Chương 159
Đinh phụ cẩn thận quan sát biểu cảm của nữ nhi, thấy trên mặt nàng thật sự không có một chút mất mát hay thương tâm nào, lúc này cơ mặt của ông ấy mới dãn ra. Nghe thấy câu cuối cùng của nàng thì nhịn không được mà bật cười: “Ta cũng không phải.”
Nghĩ nghĩ, sợ rằng nữ nhi chỉ giả bộ không thương tâm, ông ấy ra vẻ tùy tiện nói một câu: “Con còn trẻ, nếu trong lòng đã có nam tử nào thì cũng có thể mang đến đây để ta nhìn một chút, con cứ yên tâm, ta thật sự không phải loại người ác độc muốn chia cắt uyên ương đâu.”
Người còn không biết ở đâu, làm sao Tần Thu Uyển có thể mang đến?
Từ đầu tới cuối, nàng ngoại trừ chăm sóc cho Đinh Viễn Bằng, còn phải dành chút thời gian để xem sổ sách, những tên chưởng quỹ kia thấy tính tình của Đinh Hải Dao mềm yếu, luôn luôn lừa gạt nàng ấy, khiến cho nàng không thể thả lỏng một chút nào.
Sau này khi Đinh phụ trở về, Tần Thu Uyển lại thấy bệnh tình của ông ấy, sợ sẽ xảy ra bất trắc. Bây giờ sức khỏe Đinh phụ cũng đã có chuyển biến tốt đẹp, cũng có thể chia sẻ một phần công việc làm ăn, nàng cuối cùng cũng có thể nhường chỗ.
Buổi chiều ngày hôm đó, Tần Thu Uyển liền ra khỏi cửa để đi uống trà.
Theo nhiều kinh nghiệm cho thấy, cho dù hai người ở cách nhau khá xa nhưng cũng sẽ vì đủ loại lý do mà gặp nhau. Nàng không ra khỏi cửa thì có lẽ sẽ không gặp gỡ được.
Ra khỏi cửa nhiều thì có thể gặp gỡ. Có lẽ một hai lần là có thể tìm được người.
Sau khi suy nghĩ xong, vừa mời ra khỏi cửa lớn thì nàng đã gặp được một người, nhưng lại không phải người nàng muốn gặp. Thật sự mà nói thì là người mà bây giờ nàng muốn đối phó.
Giang Thiếu Quan ngăn xe ngựa của nàng lại, vẻ mặt thể hiện tình ý chân thành: “Hải Dao, ta thật sự sai rồi.”
Hôm nay tâm tình của Tần Thu Uyển cũng không tồi, cũng không mất kiên nhẫn lắm, vén rèm lên nói: “Ta nghe bên ngoài đồn đãi rằng hai ngày nay luôn có một người có diện mạo tương tự như Nhị công tử của Giang gia đi lừa bịp tống tiền, không ngờ lại còn có can đảm đến trước mặt ta.”
Nàng cười lạnh một tiếng: “Người đâu, đánh cái tên lừa đảo này cho ta!”
Có một nỗi sợ, gọi là nỗi sợ phụ thân dành cho nữ nhi. Hôm nay Tần Thu Uyển muốn ra ngoài hẹn hò, sau khi Đinh phụ biết được thì liền phái sáu hộ vệ đi theo sau.
Không nghĩ tới thật sự có tác dụng, sáu tên hộ vệ sợ mình làm việc không tốt thì khi quay về sẽ bị trách cứ. Nghe vậy thì lập tức cầm gậy trong tay lên đánh.
Giang Thiếu Quan đang muốn giải thích, liền nhìn thấy mấy cây gậy đang đánh lên cao, nên làm gì còn lo lắng đến việc giải thích nữa, vội vàng lui về phía sau.
