Chương 162
Nghe vậy, Giang Thiếu Quan giật mình.
Hắn biết mẫu thân luyến tiếc mình, sở dĩ không muốn nhận, cũng không tiếp tế, chỉ là vì muốn cứu lấy công việc làm ăn với Đinh gia.
Nhưng bây giờ đã qua hơn hai tháng, Đinh gia vẫn không chịu buông tha. Giang Thiếu Dương vẫn không từ bỏ, mẫu thân ở bên kia... Nếu có tôn tử tôn nữ, có lẽ sẽ cố gắng thuyết phục Giang Thiếu Dương.
Theo Giang Thiếu Quan thấy, Giang gia xa cách hắn ta là vì muốn lấy lòng Đinh Hải Dao, hy vọng có thể lấy lại những lợi ích này một lần nữa. Còn không bằng giúp hắn ta dỗ dành nàng, có lẽ lợi ích sẽ đến sớm hơn.
Rốt cuộc thì sự ràng buộc giữa hai nhà chính là hắn ta, nhưng hắn ta không thể quay trở lại vị trí ban đầu, quan hệ giữa hai nhà sao có thể trở lại như trước đây?
Những lời này, hắn ta đã sớm muốn nới với đại ca của mình, những vẫn luôn không có cơ hội.
“Hà Nguyệt, nàng cùng ta về lại nội thành, sau đó nàng đi đến Giang gia.” Hắn ta nhấn mạnh: “Đại ca của ta không nói lý, nhưng mẫu thẫu lại đau lòng cho con cái nhất, nàng chỉ cần khóc lóc kể lễ với mẫu thân, nói rằng nàng cũng không dễ dàng gì, nói thêm là những đứa nhỏ không có trưởng bối bên cạnh nên đã chịu nhiều đau khổ.”
Tóm lại cứ kể khổ là được!
Triệu Hà Nguyệt thấy hắn ta đồng ý thì trong lòng cũng nhẹ nhõm.
Với Triệu Hà Nguyệt mà nói, chỉ cửa nhà Giang gia thôi cũng đã rất giàu có rồi, nếu có thể làm Giang nhị phu nhân thì cũng không tồi.
Lại nói, nếu dựa vào nàng ta và những đứa trẻ để xoa dịu mối quan hệ mẫu tử giữa Giang Thiếu Quan và nương thì sau này khi hắn có thể trở về làm Giang nhị công tử thì cũng không dám bạc đãi nàng ta.
Nói là làm liền, hai người lập tức lên xe ngựa mà trà lâu đưa đến để đón người. Sau khi người lái xe ngựa biết được kế hoạch của Giang Thiếu Quan thì cũng cho rằng lão thái thái vì đau lòng cho cháu nội mà có thể tha thứ cho con trai. Vì vậy cũng đồng ý lấy một cái giá tốt cho Giang nhị công tử.
Không bao lâu sau, xe ngựa đã dừng lại ở ngoài cửa lớn của Giang gia, để lại ba mẫu tử rồi nhanh chóng rời đi.
Triệu Hà Nguyệt dẫn theo hai đứa nhỏ tiến đến gõ cửa.
Người gác cổng nhìn thấy các nàng thì vẻ mặt mờ tịt, thử thăm dò, hỏi: “Các vị tìm ai?”
Khuôn mặt của Triệu Hà Nguyệt ngập tràn đau khổ: “Ta tìm lão phu nhân ở trong phủ.”
Trong lòng người gác cổng nói thầm, từ khi nào trong nhà lại có dòng họ thân thích như vậy, nhưng hắn ta cũng biết người tới cửa chính là khách. Lập tức đi vào bẩm báo.
Lão phu nhân đang bị cấm túc, người gác cổng không dám quấy rầy, chạy đi tìm Hồ thị.
