Chương 158
Giang Thiếu Quan trưng ra vẻ mặt khó tin: "Nàng ta bán khi nào?"
Sắc mặt nam nhân trung niên kia rất thản nhiên, móc ra một tờ giấy: "Mới tối hôm qua thôi, đây là khế nhà."
Tối qua?
Giang Thiếu Quan lập tức phát hiện có gì đó không đúng, cẩn thận hỏi lại: "Các ngươi đừng gạt ta, nàng ta chỉ nói là đi thăm người thân chứ không nói là sẽ bán nhà. Hơn nữa, nha môn chỉ đổi khế nhà vào ban ngày, buổi tối nàng ta bán thì sao các ngươi đổi được?"
Nam nhân trung niên nghe vậy cũng không tức giận, chỉ thản nhiên nói: "Sáng sớm hôm nay mới đổi xong, Triệu cô nương khách khí, cảm thấy việc này làm phiền đến chúng ta nên còn cho thêm mấy lượng bạc." Ông ta chỉ vào công ấn nha môn trên tờ khế ước: "Bọn ta làm việc theo luật, tuyệt đối không ép mua ép bán. Triệu công tử, khi nào thì ngài dọn đi?"
Nhìn công ấn đỏ rực kia, trong phút chốc Giang Thiếu Quan cảm thấy mình thật ngu xuẩn.
Sớm biết vậy, hắn đã không dọn dẹp phòng rồi!
Nghĩ một lát, hắn nói: "Dù tòa nhà này đã bán đi rồi, nhưng ta còn có nhiều đồ như vậy, các ngươi cũng phải cho ta dọn đi chứ."
Nam nhân trung niên nhìn một vòng quanh viện, sắc mặt lập tức biến đổi: "Mấy cây hoa này sao lại như vậy?"
Thấy ông ta khẩn trương, Giang Thiếu Quan cũng khẩn trương theo: "Liên quan gì tới ngươi?"
Hắn còn có ý định, nếu như mình thực sự cùng đường mạt lộ thì sẽ chăm lại đống hoa cỏ này, như vậy cũng có thể kiếm thêm chút bạc.
Bà đỡ bên cạnh nam nhân trung niên lập tức chạy vào, vẻ mặt vô cùng đau đớn: "Lão thiên gia của tôi ơi, sao lại biến thành như vậy rồi?"
Giang Thiếu Quan bỗng nhiên cảm thấy bất an: "Những cây hoa này là do ta nuôi, có bỏ hay không cũng là do chính ta tự nguyện..."
"Có cái đầu ngươi!" Bà đỡ quay đầu lại, tức giận mắng: "Lúc ấy, Triệu cô nương đã nói là tính hết tất cả đồ cũ có ở trong nhà, bao gồm những cây hoa này. Vì thế, chúng ta mới đồng ý chưa tới nha môn lấy công ấn đã trả đủ bạc trước."
Giang Thiếu Quan: "..." Đến cả mấy cây hoa cũng bán?
Mà hắn hình như còn nghe bà đỡ nói là “tất cả đồ cũ có ở trong nhà” nữa!
Nói cách khác, Triệu Hà Nguyệt đã bán hết tất cả bàn ghế, bao gồm chăn mền quần áo trong phòng đi hết rồi?
Giang Thiếu Quan còn đang hoảng loạn không biết làm sao, mấy người ở cổng đã chạy vào trong phòng nhìn. Không cần ai giải thích, hắn cũng hiểu rõ, đúng là như những gì hắn nghĩ.
Đồ vật trong phòng mới vừa rồi đã được hắn thu dọn sạch sẽ, mấy người này ở trong phòng đi hết một vòng rồi mới ra ngoài, nam nhân trung niên nhìn mấy cây hoa trong sân, vẻ mặt đau khổ: "Trong phòng còn đỡ, nhưng những cây hoa này thì phải làm sao đây?"
Bà đỡ cầm một gốc hoa sơn trà lên nhìn vào rễ của nó, sau đó lập tức kêu lên một tiếng: "Gốc hoa sơn trà này cũng gãy rồi!"
Lập tức, bà ta ngẩng đầu lên, hung dữ trừng mắt nhìn Giang Thiếu Quan: "Ngươi phải bồi thường!"