Mấy tên hộ vệ càng đuổi theo sát hơn, Giang Thiếu Quan chạy thật xa mới có thể bỏ xa bọn họ, hô lớn: “Hải Dao, nàng nhìn cho rõ, ta là Giang Thiếu Quan! Không phải kẻ lừa đảo.” Hắn ta có chút tức giận: “Nàng rõ ràng nhận ra ta, tại sao lại không nhận?”
Vốn dĩ mấy tên hộ vệ đã dừng lại khi thấy hắn ta đã chạy ra xa, nhưng khi nghe được hắn ta vẫn còn muốn dây dưa thì lại cầm gậy đuổi theo. Đuổi người qua tận mấy con phố mới vòng trở về.
Dọc theo đường đi, khiến cho rất nhiều người nhìn thấy đều chê cười.
Hầu hết mọi người đều cho rằng, có lẽ đó thật sự là kẻ lừa đảo.
Nhưng cũng có người đã từng nhìn thấy Giang Thiếu Quan, cảm thấy hắn ta không giống giả mạo lắm. Nghĩ đi nghĩ lại, nữ nhi Đinh gia không nhận cũng là đúng. Giang Thiếu Quan ở rể, thế mà lại còn dám nuôi nữ nhân và con riêng ở bên ngoài, không nhận hắn ta thì còn nể mặt hắn ta rồi!
Cho dù là suy nghĩ theo kiểu nào thì đều cảm thấy Đinh Hải Dao không sai.
Khi đến trà lâu, còn có một vị phu nhân quen biết nói với nàng rằng gần đây những kẻ lừa đảo đang hoành hành, nói với nàng hãy cẩn thận.
Đương nhiên, cũng có một số người tự nhận là công đạo đến đây để khuyên bảo: “Đều là chuyện quá khứ, ta nghe nói ngày hôm qua Giang nhị công tử nhặt đồ ăn thừa ở phía sau tửu lâu để ăn. Ngươi có bỏ được không?”
Tần Thu Uyển nhận ra người tới đây là cô nương của Hách gia, một phú thương giàu có ở trong thành, đã được gả vào Lưu gia, một phú thương hạng ba, tính tình rất cao thượng.
Nghe vậy, khuôn mặt của nàng ngập tràn sự lạnh nhạt: “Ngươi luyến tiếc, vậy ngươi mang về đi!”
Lưu phu nhân: “…”
Nàng ta tận tình khuyên bảo: “Ta có ý tốt mà, tại sao ngươi lại nóng nảy như vậy?”
Sắc mặt của Tần Thu Uyển không thay đổi: “Ta nào có nóng nảy? Chỉ là ăn ngay nói thật, lúc trước khi Triệu Hà Nguyệt mang theo con đến cửa, lúc ấy ta đã ném quan tài của Giang Thiếu Quan ra ngoài rồi, cũng cắt đứt mối quan hệ với Giang gia rồi. Người đã chết mà ta còn không tha thứ, huống chi lúc này hắn còn sống.” Nói tới đây, không khỏi khiến người khác cảm thấy nàng đang hùng hổ dọa người, nàng liền lấy cái khăn ra rồi lau khóe mắt, bộ dạng thương tâm: “Có ai lại nguyện ý gặp phải chuyện như vậy? So với việc hắn tồn tại, ta thà rằng hắn chết đi còn hơn.”
Thật ra, ít có công tử nhà giàu nào mà không dạo hoa lâu mấy vòng, nuôi nhân tình ở bên ngoài cũng không có gì mới lạ. Ngoại trừ tinh hoa hiếm có như Lưu phu nhân, rất nhiều vị phu nhân khác đối với chuyện này đều đồng cảm với Tần Thu Uyển, giống như bản thân mình cũng bị như vậy. Càng ghét cay ghét đắng đối với nữ nhân hoang dâm bên ngoài, cũng thống hận nam nhân phải bội thê tử.
Trong lúc nhất thời, mọi người đều tiến lên an ủi.
Rồi theo bản năng lại cách xa Lưu phu nhân một chút.
