Chương 163
Thấy Giang Thiếu Quan không lên tiếng, Lâu Minh Viễn nghiêng đầu nhìn về phía tiểu nhị dẫn đường: "Quy củ của các ngươi thật sự là như thế sao?"
Tiểu nhị dẫn đường cũng bất lực luôn rồi, tên Giang Thiếu Quan này đã làm lâu như vậy mà còn không hiểu rõ quy củ trong này, vậy nên mới hung hăng trợn mắt nhìn sang.
Giang Thiếu Quan hiểu ý, cắn răng hành lễ: "Là do ta thất ngôn, xin khách nhân chớ trách."
Lâu Minh Viễn gật đầu, nhìn về phía Tần Thu Uyển: "Chúng ta đi thôi, tranh thủ thời gian thưởng trà, chớ bận tâm vì người không liên quan."
Nói xong, còn đưa tay ra kéo tay áo nàng.
Giang Thiếu Quan nhìn chằm chằm vào tay của hắn.
Đã kéo cả tay áo thì hai người này tuyệt đối không phải là bằng hữu, cho dù không phải lưỡng tình tương duyệt thì cũng là có hảo cảm với nhau.
Nghĩ đến đó, hắn không thể nhịn được nữa, nhìn về phía Tần Thu Uyển: "Hải Dao, nàng tới thăm ta sao?"
Tần Thu Uyển thản nhiên đáp lại: "Không phải, ta tới uống trà."
Lâu Minh Viễn bất mãn: "Tiểu nhị chỗ các ngươi nhiều chuyện như vậy sao?"
Giang Thiếu Quan: "..."
Tiểu nhị dẫn đường thấy Giang Thiếu Quan sắp đắc tội với khách nhân rồi liền tiến lên đẩy hắn ra, chìa tay mời: "Hai vị, xin mời. Phong cảnh phòng bên này tốt hơn, đảm bảo khiến hai vị hài lòng."
Hai người đã vào cửa rồi nhưng vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt sau lưng.
Sau khi tiểu nhị đi ra, Lâu Minh Viễn hiếu kì hỏi: "Vị kia là..."
"Là phụ thân của Viễn Bằng." Tần Thu Uyển cười nhẹ nhàng: “Khi nào thì huynh rời đi?"
Lâu Minh Viễn mấp máy môi: "Muội muốn ta rời đi lắm sao?"
Tần Thu Uyển mở to mắt nhìn: "Ta đâu có đuổi huynh, chỉ muốn hỏi xem huynh nguyện ý ở lại bao lâu."
"Ở lại bao lâu thì muội cũng không đuổi sao?" Lâu Minh Viễn nhìn thẳng vào nàng: "Nếu như ở cả một đời thì sao?"
Nụ cười của Tần Thu Uyển càng thêm xán lạn: "Đinh gia chắc cũng nuôi nổi huynh."
Lâu Minh Viễn nói lời vô cùng thâm ý: "Ta không muốn làm khách nhân."
Tần Thu Uyển mỉm cười: "Ở lâu thì cũng sẽ thành chủ tử."
Lâu Minh Viễn: "..." Hắn cũng không muốn thành chủ tử!
Đúng vào lúc này, tiểu nhị gõ cửa đi vào, đưa nước trà và điểm tâm đặt vào đầy bàn. Sau đó thì lui ra ngoài.
Lúc hắn đóng cửa, Tần Thu Uyển có để ý ở bên ngoài hành lang có người đang đứng, chính là Giang Thiếu Quan.
Đây không phải lần đầu tiên hai người uống trà nói chuyện phiếm, ở chung rất tùy ý, bầu không khí ấm áp.
Sau nửa canh giờ, tùy tùng của Lâu Minh Viễn tiến vào bẩm báo: "Bên lão gia đang có khách, phiền ngài đi gặp."
Lâu Minh Viễn nhíu mày: "Ở đâu?"
"Ở đường Họa Y."
Lâu Minh Viễn đứng dậy: "Ta đưa muội về trước."
Tần Thu Uyển không nhúc nhích, cười tủm tỉm: "Huynh cứ đi làm việc trước đi, ta mang theo hộ vệ, ta tự về cũng được."
"Không được!" Lâu Minh Viễn khăng khăng: "Ta đã dẫn muội đi thì nhất định phải đưa muội bình an trở về." Dừng một chút, lại bổ sung: "Chuyện có quan trọng hơn nữa cũng không quan trọng bằng muội."
Lời này rõ ràng đang biểu lộ cõi lòng.