Hôm qua Giang Thiếu Quan bất ngờ phát hiện nữ tử ở cạnh mình gần mười năm trời phản bội mình, còn mang đi hết tất cả tiền tài của hắn, trong lúc nhất thời bi phẫn đan xen, hắn chỉ muốn lấy cái gì đó để phát tiết, căn bản cũng không quan tâm đó là hoa sơn trà hay là hoa nguyệt quý mà đều đập nát hết.
Đập xong thì sảng khoái thật, nhưng vừa rồi lúc hắn ở trong phòng nghĩ đến việc sẽ bán chăn mền để kiếm bạc thì lại hối hận đống hoa mà hôm qua mình đã đập nát. Nhưng hắn nghĩ, nếu vẫn chưa đứt hết gốc rễ thì chỉ cần thay một cái chậu khác rồi nuôi lại thì cũng có thể sống. Sau khi thu thập xong căn phòng hắn cũng đang định ra xem mấy cây hoa... nhưng hắn nằm mơ cũng không ngờ, Triệu Hà Nguyệt vậy mà còn bán cả mấy cây hoa này, quả thực là nhổ vịt trụi lông, một cái cũng không để lại.
"Căn nhà này là ta mua cho nàng ta, những cây hoa này cũng là ta nuôi." Giang Thiếu Quan nghiêm mặt nói: "Ta bị nàng ta lừa, tất cả bạc trên người của ta cũng đều bị nàng ta cướp đi hết. Nếu các ngươi muốn ta bồi thường thì ta chỉ có thể dâng cái mạng này của mình lên thôi."
Đơn giản mà nói, bạc thì hắn không có, cũng chỉ còn mạng.
Rõ ràng là muốn quỵt.
Những người này đều dựa vào việc buôn bán, kiếm chút tiền lời để nuôi sống gia đình, nên cũng không dám lấy mạng người khác.
Nam nhân trung niên cảm thấy rất khó xử, nhờ người bên cạnh đi tìm thợ tỉa hoa, muốn xem xem trong mấy cây này có bao nhiêu cây còn có thể sống.
Sau nửa canh giờ, cũng đã có kết luận. Hai gốc hoa sơn trà đáng giá nhất đã gãy, gần như là không sống được. Còn mấy cái khác, bởi vì toàn là hạt giống hoa bình thường nên cũng không đáng kể lắm.
"Giang công tử, làm người thì phải hiểu đạo lý. Ngài đã làm chết cây hoa sơn trà của bọn ta thì ngài phải bồi thường." Nam nhân trung niên nhìn sổ sách trong tay: "Bọn ta cũng biết là ngài bị lừa nên cũng không lấy của ngài quá nhiều, chỉ cần hai lượng là được."
Giang Thiếu Quan: "..." Hắn ở trong căn nhà mà mình mua, đập đi mấy cây hoa mình nuôi mà còn phải bồi thường?
Đạo lý có lớn bằng trời cũng không thể chấp nhận nổi!
Hắn đang định giảng đạo lý thì mấy người bên kia lại than thở bản thân thật không may, chỉ riêng mấy chậu hoa trong viện thôi cũng đã đáng giá không ít bạc, đây cũng toàn là tiền của bọn họ chứ của ai. Có thể nói, phần lớn số bạc đưa cho Triệu Hà Nguyệt đều tính vào mấy thứ này.
Hai bên cãi nhau ầm ĩ, cuối cùng cũng có người tuyên bố: "Giang công tử, nếu ngài không đồng ý bồi thường, bọn ta cũng chỉ có thể nhờ đại nhân đòi lại công đạo!"
Bọn họ muốn cáo trạng, Giang Thiếu Quan cũng muốn cáo trạng. Nếu như có thể tìm được Triệu Hà Nguyệt thì mấy thứ bị mất kia sẽ có thể đòi lại được, hắn lập tức nói: "Đi! Chúng ta cùng đi."
Hắn ta muốn đi nhưng có người lại không cho phép.
Từ lúc mấy người kia đến xem xét mấy cây hoa, rồi sau đó lại cãi nhau vì chuyện bồi thường thì đã qua chừng gần hai canh giờ. Mà trong khoảng thời gian này, người Giang Thiếu Dương phái đi theo dõi đệ đệ cũng đã mang tin tức về.
Hắn sợ nhị đệ đi ra ngoài mượn bạc, hoặc là nhờ người giúp rồi ghi nợ ân tình. Mà mấy thứ này, đến cuối cùng chắc chắn đều là hắn trả. Cho nên, hắn cố ý thuê người theo dõi nhị đệ không để cho hắn làm càn, không ngờ chưa đến một ngày đã nhận được tin tức như vậy.