Hồ thị nghe được có ba mẫu tử tìm đến cửa thì trong đầu hiện lên hình ảnh của Triệu Hà Nguyệt, nàng ta thuận miệng hỏi: “Có phải bộ dạng hơn hai mươi tuổi hay không, bề ngoài tinh tế, thoạt nhìn nhu nhược đáng thương?”
Một bên hỏi, người đã đi đến ngoài cổng rồi.
Triệu Hà Nguyệt nhìn thấy người đến là Hồ thị thì trong lòng chùng xuống, lại cũng nở một nụ cười yếu ớt: “Giang đại phu nhân.”
Hồ thị đứng cách ba người họ không xa, đánh giá ba mẫu tử bọn họ từ trên xuống dưới: “Các ngươi không phải gom bạc đi hết rồi sao, sao lại còn mặt mũi trở về?”
Triệu Hà Nguyệt giải thích: “Không phải như thế.” Nàng ta nhìn trái nhìn phải một vòng: “Đại tẩu, nơi này không phải là nơi để nói chuyện, chúng ta vào trong rồi nói tiếp.”
Nói xong liền nâng bước muốn bước qua bậc cửa.
Hồ thị tiến lên hai bước ngăn lại: “Cửa nhà của Giang gia tuy không cao, nhưng cũng không phải ai cũng có thể bước vào. Có chuyện gì thì cứ nói ở chỗ này đi.”
Triệu Hà Nguyệt: “...”
Bởi vì sự xuất hiện của nàng ta mà quan hệ thân thiết giữa Giang gia và Đinh gia bị cắt đứt, cũng cắt đứt luôn con đường tiền tài của bọn họ.
Cắt đứt con đường tiền tài của người ta chẳng khác nào giết chết phụ mẫu của người ta, mối thù hận lớn như vậy. Hồ thị không thể nào đối xử tử tế với nàng ta, nhưng không thấy được lão phu nhân thì lòng nàng ta càng ngày càng chùng xuống, ngoài miệng nói: “Ta muốn đi thỉnh an lão phu nhân trước.”
Nàng ta vươn tay kéo mấy đứa nhỏ: “Vãn bối tới cửa thì phải thỉnh an trưởng bối, đây là lễ nghĩa.”
Nói như vậy cũng quả thật có lý.
Nhưng Hồ thị lại không cho, không ai hiểu rõ hơn nàng ta là lão thái thái yêu thương tôn tử tôn nữ như thế nào. Hơn nữa lão thái thái vốn dĩ cũng muốn đón Giang Thiếu Quan về nhà, bây giờ nhìn thấy ba mẫu tử này thì rất có thể thuận thế cho bọn họ vào cửa. nữ nhân và hài tử của Giang Thiếu Quan đã trở lại, hắn ta đương nhiên cũng có thể trở về.
Mà đây là điều Hồ thị sẽ không bao giờ cho phép.
Nàng ta cười lạnh một tiếng: “Cái gì mà vãn bối? Nếu ta nhớ không lầm thì lúc trước ngươi là một người ở tại ngoại thành, nhị đệ bớt chút thời giờ đi gặp ngươi. Mấy năm như thế, ngươi sinh được hai đứa nhỏ. Nói một câu khó nghe, ai được lúc ngươi ở một mình trong viện có qua lại với nam nhân khác hay không? Hai đứa nhỏ này là huyết mạch của ai còn không phải dựa vào miệng của ngươi thôi sao?”
Triệu Hà Nguyệt hơi hơi hé miệng, nhìn về khuôn mặt của những đứa trẻ bên cạnh: “Chỉ cần dựa vào hai khuôn mặt nhỏ này là có thể nhìn ra quan hệ giữa chúng với Quan lang rồi!”
Hồ thị lại không cho là đúng: “Trên đời này người có vẻ ngoài giống nhau cũng rất là nhiều.”
Đúng là không nói đạo lý.
Triệu Hà Nguyệt xấu hổ và giận dữ không thôi: “Đại tẩu...”