Tần Thu Uyển mỉm cười, đứng dậy: "Theo huynh vậy."
Không cự tuyệt, ngược lại còn có ý dung túng, thái độ của nàng như vậy khiến Lâu Minh Viễn vui như mở cờ trong bụng, đứng dậy mở cửa: "Về sau ta sẽ chiều theo muội."
Giang Thiếu Quan vô cùng chú ý đến căn phòng này, nên cứ khi nào rảnh rỗi là sẽ đứng ở đây. Nhìn thấy cửa mở, vừa vặn nghe thấy câu nói này thì trong lòng càng thêm tức giận.
Nhưng có tức giận hơn nữa thì hắn cũng chỉ có thể nhẫn nhịn.
Nhìn thấy hai người dắt tay nhau xuống lầu, trong lòng Giang Thiếu Quan lo lắng không thôi. Nghĩ đến sau lần này, hắn có thể không gặp lại được Đinh Hải Dao nữa nên nhịn không được mà đuổi theo.
Tần Thu Uyển đang lên xe ngựa, nghe thấy sau lưng có người gọi, quay đầu nhìn thấy Giang Thiếu Quan, sắc mặt ngờ vực, hộ vệ bên cạnh đã thủ thế sẵn.
Nếu là lúc trước, Giang Thiếu Quan đã co cẳng mà chạy trốn rồi, nhưng lúc này hắn lại không thèm quan tâm đến hộ vệ, mà chỉ nhìn thẳng vào Tần Thu Uyển: "Hải Dao, nàng thật sự muốn gả cho nam nhân này sao?"
Tần Thu Uyển nhướng mày: "Chuyện này thì có quan hệ gì với ngươi? Bất luận ta có gả cho ai thì cũng sẽ không tái giá với ngươi."
Giang Thiếu Quan dò xét Lâu Minh Viễn, nói: "Nhìn tuổi tác của hắn như vậy, chắc cũng đã thành thân, chẳng lẽ nàng muốn làm thiếp, hay là làm kế thất cho người ta?"
Sắc mặt Lâu Minh Viễn nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn: "Ta còn chưa thành thân!"
Giang Thiếu Quan: "..."
Mặt hắn tràn đầy vẻ khó tin: "Ngươi đã từng tuổi này rồi mà còn chưa thành thân, lừa gạt ai chứ?" Lập tức giật mình: "Nghe nói ngươi là người ngoại thành, ngươi ở bên đó rốt cuộc có thê thất hay không, cũng chỉ là do ngươi nói. Theo ta thấy, ngươi đang cố ý lừa nàng!"
"Với tuổi của ta còn chưa thành thân thì có gì lạ?" Lâu Minh Viễn lạnh lùng: "Không gặp được người thích hợp, không muốn hại nữ nhi nhà người ta nên mới không lấy về thôi!"
Nghe hắn nói như thế, khóe miệng Tần Thu Uyển có hơi nhếch lên, cùng hắn lên xe ngựa: "Minh Viễn, đừng nói chuyện với kẻ không liên quan làm gì."
Lâu Minh Viễn lập tức ngừng nói, trở mình lên ngựa.
Hai người nhanh chóng đi xa, để lại Giang Thiếu Quan sắc mặt khó coi đứng tại chỗ. Trong lòng của hắn đang suy nghĩ đối sách thì lại nghe thấy ở bên cạnh có người gọi: "Giang Nhị, khách nhân đang tìm kìa."
Giang Thiếu Quan không biết làm sao, đành phải trở lại trà lâu.
Vừa chạy về phòng bếp, nghe người bên ngoài nói có người tìm hắn, Giang Thiếu Quan đi ra ngoài liền thấy ba mẫu tử kia.
Hắn khó hiểu hỏi: "Sao các ngươi lại tìm tới tận nơi này?"
Hai mắt Triệu Hà Nguyệt đỏ bừng: "Giang phu nhân muốn giữ bọn ta lại, nhưng ca ca và tẩu tẩu của chàng thật sự là... bọn họ không hề ngần ngại nói chàng đã chết, còn bảo hai đứa bé này không phải huyết mạch của chàng, chỉ là hơi giống chàng mà thôi. Họ không nói đạo lý gì hết, rồi trực tiếp đuổi ba mẫu tử bọn ta ra."
Giang Thiếu Quan: "..."
Hắn nhíu mày nhìn Triệu Hà Nguyệt, bất mãn nói: "Nàng biết nói chuyện như vậy, sao không dỗ dành nương ta đi?"