Sau khi Giang Thiếu Dương biết hai bên cãi nhau bởi vì chuyện hai lượng bạc thì đã đoán được có thể sẽ dính dáng đến nha môn. Nghĩ đến đó thì hắn liền cảm thấy may mắn vì mình không sợ phiền phức mà cho người theo dõi chuyến này.
Dù là bách tính phổ thông hay là phú thương đều rất sợ dính dáng đến mấy chuyện kiện cáo. Phàm là người đi lên công đường, dù chỉ một lần cũng sẽ ít nhiều ảnh hưởng đến thanh danh. Giang gia bây giờ đang trong khoảng thời gian nhạy cảm, không thể chịu được những chuyện rắc rối này.
Giang Thiếu Dương lập tức lấy ra hai lượng bạc, lúc này việc mới lắng xuống.
Giang Thiếu Quan nhìn thấy, trong lòng có chút cảm giác khó chịu. Mắt thấy đại ca sắp đi thì vội vàng đuổi theo.
Phát giác nhị đệ đi theo phía sau, Giang Thiếu Dương quay người lại nhíu mày: "Đừng quấn lấy ta."
Giang Thiếu Quan tự đắc nói: "Những thứ ngươi có được bây giờ cũng là ta kiếm được lúc ở rể Đinh gia. Ngươi muốn độc chiếm thì còn phải hỏi ta có đáp ứng hay không nữa đấy!"
Giang Thiếu Dương: "..."
Giang Thiếu Quan cảm thấy mình nói rất có đạo lý, tiếp tục nói: "Ta biết, ngươi hận ta vì ta làm hỏng việc buôn bán trong nhà. Nhưng ngươi cũng đừng quên, nhà chúng ta có thể lấy lời từ Đinh gia cũng là nhờ có ta. Những năm qua ta ở rể Đinh gia đã giúp ngươi kiếm lời không ít, ngươi nên cám ơn ta chứ không phải là trách ta!"
Giang Thiếu Dương cười lạnh một tiếng: "Bất luận ngươi giảo biện như thế nào thì tóm lại vẫn là ngươi làm sai. Ta còn muốn vãn hồi chuyện buôn bán kia nên sẽ không thể giúp đỡ cho ngươi! Vì vậy, ngươi sớm thu hồi tâm tư lại đi."
Giang Thiếu Quan không cam tâm, tiến lên mấy bước: "Nếu không thể công khai tiếp tế thì ngươi có thể làm âm thầm mà! Bây giờ trên người ta không có một đồng nào, đến cả một bữa cơm cũng không có mà ăn, ngươi cho ta một chút bạc, hoặc là thu xếp cho ta một chỗ ở tốt thì ta sẽ không làm phiền ngươi nữa. Tất cả đều vui vẻ."
"Vui cái rắm!" Giang Thiếu Dương nhổ vào mặt hắn: "Ngươi cho rằng người nhà họ Đinh đều là kẻ ngu? Hôm nay, ngươi và mấy người kia làm loạn một trận ầm ĩ như vậy, việc ngươi bị lừa đến cả ta cũng biết, ngươi cho rằng đệ muội sẽ không biết chút nào sao? Người trong thiên hạ đều biết ngươi không có một xu dính túi, nhưng ngươi lại có chỗ ở, còn không thiếu đồ. Đồ đần cũng biết là ta tiếp tế cho ngươi!"
Hắn leo lên xe ngựa, một cước đạp vào kẻ đang theo đuôi hắn lên xe là Giang Thiếu Quan: "Nhị đệ, không phải ta không muốn giúp ngươi mà là ta thật sự không giúp được. Cũng không thể lấy tiền đồ cả nhà ra đặt cược được."
Hắn hạ giọng: "Kỳ thật, dựa vào tình cảm nhiều năm giữa ngươi và đệ muội, ta cũng không tin muội ấy lại thật sự tuyệt tình như vậy. Muội ấy không tha thứ cho ngươi, có lẽ là do oán khí trong lòng còn chưa tan mà thôi. Theo ta thấy, ngươi cứ ở bên ngoài chịu khổ nhiều một chút, chờ đến khi đệ muội mềm lòng thì ngươi tự nhiên sẽ có thể trở về. Ngươi thấy thế nào?"