Lưu phu nhân lại muốn tìm một người để nói thêm, lại phát hiện mọi người đều đáp lại nàng ta cho có lệ, cũng không thể hiện tình cảm với nàng ta. Cuối cùng đành hậm hực rời đi.
Tuy rằng Giang Thiếu Quan đã chạy xa, nhưng bây giờ con đường duy nhất để hắn khôi phục lại vinh quang trước đây chính là dỗ dành Đinh Hải Doa, cho nên khi thấy hộ vệ không đuổi theo nữa thì hắn ta lại lặng lẽ theo đuôi.
Bây giờ hắn ta không có một xu dính túi, không vào được trà lâu, chỉ có thể canh giữ ở ngoài cửa lớn.
Chờ hơn nửa canh giờ mà vẫn chưa thấy thê tử ra, hắn ta có chút nhàm chán, lại nghe thấy bên cạnh truyền đến âm thanh tức giận và bất bình của một tiểu nha đầu: “Người ta đều nói thà phá đi mười tòa miếu còn hơn hủy một mối hôn sự. Phu nhân vốn dĩ là muốn tốt cho Đinh cô nương nên mới nói những lời đó, không ngờ nàng ta chẳng những không cảm kích, ngược lại còn khiến cho các phu nhân nhà khác làm người xấu hổ. Theo nô tỳ thấy, nàng ta căn bản không đáng để qua lại thân thiết, phu nhân ngàn vạn lần đùng vì người như vậy mà làm hao tổn tinh thần. Chỉ cần lương tâm không thẹn thì…”
Chưa nói dứt lời thì chủ tớ hai người đã lên xe ngựa đi xa.
Giang Thiếu Quan khẽ liếc mắt nhìn sảnh lớn của trà lâu một cái, trước sau vẫn không thấy thê tử. Nghĩ nghĩ, nâng bước đi lên theo.
Sau khi tiệc trà qua đi, bệnh tình của Đinh phụ đã khỏi hẳn, lại tiếp nhận công việc làm ăn ở trong nhà. Tần Thu Uyển cũng không tham làm nên thuận thế trả lại. Lúc nhàn rỗi, nàng thường xuyên cùng các vị phu nhân hẹn nhau đi du ngoạn.
Tìm kiếm người kia thật ra chỉ là chuyện thứ hai, chủ yếu vẫn là để giải sầu, công thêm việc nếm thử các loại món ngon.
Từ khi đến nơi này, nàng vẫn chưa được thư giãn như vậy.
Trong khoảng thời gian đó, Giang Thiếu Quan đã tìm đến hai lần, nhưng mà đều bị Đinh phụ xem như một kẻ lừa đảo mà sai hộ vệ đuổi đi.
Điều đáng nhắc đến chính là khi tìm đến lần cuối cùng, hắn ta lại muốn thử xem hộ vệ có thật sự đánh người hay không, hoặc là muốn thử xem thê tử có đau lòng vì hắn ta hay không, nên cố ý không chạy nữa, vì vậy mà thật sự bị hộ vệ đánh cho một trận.
Đừng nói là Tần Thu Uyển đau lòng, một ánh mắt dư thừa cũng không dành cho hắn ta, trực tiếp nghênh ngang rời đi.
Từ sau lúc đó, Giang Thiếu Quan không còn tìm tới cửa nữa.
Đương nhiên, Tần Thu Uyển cũng biết được chuyện gần đây hắn ta tìm đến phu nhân của Lưu gia.
Lưu phu nhân còn cho hắn ta bạc.
Hôm nay cũng giống vậy, Tần Thu Uyển đang cắt tỉa cành hoa thì nghe thấy có người đến bẩm báo, Lưu phu nhân và Giang Thiếu Quan đang gặp nhau trong trà lâu.
Nàng buông kéo trong tay xuống, lập tức ra khỏi cửa.
