Chương 165
Bên ngoài, ba mẫu tử kia đang chờ được đi vào, không ngờ chuyện tới cuối cùng lại bất ngờ như vậy.
Giang Thiếu Dương thấy nương không dị nghị gì thêm nữa, sai bảo: "Bắt hắn ném ra bên ngoài cho ta."
Hạ nhân tiến lên, Giang mẫu trực tiếp nhắm mắt lại rồi quay mặt đi.
Giang Thiếu Quan bị ném ra bên ngoài cửa sau, Triệu Hà Nguyệt lập tức nhào tới: "Quan lang, chàng thế nào rồi?"
Trên thân Giang Thiếu Quan thực sự không có bao nhiêu vết thương, trên thực tế, tâm hắn còn tổn thương nặng hơn. Trước kia hắn còn cảm thấy nương thương hắn, nhưng hiện tại xem ra cũng chỉ có như thế.
Hắn nằm trên mặt đất, thật lâu sau không thể động đậy.
Triệu Hà Nguyệt rất lo lắng, vừa là vì hắn, cũng là vì mình, bèn nói: "Quan lang, chàng nói gì đi, chàng như này làm ta rất sợ."
Bị người thân vứt bỏ, trong lòng Giang Thiếu Quan đã rất khó chịu nên lúc mở miệng, lời nói cũng nghiệt ngã vô cùng: "Ngươi sợ cái gì? Ngươi tuổi trẻ mỹ mạo, tùy tiện cũng có thể tìm được một nam nhân khác."
"Chàng nói gì vậy?" Nước mắt Triệu Hà Nguyệt lập tức tràn mi: "Hoá ra trong mắt chàng, ta là dạng người như vậy sao?"
Nàng khóc trông vô cùng thương tâm, nhưng lúc này trong lòng Giang Thiếu Quan đang lo lắng, không chỉ không dỗ dành nàng mà ngược lại còn cảm thấy nàng phiền phức.
Náo loạn suốt cả nửa ngày, bây giờ sắc trời đã tối. Hai người mang theo hài tử, trên thân cũng chỉ còn mấy xu tiền đồng, căn bản không tìm được chỗ nào để ở.
Thấy hai đứa bé đang ôm nhau run lẩy bẩy, Triệu Hà Nguyệt bèn hỏi: "Quan lang, chàng có bằng hữu nào không?"
Trước kia thì có, nhưng sau khi bọn họ biết Giang Thiếu Quan làm ra mấy chuyện kia thì đều không hẹn mà cùng xa lánh hắn. Ở trong mắt người khác, việc Giang Thiếu Quan vì nữ nhân bên ngoài mà tính kế với thê tử, nói ái thiếp diệt thê là còn nhẹ, thậm chí còn có thể xưng là kẻ phẩm hạnh bại hoại, tuyệt đối không thể thâm giao.
Nàng hỏi như vậy, thật ra cũng muốn thúc giục hắn một chút.
Sắc trời không còn sớm nữa, nếu cứ trì hoãn chẳng lẽ bọn họ phải ngủ ở cửa sau sao?
Giang Thiếu Quan vẫn bất động.
Trong đầu hắn trống rỗng, còn có cảm giác tuyệt vọng bao trùm.
Chợt nghe thấy ở cửa sau có tiếng động vang lên, Triệu Hà Nguyệt giương mắt nhìn về phía đó, chợt thấy, trong bóng đêm mông lung, có một tờ giấy trắng được gập gọn gàng ném ra ngoài. Nàng lập tức tiến lên cầm lấy nó, nhìn thấy trên tờ giấy trắng hình như có chữ viết, sau khi mở ra thì thấy trên đó viết là: Quan nhi, nếu nương che chở cho con thì sẽ giống như con phải lưu lạc đầu đường xó chợ. Nếu ta ở nhà thì còn có thể tìm cách giúp con một tay.
Thấy rõ ràng chữ nghĩa trên đó, Triệu Hà Nguyệt liền rất hớn hở: "Quan lang, chàng mau nhìn xem."
Sau khi Giang Thiếu Quan thấy rõ ràng chữ viết trên đó, hắn nhanh như chớp xoay người ngồi dậy, cả người đều lên tinh thần. Hắn chắp tay quay vài vòng, vui vẻ nói: "Ta biết nương sẽ không bỏ rơi ta mà."
Lại quay thêm vài vòng thì tâm tình kích động của hắn mới dần dần bình phục lại. Chợt phát hiện, dù nương không từ bỏ hắn thì hắn bây giờ cũng vẫn cùng đường mạt lộ.
