Chương 161
Chỉ cần nhìn khuôn mặt hung thần ác sát của Giang Thiếu Quan thì Triệu Hà Nguyệt liền biết chuyện này không ổn rồi.
“Quan lang, lâu rồi không gặp chàng, gần đây chàng sống có tốt không?”
Hỏi chuyện khác thì còn được, nghe thấy câu này thì Giang Thiếu Quan quả thật giận sôi máu. Nữ nhân này khiến cho hắn ta bị mọi người xa lánh, còn lấy đi những đồng bạc cuối cùng trên người hắn ta, không chừa cho hắn ta một chút đường lui. Còn không biết xấu hổ mà hỏi hắn ta có tốt không?
Hắn ta có thể tốt sao?
Giang Thiếu Quang cười lạnh nói: “Ngươi sống tốt không?” Không đợi nàng ta trả lời, hắn ta đã tự mình nói tiếp: “Ta thấy đây chỉ là những lời nói vô nghĩa. Ngươi lấy đi hơn hai trăm lượng bạc của ta, hơn nữa còn bán cả nhà, còn có những vốn liếng riêng mà năm đó ta tặng cho ngươi, có lẽ ngươi sống vô cùng thoải mái. Ngươi là kẻ ích kỷ không có lương tâm như vậy, tại sao lại được sống tốt chứ?”
Triệu Hà Nguyệt biết rằng có giảo biện thì cũng vô ích. Bởi vì lúc nàng ta bán nhà thì rất gấp gáp, căn bản là không nghĩ đến mình sẽ trở về, càng không nghĩ đến mình sẽ gặp lại hắn ta, lúc ấy nàng ta không che giấu thân phận của mình, căn bản là không chừa cho mình một con đường lui.
Hoặc là nói, là chưa kịp chừa đường lui. Nếu nàng ta phủ nhận, thì chỉ cần tìm vài người liên quan lúc đầu thì lời nói dối của nàng ta lập tức sẽ bị chọc thủng.
Triệu Hà Nguyệt cúi đầu, nước mắt nhỏ giọt: “Quan lang, thiếp cũng là vì muốn tốt cho chàng.”
Giang Thiếu Quan tức giận đến mức bật cười: “Triệu Hà Nguyệt, ngươi cho rằng ta ngu lắm sao?”
Triệu Hà Nguyệt vội vàng đáp: “Chàng và Đinh cô nương tách ra, lại bị người nhà xa lánh, đều là bởi vì thiếp, chỉ cần thiếp không còn nữa thì bọn họ sẽ chấp nhận chàng.”
Tần Thu Uyển vốn dĩ đứng ở một bên, xem như chuyện không liên quan đến mình, nghe được lời này thì nhịn không được mà nói: “Ngươi đã cùng hắn sinh hai đứa nhỏ. Đừng nói là ngươi không ở lại, cho dù ngươi và hai đứa nhỏ cùng chết thì những việc đã xảy ra mãi mãi vẫn còn đó. Ta không thể nào tha thứ cho hắn.”
Triệu Hà Nguyệt cắn môi, nói thầm: “Ta cũng không biết tính tình của ngươi lại kiên quyết như vậy.”
Ở trong mắt Giang Thiếu Quan, những lời này của nàng ta đều là giảo biện.
“Nếu thật sự ngươi vì tốt cho ta, vậy tại sao phải lấy toàn bộ tiền bạc đi, ít nhiều ngươi cũng phải để lại cho ta một ít, ta cũng sẽ không khốn khổ đến mức đi bưng trà rót nước cho người ta!” Trên người Giang Thiếu Quan vẫn là bộ đồ của tiểu nhị, nhận thấy được ánh mắt của những người xung quanh, lửa giận của hắn ta cao ngút tận trời: “Tới giờiphút này rồi, vậy mà ngươi vẫn muốn giảo biện, ngươi cho rằng ta sẽ còn tin mấy chuyện ma quỷ của ngươi sao.”
Triệu Hà Nguyệt đã thối lui đến ven tường, không thể lui được nữa. Nhắm mắt lại nói: “Thiếp thật sự là vì tốt cho chàng, thiếp xin thề với trời.”
