Chương 167
Rất nhanh, Giang mẫu liền rời khỏi viện tử, đi đến một ngõ nhỏ bên cạnh, ở đó sớm đã có một cái xe ngựa đang chờ bà ta ở đó. Sau khi lên xe thì lập tức rời đi, đến một ngõ nhỏ khác gặp được nha hoàn đã bỏ lại ba mẫu tử kia quay lại.
Triệu Hà Nguyệt vừa mới rời đi một lát, nha hoàn đã không thấy tăm hơi. Đi xung quanh tìm hai lượt cũng không thấy người đâu, sau khi hỏi tiểu nhị thì mới biết được nha hoàn đã lặng lẽ rời đi rồi.
Nàng nhanh chóng đuổi theo nhưng đã chẳng thấy người đâu nữa.
Triệu Hà Nguyệt muốn chạy ra ngoài tìm nhưnng lại không thể bỏ hài tử được. Nàng ta vội vàng chạy về trong cửa hiệu, dắt hài tử trở lại đường lớn, nhưng chỉ thấy biển người mênh mông, còn nha hoàn kia thì không thấy đâu.
Chuyện này thật kì quái.
Trong đầu nàng vẫn không nghĩ ra được gì hết, nha hoàn này dám bỏ trốn ư? Nàng ta không sợ lão phu nhân trách tội sao?
Nghĩ đến lão thái thái, Triệu Hà Nguyệt không dám trì hoãn nữa, vội vàng trở về nói cho Giang mẫu. Lỡ như nha hoàn này đào nô, biết được tin tức càng sớm thì khả năng tìm được cũng càng lớn.
Nhưng khi nàng trở lại tiểu viện thuê kia thì lại phát hiện trong viện không còn người nào nữa. Trong lòng nàng nảy sinh chút hoài nghi, nếu nàng nhớ không lầm thì Giang mẫu mang theo tầm hai ba người tới, hơn nữa mấy người kia rõ ràng còn đang giúp việc quét dọn viện tử và phòng bếp mà. Nhưng căn phòng này lại hoàn toàn yên tĩnh, làm nội tâm nàng càng thêm bất an, vừa mới đi tới dưới mái hiên thì đã thấy Giang Thiếu Quan say xỉn nằm gục trên bàn.
Trong phòng ngoại trừ hắn thì không còn người nào khác.
Triệu Hà Nguyệt thử thăm dò kêu lên hai tiếng, còn tìm kiếm một vòng quanh căn phòng nhưng vẫn không phát hiện ra người nào, cuối cùng đành gọi Giang Thiếu Quan đã say ngủ dậy.
Giang Thiếu Quan say rượu, ánh mắt lờ đờ mông lung, mê mang không tỉnh. Bị nàng làm phiền thì liền đưa tay ra đẩy mạnh.
Cánh tay Triệu Hà Nguyệt bị hắn đẩy một cái, đau đến mức nàng rưng rưng nước mắt.
Mà Giang Thiếu Quan muốn xoay người, nhưng vì cái ghế quá nhỏ nên lúc hắn xoay người liền ngã xuống mặt đất lạnh lẽo.
Cú ngã này đã giúp hắn tỉnh táo lại một chút, hắn nắm vào chân bàn chậm rãi đứng dậy: "Nương ta đâu?"
Mặt mũi Triệu Hà Nguyệt tràn đầy vẻ oan ức: "Thiếp còn muốn hỏi chàng đây. Nha hoàn đi cùng bọn thiếp lén bỏ trốn, thiếp định trở về nói cho nương chàng, nhưng sau khi vào cửa thì chỉ thấy có một mình chàng. "
Giang Thiếu Quan vuốt vuốt cái trán: "Có lẽ là có việc đi trước."
Lời giải thích này miễn cưỡng cũng có thể nghe được. Nhưng Triệu Hà Nguyệt vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhưng lại không nói ra được là gì.
Trong phòng và bên ngoài phòng còn phải mua rất nhiều đồ để an trí, nàng xòe tay ra: "Nha hoàn kia chạy rồi, chàng cho ta bạc đi."
Giang Thiếu Quan nhíu mày: "Nàng ta bị nương gọi đi sao?"
“Nàng ta tự đi." Đây cũng là điểm mà Triệu Hà Nguyệt cảm thấy quái dị, theo lý thì Giang mẫu đã dặn dò nàng ta đi theo nàng thì nàng ta cũng không nên không chào hỏi tiếng nào đã rời đi rồi chứ.
Giang Thiếu Quan cảm thấy hồ nghi, liền cho tay vào trong ngực tìm bạc.
Nhưng trong đó hoàn toàn trống không.
