhà thì trời đã tối đen. Mượn ánh trăng yếu ớt cũng nhìn thấy được mấy thứ bừa bộn trên đất. Giang Thiếu Quan cẩn thận bước qua những chậu hoa bị vỡ vụn kia để bước vào phòng.

Căn phòng cũng bị hắn lục tung lên để tìm bạc, hắn đứng giữa một đống lớn toàn là vải và chăn nệm, chân mềm nhũn, chán nản ngồi xuống.

Hắn không biết là mình đã ngủ khi nào, chỉ biết khi tỉnh lại lần nữa thì sắc trời bên ngoài đã sáng rõ.

Bất luận xảy ra chuyện gì thì vẫn phải sống tiếp. Giang Thiếu Quan đứng dậy bắt đầu thu dọn phòng, vừa dọn vừa nghĩ. Giờ đã không còn cách nào khác, hắn chỉ có thể cầm cố đống y phục và chăn mền này, chắc cũng có thể bán được ít bạc sống qua ngày.

Hơn nửa canh giờ sau, Giang Thiếu Quan đã dọn dẹp xong căn phòng gọn gàng, trong lòng cũng thoải mái hơn.

Đột nhiên nghe thấy có tiếng đập cửa truyền đến, hắn tiến lên mở cửa, phát hiện ở ngoài cửa có ba bốn người trung niên, có nam có nữ. Một nam nhân trung niên trong đó tiến lên: "Giang công tử, Triệu cô nương đã lấy bạc bán nhà rồi, khi nào thì ngài dọn đi?"

Giang Thiếu Quan: "..." Dọn đi?

 
Bình Luận (0)
Comment