Hồ thị giơ tay chặn lời của nàng ta lại: “Đừng có gọi như vậy, ta nhận không nổi đâu. Nếu có chuyện gì thì nói nhanh đi, nhà ta còn có việc.”
Trực tiếp mở miệng ra lệnh đuổi khách.
Triệu Hà Nguyệt chỉ cảm thấy bất lực, nàng ta tự nhận mình là một người rất giỏi ăn nói, nhưng ở trước mặt Hồ thị này thì những tài ăn nói vốn có đều không dùng được.
“Phu nhân, ta tới cửa là có chuyện quan trọng, như thế nào cũng phải gặp lão phu nhân mới có thể nói.” Mặt Triệu Hà Nguyệt xụ xuống: “Nếu ngài không cho ta gặp, nhất định ngài sẽ hối hận.”
Hồ thị vung tay lên, khuôn mặt ngập tràn sự khinh thường: “Ngươi có thể khiến cho ta hối hận? Đừng có làm bộ làm tịch ở trước mặt ta, nhanh cút đi!”
Làm đến như vậy cũng không thể gặp người, Triệu Hà Nguyệt chỉ có thể tung một đòn chí mạng: “Phu nhân, ngài cần gì phải khinh thường người khác như vậy? Ta chỉ muốn mang mấy đứa trẻ đến cửa để thỉnh an mà thôi, lão thái thái của Giang gia vẫn còn, không đến phiên ngài đuổi người!”
Lời này khiến cho Hồ thị vô cùng tức giận, đến mức không muốn nhiều lời nữa, ra lệnh: “Đuổi ba kẻ không biết liêm sỉ này đi cho ta.”
Hạ nhân vây đến.
Triệu Hà Nguyệt che chở cho hai đứa nhỏ lùi lại, không ngừng hét lên chói tai.
Tiếng động này quả nhiên khiến cho lão phu nhân chú ý. Bà ta đi đến bên cửa sổ, nhìn về phía cửa lớn: “Là ai ầm ĩ ở bên ngoài vậy?”
Giang Thiếu Dương cấm túc mẫu thân, nhưng cũng không coi bà ta như phạm nhân, chỉ là không cho ra khỏi cửa mà thôi.
Người hầu hạ bên cạnh Giang mẫu vẫn còn ở đây, vẫn còn trung thành với bà ta, hạ giọng nói: “Hình như là Triệu cô nương mang theo mấy đứa nhỏ muốn đến thỉnh an người.”
Nghe vậy, khuôn mặt Giang mẫu ngập tràn sự kinh ngạc: “Không phải nàng ta đã trộm bạc bỏ đi rồi sao?”
Bà tử lắc đầu: “Nô tỳ cũng không biết.”
Nghe được tiếng thét chói tai càng thêm sắc nhọn, Giang mẫu đứng ngồi không yên, nếu làm bị thương hai đứa nhỏ thì làm sao bây giờ?
Nghĩ đến đây, bà ta lập tức đứng dậy đi ra bên ngoài, hạ nhân ở cửa muốn ngăn lại, nhưng căn bản không ngăn được. Cũng là do bọn họ không dám ngăn cản, lão thái thái tuổi đã lớn, nếu bị thương thì phải làm thế nào?
Giang mẫu vội vàng chạy tới cửa lớn, nhìn thấy một đám người đang vây quanh ba mẫu tử run bần bật. Chợt nhìn qua, ba mẫu tử bọn họ quả thật vô cùng đáng thương, bà ta lập tức giận đến run người, mắng: “Dừng tay cho ta!”
Hồ thị: “...” Những hạ nhân đó không thể không dừng!
Nhắc đến chuyện này, nàng ta có chút đau lòng. Giang Thiếu Dương cấm túc mẫu thân nhưng lại không thay đổi người bên cạnh, thứ nhất là không muốn mẫu thân tức giận, thứ hai, quả thật là để đề phòng nàng ta, sợ nàng ta sẽ ngược đãi mẫu thân.
