Chương 160
Mới vừa rồi Lưu phu nhân rời đi trong sự xấu hổ và giận dữ, đã trót lọt rồi, làm sao còn nhớ đến việc thanh toán?
Nghĩ đến đây, Giang Thiếu Quan tiến lên hai bước, muốn chịu thua để nói vài câu tốt đẹp. Lại vừa vặn nhìn thấy Đinh Hải Dao đã ra đến cửa, mà tiểu nhị đón tiếp ở trước cửa còn chưa mở miệng thì nàng đã nói: “Ta đến đây theo lời mời của Lưu phu nhân, bên trong vẫn còn người, người hãy đòi hắn tiền trà đi.”
Nói xong, làn váy tung bay trong không khí, cả người bồng bềnh đi xuống lầu.
Giang Thiếu Quan gọi hai tiếng, nhưng nàng cũng không quay lại.
Tiểu nhị cũng biết Lưu phu nhân và Giang Thiếu Quan đã tới trước nửa canh giờ, việc hỏi Đinh cô nương về khoản thanh toán cũng không thích hợp, vì vậy liền không dây dưa. Mà đi đến cửa phòng của Giang Thiếu Quan, khuôn mặt tươi cười: “Giang công tử, ngài còn muốn ngồi một lát sao?”
Giang Thiếu Quan: “...” Ngồi thêm một hồi thì có thể không thanh toán sao?
Rất rõ ràng là không thể.
Cho dù là ngồi đến ngày mai thì cũng phải thanh toán. Giang Thiếu Quan bất đắc dĩ, nói: “Hôm nay không may rồi, ngươi có thể giúp ta gửi một phong thư đến Giang gia không?”
Mắt thấy tiểu nhị khó xử, hắn ta đề nghị: “Hoặc là ngươi tìm người giúp ta đưa cũng được, ta sẽ trả thù lao.”
Tiểu nhị phải bắt đầu làm việc, lúc này không đi được, hắn ta nghĩ nghĩ rồi nói: “Ta sẽ để cho nương của ta đi một chuyến. Nhưng mà nương của ta tuổi đã cao, thân thể yếu đuối...”
Chưa hết câu nhưng ý nghĩa đã rõ ràng, Giang Thiếu Quan từ nhỏ đến lớn đều rất ít khi ra ngoài ăn cơm, lúc này không thể thanh toán hóa đơn, hắn ta cũng cảm hấy xấu hổ, chỉ nghĩ đến việc nhanh chóng rời khỏi nơi này. Vội vàng nói: “Ta sẽ trả tiền cho nương của ngươi trước.”
Việc này thì dễ xử lý hơn, tiểu nhị tìm giấy và bút mực đến, sau khi nhận được bạc và lá thư, lập tức chạy ra ngoài. Không đến mười lăm phút sau đã trở về bẩm báo: “Giang công tử an tâm, nương của ta đã đi.”
Thời gian chờ đợi gian nan, Giang Thiếu Quan ngồi bên cửa sổ ở lầu hai, tâm tư đã bay đi xa.
Sau nửa canh giờ, tiểu nhị vừa đi đã quay lại, trên mặt lộ rõ vẻ ngượng nghịu: “Giang công tử, nương của ta đã chạy đi một chuyến, Giang đại công tử cũng đã nhận được thư, chỉ là ngài ấy không đến, cũng không đưa tiền. Nương của ta nhận được tiền công từ ngài, không nghĩ sẽ tay không mà về, liền hỏi thêm vài câu. Sau đó, Giang đại công liền đưa cái này...”
Giang Thiếu Quan nhận lấy mẩu giấy từ trong tay hắn ta, phía trên quả thật là nét bút của đại ca nhà mình, chỉ có ngắn ngủn một câu: Cái tên lừa đảo nhà ngươi, ta sẽ không tốn thêm một xu cho ngươi đâu!
Nhìn một hàng chữ kia, sắc mặt của Giang Thiếu Quan càng ngày càng khó coi.
Tiểu nhị thấp thỏm: “Giang công tử, ngài ở căn phòng này đã hai canh giờ, nếu muộn hơn thì sẽ tăng thành giá buổi tối. Ngài có còn muốn ngồi thêm một lát nữa không?”
Giang Thiếu Quan vò tờ giấy kia thành một quả bóng, hỏi: “Tổng cộng tiền trà là bao nhiêu?”
“Ba lượng.” Ánh mắt của tiểu nhị không dấu diếm gì mà dò xét toàn thân hắn ta, quả thật là không tìm thấy thứ gì đáng giá, đành phải việc công xử theo phép công, nói: “Nếu không thanh toán được, thì ngài có thể để lại thứ gì đó, về sau mang bạc đến chuộc cũng được. Chỉ cần đồ vật có giá trị từ ba lượng trở lên.”
