Chương 164
Giang Thiếu Quan biến thành bộ dạng này.
Chính Hồ thị cũng cảm thấy hắn đáng đời, nhưng Giang Thiếu Dương lại có chút cảm giác khó chịu.
Mặc dù hắn không muốn đón nhị đệ trở về, nhưng cũng không muốn nhìn hắn thảm hại như vậy, nhất là đây còn là do thê tử mình hại... Thê tử thả chó ở viện tử của nhị đệ, hắn nhìn qua là biết đã có chuyện gì xảy ra. Mấy việc tính toán nhỏ nhặt giữa bà tức với nhau hắn lười quản, nhưng hôm nay làm bị thương người khác, khiến trong lòng của hắn khó tránh khỏi sinh ra một chút bất mãn với thê tử.
"Ngươi không sao chứ?"
Giang Thiếu Quan vốn chỉ bị mấy vết thương nhẹ, mặc dù chó rất dữ và hung ác, nhưng tay chân hắn cũng lớn, sau khi bị cắn cũng biết né tránh rồi đánh trả. Nhưng nghe thấy huynh trưởng quan tâm mình, hắn lập tức xụi lơ nằm bẹp trên mặt đất: "Đại ca, mau mời đại phu cho đệ!"
Giang Thiếu Dương: "..."
Hắn vốn chỉ thuận miệng hỏi, ai ngờ nhị đệ lại thuận thế đẩy thuyền, nhìn điệu bộ này rõ ràng có ý muốn dựa vào thương thế để ở lại trong nhà.
Hắn không hề muốn cho hắn ta ở lại, khoát tay một cái nói: "Đuổi đi."
Giang Thiếu Quan nghe hắn nói thế, liền tỏ vẻ không chịu. Đang định đại náo một trận thì từ xa xa nhìn thấy có một đoàn người đi tới.
Người Giang gia không nhiều, hầu như đều là những người có mặt lúc này. Bây giờ người có thể dẫn thêm một đám người khác tới chỉ có nương hắn. Nghĩ đến đây, Giang Thiếu Quan nhanh chóng nằm sấp trên mặt đất, hai mắt nhắm nghiền giả chết!
Giang Thiếu Dương: "..." Còn có thể vô lại hơn được nữa không?
Mấy chỗ tổn thương trên người kia còn không có nổi mấy giọt máu, sao lại bị nặng đến mức ngất xỉu được?
Nhưng Giang mẫu đang rất lo lắng, vừa nãy nghe thấy tiểu nhi tử bị chó cắn nên đã vội vã chạy tới. Đúng lúc nhìn thấy tiểu nhi tử ngã xuống đất ngất đi, lập tức sợ hãi đến mức hồn phi phách tán, vội nhào tới.
"Quan nhi, con làm sao vậy?" Giang mẫu thấy tiểu nhi tử bất động, lập tức hô to: "Mau mời đại phu, mang nước nóng tới..." Lời còn chưa dứt, đã lại phân phó: "Trước tiên mang người vào phòng."
Giang Thiếu Dương không lên tiếng.
Hồ thị đang núp ở phía sau, thấy nam nhân nhà mình mặc kệ. Nàng ta cũng nghĩ, nếu giờ mang về phòng, thì đến lúc đuổi đi chỉ sợ sẽ không dễ dàng như vậy nữa, lập tức tiến lên một bước: "Nương, đệ ta giả vờ ngất đó."
Giang mẫu nghe vậy, nổi giận nói: "Hồ thị, đừng tưởng rằng ta không biết tâm tư của ngươi! Ngươi nhốt chó dữ ở trong viện Quan nhi, không phải là vì đề phòng ta sao?" Nhìn thấy nhi tử mình hôn mê, những oán khí tích tụ mấy ngày nay của bà cũng không thể nén được nữa, thét to: "Làm người, thấy đồ tốt là xông đến lấy, nhưng đừng có mà thấy thứ gì cũng muốn vơ vét! Đồ trong viện Quan nhi là của nó, không ai có quyền đoạt đi! Chưa nói đến việc nó có nhi tử, cho dù nó không có thì cũng không tới phiên ngươi!"