Hiện giờ hai người đã tách ra, bề ngoài nàng vẫn luôn nói hắn ta là kẻ lừa đảo có diện mạo giống Giang Thiếu Quan, nên nàng cũng không thể quản được việc hắn ta qua lại với ai.
Cho nên, sau khi tới trà lâu, Tần Thu Uyển cũng không trưc tiếp tìm đến cửa, mà ngồi ở giữa sảnh lớn.
Lưu phu nhân thích tác hợp hai người như vậy, chắc hẳn sẽ không bỏ qua cơ hội này mới đúng.
Quả nhiên, Tần Thu Uyển mới vừa ngồi xuống chưa đến nửa khắc, nước trà điểm tâm vừa mới mang lên thì nha hoàn bên cạnh Lưu phu nhân đã đến đây mời nàng.
Lần này, Tần Thu Uyển vui vẻ nhận lời, đi theo nha hoàn lên lầu hai.
Trong phòng, Giang Thiếu Quan và Lưu phu nhân ngồi đối diện nhau, hai người có vẻ đang nói chuyện rất vui vẻ, nhìn thấy nàng vào cửa thì không hẹn mà cùng đứng dậy.
“Hải Dao, cuối cùng nàng cũng bằng lòng gặp ta.”
Ánh mắt của Tần Thu Uyển dừng lại trên người Lưu phu nhân rõ ràng có chút không được tự nhiên, nói: “Ta đến đây theo lời mời của Lưu phu nhân, không liên quan gì đến ngươi. Lưu phu nhân, không biết ngươi tìm ta có chuyện gì quan trọng không?”
Khi Lưu phu nhân ngẩng đầu lên, sắc mặt rất tự nhiên, cười nói: “Quả thật là có chuyện quan trọng. Giang nhị công tử đã nói với ta rồi, lần này quả thật hắn không nên lừa dối ngươi, bây giờ hắn đuổi ba mẫu tử họ đi xa rồi, thề cả đời sẽ không gặp lại bọn họ. Mấy ngày nay hắn cũng chịu không ít khổ sở, xem như đã bị trừng phạt. Các ngươi đã từng là phu thê ân ái, trong cuộc đời của mỗi con người sao có thể không có những khúc mắc? Giữa phu thê với nhau thì nên nâng đỡ cho nhau, thông cảm cho nhau, như vậy mới có thể lâu dài, nên ngươi vẫn chấp nhận đi thôi. Hôm nay ta tìm ngươi đến chính là muốn hai phu thê mặt đối mặt rồi nói cho rõ ràng, cứ dây dưa như vậy cũng không phải là chuyện hay…” Nàng ta đứng lên: “Ta còn có việc, đi trước một bước.”
Trước khi đi, ánh mắt còn nhìn thoáng qua Giang Thiếu Quan.
Tần Thu Uyển bật cười, nói: “Lưu phu nhân.”
Lưu phu nhân đã đi đến cửa cũng không quay đầu lại, xua xua tay nói: “Hai người các ngươi trò chuyện, ta không nên ở lại.”
“Ta không giữ ngươi lại.” Tần Thu Uyển cười như không cười: “Chỉ là muốn hỏi ngươi một câu, ngươi dựa vào cái gì mà tác hợp chúng ta? Ngươi có biết không, ngay cả phụ thân của ta cũng không đồng ý việc ta tiếp tục qua lại với hắn, ngươi làm như vậy là muốn đối địch với Đinh gia sao?”
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Lưu phu nhân khẽ thay đổi.
Nàng ta tự nhận là mình có lòng tốt, cũng không cho rằng việc này có thể dính đến việc làm ăn của hai nhà. Nàng ta cũng không nghĩ đến Đinh lão gia cũng sẽ từ bỏ Giang Thiếu Quan.