Tần Thu Uyển cười nhạo: “Ông trời đã có quá nhiều chuyện để quản rồi, nếu thật sự có thể quản được chuyện này thì ta cũng sẽ không gặp phải đôi tình nhân như các ngươi.”
Nàng vỗ vỗ tay, đứng lên sửa sang lại tay áo: “Chuyện tốt đã làm đến cùng, ta cũng nên trở về thôi. Hai người các ngươi đã lâu rồi không gặp, cẩn thận tâm sự đi, ta không dám ở lại đây quấy rầy các ngươi.”
Nàng vẫy vẫy tay lướt lướt đi xa.
Để lại trong viện hai người đang căm hận lẫn nhau, Giang Thiếu Quan gắt gao trừng mắt nhìn nữ nhân trước mặt: “Ngươi còn gì để nói không?”
Thấy hắn ta tức giận đến mức đôi mắt đỏ bừng, trong lòng Triệu Hà Nguyệt sợ hãi. Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, nàng ta không muốn bị đánh, lập tức nói: “Quan lang, thiếp thực sự xin lỗi chàng.” Lại giải thích: “Thiếp thừa nhận, thiếp rời đi quả thực là có tâm tư riêng. Nhưng thiếp đều vì hai đứa nhỏ, thiếp cũng đã gần ba mươi tuổi rồi, cho dù sau này có thành thân được hay không thì đời này cũng không thể có thai được, số bạc mà thiếp lấy đi sớm muộn gì cũng sẽ tiêu cho hai đứa nhỏ. Bọn chúng cũng là huyết mạch của chàng!”
Ngụ ý là lấy bạc của hắn ta để dùng cho hai đứa con của hắn ta, thật là thiên kinh địa nghĩa.
Đạo lý là như vậy, nhưng Giang Thiếu Quan thật sự không chịu nổi sự phản bội của nàng ta.
Nếu không phải vì mấy mẫu tử nàng ta thì tại sao hắn ta lại phải chịu khổ nhiều như vậy?
Nếu không phải vì mẫu tử nàng ta, hắn toàn tâm toàn ý làm nữ tế của Đinh gia, thì sao lại rơi vào hoàn cảnh bây giờ?
Giang Thiếu Quan chất vấn từng câu từng chữ: “Triệu Hà Nguyệt, ta không giấu giếm ngươi bất cứ chuyện gì, ngươi cũng biết ta vì ngươi mà trả giá bao nhiêu, từ bỏ bao nhiêu, nhưng khi ngươi đi cũng không quay đầu lại, rốt cuộc ngươi có lương tâm hay không? Nhiều năm như vậy, cho dù là cục đá thì cũng sẽ nóng lên, nhưng mà lòng của ngươi còn lạnh hơn cả cục đá kia. Sớm biết ngươi là loại người như vậy thì lúc trước ta tuyệt đối sẽ không qua lại với ngươi.”
Ngàn vàng cũng khó mua được hai chữ ‘sớm biết.
Với vẻ ngoài của Triệu Hà Nguyệt, lúc trước không ở cùng Giang Thiếu Quan thì cũng có rất nhiều sự lựa chọn. Nếu sớm biết Đinh Hải Dao ghen tuông như vậy, thay vì khóc lóc kể lể sau khi biết được nam nhân của mình bị nữ nhân khác chạm vào, mà lại quyết tuyệt trực tiếp ném nam nhân đó đi, nàng ta cũng sẽ không chọn Giang Thiếu Quan.
Đã đến giờ phút này rồi, hai người đều hối hận.
Hai đứa nhỏ nấp ở trong góc, trong viện hai người đứng đối diện nhau, bầu không khí ngưng trệ.
Khuôn mặt Triệu Hà Nguyện dàn dụa nước mắt, đã sợ, cũng đã hối hận.
Lúc trước sau khi Đinh Hải Dao phát hiện quan hệ của bọn họ, buông lời nói tàn nhẫn rồi bỏ đi. Nàng ta nên đoán được nữ nhân phú quý như Đinh Hải Dao sẽ không nhẫn nhịn, chắc chắn sẽ nghĩ cách để trả thù, như vậy, cũng không có gì lạ khi nàng cho người theo dõi nàng ta.
Bởi vậy, cho dù nàng ta có chạy trốn đến phương nào thì đều sẽ bị Đinh Hải Dao tìm trở về.
