Cuộc Sống Của Nguyên Phối Pháo Hôi (Dịch Full)

Chương 164 - Chương 166

Chương 166
Nhìn xe ngựa tiến vào đại môn, Giang Thiếu Dương mãi mà vẫn chưa hoàn hồn.

Lúc kịp phản ứng lại thì vẻ mặt hắn lập tức ngỡ ngàng, trong lúc nhất thời thật sự không biết mình nên làm cái gì, cảm giác cầu xin giúp đỡ rồi bị từ chối này đúng là vô cùng tuyệt vọng.

Trong nỗi tuyệt vọng, cũng tràn đầy hối hận.

Nếu hắn ngăn cản nương hắn thì đã không đến mức này.

Buổi tối hôm qua khi nhìn thấy bà đỡ ném hầu bao ra khỏi tường viện, lúc ấy hắn không đuổi theo, bởi vì trong lòng hắn cũng ôm một chút hi vọng. Lỡ như đúng như nương nói, Đinh gia đã quên Giang gia rồi thì sao?

Nhưng bây giờ hắn lại nghĩ, sớm biết như thế thì buổi tối hôm qua hắn cho dù có phải đuổi đến tận chân trời góc bể, cũng phải đòi lại cái hầu bao kia. Hoặc sớm hơn chút nữa, hắn để ý nhị đệ nhiều hơn một chút, không cho hắn làm ra những chuyện kia. Càng sớm hơn nữa, lúc trước khi Đinh gia kén rể, hắn không nên tích cực đồng ý như thế.

Nếu như không có mối hôn sự này thì cũng sẽ không phát sinh những chuyện như bây giờ.

Vì trong lòng suy nghĩ miên man, nên Giang Thiếu Dương căn bản không chú ý gì đến con đường dưới chân, chờ hắn kịp phản ứng thì đã về tới cửa nhà mình rồi.

Hồ thị đang đi qua đi lại ở ngay ngoài cửa lớn, nhìn thấy hắn trở về thì lập tức tiến lên đón: "Phu quân, chàng đi đâu vậy?"

Trông thấy sự lo lắng của nàng, Giang Thiếu Dương vuốt mặt một cái: "Ta đi đến Đinh gia."

Nghe vậy, sắc mặt Hồ thị liền vui mừng: "Như thế nào rồi?"

Thấy hắn không trả lời, còn bày ra khuôn mặt buồn bã ỉu xìu, nàng lại hỏi tiếp: "Thật sự là Đinh gia làm sao?"

Giang Thiếu Dương gật đầu: "Đinh Hải Dao trực tiếp thừa nhận, đồng thời cũng không có ý định thu tay lại."

Hồ thị vội nói: "Sao nàng ta cứ bám lấy chúng ta không tha như vậy chứ?"

"Thì cũng chỉ có thể trách hôm qua nương tiếp tế cho nhị đệ. Nếu không thì nào có những chuyện này?" Giang Thiếu Dương tự dưng lại muốn giận chó đánh mèo: "Nương đâu rồi?"

"Trong phòng." Nhìn thấy trượng phu mình nhanh chân bước đi, Hồ thị vội vàng đuổi theo: "Sớm biết như thế, tối hôm qua thiếp đã đuổi theo hắn, cướp hầu bao về rồi."

Trong phòng, tâm tình Giang mẫu không tệ. Hôm qua bà ta ném ra bên ngoài hai mươi lượng, bốn người Giang Thiếu Quan chỉ cần tiết kiệm một chút là có thể sống sót một hai năm rồi.

Tiểu nhi tử đã có chỗ dựa, tâm trạng của bà đương nhiên là tốt lên.

Đang nghe nha hoàn bên cạnh nói cười thì đột nhiên cửa bị một người đá văng, đại nhi tử nổi giận đùng đùng đi vào.

Giang mẫu nhíu mày: "Lão đại, ta là trưởng bối, con còn hiểu quy củ hay không vậy? Con xông vào như thế, lỡ như vào đúng lúc ta không tiện..."

"Việc buôn bán tan tành rồi." Giang Thiếu Dương ngắt lời bà ta: "Bên phía Đinh gia đã cướp hết đi người mua và người bán của chúng ta. Hàng hóa trong cửa hiệu chỉ có thể tiếp tục giảm giá thôi."

Giang mẫu: "..."