Thứ đáng giá nhất trên người Giang Thiếu Quan, có lẽ chỉ có bản thân của hắn ta.
Đinh Hải Dao không chịu hòa hợp, đại ca lại không muốn giúp hắn ta. Lưu phu nhân là người duy nhất nguyện ý thương hại hắn ta cũng đã tức giận. Còn về phần bằng hữu... Những bằng hữu mà lúc trước hắn ta kết giao sau khi biết được hắn ta nghèo túng thì đề lần lượt rời bỏ hắn ta.
Do dự sau một lúc lâu, Giang Thiếu Quan suy sụp hỏi: “Trà lâu của các ngươi có thiếu người rửa chén trà không?”
Tiểu nhị: “...” Trăm triệu lần cũng không nghĩ tới.
Đường đường là Giang gia công tử, cho dù nghèo túng thì cũng không đến mức này chứ?
Thấy Giang Thiếu Quan không phải nói đùa, tiểu nhị ngây ngô nói: “Không thiếu. Nhưng mà, nếu ngài thật sự không thanh toán được thì tiểu nhân có thể đi hỏi chưởng quỹ một chút.”
Giang Thiếu Quan xua xua tay: “Ngươi đi đi!” Nhận thấy được giọng điệu của mình quá mức kỳ lạ, lại bổ sung thêm: “Làm phiền tiểu ca.”
Tiểu nhị chạy một chuyến, rất nhanh đã trở lại, nói: “Chưởng quỹ nói, chén trà trong tiểu lâu của chúng ta đều là đồ sứ quý báu, sợ ngài không quen tay rồi làm rơi. Bây giờ thứ duy nhất trong trà lâu thiếu đó chính là tiểu nhị quét dọn buổi tối sau khi đóng cửa, nếu ngài đồng ý làm trong một năm, tiền trà sẽ được cấn trừ hết.”
Giang Thiếu Quan: “... Một năm?”
Sau khi hắn ta bật thốt ra câu hỏi, nghi ngờ mà nhìn về tiểu nhị ở trước mặt: “Ngươi không lừa ta chứ? Ngươi làm một năm mới được ba lượng?”
Hễ là người nào dám vào trà lâu này để làm khách thì đều sẽ không bao giờ không trả tiền. Ngẫu nhiên sẽ có một hai vị, cũng có thể là người nhà hoặc thân thích tới đón. Tiểu nhị cảm thấy rơi vào tám kiếp xui xẻo mới có thể gặp được một vị kỳ lạ như vậy. Đã bị dây dưa đến mức không còn cách nào khác, ăn ngay nói thật: “Nếu ngài chỉ là quét dọn thì quả thực là cần một năm. Nhưng mà làm tiểu nhị bưng trà cho khách như chúng ta mỗi tháng được hai đồng bạc, nếu may mắn thì tiền khách thưởng cho còn nhiều hơn so với tiều công.”
Hắn ta xem xét liếc mắt nhìn khuôn mặt tuấn tú của Giang Thiếu Quan một cái: “Nếu ngài đồng ý bưng trà thì tiền thưởng có lẽ còn nhiều hơn so với ta.”
Giang Thiếu Quan là công tử nhà giàu, đương nhiên chưa từng trải qua cuộc sống như vậy.
Lập tức có chút chần chờ, nhưng mà nghĩ đến việc chính mình phải cực khổ quét dọn trong một năm, liền dứt khoát không xấu hổ nữa: “Làm phiền tiểu ca giúp ta đi nói với chưởng quỹ, ta đồng ý bưng trà.”
Tiểu nhị nghiêm mặt, lại chạy đi một chuyến.
Vì thế, vào chạng vạng, Tần Thu Uyển liền nhận được tin tức, Giang Thiếu Quan đã trở thành tiểu nhị bưng trà ở trà lâu lớn nhất trong thành.
* Lại qua mấy ngày, Đinh gia có khách đến cửa.
Vị khách đến này được xem như là biểu ca họ xa của Đinh phụ, cố ý đến thành Thái An để chọn mua hàng hóa.
Hiện giờ nhân khẩu của Đinh gia rất đơn bạc, chỉ còn lại ba tổ tôn.Vì để thể hiện sự coi trọng, ba người đều ở trong nhà để đón khách.
“Trước kia, phụ thân và biểu thúc của con đã từng học chung trường với nhau, ông ấy là một người thẳng thắn vô tư.” Đinh phụ đã lâu không gặp lại bằng hữu ngày xưa, tâm tình rất cao hứng: “Trước kia khi hai chúng ta uống say, còn nói muốn kết thông gia cho con cái.”