Nghĩ đến kế hoạch bán nhà, trộm bạc bỏ đi mà nàng ta tự cho rằng tính toán không thiếu sót, khi đang đắc chí thì có người theo dõi ở phía sau, lập tức sởn tóc gáy. Nàng ta ôm chặt bả vai của mình, trong lòng vô cùng sợ hãi. Từ nhỏ đến lớn, Triệu Hà Nguyệt đều phải đấu tranh để sinh tồn, cũng không dựa vào người khác, ngay cả đến giờ phút này, nàng ta cũng không có từ bỏ.
Với những suy nghĩ đang bay bổng trong đầu, Triệu Hà Nguyệt cẩn thận nhớ lại những chuyện đã xảy ra trong mấy ngày nay, bây giờ lối thoát duy nhất của nàng ta chính là dỗ dành nam nhân trước mặt này.
Cho dù Giang Thiếu Quan đã rời khỏi Giang gia, nhưng muốn hại nàng ta đến đường cùng thì có lẽ cũng rất dễ dàng. Giữa hai người còn có những đứa trẻ, chỉ cần nàng ta hạ mình cầu xin hắn ta, hắn ta vì những đứa trẻ mà không làm khó nàng ta.
“Quan lang, chàng nói cái gì cũng đúng.” Trên mặt Triệu Hà Nguyệt lại chảy dài hai hàng nước mắt: “Thiếp chính là người không từ thủ đoạn. Thiếp đã từng vì bản thân, nhưng bây giờ thiếp nghĩ đến hai đứa nhỏ. Chàng có biết, sau khi chuyện của hai chúng ta bị bại lộ, hàng xóm xung quanh bàn tán về chúng ta như thế nào không? Ta tự mình chọn làm tình nhân, lỡ mất mặt rồi thì cứ để mất đi. Nhưng hai đứa nhỏ vẫn còn nhỏ, bọn chúng còn phải có tương lai! Thiếp không rời đi thì nên làm gì bây giờ?”
“Chàng còn có người nhà, chàng sẽ không bỏ đi, thiếp cũng không hy vọng xa vời chàng sẽ bỏ người nhà mà đi cùng thiếp. Cho nên, thiếp tự mình đi...” Nàng ta khóc đến thương tâm: “Thiếp không thể bỏ rơi các con, thiếp cho rằng những mẫu thân trên đời này cũng đều giống như thiếp. Giống như mẫu thân của chàng, nhìn thấy chàng cùng đường thì nhất định sẽ vươn tay giúp đỡ. Cũng giống Đinh cô nương, vì đứa con mà sẽ không đối xử tệ với phụ thân của con mình.”
Ngụ ý là bây giờ Giang Thiếu Quan ra nông nỗi này là do hắn ta không gặp được hai mẫu thân tốt.
Giang Thiếu Quan cũng có chút đồng ý với lời này, những hắn ta cũng không tin vào những lời ngụy biện này của Triệu Hà Nguyệt, hắn ta vươn tay về phía nàng ta: “Trả bạc lại cho ta.”
Triệu Hà Nguyệt: “...”
Đi đường mất nhiều tiền nhất, nàng ta mang theo hai đứa nhỏ, cũng không muốn mình khổ, một chuyến đi này đã tiêu không ít. Sau khi tới nơi rồi sắp xếp đã tiêu hơn phân nửa. Khi nàng ta bị cưỡng ép lên xe ngựa, lúc bị kéo đi cũng không biết sẽ trở lại kinh thành, chỉ cho rằng gặp phải kẻ cướp, lúc đó nàng ta còn cảm thấy mình may mắn vì không đem theo toàn bộ cửa cải ở trên người.
Mấy chục lượng bạc kia vẫn còn ở trong nhà tại Cảnh thành cách đó mấy trăm dặm. Bây giờ trên người nàng ta chỉ có một hai mảnh bạc vụn.
Không thể đưa ra, Triệu Hà Nguyệt chỉ có thể ăn ngay nói thật.
Sắc mặt Giang Thiếu Quan một lời khó nói hết: “Cho nên, mấy chục lượng bạc còn lại phải tiêu thêm mấy chục lượng lộ phí nữa để đi lấy?”