Nghĩ đến những lời hôm qua đại nhi tử nói với mình, bà ta nhanh chóng trừng lớn mắt: "Đinh gia thật sự vẫn còn ghi hận sao?"

Giang Thiếu Dương cười lạnh: "Hôm qua con đã nói rồi, là do chính người không tin. Nương, con thật sự hết cách rồi."

Dứt lời, toàn thân hắn giống như bị rút đi hết tinh thần, chán nản ngồi trên ghế, giơ tay nắm chặt tóc.

Nhìn nhi tử đã từng rất năng nổ của mình biến thành bộ dáng ỉu xìu như bây giờ, Giang mẫu cũng tự biết là mình sai, bèn giải thích: "Nhị đệ khổ như thế, sao ta có thể trơ mắt nhìn nó ngủ ngoài đường? Tối hôm qua, ta nhịn không được nữa rồi, chuyện này cũng không thể trách ta..."

"Không trách bà thì trách ai!" Đến giờ phút này, nương vẫn còn chối bỏ trách nhiệm, Giang Thiếu Dương giận điên lên: "Bà yêu quý nhị đệ như vậy thì đi cùng nó luôn đi!"

Giang mẫu trừng mắt: "Nó là đệ đệ của ngươi, ngươi có thể thản nhiên nhìn nó ngủ ngoài đường sao?"

"Ta có thể!" Giang Thiếu Dương gầm lên, nương hắn toàn làm việc bằng tình cảm, tính tình thì lại tùy hứng, lúc này nói chuyện với bà, hắn chỉ cảm thấy bản thân vô cùng bực bội. Nếu còn ở lại, hắn thật sự sợ mình sẽ tiến lên bóp cổ nương hắn mất, nghĩ đến mắt không thấy tâm không phiền, hắn liền xoay người rời đi.

Thấy đại nhi tử tức giận bỏ đi, Giang mẫu muốn thương lượng đối sách, gọi vài tiếng cũng không thấy nhi tử quay đầu lại, đành phải đứng dậy đuổi theo.

"Lão đại, chuyện này xảy ra thì cũng xảy ra rồi, chúng ta phải tìm cách giải quyết. Con đừng nóng giận, nóng giận hại thân thể đó." Giang mẫu vội vàng thuyết phục: "Ta biết là con trách ta, ta xác thực đã làm sai. Nhưng nếu đêm qua người ngủ ở cửa sau là con thì ta cũng biết tìm trăm phương ngàn kế đưa bạc cho con!"

Lúc này nói những lời này thì còn tác dụng gì nữa?

Quan trọng nhất là phải khiến Đinh gia không còn ghi hận nữa, tranh thủ thời gian thu tay lại mới là tốt nhất.

Thấy mặt mũi nhi tử tràn đầy vẻ xem thường, cũng không biết là nó không nghe thấy câu nói của bà ta, hay là căn bản không tin. Giang mẫu cũng không còn nói nhảm nữa: "Ta đi tìm Hải Dao!"

Nói xong liền đứng dậy rời đi.

Giang Thiếu Dương không phản đối việc bà ta đi cầu xin, chỉ cảm thấy không được yên lòng, nghiêng đầu nhìn về phía thê tử: "Nàng đi cùng đi, đừng để bà ta nói những lời không nên nói."

Hồ thị biết tình trạng trong nhà hiện tại đang ngàn cân treo sợi tóc, cũng không nhiều lời mà yên lặng đuổi theo.

*
Tần Thu Uyển vừa mới tỉnh dậy sau giấc ngủ trưa thì người gác cổng đã đi vào bẩm báo: "Cô nương, bà tức Giang phu nhân đến, tiểu nhân nói ngài không tiện gặp khách. Các nàng cũng không chịu đi, lão thái thái còn nói, nếu ngài không gặp bà ta thì bà ta sẽ chết ở đó."

Nghe vậy, Tần Thu Uyển phì cười.

"Không cần phải để ý."

Người gác cổng vốn đang rất sốt ruột, nghe nàng nói như thế thì cũng bình tĩnh lại.

Hai bà tức đúng là đang chờ ở cổng, Giang mẫu lớn tuổi, không thể đứng lâu nên đã ngồi xuống.

Hồ thị không muốn làm hành động nhếch nhác như thế nên không ngồi xuống cùng bà. Vì vậy đành giữ dáng vẻ cứng ngắc một hồi lâu nhưng sau đó cũng chẳng duy trì nổi, chưa bao lâu lưng đã đau nhức.