Tần Thu Uyển tùy tiện nghe, cũng không để trong lòng.
Chờ tới khi khách đến, Đinh phụ mang theo nữ nhi và tôn tử cùng đến ngoài cửa lớn để nghênh đón.
Ở đằng trước, một nam nhân khoảng bốn mươi tuổi bước xuống từ trong xe ngựa, còn con ngựa ở bên cạnh có một nam tử trẻ hơn hai mươi tuổi. Khuôn mặt điển trai, sống lưng thẳng tắp.
Tần Thu Uyển đang đứng một bên cười dịu dàng, nhận thấy có người đang nhìn mình thì ngẩng đầu lên liền đối diện với ánh mắt của hắn.
Sau đó, bên môi nàng hiện lên một nụ cười sáng lạn, vươn tay dẫn khách: “Khách nhân đường xa mà đến, hàn xá bỗng nhiên rực rỡ.”
Người trên ngựa hoàn hồn, nhận thấy được mình có chút thất lễ, nói lời xin lỗi rồi xuống ngựa, nâng bước đi vào phía trong, nhịn không được mà hỏi: “Đinh cô nương, chúng ta đã từng gặp nhau chưa?”
Hai nhà bọn họ bốn năm đời trước là thân thích, nếu không phải Đinh phụ vừa vặn cùng trường với phụ thân hắn thì hai nhà cũng không có qua lại.
Những năm gần đây, bằng hữu của Đinh phụ, cũng chính là phụ thân của hắn, Lâu lão gia cũng đã đến vài lần. Nhưng đều đến vội vàng rồi lại đi, còn hắn thì quả thật là lần đầu tiên đến.
Tần Thu Uyển còn chưa nói.
Đinh phụ ở phía trước nghe thấy vậy thì quay đầu lại, kinh ngạc nhìn thoáng qua Lâu Minh Viễn, cười nói: “Hai người các con chắc hẳn là chưa gặp nhau. Nhưng mà trên thế giới này có hàng ngàn hàng vạn người, có thể quen biết thì đã có duyên, về sau cũng có thể qua lại nhiều hơn.”
Bên tai Lâu Minh Viễn có chút đỏ lên, hắn thật sự cảm thấy vị cô nương này quen mắt, đặc biệt là còn có tâm ý với mình. Hai người gặp mặt lần đầu tiên, tuy nhiên ở trên đường hắn đã nghe phụ thân nói qua, hôn sự của vị cô nương này hơi trắc trở, không chọn đúng người.
Lâu phụ và Đinh phụ gặp lại nhau một thời gian dài xa cách, cả hai đều say khước sau buổi tiệc rượu, sau khi Tần Thu Uyển sắp xếp tốt cho hai người thì cũng đi ngủ sớm.
Buổi sáng hôm sau, khi dùng bữa sáng khó trách việc lại chạm mặt Lâu Minh Viễn.
“Đinh cô nương, đêm qua cô ngủ có ngon giấc không?”
Tần Thu Uyển trước tiên tươi cười chào hỏi, nàng có ý thân thiết với hắn, Lâu Minh Viễn cũng không có từ chối, hai người càng nói thì lại càng thêm ăn ý.
Vài ngày tiếp theo, Lâu phụ bận bịu chọn mua hàng hóa, Đinh phụ giúp đỡ ông ấy nên mấy ngày nay đều rất bận rộn. Lâu Minh Viễn cũng đi theo cùng, thời gian ở cùng Tần Thu Uyển cũng không nhiều.
Cả đời người rất dài, Tần Thu Uyển cũng không sốt ruột, chỉ làm việc của chính mình.
Người đi đón Triệu Hà Nguyệt đã trở lại. Nàng nhận được tin tức, nhìn thấy sắc trời vẫn còn sớm, lập tức đi đến ngoại thành.
Trong một khoảng sân nhỏ ở ngoại thành, nghe được âm thanh mở cửa, Triệu Hà Nguyệt ôm hai đứa nhỏ vào trong ngực. Khuôn mặt ngập tràn sự đề phòng mà nhìn chằm chằm cửa.
Khi thấy rõ ràng người đang tiến vào là Tần Thu Uyển, nàng ta đầu tiên là sửng sốt, nhưng cũng hiểu ngay: “Ta còn nói mẫu tử chúng ta không kết thù với ai, vậy tại sao lại bị bọn họ bắt đến kinh thành, hóa ra đều là bởi vì ngươi.” Trong lòng nàng ta sợ hãi, trên mặt hung tợn, nói: “Đinh cô nương, ta biết ngươi giàu có, nhưng việc bắt cóc nữ nhân và hài tử này sẽ bị kết tội. Nếu ngươi không bỏ qua cho mẫu tử chúng ta thì ta lập tức sẽ kêu người đến giúp đỡ.”