Tâm tư Hồ thị bị vạch trần nên lúc này rất xấu hổ, mặt đỏ tới tận mang tai. Nàng ta đúng là có những suy nghĩ đó, nhưng cũng không thể thừa nhận được, nên vội vàng giải thích: "Nương, người hiểu lầm con rồi. Con thật sự thấy viện tử trống quá nên mới thuận tay..."
"Thuận tay cái rắm!" Giang mẫu tức giận, vẻ mặt có hơi điên cuồng: "Hồ thị, cái đồ độc phụ nhà ngươi, đã làm chuyện sai còn giảo biện. Hôm nay đệ đệ ngươi mà xảy ra chuyện gì thì ta sẽ liều mạng với ngươi."
Giọng nói quá to, tưởng chừng như muốn xé rách cả cổ họng làm cả khuôn mặt bà cũng đỏ bừng lên.
Thấy thế, Giang Thiếu Dương thật sự sợ nương hắn tức quá rồi nguy hiểm đến tính mạng nên vội vàng kéo thê tử lại: "Nàng bớt tranh cãi đi."
Hồ thị há hốc mồm, thấy trượng phu không giúp mình, còn cảm thấy rất oan ức.
Nàng chỉ thả chó ở đó, cũng không hề muốn để chó cắn người, Giang Thiếu Quan lẻn vào bị chó cắn thì sao có thể trách nàng?
Giang Thiếu Dương tiến lên đỡ nương: "Nương, người đừng có nóng giận. Con đã sai người đi mời đại phu, nhị đệ chắc chắn sẽ không sao đâu."
Đang nói thì tay chân lại vô ý thế nào, hung hăng giẫm một cước lên chân Giang Thiếu Quan.
Giang Thiếu Quan dự định sẽ giả chết đến cùng, hắn cũng đã chuẩn bị xong. Khi hạ nhân chuyển hắn vào cửa, bất luận đại phu nói thế nào, hắn cũng phải một mực chắc chắn đầu mình đau, thân cũng không dậy được, hôm nay không ở lại thì không được!
Đợi đến quá đêm, dù họ có đuổi hắn đi thì cũng sẽ không dễ dàng đâu. Hắn đã tính toán xong, lần này coi như là thỏa đáng, ai mà ngờ chân hắn đột nhiên đau đớn khủng khiếp.
Đau đớn đột nhiên truyền đến làm hắn không nhịn được hơi co rúm lại một chút, nhưng vì đang giả chết nên cố gắng kiềm lại.
Giang Thiếu Dương thấy đệ đệ động đậy, lập tức tiến lên nhéo hắn mấy cái.
Giang Thiếu Quan từ nhỏ đến lớn chưa từng chịu đau đớn nhiều như thế này, mà huynh trưởng càng nhéo càng hung ác, không nhéo cho hắn tỉnh thì không bỏ qua.
Ba mẫu tử kia cách một bức tường cũng nghe được hết động tĩnh trong nội viện, lông mày vẫn luôn nhíu của Triệu Hà Nguyệt đã dần dần buông lỏng.
Trong nhà, Hồ thị thực sự rất không muốn cho Giang Thiếu Quan ở lại, ánh mắt thay đổi, nhìn về phía hạ nhân giữ chó bên kia, cái cằm khẽ nhếch lên chỉ chỉ về phía Giang Thiếu Quan.
Hạ nhân: "..." Có phải như hắn nghĩ không?
Hắn đang chần chờ thì lập tức nhận được ánh mắt bén nhọn của chủ tử. Lập tức, thả lỏng tay nắm dây thừng ra, ngay sau đó, cẩu tử lại nhào ra ngoài.
Cẩu tử chạy tán loạn, ở phía cửa sau mọi thứ đều loạn hết cả lên, bọn hạ nhân thì điên cuồng thét lớn, đến cả chủ tử cũng phải thất sắc.
Giang Thiếu Dương thấy một con chó đang hướng về phía mình, không chút nghĩ ngợi liền chạy.
Hắn chạy đi đúng lúc con chó nhào đến, vừa vặn lao về chỗ Giang Thiếu Quan. Hắn ta lập tức xoay người chạy như điên, tính mạng còn không xong, làm gì có chuyện nhớ đến việc giả chết nữa?