Từ cửa nhỏ nhìn thấy người gác cổng quay lại, không nhanh không chậm lại ngồi xuống chỗ cũ, Hồ thị lập tức tiến lên: "Tiểu ca, cô nương nhà ngươi nói thế nào?"

Người gác cổng lắc đầu: "Cô nương vừa mới tỉnh ngủ, tâm tình không tốt. Nói là không tiếp khách."

Hồ thị không tin: "Ngươi đã nói chuyện nương ta cho nàng biết chưa?"

"Nói rồi." Người gác cổng thuận miệng nói: "Cô nương nói là không cần phải để ý đến các ngươi."

Giang mẫu: "..."

Nhi tức nghe thấy bà bà muốn tìm đến cái chết thì đều sẽ rất sợ hãi, sợ mình hầu hạ không tốt thì trên lưng sẽ mang danh là bất hiếu.

Nhưng Đinh Hải Dao lại không bị chuyện này uy hiếp, Giang mẫu cũng cảm thấy khó xử.

Đến cả mặt cũng không thấy thì làm sao cầu xin được?

Hồ thị thấy thế, đoán được lần này có lẽ lại phải rời đi tay không rồi, trong lòng bắt đầu dự tính đối sách.

Đinh Hải Dao là bởi vì chuyện bọn họ tiếp tế cho Giang Thiếu Quan mới làm như thế, như vậy nói một cách khác, nàng ta không muốn nhìn thấy Giang Thiếu Quan sống dễ chịu.

Nghĩ đến đây, Hồ thị lập tức đưa ra quyết định: "Nương, chúng ta phải lấy lại số bạc đã đưa cho nhị đệ."

Giang mẫu: "..."

Hai bà tức đối mặt với nhau, bà ta rất nhanh đã hiểu rõ ý của nhi tức. Trong lòng không nỡ, nhưng cũng không muốn bởi vậy mà hủy đi việc làm ăn của Giang gia, thật lâu sau mới thở dài nói: "Con đi đi!"

Hồ thị lắc đầu: "Chó con nuôi cắn nhị đệ, bây giờ chắc chắn đệ ta rất hận con. Nếu con đến đòi bạc, đệ ta biết đâu còn làm hại con nữa đấy. Hiện tại đệ ta đã sống không được dễ chịu gì, còn bị triệt đường sống thì cũng chẳng ngại ngần xử lý con đâu. Người đi đi, con đưa người đi."

Giang mẫu khó xử: "Nhưng ta không biết nó ở chỗ nào."

Hồ thị tiến lên đỡ bà ta: "Con biết, con dẫn người đi."

Giang mẫu trừng mắt nhìn nàng: "Ngươi cho người theo dõi nhị đệ của ngươi? Ngươi muốn làm gì?"

Thật ra thì việc Giang Thiếu Quan bị chó cắn hoàn toàn là bất ngờ, Hồ thị căn bản không dám ra tay với hắn. Tuy có cho người theo dõi hắn thì đó cũng chỉ là việc làm theo bản năng mà thôi, nàng cũng không có ý định đối phó với hắn.

"Nương, mau đi thôi!"

Giang Thiếu Quan sau khi lấy được bạc thì ở một ngày ở nhà trọ, sau đó thì đi tìm nơi ở mới.

Hai mươi lượng bạc thì không mua được viện tử, chỉ có thể thuê, mà cũng không thể thuê quá lớn, nếu không số bạc ấy chỉ đủ để trả tiền thuê là đã hết sạch rồi. Ngoại thành thì rẻ hơn, nhưng lúc ở đó hai người đã rất mất mặt, không muốn quay lại đó nữa.

Hai người tìm kiếm nửa ngày, cuối cùng quyết định ở lại một tiểu viện tử trong thành. Triệu Hà Nguyệt từ trước đến nay đều không dám ra tay hào phóng, sau khi chủ phòng nói muốn thu nửa năm tiền thuê thì nàng đã rất sửng sốt, xin mãi người ta mới đáp ứng trả theo tháng.

Sau khi có nơi đặt chân thì phải chuẩn bị đệm chăn nồi bát bầu bồn. Triệu Hà Nguyệt quét dọn qua trong phòng rồi bên ngoài phòng một lần, đang chuẩn bị đi ra ngoài thì liền nghe thấy tiếng đập cửa.