Triệu Hà Nguyệt cường điệu nói: "Đại tẩu của chàng căn bản không cho ta vào cửa, ta phí hết bao nhiêu sức lực mới kinh động được đến nương chàng. Lúc gặp được nương chàng, bà ấy cũng muốn cho ta ở lại, nhưng đại ca chàng không đồng ý. Ta đã dùng hết biện pháp cũng không thể ở lại." Nàng nhìn sắc trời một chút: "Đã đến giờ này rồi, ta phải tìm nơi đặt chân đã. Chàng có nơi nào thích hợp không?"
"Không, ta còn phải ngủ cùng người khác đây." Giang Thiếu Quan vô cùng bực bội, nhưng cũng không thể mặc kệ nàng ta, dù sao cũng còn có hai đứa bé nữa. Không có chỗ đặt chân, nàng ta vô thức nghĩ đến việc ở nhà trọ.
Nhưng muốn ở nhà trọ thì phải có bạc, hắn lại nghĩ tới trên người nàng còn có một chút bạc, lập tức nhớ ra đưa tay về phía nàng: "Đưa bạc của nàng cho ta."
Triệu Hà Nguyệt từ nhỏ đã lang bạt kỳ hồ, biết được trên đời này bạc là thứ đáng tin nhất. Dù sau này trong tay dư dả, nàng cũng không mấy hào phóng. Nhìn bàn tay trước mặt, nàng vô thức lắc đầu: "Ta phải dùng số bạc này để tìm nơi ở."
Giang Thiếu Quan tiến lên kéo nàng lại, thò tay móc túi nàng: "Nàng đưa cho ta trước đã!"
Triệu Hà Nguyệt có phản kháng nhưng vẫn bị hắn lấy hầu bao đi.
Giang Thiếu Quan mở hầu bao màu hồng ra, nhìn thấy bên trong có hai lượng bạc, còn có một xu tiền đồng, lòng mới hơi buông lỏng một chút, đồng thời cũng bực tức nói: "Đến lúc nào rồi mà nàng còn giấu diếm ta!"
Triệu Hà Nguyệt vội vàng giải thích: "Ta cũng không nhớ rõ trên người mình rốt cuộc là còn bao nhiêu, chỉ nhớ rõ là có hơn một lượng." Nàng nhìn bạc: "Ta không ngờ còn có hai lượng, tốt lắm. Chúng ta có thể thuê trước một căn tiểu viện, dù chỉ ở được một tháng thì cũng có thể sống qua ngày..."
Lời nói còn chưa dứt, Giang Thiếu Quan đã cầm hầu bao quay người đi.
Thấy thế, nàng lập tức hoảng hốt, kêu lên: "Chàng muốn cầm bạc đi đâu?"
"Chuộc thân!" Giang Thiếu Quan không quay đầu, chỉ bỏ lại hai chữ.
Triệu Hà Nguyệt: "..." Như vậy sao được?
Nàng bước nhanh đuổi theo: "Chàng cầm bạc chuộc thân xong rồi thì ta và hài tử phải làm sao bây giờ?"
Giang Thiếu Quan đã tiến vào cửa sau, nói với bà đỡ canh cửa: "Nàng ta không có tiền uống trà, lại tìm người gây sự ở trà lâu, làm phiền đại nương giúp ta ngăn nàng ta lại."
Nghe vậy, đại nương một câu cũng không hỏi, gọn gàng linh hoạt giơ chân ra ngăn người lại.
Bất luận Triệu Hà Nguyệt có giãy giụa hay kêu khóc như thế nào thì cũng không thể đi vào.
Một khắc đồng hồ sau, Giang Thiếu Quan nhẹ nhàng bước ra khỏi cửa sau.
Nhìn thấy hắn ra, Triệu Hà Nguyệt không vùng vẫy nữa mà dò xét hắn: "Chàng thật sự đã chuộc được thân rồi sao? Bạc còn lại bao nhiêu?"
Giang Thiếu Quan vươn tay, chỉ còn lại mấy xu tiền đồng.
Triệu Hà Nguyệt: "..."
Nước mắt nàng rơi xuống như mưa, cả người run lên nhè nhẹ.
Giang Thiếu Quan đưa tay tóm lấy tay nàng: "Đi thôi, chúng ta về Giang gia. Dù gì đó cũng là nhà của ta, hôm nay ta có liều cái mạng này cũng phải vào được viện tử của chính ta."
Nghe thấy tính toán của hắn, trong lòng Triệu Hà Nguyệt an tâm một chút, nhưng nước mắt trên mặt vẫn không ngừng được.