Nếu như ra ngoài thì nương cũng không biết được hắn đã phải chịu bao nhiêu khổ sở. Từ trước đến nay, nương ngoài miệng thì nói thương hắn, nhưng chưa bao giờ thực sự giúp hắn. Hắn cảm thấy cần phải ép một chút, nghĩ xong bèn ngồi xuống chỗ cửa sau, còn bảo ba mẫu tử kia: "Các ngươi cũng lại đây, hôm nay chúng ta không đi đâu hết, ngủ ở trong này đi."
Triệu Hà Nguyệt: "..." Ta muốn tái giá luôn cho rồi!
Nàng từ nhỏ đến lớn đều lang bạt kỳ hồ, trong lúc đó thì cũng chịu không ít khổ sở, thế nhưng từ trước đến nay nàng chưa bao giờ phải ngủ ở ngoài đường lớn.
Không ngờ đến lúc nàng đi theo một phu quân mà tự mình ngàn chọn vạn tuyển, thế mà lại phải luân lạc đến tình trạng như vầy.
Nàng có chút chần chờ: "Chúng ta là người lớn thì còn đỡ, nhưng hai đứa bé... đêm khuya nhiều sương, lỡ hài tử bị cảm lạnh rồi sinh bệnh thì phải làm sao bây giờ?"
Ý của nàng là muốn mình mang hài tử tìm chỗ để ở, còn hắn ở lại đây chờ. Nếu như nam nhân này biết quan tâm thì sẽ đồng ý thôi.
"Trước đắng sau ngọt." Giang Thiếu Quan xem thường: "Nàng đừng để hài tử sống quá tốt, phải chịu chút khổ thì mới biết được kiếm bạc không dễ, về sau sẽ không trở thành mấy tên thiếu gia phá hoại."
Triệu Hà Nguyệt cảm thấy thật khinh thường, trên thế giới này có bao nhiêu người giàu có, nhưng hài tử của họ cũng đâu phải đều biến hết thành mấy kẻ phá gia chi tử như hắn nói.
Nói trắng ra là hắn đang ngụy biện!
Hai phu thê Giang Thiếu Dương cũng nghe ngóng biết được động tĩnh ở cửa sau.
Hồ thị chần chờ nói: "Nếu mấy kẻ đó nằm trước cổng thì cũng không hay lắm, hay là, chúng ta cho ít bạc rồi đuổi đi?"
"Không được!" Giang Thiếu Dương lập tức từ chối: "Đinh gia vẫn luôn phái người theo dõi hắn, chúng ta chỉ cần đưa một ít bạc thì bên kia chắc chắn sẽ biết, chẳng lẽ nàng muốn Đinh gia đối phó với chúng ta à?"
Phải không cho bạc, cũng phải thật nhẫn tâm tuyệt tình thì may ra mới thoát được.
Nếu như Đinh gia muốn đánh sập cửa hiệu vốn đã không thể kiếm nổi tiền từ việc buôn bán của nhà họ thì cũng chỉ là chuyện của một cái nhấc tay mà thôi.
Mặt mũi Hồ thị tràn đầy lo lắng: "Chẳng lẽ chúng ta phải chịu cả một đời bị bọn họ quản thúc như vậy?"
Giang Thiếu Dương không biết làm sao: "Nàng có biện pháp gì không?"
Hai phu thê nhìn nhau không nói gì.
Nghĩ nghĩ, Hồ thị nhắc nhở: "Nương chắc chắn sẽ không chịu được..."
Giang Thiếu Dương khoát khoát tay: "Ta đã cho người theo dõi cửa sau, nàng cứ yên tâm."
Bên ngoài, sắc trời đã dần tối đi, hai phu thê đều chuẩn bị đi ngủ, nhưng bên ngoài lại có tiếng đập cửa truyền vào.
"Chủ tử, lão phu nhân cho người đi ra cửa sau."
Giang Thiếu Dương vô cùng không vui khi nghe thấy vậy, lập tức khoác áo đứng dậy. Hai phu thê ra cửa sau, vừa vặn nhìn thấy một bà đỡ cãi nhau với hạ nhân canh giữ cửa.
Nhìn thấy hai phu thê tới, bà đỡ đưa bạc sợ mình không hoàn thành được việc, lập tức giơ tay ném ra khỏi tường viện một cái hầu bao: "Nhị công tử, cầm lấy!"
Giang Thiếu Dương: "..."
Hắn nhanh chóng tiến lên mở cửa, vừa vặn nhìn thấy trong góc tối có mấy bóng người đã đi xa, lập tức thấp thỏm.
Hồ thị cũng rất tức giận: "Nương thật sự là hồ đồ!"
Giang Thiếu Dương đuổi theo suốt cả con đường, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không nhìn thấy được người nào. Sau khi hồi phủ thì nổi giận đùng đùng đi tìm lão thái thái: "Nương, trong mắt người, con thật sự là một tên Bạch Nhãn Lang vô tình vô nghĩa sao? Người cho rằng trên thế giới này chỉ có người mới có tình thân?"