Người đứng ở ngoài cửa chính là Giang mẫu, sau khi nàng thấy rõ người đến là ai thì rất là bất ngờ: "Bá mẫu, sao người lại tới đây?" Vô ý thức lách mình để người bên ngoài đi vào, nhưng nghĩ đến cái gì lại hiếu kỳ hỏi: "Sao người biết bọn con ở đây?"

Giang mẫu đi một vòng trong sân rồi khen một câu: "Không tệ." Lại hỏi: "Quan nhi ở đâu?"

Giang Thiếu Quan nghe thấy giọng của mẫu thân liền chạy ra đón. Hắn bây giờ có trong tay tiền bạc dư dả, cũng là nương hắn trợ cấp cho, nên lúc này nhìn thấy nương, mặt hắn liền tràn đầy vẻ sốt ruột: "Nương, người vào phòng ngồi đi."

Đối với việc nương tìm tới nơi ở của hắn, hắn chỉ cho rằng là do nương không yên lòng nên cố ý cho người theo dõi, cho nên mới tìm tới đây.

Giang mẫu đi theo hắn vào cửa: "Trong tay con bây giờ còn bao nhiêu bạc?"

Tất cả bạc đều là bà ta cho, Giang Thiếu Quan không hề phòng vệ mà nói ra: "Còn có mười một mười hai lượng!"

Kỳ thật cũng không đến mức ý, nhưng theo bản năng hắn liền báo ít đi một chút. Như vậy thì nương hắn sẽ biết hắn sống không dễ dàng, rồi mới có thể cho thêm bạc.

Đương nhiên, mới cầm bạc được có hai ngày, cũng không thể tiêu quá nhiều.

Giang mẫu không yên lòng: "Con để bạc ở đây?" Lời vừa ra khỏi miệng thì lại giật mình vì mình thất ngôn, bà ta vội vàng nói thêm: "Con cần phải để ý nhiều một chút, tự mình giữ lấy đi. Triệu Hà Nguyệt trước đó đã trộm bạc của con đi rồi, có một lần thì sẽ có lần thứ hai..."

"Nương yên tâm, trong lòng con hiểu rõ." Giang Thiếu Quan vỗ vỗ ngực: "Đều ở đây, bạc của con đều ở đây!"

Giang mẫu nhìn ngực nhi tử: "..." Thế thì khó lấy quá.

Nếu trực tiếp mở miệng đòi nhi tử bạc thì chắc chắn sẽ không thể nào đòi được, nên trên đường đi hai bà tức bọn họ đã thương lượng, tốt nhất là nên trộm về.

Nhưng để trong người như vậy thì trộm thế nào được?

Đối mặt với tình huống này, Giang mẫu thầm suy nghĩ một lúc, rồi dặn dò nha hoàn: "Ngươi đi mua chút đồ nhắm, nhớ là chuẩn bị cả túy hương."

Nha hoàn nhận lệnh mà đi.

Bà ta lại cười nói với nhi tử: "Con gần đây sống khổ quá, cũng nên ăn một bữa thật tốt. Túy hương kia sẽ giúp tinh thần hăng hái, con uống xong rồi ngủ một giấc là được."

Nhìn qua căn phòng đơn sơ, bà ta suy nghĩ một chút rồi nói: "Con là nam nhi, mấy chuyện trong nhà nên làm qua một chút. Để nha hoàn dẫn Triệu Hà Nguyệt đi mua đi."

Nghe vậy, Giang Thiếu Quan và Triệu Hà Nguyệt đều không dị nghị gì hết.

Có nha hoàn đi cùng thì khi mua đồ xong, hẳn là nha hoàn giao bạc!

Triệu Hà Nguyệt nghe thấy hai mẫu tử muốn uống rượu thì trong lòng cũng nghĩ đến việc có nên chờ hắn say rồi nhân cơ hội này lấy đống bạc kia đi không... Lúc đi ra ngoài, thì Giang mẫu cũng muốn hai đứa bé cùng đi theo, thuận tiện mua y phục luôn.

Thịt rượu được đưa tới, Giang mẫu cực lực khuyến khích nhi tử ăn nhiều uống nhiều một chút, vì không đề phòng với mẫu thân của mình nên chỉ sau mấy chén, Giang Thiếu Quan đã say khướt.

 
Bình Luận (0)
Comment