Cho dù có nơi đặt chân thì bây giờ nàng cũng đã không khống chế nổi tên nam nhân trước mặt này rồi, về sau còn có thể sống dễ chịu được không đây?
Lần này, Giang Thiếu Quan đã có kinh nghiệm. Trực tiếp đi vào cửa sau Giang gia, cũng không thèm gõ cửa, mà tìm đồ chồng cao lên rồi leo tường đi vào.
Ngồi trên đầu tường, hắn nói với ba mẫu tử phía dưới: "Các ngươi chờ ta ở đây, ta nghĩ đại ca sẽ không cho ta trở lại đâu. Cho nên ta sẽ không kinh động đến bọn họ, lấy được bạc trước rồi nói."
Triệu Hà Nguyệt rất tán thành.
Không thể vào đươc đại môn Giang gia, nhưng chỉ cần có bạc thì cũng có thể sống thoải mái vô cùng.
Giang Thiếu Quan trốn trốn tránh tránh trở lại viện tử của mình, trên đường đi cũng không có nguy hiểm gì, hắn cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý, trộm đồ nhà của mình thì không tính là trộm, Giang Thiếu Dương cũng không thể làm gì hắn.
Hắn nghĩ thì hay, nhưng lúc vừa mới đi vào cổng vòm quen thuộc, bỗng nhiên đã nghe thấy có vài tiếng chó sủa truyền đến. Nghe tiếng nhìn lại, chỉ thấy mấy con hắc cẩu to lớn giống như nhìn thấy xương mà nhào về phía hắn.
Giang Thiếu Quan không kịp suy nghĩ gì, xoay người chạy thật nhanh.
Hắn càng chạy nhanh thì bốn năm con hắc cẩu càng thêm hăng hái, nhanh chóng vồ tới.
Giang Thiếu Quan phi nước đại, không để ý tới việc lén lút nữa, rất nhanh đã đụng phải vài hạ nhân trong vườn.
Hạ nhân nhìn thấy chó dữ đuổi người thì nào dám tiến lên?
Trong lúc nhất thời đều rối rít lui về sau, trong đó có người chạy đến tiền viện bẩm báo.
Đợi đến khi Giang Thiếu Dương tới nơi thì Giang Thiếu Quan ở cửa sau đã bị chó cắn mấy cái, đang cầm một cây gậy vung loạn lên, ý đồ ngăn cản đám chó dữ.
Nhìn thấy Giang Thiếu Dương, hắn lập tức kêu to: "Đại ca, mau sai người đuổi chó ra đi."
Giang Thiếu Dương nhìn về phía hạ nhân huấn luyện chó, hạ nhân đó lúc này mới tiến lên kéo chó lại.
Mà Giang Thiếu Quan đã chật vật không chịu nổi, y phục bị rách mấy chỗ, loáng thoáng còn thấy vết máu, đầu tóc rối bời. Cũng không biết là mệt hay là sợ mà trên trán đổ đầy mồ hôi, mấy sợi tóc dính chặt lại vào mặt, nhìn như một con cá mất nước thở hồng hộc.
Hắn quá sức mệt mỏi, nhịp tim thì đập như nổi trống, nhưng trong đầu ngập tràn lửa giận, chất vấn: "Đại ca, huynh muốn cho chó cắn chết ta sao?"
Hồ thị vội vã chạy tới, nghe hắn nói như thế thì lập tức giải thích: "Đệ hiểu lầm rồi. Lúc nhị đệ không ở đây, nương ta có đưa mấy con chó giữ nhà đến, nhà bọn ta thì cần gì dùng đến? Nhưng thịnh tình không thể chối từ, cũng không dễ cự tuyệt, vừa vặn cái viện này trống không nên ta đã thả chó vào."
Nói thật, lúc Hồ thị thả chó, đúng là có ý đề phòng hắn.
Lão thái thái trong nhà thương hắn, Giang Thiếu Quan lại là nữ tế Đinh gia nên trong viện hắn còn có không ít đồ tốt. Nàng không thể công khai chuyển hết vào khố phòng nên để mấy con chó trông coi, so với đặt ở khố phòng thì những thứ này cũng chỉ có chính nàng mới có thể lấy.
Nói trắng ra cũng chính là đề phòng lão thái thái vụng trộm đến lấy tiền trợ cấp cho mẫu tử Triệu Hà Nguyệt.
Nhưng nàng cũng không ngờ, Giang Thiếu Quan lại đến đây trộm đồ?
Còn trùng hợp đúng lúc người cho chó ăn không ở đây... nếu không thì cũng không bị chó rượt như thế này đâu?