Khi Giang Thiếu Quan nghe thấy Đinh phụ cũng không muốn hắn tiếp tục làm nữ tế của Đinh gia nữa thì rất bối rối: “Hải Dao, cảm tình của chúng ta đã nhiều năm như vậy, nàng thật sự có thể nói bỏ là bỏ được sao?” Hắn ta lại nhấn mạnh lần nữa: “Ta đã đuổi Triệu Hà Nguyệt đi rồi, cả đời này cũng sẽ không gặp lại nàng ta, nàng cũng không tha thứ cho ta sao?”
Nghe thấy hắn ta lại nhắc đến việc này một lần nữa, Tần Thu Uyển nhịn không được mà cười: “Nói như thế này đi, từ khi ta biết ngươi còn chưa chết thì vẫn luôn cho người theo dõi ngươi. Những chuyện xảy ra giữa các ngươi ta đều biết được. Đương nhiên cũng biết nàng ta đã lấy hết tiền bạc của ngươi, còn có cả chuyện bán ngôi nhà mà ngươi đang ở.”
Sắc mặt của Giang Thiếu Quan khẽ thay đổi.
Khuôn mặt của Lưu phu nhân đầy hoài nghi: “Không phải Triệu Hà Nguyệt bị ngươi đuổi đi sao?”
Tần Thu Uyển nghiêng đầu nhìn nàng ta: “Lời nói của cái loại nam nhân lừa gạt thê tử để nuôi tình nhân và con rơi ở bên ngoài mà ngươi cũng tin, Lưu phu nhân, ngươi quá ngây thơ rồi. Hắn căn bản chính là ngụy công tử chuyên đi nói dối, nếu ngươi tin những lời hắn nói ra thì cũng sẽ bị hắn lừa mà thôi.”
Sắc mặt Lưu phu nhân trắng bệch: “Ngươi gạt ta?”
Giang Thiếu Quan hơi hơi hé miệng, muốn giải thích.
Tần Thu Uyển đã mở miệng trước: “Lưu phu nhân, không phải ngươi vẫn còn động tâm với hắn chứ?”
Một dao đâm trúng huyệt!
Lưu phu nhân vừa thẹn vừa giận, xoay người phất tay áo bỏ đi.
Giang Thiếu Quan tiến lên một bước, muốn đuổi theo, Tần Thu Uyển ngăn hắn ta lại: “Giang Thiếu Quan, nói cho rõ đi, cho dù ngươi phí bao nhiêu tâm tư thì ta cũng sẽ không tha thứ cho ngươi. Thật ra, chuyện bây giờ ngươi nên làm nhất đó chính là tìm mọi cách làm cho ta quên ngươi.”
Giang Thiếu Quan từ cửa sổ nhìn thấy Lưu phu nhân dẫn theo nha hoàn chạy nhanh xuống dưới lầu, hình như còn lau khóe mắt một chút, trong lòng lại càng gấp.
Tần Thu Uyển thấy thế thì cười nói: “Bây giờ ngươi không có một xu dính túi, mấy ngày nay lại toàn đi đến tiệm để ăn, chắc là do Lưu phu nhân tiếp tế cho ngươi. Bây giờ trong người của ngươi còn có bao nhiêu?”
Từ lúc gặp mặt, mỗi câu mỗi chữ của nàng đều là đoạn tuyệt quan hệ, còn nhấn mạnh là sẽ không tha thứ cho hắn ta. Ở trong giọng nói còn thường xuyên châm chọc, biểu hiện cũng ngập tràn sự khinh thường, không còn nhìn thấy bộ dáng thâm tình như đã từng.
Giang Thiếu Quan cũng thực sự đã chết tâm đối với nàng, nghe vậy thì cũng không thèm khách khí nữa, nói: “Không liên quan đến.”
Tần Thu Uyển gật đầu, xoay người ra cửa: “Vốn là muốn hỏi xem tiền trà của chầu này ngươi có trả được không, xem ra là ta nhiều chuyện rồi.”
Giang Thiếu Quan: “...” Xong đời!
Bạc ở trên người hắn ta hình như không đủ thật.