Giang mẫu nhìn thấy nhi tử đang lửa giận ngút trời, vội vàng lên tiếng trấn an: "Đã hơn nửa đêm, Đinh Hải Dao sẽ không biết chuyện chúng ta đang làm đâu. Lại nói, nàng ta bây giờ đang qua lại thân mật với vị Lâu công tử kia nên cũng đã quên nhà chúng ta rồi."
"Người hoàn toàn chỉ dựa vào suy đoán!" Giang Thiếu Dương lau mặt: "Lòng dạ nữ nhân khó dò, theo kinh nghiệm nhiều năm của con, không có một nữ nhân nào có thể rộng rãi đối mặt với mấy chuyện trăng hoa của phu quân mình ở bên ngoài. Lúc trước khi biết tin nhị đệ rơi xuống vách núi, đệ muội đã rất thương tâm, còn ngất hai lần. Nhưng sau khi phát hiện sự tồn tại của mẫu tử Triệu Hà Nguyệt liền trực tiếp ném quan tài của nhị đệ ra ngoài. Người ghen tuông dữ dội như vậy có thể tuỳ tiện quên chuyện nhị đệ phản bội ư?"
Giang mẫu ngập ngừng nói: "Nhị đệ con đã thảm như vậy..."
Nói hết lời rồi mà nương vẫn cố chấp! Giang Thiếu Dương vuốt trán, trong lòng dâng lên sự mỏi mệt.
* Buổi sáng, Tần Thu Uyển đang mặc y phục, nha hoàn hầu hạ thử thăm dò: "Hôm qua Giang Thiếu Quan leo tường đi vào rồi bị chó cắn, hình như còn mời cả Giang đại phu rồi náo loạn một trận, sau đó Giang Thiếu Quan vẫn bị đuổi ra. Đêm khuya có người từ bên trong ném ra một cái hầu bao cho hắn, Giang Thiếu Quan cầm hầu bao vào ở nhà trọ. Nửa đêm còn bảo tiểu nhị chuẩn bị một bàn đồ ăn, hôm nay trời vừa sáng đã đi mời đại phu..."
"Giang gia cho bạc ư?" Tần Thu Uyển truy vấn.
Nha hoàn gật đầu: "Hình như là người bên cạnh lão thái thái, nghe nói trước khi ném hầu bao còn bị người bên trong ngăn cản."
Tần Thu Uyển không nói gì, sau khi ăn xong đồ ăn sáng thì đi tìm quản gia, phân phó: "Đến nơi cung cấp hàng cho Giang gia mua với giá lớn hơn một thành tiền, rồi bán đi rẻ hơn một thành tiền so với bọn họ. Nếu bọn họ hạ giá thì chúng ta cũng giảm một thành."
Quản gia lập tức hiểu chuyện, lên tiếng rồi đi.
Sở dĩ nàng không lập tức xử lý Giang gia cũng chính là vì muốn nhắc nhở bọn họ không nên quan tâm đến Giang Thiếu Quan.
Lúc Đinh Hải Dao và Giang Thiếu Quan còn là phu thê, trong lòng trong mắt hắn toàn là Giang gia. Tần Thu Uyển muốn để hắn nhìn xem, trên đời này, chỉ có Đinh Hải Dao mới là người có thể không màng lợi ích mà vẫn đối tốt với hắn.
Có nhiều thứ, lúc có thì không biết quý trong, bỏ bê coi thường, vậy nên nàng mới muốn làm cho hắn hối hận!
Đương nhiên, nếu như Giang gia nhất quyết che chở cho hắn thì nàng cũng còn nhiều biện pháp khác.
Còn nếu đúng như vậy thì, Tần Thu Uyển cũng có cách ứng đối.
Giang Thiếu Dương trải qua một đêm ngủ không ngon, buổi sáng hôm sau, vừa mới vào cửa hiệu đã thấy chưởng quỹ sốt ruột tiến lên: "Đông gia, xảy ra chuyện rồi!"
Dự cảm không tốt cuối cùng đã trở thành sự thật, Giang Thiếu Dương nghiêm túc lắng nghe.
Chưởng quỹ bắt đầu bẩm báo: "Hôm nay hàng hóa được vận chuyển đến khố phòng Đinh gia, sau khi tiểu nhân nghe qua thì biết được bọn họ ra giá cao hơn, ngày hôm nay là ngày lấy hàng của Mạnh lão gia, nhưng ông ấy lại sai người truyền tin, nói là hôm nay không tới, cũng không nói là ngày nào sẽ tới. Tiểu nhân bỏ ra ít bạc, mới biết được hôm nay Mạnh lão gia đi đến khố phòng Đinh gia, đã vậy giá tiền bên đó còn thấp hơn so với chúng ta... Sau đó tiểu nhân sai người đến hỏi mấy vị khách hàng kia thì tất cả đều đã thay đổi thái độ."