Lưu lạc bên ngoài lâu như vậy, hắn đã biết bạc quan trọng đến nhường nào, không thấy bạc đâu nữa, men rượu của hắn nhanh chóng biến mất. Vốn cho rằng chỉ là tìm sai chỗ, hắn cẩn thận tìm lại thêm một lần nữa, xác định trên người mình không còn bạc, đến cả cái hầu bao kia cũng biến mất không thấy đâu.
Nhìn hắn sờ soạng lung tung khắp người, ánh mắt bối rối. Trong lòng Triệu Hà Nguyệt dâng lên dự cảm không tốt: "Bạc không còn sao?"
Nghe vậy, Giang Thiếu Quan ngước mắt nhìn nàng, ánh mắt hoài nghi: "Có phải là nàng lấy không?"
Triệu Hà Nguyệt: "..."
Trời đất chứng giám, nếu quả thật là nàng lấy thì đã tốt rồi.
Nhưng vấn đề là nàng không lấy!
Cái hầu bao đó từ lúc được vứt ra từ sau tường viện thì nàng vẫn chưa từng được sờ vào.
"Thiếp không, thiếp mới vừa vào cửa thì không nhìn thấy nương chàng nên mới vội vàng đánh thức chàng dậy đó." Triệu Hà Nguyệt nhanh chóng giải thích, đối với ánh mắt hoài nghi của hắn, nàng nhấn mạnh: "Thiếp thật sự không lấy, thiếp có thể thề với trời."
Giang Thiếu Quan dò xét nàng: "Thề cũng vô dụng. Triệu Hà Nguyệt, nhiều năm như vậy, ta từ trước đến nay đều chưa từng bạc đãi ngươi. Hiện tại hai chúng ta đã được nương ta trợ cấp, cuộc sống sau này chắc chắn sẽ không khổ sở, ngươi không cần làm những chuyện này!"
Triệu Hà Nguyệt cảm thấy nghẹn lời, nhưng chuyện này nàng không làm, nàng phải giải thích rõ ràng: "Thiếp không lấy." Nàng liếc về phía hai hài tử ở cổng, ánh mắt sáng lên: "Chàng có thể hỏi Vân nhi."
Mặt Giang Thiếu Quan tràn đầy vẻ xem thường: "Vân nhi từ nhỏ đã đi theo ngươi, tình cảm mẫu tử các ngươi rất sâu đậm."
Ngụ ý, hài tử sẽ giúp nàng nói dối.
Triệu Hà Nguyệt á khẩu không trả lời được, cảm thấy oan ức, nước mắt rưng rưng: "Giang Thiếu Quan, chàng đúng là không có lương tâm, sao chàng có thể nghi ngờ ta?"
Giang Thiếu Quan ngồi lên trên ghế: "Đây cũng không phải là lần đầu tiên."
Triệu Hà Nguyệt: "..."
Còn không thèm nói lý.
Nàng tức giận đến mức dậm chân: "Nếu ta lấy, thiên lôi đánh xuống chết không yên lành!" Mắt thấy Giang Thiếu Quan vẫn không tin, nàng khóc hỏi: "Chàng là Giang nhị công tử, chỉ bằng cái thân phận này của chàng thì về sau sẽ có bạc tiêu không hết, ta phải ngốc đến mức nào mới có thể trộm đồ của chàng, lại nói, ta cầm chút bạc đó thì đâu có đủ để làm cái gì?"
Giang Thiếu Quan thuận miệng nói: "Về nhà của ngươi! Số bạc đó đủ để ngươi trở về."
Triệu Hà Nguyệt tức giận đến mức ngực phập phồng: "Từ lúc trùng phùng với chàng, ta chưa từng có ý nghĩ này. Chàng muốn ta làm như thế nào mới bằng lòng tin tưởng ta?" Nàng mạnh mẽ nói: "Hai chúng ta có nhiều năm tình cảm như vậy, trước kia ta đúng là đã làm một vài chuyện sai trái. Nhưng lần này ta thật sự muốn sống cùng chàng, hiện tại bạc mất đi, chúng ta nên tìm cách tìm về chứ không phải là nghi kỵ lẫn nhau!"
Nàng giơ ngón tay lên trời thề thốt: "Ta Triệu Hà Nguyệt, nếu thực sự trộm bạc của chàng thì sau này đời đời kiếp kiếp đều làm súc sinh."
Mặc dù Giang Thiếu Quan miệng thì nói thề cũng vô dụng, nhưng lại rất để ý lời thế của nàng. Nhìn biểu hiện của nàng giống như oan ức thật, hắn hoài nghi hỏi: "Thật sự không phải nàng?"