Tần Thu Uyển bật cười: “Người của ta không có đối đãi vô lễ với ngươi, ngươi muốn kêu người nào? Về phần bắt cóc... Ta không đòi tiền bạc của ngươi, cũng không cần sắc của ngươi, một lát nữa sẽ thả ngươi ra. Chỉ là có lòng tốt đưa ngươi đi một đoạn đường mà thôi, không thể coi là bắt cóc được.”
Triệu Hà Nguyệt kích động lên: “Mẫu tử chúng ta đang ở yên lành ở trong nhà của mình, lại bị một người lạ xông vào cửa đưa đến kinh thành, còn không tính là bắt cóc sao?”
Vẻ mặt Tần Thu Uyển ngạc nhiên: “Ta đều là vì tốt cho ngươi mà!”
Triệu Hà Nguyệt: “...”
Trở lại kinh thành một lần nữa, trong lòng nàng ta có chút bất n, chỉ nghĩ đến việc lập tức rời đi. Nghe thấy vậy thì liền nhíu mày: “Ta không rõ ý tứ của Đinh cô nương.”
“Ngươi và Giang Thiếu Quan lén lút qua lại nhiều năm như vậy, thật sự là ấm ức.” Tần Thu Uyển đi đến rồi ngồi xuống đối diện nàng ta, thái độ rất ung dung: “Con người của ta rất lương thiện! Không thể trơ mắt một đôi tình nhân bị tách ra, cho nên ta tốn sức người sức của để đưa ngươi từ nơi khác trở về, chỉ vì để cho ngươi và tình nhân của ngươi có thể trở thành người nhà của nhau. Bây giờ ngươi lại còn trách ta, thật là không có đạo lý. Theo lý mà nói, ngươi nên cảm ơn ta mới đúng.”
Triệu Hà Nguyệt: “...” Ta cảm ơn cái tổ tông nhà ngươi!
Nàng ta thật sự muốn chửi ầm lên, nhưng mà nếu giờ vạch mặt nhau thì cũng không còn đường sống để thương lượng, nàng ta thử thăm dò, nói: “Đinh cô nương, ta chưa bao giờ nghĩ đến việc xuất hiện trước mặt ngươi. Càng không nghĩ đến việc náo loạn để làm phu thê các ngươi bất hòa, lúc trước ta biết được Giang Thiếu Quan chết, cực kỳ đau lòng, trong lúc xúc động mới tìm đến trước cửa. Chỉ hy vọng rằng tình cảm phu thê các ngươi không vì ta mà rạn nứt. Ta thật lòng đó.”
Tần Thu Uyển gật gật đầu: “Ta cũng là thật lòng muốn cho hai người các ngươi có thể ở bên nhau.”
Triệu Hà Nguyệt: “...” Cái này quả thực là nói không thông mà.
Nói không thông thì cũng đã nói, nàng ta cũng không nghĩ đến việc ở lại kinh thành. Giang Thiếu Quan nhất định đã nổi lên lòng nghi ngờ với những việc mà nàng ta đã làm trước khi rời đi. Bây giờ đụng phải hắn ta, đừng nói đến chuyện tình cảm, có khi còn hận thù, muốn giết nàng ta luôn rồi.
“Đinh cô nương, ta thích ở nơi khác...”
Vào đúng lúc này, có tiếng đập cửa truyền đến, cắt ngang lời nói của nàng ta.
Tần Thu Uyển nâng cao giọng nói: “Vào đi!”
Giang Thiếu Quan bị bà tử dẫn vào sân, vừa mới vào cửa liền thấy được Triệu Hà Nguyệt. Trong lúc nhất thời, sự tức giận, căm hận, hối hận, đủ loại cảm xúc đan xen vào nhau, trong lòng phức tạp không thôi.
Khi Triệu Hà Nguyệt nghe được tiếng đập cửa thì bắt đầu hoảng hốt, sau khi nhìn thấy người tiến vào cửa thì nhịn không được mà lùi một bước.
Sự thối lui của nàng ta cũng đánh lui những cảm xúc phúc tạp đó của Giang Thiếu Quan, chỉ còn lại sự căm hận.
“Triệu Hà Nguyệt, ngươi hại ta thảm quá.”
Triệu Hà Nguyệt lại lùi thêm một bước: “Quan lang, chàng hãy nghe ta giải thích.”
Ý cười của Tần Thu Uyển rất dịu dàng: “Gặp lại sau ngày tháng xa cách, hai người các ngươi đều rất kích động, quả nhiên là ta lại làm được một chuyện tốt.”
Triệu Hà Nguyệt: “...” Tốt cái đầu ngươi!