Nhưng nghi kị giữa phu thê với nhau, mỗi khi nhớ tới lại khiến cho người ta đau lòng.
Nhìn thấy cổng lớn náo loạn đến túi bụi, khiến cho hàng xóm xung quanh liên tục dóm ngó. Hồ thị không muốn mất mặt, sau khi bị mẫu thân phát hiện thì việc muốn đuổi người đi là không thể.
Nàng ta nhanh chóng quyết định, nói: “Dừng tay, trước tiên vào cửa rồi lại nói.”
Triệu Hà Nguyệt cũng bất đắc dĩ thực sự, nếu như Hồ thị đồng ý nghe nàng ta nói thì nàng ta cũng đâu làm đến mức này.
Sau khi đoàn người vào cửa, phân chia chủ khách ngồi xuống, ánh mắt Hồ thị liền di chuyển: “Người đâu, dẫn tiểu công tử và cô nương đến phòng cách vách dùng điểm tâm đi.”
Lại nhìn về phía Giang mẫu: “Nương, hay là người đi cùng bọn chúng đi?”
Giang mẫu rất sẵn lòng, lập tức đứng dậy.
Làm sao Triệu Hà Nguyệt đồng ý được, vội vàng nói: “Bọn nhỏ ở đâu, ta ở đó.”
Hồ thị: “...” Nữ nhân này thực khó chơi!
Theo suy nghĩ của nàng ta, hôm nay không nên cho bọn họ vào cửa. Bởi vì hôm nay đến một lần, ngày mai chắc chắn lại tới, bọn họ nên gặp hay không gặp?
Không được!
Hồ thị liên tục nhìn về phía cửa, chỉ hy vọng Giang Thiếu Dương về sớm một chút.
Sau khi Giang Thiếu Dương nhận được tin tức, rất nhanh đã trở lại.
Hắn ta biết đã lâu như vậy mà Đinh gia bên kia vẫn không buông tha, nên cũng không còn hy vọng, nhưng cũng không muốn hoàn toàn đắc tội, dẫn đến việc Đinh gia đối phó với mình, cho nên không thể để cho nhị đệ về nhà, tốt nhất là đừng đến.
“Nhị đệ của ta đã chết, mấy tháng trước mới làm tang lễ.” Giang Thiếu Dương liền mở miệng nói, dưới ánh mắt kinh ngạc của Triệu Hà Nguyệt, tiếp tục nói: “Ta biết gần đây có người luôn giả mạo đệ ấy, nhưng người chết đi không có khả năng sống lại.”
Triệu Hà Nguyệt không nghĩ tới muốn vào cửa lại gian nan như vậy, nhấn mạnh: “Người cùng ta qua lại nhiều năm là Giang Thiếu Quan, chàng là phụ thân của hai đứa nhỏ này!”
Cho nên, cho dù Giang Thiếu Quan chết hay không chết thì hai đứa nhỏ này cũng là huyết mạch của Giang gia, cần phải cho vào cửa!
Hai người đối diện nhau, một bước cũng không nhường!
Trong lòng Hồ thị có chút hụt hẫng, tiến lên ngăn cách ánh mắt của hai người: “Triệu Hà Nguyệt, nhị đệ đã chết, vẫn là câu nói kia, trên thế giới này có rất nhiều người giống nhau, chúng ta không thể nghe lời nói một phía của ngươi thì liền nhận hai đứa nhỏ này.”
Sắc mặt Triệu Hà Nguyệt trắng bệch một mảng, hướng ánh mắt cầu xin nhìn về phía Giang mẫu.
Giang mẫu biết tiểu nhi tử đang phải chịu tội ở bên ngoài, cũng muốn đón hắn ta trở về. Lại nhìn thấy ba mẫu tử bọn họ, giống như Hồ thị suy nghĩ, bà ta muốn nhận hai đứa nhỏ, thuận thế đưa tiểu nhi tử trở về nhà. Nhưng phu thê đại nhi tử rõ ràng không nghĩ như vậy.