Triệu Hà Nguyệt nhấn mạnh: “Thiếp mua một căn nhà, căn nhà bán đi cũng được một chút bạc.”
Giang Thiếu Quan không nói nên lời.
Lăn lộn như vậy một hồi, tiêu hết mấy trăm lượng bạc, cuối cùng chỉ còn lại một căn nhà?
Lại nói, cho dù thế nào thì đã mua rồi lúc bán đi thì giá sẽ giảm, nhà cũng như vậy. Hắn ta hỏi: “Ngươi mua tòa nhà hết bao nhiêu tiền?”
Triệu Hà Nguyệt cúi đầu: “120 lượng.”
Giang Thiếu Quan tính toán một chút, nếu trở về bán tòa nhà, lấy bạc còn dư lại trong nhà làm lộ phí đi qua đi lại, cũng có thể bán nhà để lấy bạc.
Nhưng mà điều quan trọng nhất bây giờ chính là bọn họ không có lộ phí để ra khỏi kinh thành.
Cũng không thể nói với người đánh xe rằng sẽ trả tiền xe sau khi đến Cảnh thành cách đó vài trăm dặm, đúng không?
Chỉ cần không phải là một kẻ ngốc thì nhất định sẽ không đồng ý.
Trong lòng Giang Thiếu Quan đang nghĩ đến lối thoát, bên ngoài lại có người đến đây thúc giục: “Giang nhị, buổi tối trà lâu có quá nhiều việc, lo liệu không hết, ngươi nhanh trở về đi. Chưởng quỹ đang phát hỏa rồi.”
Giang Thiếu Quan: “...” Đúng vậy, bây giờ hắn ta vẫn còn là tiểu nhị trà lâu.
Sắc mặt của Triệu Hà Nguyệt một lời khó hết.
Khi nàng ta gặp Giang Thiếu Quan, hắn ta đã là nữ tế của Đinh gia, là quản sự trong cửa hiệu của Đinh gia. Lại bởi vì thân phận bất đồng, địa vị cao sang. Cho dù đi đến nơi nào thì người khác cũng sẽ cho hắn ta vài phần mặt mũi. Cho nên, khi đi theo hắn ta Triệu Hà Nguyệt cũng cảm thấy chính mình không tìm lầm người.
Nhưng nhìn thấy Giang Thiếu Quan ở trước mặt ăn mặc thành bộ dạng của một tiểu nhị, nghĩ đến bộ dạng hắn ta bưng trà rót nước cho người khác, khom lưng uốn gối, bị ấm ức cũng không dám hé răng... Sớm biết như thế, lúc trước cho dù nói cái gì nàng ta cũng sẽ không đi theo hắn ta.
Nhưng trên đời này không có thuốc hối hận, Triệu Hà Nguyệt tiến lên một bước, nói với ý tốt: “Quan lang, chàng đi về trước đi.”
Giang Thiếu Quan không muốn đi, nhưng cũng không thể không đi. Dặn dò nói: “Ngươi ở chỗ này chờ ta, buổi tối ta đi làm về sẽ cùng ngươi thương lượng một chút về chuyện sau này.”
Vừa dứt lời, bà tử ở bên cạnh nghiêm mặt bước đến: “Triệu cô nương, chủ tử nhà ta phân phó, sau khi hai người gặp nhau thì phải rời đi, tòa nhà này đã bán rồi, chạng vạng sẽ có người tới lấy.”
Nghe vậy, Triệu Hà Nguyệt nóng nảy: “Vậy buổi tối ta phải ở chỗ nào?”
Sắc mặt bà tử không thay đổi: “Chủ tử nói, Giang công tử đối với ngài tình thâm như biển, nhất định sẽ nghĩ cách sắp xếp tốt cho các người.”
Giang Thiếu Quan “...” Hắn ta lấy cái gì để sắp xếp?
Chính hắn ta còn phải ngủ chung trên giường lớn dành cho tiểu nhị ở trong trà lâu.
Tâm tư của Triệu Hà Nguyệt xoay chuyển nhanh chóng, lập tức nghĩ đến Giang mẫu từng vì đối nghịch với nhi tức mà muốn giữ lại ba mẫu tử bọn họ, thử thăm dò đề nghị: “Quan lang, hay là chúng ta mang theo mấy đứa nhỏ đi đến Giang gia thử xem?”