Đợi đến khi hạ nhân buộc chó lại thì đã là nửa khắc đồng hồ sau. Hồ thị vì để tránh bị nghi ngờ cũng giả vờ chạy.
Giang mẫu mệt mỏi, thở hồng hộc.
Hồ thị tiến lên đỡ bà: "Nương, người sao rồi?"
Giang mẫu lập tức tức giận: "Ngươi dám để mấy con chó kia đuổi nương ngươi đi. Thế thì lão nương nói cho ngươi biết, nếu ngươi không đồng ý thì ta sẽ đuổi cả ngươi lẫn đám chó kia ra ngoài."
Lời như vậy cũng nói ra được, có thể thấy Giang mẫu đang tức giận không nhẹ.
Hồ thị: "..."
Nàng ta lại giả vờ giật mình: "Nhị đệ sao rồi?"
Giang Thiếu Quan đã bò lên trên cây.
Đám hạ nhân nghe thấy Hồ thị kêu, lúc nhìn thấy Nhị công tử ở trên cây, vẻ mặt đều là một lời khó nói hết.
Vừa nãy còn ngất xỉu, sao giờ còn có thể leo cây?
Giang mẫu cũng biết vừa nãy tiểu nhi tử giả bộ, nhưng đây là nhà của nó, nó muốn ở lại cũng không gì đáng trách. Nếu không phải hai phu thê đại nhi tử hùng hổ dọa người thì nó cần gì phải làm những thủ đoạn nhỏ này?
Hơn nữa, chó mà đại nhi tức nuôi cũng thực sự dám cắn người!
"Quan nhi, trên người con còn có tổn thương, mau xuống đi, đại phu sắp đến rồi." Bà ấy ôn hòa nói: "Nghe nói người hôn mê thì sẽ choáng đầu, con còn choáng không?"
Giang Thiếu Quan vốn định ngất tiếp, nhưng nghe thấy lời của mẫu thân thì liền không ngừng gật đầu.
Giang Thiếu Dương thấy thế, trong lòng chỉ cảm thấy một sự bất lực: "Nương, nếu giờ để nó ở lại thì Đinh gia sẽ đối phó với chúng ta."
Nếu là trước hôm nay, Giang mẫu nghe vậy sẽ có hơi chần chờ. Nhưng vừa nãy, cái hình ảnh tiểu nhi tử nằm dưới đất bất động thực sự khiến bà ta sợ hãi, bà ta thật sự rất sợ tiểu nhi tử lại một lần nữa bỏ mình mà đi.
"Thế thì làm sao?" Giang mẫu giận tái mặt: "Cùng lắm thì cả nhà chúng ta dọn đi."
Giang Thiếu Dương nghẹn lời.
Tổ tông Giang gia đều ở nơi này, dọn nhà há lại dễ dàng như vậy?
"Ta không cho phép!" Hồ thị thét to: "Nếu như cho hắn ở lại, ta sẽ mang hai đứa bé về nương gia."
Giang Thiếu Dương phụ họa: "Ta đi theo nàng. Cùng lắm thì ở rể, sau này Giang gia sẽ để lại cho nhị đệ!"
Giang mẫu á khẩu không nói gì được.
Giang Thiếu Quan cầu còn không được: "Đại ca, trước kia huynh luôn nói là hâm mộ cuộc sống của ta, bây giờ thì hay rồi, huynh cũng đi thử một chút xem."
Việc ở rể nào có dễ làm như vậy?
Giang Thiếu Dương vốn chỉ thuận miệng nói, mục đích cũng là để uy hiếp mẫu thân. Đồng thời, hắn cảm thấy lời hắn nói trước kia cũng không có sai, Giang Thiếu Quan thực sự gặp được một hộ nhân gia tốt! Đinh gia không hành hạ hắn, còn đối đãi với hắn như một cô gia, so sánh với những người ở rể khác thì Giang Thiếu Quan đúng là hạnh phúc.
Đã sướng như vậy mà hắn lại không biết trân quý, còn đi ra ngoài làm loạn. Nếu háo sắc thì cho dù là đến Hoa Lâu chơi, cũng tốt hơn nuôi nhân tình bên ngoài!