Triệu Hà Nguyệt vội vàng gật đầu: "Hay là trong nhà này có trộm?" Nàng lại thử thăm dò: "Nương chàng tới đây không hề dễ dàng, vì sao lại đi nhanh như vậy? Còn cả nha đầu kia, lúc nàng ta rời đi đến cả một câu cũng không nói, thiếp phải hỏi tiểu nhị trong cửa hiệu mới biết nàng ta đã lén lút rời đi."
Mi tâm Giang Thiếu Quan nhăn lại: "Ý của nàng là nương ta cầm đi?"
Triệu Hà Nguyệt cũng cảm thấy việc này quá hoang đường, chẳng lẽ Giang mẫu lại cần chút bạc ấy? Nhưng nếu như không phải bà ta thì là ai?
Trong lòng hoài nghi, nhưng nàng cũng không dám trực tiếp nói ra: "Thiếp chỉ cảm thấy việc nương chàng rời đi nhanh như vậy có gì đó hơi kỳ quặc."
Giang Thiếu Quan vuốt vuốt mi tâm, rồi lại xoa đầu mấy cái, cảm giác mình đã thanh tỉnh hơn chút, đứng lên nói: "Ta sẽ đi hỏi xem thế nào." Thuận tiện lấy thêm chút bạc trở về, nếu không với tiền thuê một tháng của căn viện này, bọn họ không có cách nào ở lại được.
Triệu Hà Nguyệt nhìn hắn thất tha thất thểu đi ra ngoài, vội vàng tiến lên đỡ hắn: "Ta đi theo chàng!"
Giang Thiếu Quan uống quá nhiều, nên dù đầu óc đã tỉnh táo, tay chân cũng không nghe sai khiến. Lúc giẫm trên mặt đất còn ngỡ như là giẫm lên trên bông, hắn cũng sợ mình sẽ ngã nên không phản bác, nói: "Đưa hai đứa bé cùng đi đi."
Vừa mới được cho bạc thì đã đánh mất, Giang gia dù giàu có đến mấy cũng không cho phép hắn ta tiêu nhanh như vậy. Mang theo hai đứa bé khóc lóc thảm thiết thì mới có thể khiến Giang mẫu móc bạc ra.
Bốn người trên người không có đồng nào, cất bước đi đến Giang gia.
Vừa ra ngoài cửa, Giang Vân Nhi đã lấy hai cái màn thầu còn sót lại trên bàn, chia cho đệ đệ ăn.
Giang Thiếu Quan vừa rồi đã cơm nước no nê, lúc này căn bản không đói bụng. Triệu Hà Nguyệt thì khác, nàng ta đã đói đến mức trong dạ dày còn có cảm giác chua chua, toàn thân mềm nhũn không có khí lực, còn chưa đi được bao xa thì đã mệt mỏi thở hồng hộc.
Một nhà bốn người, giày vò suốt nửa canh giờ, mới tới được cửa sau Giang gia.
Sau đó, lại vô cùng khó xử.
Giờ phải làm thế nào mới gọi được Giang mẫu ra?
Từ lúc Giang Thiếu Quan uống rượu đến giờ đã hơn nửa ngày, hắn đã gần như tỉnh rượu liền dời đồ bên cạnh sang, giống như hôm trước leo tường vào.
Cùng lắm thì lại bị chó cắn thêm lần nữa.
Lúc trèo lên được đầu tường, tay chân hắn mệt mỏi như nhũn cả ra, trên trán đầy mồ hôi, nói với ba mẫu tử phía dưới: "Triệu Hà Nguyệt, lần này nếu ngươi dám chạy trốn thì cả đời này ta sẽ không bao giờ tha thứ cho ngươi."
Triệu Hà Nguyệt: "..." Trên người nàng ta không có đồng nào, bụng còn đói meo, có thể chạy đi đâu được chứ?
Nói cho cùng, hắn vẫn cho rằng đống bạc ấy là nàng lấy đi.
Giang Thiếu Quan ở trên đầu tường đang chuẩn bị tìm chỗ thích hợp để nhảy xuống nhưng còn chưa chọn xong thì bàn chân đột nhiên trượt một phát, trực tiếp té ngã.
Lúc rơi xuống, đầu óc hắn choáng váng, hạ nhân ở cửa sau nghe thấy động tĩnh liền chạy tới, vội vàng tiến lên tới đỡ.
"Ngài sao rồi?"
Tường viện này cao chưa tới hai người, chân tay Giang Thiếu Quan mặc dù không còn sức lực nhưng cũng có thể chịu đựng được, chỉ là bất ngờ không đề phòng nên mới trượt chân mà thôi. Nhưng nghe thấy hạ nhân hỏi như thế, hắn liền giả vờ té ngửa trên mặt đất: "Đầu ta đau quá."