Giữa hai huynh đệ lại biến thành như vậy, trong lòng bà ta khó chịu vô cùng: “Lão đại, những năm đó nhị đệ của con đối xử với con như thế nào?”
Giang Thiếu Dương không cho là đúng, vì tương lai của Giang gia, hắn ta vong ân phụ nghĩa thì đã sao?
“Người đâu, đuổi ba mẫu tử này ra ngoài.”
Mặc cho Triệu Hà Nguyệt có khóc lóc kêu la như thế nào, mặc cho lão thái thái tức giận như thế nào, ba người Triệu Hà Nguyệt vẫn bị đuổi ra khỏi cửa lớn của Giang gia.
*
Nghĩ đến việc sau khi Giang Thiếu Quan và Triệu Hà Nguyệt gặp lại nhau thì cả hai người sẽ oán hận lẫn nhau, Tần Thu Uyển rất vui vẻ trở về phủ.
Mới vừa vào cửa, liền nhìn thấy Lâu Minh Viễn ở trong vườn.
“Đinh cô nương, cô vừa mới có hẹn với người khác sao?”
Tần Thu Uyển lắc đầu: “Không phải, chỉ là có chút chuyện đi ra ngoài.”
“Vậy bây giờ Đinh cô nương đang rảnh rỗi sao?” Lâu Minh Viễn tiến lên hai bước, dùng ánh mắt dịu dàng mà nhìn nàng: “Ta muốn mời cô nương ra ngoài uống trà.”
Tần Thu Uyển vui vẻ đồng ý, hai người ra khỏi cửa, đi thẳng đến trà lâu.
Nhìn trà lâu trước mặt, Tần Thu Uyển có chút kinh ngạc, bởi vì Giang Thiếu Quan đang làm tiểu nhị ở bên trong.
Lúc trước thỉnh thoảng khi Tần Thu Uyển ra cửa giải sầu, cũng sẽ cố ý tránh đi đến nơi này. Không phải là sợ Giang Thiếu Quan, mà là không muốn tâm trạng tốt lại bị ảnh hưởng.
Nhìn thấy nàng lùi bước, Lâu Minh Viễn tò mò: “Đinh cô nương không thích nơi này sao?”
“Thích.” Ý cười của Tần Thu Uyển dịu dàng: “Đi thôi, điểm tâm ở đây cũng không tồi.”
Thời điểm chạng vạng là lúc trà lâu náo nhiệt nhất, toàn bộ sảnh lớn chỉ có vài cái bàn trống, chỗ nào cũng ngồi đầy người.
Lâu Minh Viễn yêu cầu tiểu nhị đưa hai người lên lầu, chỉ cách đó chừng ngang tấc, mới vừa bước lên lầu hai liền nhìn thấy Giang Thiếu Quan bưng cái khay đến đây.
Hai người vừa mới gặp nhau cách đây nửa canh giờ, nhìn thấy đối phương, sắc mặt của Tần Thu Uyển rất tự nhiên, Giang Thiếu Quan hơi hơi sửng sốt, tầm mắt lướt qua một bóng người cao lớn. Nhìn thấy khoảng cách giữa hai người, hắn ta lại sửng sốt.
Nam nhân cao lớn đang che chở cho nữ nhân, nhưng không giống như là bằng hữu
“Vị này là ai?” Khi hắn ta mở miệng, giọng điệu không tự giác mà mang theo ý chất vấn.
Nghe được lời này, Lâu Minh Viễn giật mình, đánh giá từ trên xuống dưới nam nhân mặc quần áo tiểu nhị này, hỏi lại: “Quy tắc của thành Thái An thật sự là khác biệt, một tiểu nhị bưng trà còn có thể quản đến việc người bên cạnh khách là ai sao?”
Giang Thiếu Quan: “...” Đương nhiên là không thể.