Tóm lại, Giang Thiếu Dương cảm thấy đệ đệ này đúng là sắt không thể rèn thành thép, con đường lớn đang bằng phẳng bị hắn biến thành đường nhỏ gập ghềnh. Nhưng nương lại che chở cho hắn như vậy, hắn ta cũng chỉ đành bất lực, khoát tay nói: "Được, ta đi là được."
Hắn nhìn về phía thê tử: "Đem của hồi môn của nàng theo, chúng ta đi về nhà đi."
Hồ thị nhìn thấy ánh mắt đầy thâm ý của hắn, nhanh chóng hiểu ra, bày ra bộ dáng thương tâm rời đi.
Sau đó, phải thuê mười mấy xe kéo, mới dời hết được đống đồ trong khố phòng ra.
Giang mẫu nhịn không được, mở miệng nói: "Lão đại, con đừng quá đáng quá."
Lão đại nói là chuyển của hồi môn của tức phụ nhưng kỳ thật trong nội tâm bà ta cũng hiểu, hắn cũng là muốn mượn cơ hội này để dọn bạc trong nhà và những vật đáng tiền đi. Chuyển hơn phân nửa thì còn đỡ, nhưng chuyển sạch sẽ như vậy rõ ràng là không có ý định lưu lại!
Giang Thiếu Dương còn móc ra một tờ giấy nợ: "Đây là năm trăm lượng bạc con mượn Hồ gia, nhà chúng ta bây giờ không có đủ tiền để trả, cũng chỉ có thể dùng căn nhà và cửa hiệu để gán nợ. Nương, người và nhị đệ lại phải lưu lạc đầu đường rồi."
Giang mẫu: "..." Vậy ý của hắn là, nếu như bà ta muốn giữ lại tiểu nhi tử thì cả bà ta và tiểu nhi tử đều sẽ bị đuổi ra ngoài?
"Lão đại, ta là mẫu thân của con."
Sắc mặt Giang Thiếu Dương vẫn lạnh nhạt: "Nương, con còn có thê nhi, con phải lo cho bọn họ."
Ở trong mắt Giang mẫu, bọn họ là người một nhà.
Nhưng trong mắt Giang Thiếu Dương, thê nhi của hắn mới là người một nhà. Nhị đệ chỉ là thân thích, có thể lấy tiếng, nhưng không thể để bị liên lụy.
Mẫu tử hai người đối mặt, một bước cũng không nhường!
Giang mẫu thấy nhi tử không có ý định lùi bước, kinh ngạc hỏi: "Con không sợ trên lưng sẽ mang tội bất hiếu sao?"
"So với bất hiếu…" Giang Thiếu Dương nhìn về phía ba mẫu tử ngoài cửa sau kia: "Con càng sợ lưu lạc đầu đường, đói bụng hơn. Hơn nữa, con chịu khổ thì không sao, nhưng cũng không thể để hài tử đi theo con chịu tội."
Giang mẫu sau một hồi cân nhắc thì vẫn từ bỏ việc cho tiểu nhi tử về nhà.
Những ngày này, bà ta cũng thuê không ít người nghe ngóng tin tức của tiểu nhi tử bên ngoài. Nếu bà ta vác bộ xương già này ra ngoài thì thực sự không chịu nổi đâu.
Lại nói, ở cái tuổi này của bà ta sợ nhất chính là bị bệnh.
Chẳng may mà sinh bệnh, còn không có thuốc trị thì cố gắng mấy tháng cũng sẽ ra đi thôi. Bà ta vẫn chưa muốn chết!
Bà ta nhắm mắt lại: "Đuổi bọn chúng đi đi!"
Giang Thiếu Quan nghe vậy, đầu tiên là không tin nổi, sau đó lập tức rống lên: "Nương, người không cần con nữa sao?"
Y phục hắn ta rách nát, toàn thân chật vật không chịu nổi, nhìn quả thực đáng thương.
Giang mẫu chột dạ trong lòng: "Quan nhi, nương cũng rất khó xử."
Giang Thiếu Quan: "..." Chỗ dựa lớn nhất của hắn cũng đã rời hắn mà đi, hắn còn có thể hi vọng gì nữa?