Nói chưa hết lời thì hai mắt đã nhắm lại, hôn mê bất tỉnh.
Người gác cổng ngơ ra, không biết nên làm thế nào.
Chủ tử trong nhà đều nói là không nhận Nhị công tử, nhưng hắn chỉ là một hạ nhân, nếu sau cú ngã này bị làm sao nguy hiểm đến tính mạng, mà hắn lại không kịp thời báo tin mời đại phu đến thì về sau người này gặp chuyện gì bất trắc, hắn có nhảy vào sông Hoàng Hà cũng không giải thích được.
Cuối cùng, vẫn phải chạy ra tiền viện báo tin.
Giang mẫu biết nhi tử vì đến tìm mình mà ngã xuống từ tường viện, lập tức chạy đến nơi đó. Nhưng vừa ra đến giữ viện, liền nghĩ, mình bây giờ không nên để ý đến nó nữa.
Nếu như bà ta tận mắt thấy tình trạng của nhi tử thì có thể sẽ nhịn không được lại ra tay giúp đỡ. Vậy nên, bà ta không đi nữa, chí nói: "Nếu như không có gì trở ngại gì thì khiêng ra đi, sau này cứ để mấy con chó của Đại phu nhân đứng canh dưới tường viện."
Hạ nhân kinh ngạc: "Nhưng mà, Nhị công tử kêu đau đầu xong liền ngất đi rồi."
Giang mẫu khó chịu trong lòng, khoát tay một cái nói: "Sinh tử do mệnh, kệ nó đi!"
Kỳ thật, bà ta cũng không cho rằng ngã xuống từ tường viện có thể gây ra nguy hiểm gì đến tính mệnh.
Hiểu con không ai bằng nương, lần trước tiểu nhi tử đã giả vờ một lần, lần này chắc cũng là giả vờ thôi.
Giang Thiếu Quan nhắm mắt nằm trên mặt đất, vốn cho rằng nương sẽ tới rất nhanh. Nhưng không ngờ, một khắc đồng hồ sau, hắn không thấy đại phu, cũng không thấy nương, mà ngược lại lại thấy mấy tráng hán còn sót lại trong phủ.
Sau khi bọn họ tới, một câu cũng không nói, trực tiếp mở cửa ra ném hắn ra ngoài.
Bị ném ra ngoài, Giang Thiếu Quan không giả vờ nổi nữa, thừa dịp bọn họ còn chưa đóng cửa liền bổ nhào đến: "Nương ta đâu?"
Hạ nhân khó xử: "Đây chính là mệnh lệnh của phu nhân."
Giang Thiếu Quan choáng váng.
Hắn còn tưởng rằng mẫu thân vẫn chưa hồi phủ, hạ nhân nhấc hắn ra hẳn là nghe theo mệnh lệnh của huynh trưởng và tẩu tẩu, không ngờ lại là nương hắn... Hắn nhìn mặt trời trên trời, sáng nay mặt trời mọc ở đằng tây sao?
Sao nương lại đột nhiên thay đổi tính tình rồi?
Hắn không tin hỏi lại: "Ca ca ta có ở nhà không?"
Người gác cổng lắc đầu: "Không có, hôm nay hình như bên phía cửa hiệu xảy ra chuyện, Đại công tử đi ra bên ngoài tìm người hỗ trợ rồi."
Bên phía cửa hiệu có thể xảy ra chuyện gì?
Không hiểu sao, trong đầu Giang Thiếu Quan đột nhiên hiện ra khuôn mặt lạnh lùng của Đinh Hải Dao.
Chẳng lẽ là nàng ra tay?
Nhớ tới sau lần đầu tiên mình vào cửa, Đinh gia lập tức liền lấy đi nguồn cung cấp của Giang gia... Chẳng lẽ lần này lại là nàng ra tay?
Cũng bởi vì tối hôm trước nương cho hắn bạc?
Giang Thiếu Quan cũng không phải kẻ ngu ngốc, trên thực tế hắn là một người rất sáng suốt, bằng không thì trước đây cũng không tính toán được phụ tử Đinh gia. Mấy chuyện xảy ra gần đây, hắn chỉ cần tưởng tượng một chút là lập tức hiểu.
Cho nên, hôm nay nương tới cửa, không phải là vì đến thăm hắn, mà là vì muốn chuốc say hắn rồi lấy lại bạc!
Giữa chuyện làm ăn trong nhà và hắn, nương đã lựa chọn cái đầu tiên.
Sau khi đoán được nguyên do, lòng Giang Thiếu Quan tràn đầy sự hối hận. Sớm biết như vậy thì hắn đã cầm số bạc khi rồi cao chạy xa bay rồi!