Trong đầu Giang Thiếu Dương vang ầm lên một tiếng rồi nhanh chóng trở nên trống rỗng. Vốn đã ngủ không ngon, nghe thấy tin này hắn suýt nữa còn trượt chân, vô ý thức vồ lấy bình hoa ở gần cổng.
Bình hoa rất nhẹ nên không chịu được lực của hắn, Ngay sao đó, âm thanh đồ sứ vỡ toang truyền đến, mảnh vỡ rơi đầy đất.
Tất cả chỗ làm ăn buôn bán trong thành không có nhà nào độc quyền cả, Giang gia làm đồ sứ nhiều năm, cộng thêm có Đinh gia nâng đỡ nên cũng coi như là một nhân tài kiệt xuất. Gần đây vì quá khó bán nên hắn đã giảm giá tiền đến mức thấp nhất, mà việc Đinh gia giảm giá bán đi rõ ràng cũng chỉ là làm trò vui, một chút lợi nhuận cũng không kiếm được.
Việc làm này rõ ràng chính là nhằm vào nhà hắn!
Hắn ngồi không yên, cũng không kịp suy nghĩ nhiều, trực tiếp chuẩn bị đi đến Đinh gia thăm hỏi. Trong lòng còn suy nghĩ dù là như thế nào cũng phải cầu xin được Đinh gia tha thứ. Nhưng đáng tiếc, đến cửa hắn còn không vào được.
Vì không vào được nên hắn chỉ có thể ngồi xổm ở ngoài cửa đợi, chưa được bao lâu thì Tần Thu Uyển ở bên ngoài đã trở về.
Hôm nay Tần Thu Uyển và Lâu Minh Viễn lại hẹn nhau ra ngoài, hai người ở lâu với nhau càng ngày càng thân cận, tùy ý, cũng chuẩn bị đính ước rồi.
Giang Thiếu Dương vì quá sốt ruột nên bỗng nhiên nhào ra giữa đường, làm cho xe ngựa không thể không ngừng.
Xe ngựa ngừng quá gấp, Tần Thu Uyển té sấp về phía trước, nàng phản ứng nhanh, vội tóm lấy cái bàn ở trong xe mới không bị ngã ra.
Bên cạnh, Lâu Minh Viễn rất giận dữ: "Ngươi không muốn sống nữa à?"
Giang Thiếu Dương vội vàng xin lỗi: "Là ta không đúng, nhưng chuyện ta muốn nói thực sự khẩn cấp." Hắn thi lễ về phía xe ngựa: "Đinh cô nương, Nhị đệ ta quả thực đã làm sai, nhưng những chuyện hắn làm ta đều không biết. Nếu ta biết thì ta chắc chắn sẽ ngăn cản... Ta xin ngài giơ cao đánh khẽ, đừng giận lây sang chúng ta, ta không quản giáo tốt đệ đệ, sau đó ta sẽ tự mình nhận lỗi..."
Tần Thu Uyển vén rèm lên, lạnh nhạt nói: "Lúc Giang Thiếu Quan được hưởng lợi từ Đinh gia, các ngươi cũng đâu có thiếu. Hiện nay hắn làm sai, các ngươi còn bao che như vậy thì cũng đừng sinh lòng oán hận với ta, đây đều là thứ các ngươi đáng phải có."
Nghe vậy, Giang Thiếu Dương vội vàng giải thích: "Ta không hề bao che, chỉ là do nương ta lớn tuổi hồ đồ, lúc bà ấy làm chuyện đó, ta thực sự không biết rõ tình hình..."
"Không biết?" Tần Thu Uyển cười nhạo, nếu như hắn muốn quản thì nàng cũng không tin là hắn không quản được!
Cho dù bọn họ vô tội thì cũng phải nôn ra hết những lợi ích mà những năm kia đã lấy được ra đã!
Thấy thái độ của nàng, Giang Thiếu Dương cũng biết nàng sẽ không tha thứ. Hắn còn định nói tiếp, nhưng lại thấy Lâu Minh Viễn ở trên cao đột nhiên giơ roi lên, hung hăng đánh vào con ngựa đang kéo xe. Ngay lập tức, móng trước của con ngựa giơ lên, chuẩn bị phi đi.
Giang Thiếu Dương sợ đến mức hồn phi phách tán, nhanh chóng tránh sang một bên. Còn chưa hoàn hồn lại thì đã nhìn thấy con ngựa chạy đi xa rồi.