Giang Thiếu Quan: "..." Hắn ta cũng cảm thấy hợp lý!
Dù gì cũng là phu thê nhiều năm, lời huynh trưởng nói cũng không phải là không có lý. Nhưng hắn không hề muốn chịu khổ.
Ví dụ như hiện tại, trên người hắn không có một đồng nào, chẳng lẽ hắn phải đi làm công nhân bốc vác tự nuôi sống bản thân sao?
Giang Thiếu Dương vừa dứt lời thì đã lập tức bảo xa phu lên đường.
Giang Thiếu Quan giơ tay ra kéo, nhưng chỉ kéo được khoảng không. Hắn không cam lòng đuổi theo một đoạn, nhưng chẳng thể đuổi kịp, đã vậy còn mệt mỏi, đầu đầy mồ hôi, thở hồng hộc. Hắn cúi người chống tay vào đầu gối, nhìn xe ngựa càng chạy càng xa.
*
Tần Thu Uyển rất nhanh đã nhận được tin tức những chuyện phát sinh ở ngoại thành.
Trên thực tế, giống như Giang gia đoán, nàng vẫn luôn cho người theo dõi từng tiếng nói cử động của Giang Thiếu Quan.
Ban đầu, Đinh gia để Giang gia kiếm lời đúng là bởi vì tình cảm phu thê của Giang Thiếu Quan và Đinh Hải Dao. Bây giờ tình cảm không còn nữa thì món lời này đương nhiên cũng phải thu hồi.
Không thu hồi luôn chính là vì muốn nói cho Giang gia biết, là Đinh gia không cho phép bọn họ tiếp tế cho Giang Thiếu Quan.
Sau sự việc lần này, chắc hẳn Giang gia đã có kinh nghiệm hơn rồi.
Biết được việc này, tâm trạng của nàng vô cùng vui vẻ, bước từng bước nhỏ về phía chủ viện. Những ngày này, nàng tự mình theo dõi đại phu phối dược cho Đinh phụ, thỉnh thoảng còn tự mình tăng giảm dược liệu, bệnh tình Đinh phụ cũng đã bình ổn trở lại. Vừa đi vào viện tử, nàng liền nhìn thấy Đinh phụ đang đánh quyền với Đinh Viễn Bằng.
Một người dạy nghiêm túc, một người học nghiêm túc.
Thấy nàng đến, hai người thu thế rồi nói chuyện phiếm với nàng một lúc, sau đó Đinh phụ cười nói: "Viễn Bằng, không phải con nói muốn đi cưỡi ngựa sao?"
Đinh Viễn Bằng nhìn sắc trời, cười nói: "Tổ phụ, người phải nhanh lên một chút thì mới đi cùng con được."
Vừa dứt lời, cậu đã chạy đi thật xa.
Đinh phụ nhìn thấy tôn tử hoạt bát như vậy thì trên mặt toàn là ý cười: "Ta chưa hề nghĩ tới sẽ có một ngày Viễn Bằng lại khỏe mạnh như vậy. Nhớ lại lúc nó vừa mới sinh ra, ta đã hi vọng nó sẽ là một người văn võ song toàn, hậu sinh khả ủy, làm rạng rỡ Đinh gia." Đột nhiên ông lại sầu não: "Nhưng sau này bệnh tình của nó càng ngày càng nặng, suýt nữa thì bất trị thân vong. Mấy cái tâm tư ước vọng đó của ta cũng biến mất, chỉ muốn nó có thể khoẻ mạnh, vui sướng mà lớn lên."
Không hi vọng xa vời hài tử có thể trở nên giỏi giang, mà chỉ hi vọng nó khoẻ mạnh vui sướng, bình an cả đời. Đây đại khái chính là nguyện vọng của bất kì một trưởng bối nào thực sự chân thành yêu thương hài tử của mình.
Nỗi sầu não cũng chỉ diễn ra trong nháy mắt, Đinh phụ rất nhanh đã thu hồi lại tâm trạng: "Đúng rồi, bên Triệu Hà Nguyệt có tin tức gì chưa?"
"Tìm được rồi ạ." Tần Thu Uyển cười nhẹ nhàng: "Bọn họ ân ái như vậy, sao con có thể để cho hai người bọn họ tách ra được?" Nàng nói với vẻ nghiêm túc: "Con cũng không phải là ác nhân chia rẽ đôi uyên ương."