Chương 168
Trước đó lúc Giang gia bỏ qua cho hai người họ, Giang Thiếu Quan nằm mơ cũng nhớ đến việc sẽ bán căn nhà kia đi, dùng bạc tìm nơi ở khác.
Nhưng nhìn thấy lá thư này của mẫu thân, kế hoạch sau khi lấy được bạc rồi rời đi của hắn đã bị ném sang một bên.
Nói cho cùng, không đề cập tới số tiền Giang gia nhiều năm tích góp, chỉ tính đồ vật trong viện của Giang Thiếu Quan thôi thì tùy tiện lấy mấy thứ cũng có thể bán đi được số bạc bằng với số bạc bán căn nhà kia. Cho nên, khi biết nương nguyện ý chăm sóc mình, hắn đã biến căn nhà kia thành đường lui cuối cùng của mình.
Đợi đến ngày không thể sống nổi ở thành Thái An này thì hắn sẽ dùng bạc nương cho dời đi.
Nhưng Giang Thiếu Quan nằm mơ cũng không ngờ, đến cả nương cũng vứt bỏ hắn.
Hắn sống chết không cho hạ nhân đóng cửa, mọi người bên trong cũng sợ kẹp phải hắn nên không dám dùng quá sức. Bọn họ tầm hai ba người lại nâng hắn lên ném ra ngoài, sau đó thì nhanh chóng đóng cửa lại.
Giang Thiếu Quan đang định leo lên trên tường viện thì liền nghe thấy tiếng chó sủa truyền ra từ bên trong.
Nghe tiếng chó sủa, vết thương hôm trước bị chó cắn của hắn lại bắt đầu hơi đau đau.
Triệu Hà Nguyệt quan sát từ đầu tới đuôi nên cũng đoán được ngọn nguồn, dè dặt tiến lên: "Quan lang, hiện tại chúng ta phải làm sao?"
Người thương yêu hắn nhất là nương của hắn mà còn lập mưu lấy trộm bạc của hắn, nên bây giờ lòng hắn tràn đầy bực bội: "Ngươi gấp gáp như vậy làm gì? Sao ngươi không ở lại chiêu đãi nương cho tốt? Ngươi đúng là cái đồ tiểu nhân hơi tí là giở mánh khóe, nha hoàn kia cũng không tính tiền cho ngươi nữa rồi, ngươi ăn trộm gà bất thành còn mất cả nắm gạo, ngươi nghĩ giờ có thể sống như thế nào nữa?"
Triệu Hà Nguyệt bị hắn mắng một trận, trong lòng vô cùng oan ức.
Rõ ràng lúc nha hoàn dẫn nàng đi mua đồ, chính Giang Thiếu Quan cũng không lên tiếng, sao giờ lại thành lỗi của nàng rồi? Nàng cũng làm sao có thể đoán được, Giang mẫu đã cho bạc rồi lại mất công tính kế lấy lại bạc?
Nhìn hắn nổi giận phừng phừng, nàng có oan ức cũng không dám cãi lại, đành lui sang một bên, ôm chặt hai đứa bé.
Mãi đến tận đêm khuya, Giang Thiếu Quan vẫn không thấy tờ giấy nào trong nhà truyền ra. Buổi đêm thanh lãnh, nhìn hai đứa bé lạnh cóng, run lẩy bẩy, chính hắn sau khi uống say cũng hơi mê man nên đành trở về viện tử thuê kia.
Hôm sau lại chạy tới Giang gia đợi cả một ngày.
Nhưng vẫn không nhận được tin tức gì của mẫu thân, Giang Thiếu Quan chỉ có thể nghĩ cách khác, lúc trở lại viện tử đã tìm đến chỗ chủ phòng để thoái tô.
Chủ phòng không đồng ý, nhưng vì bọn họ làm phiền quá nhiều nên cuối cùng cũng không thể không đồng ý.
Đến giờ phút này, Giang Thiếu Quan chỉ hận mình không đưa trước nửa năm tiền thuê luôn. Nếu không thì cũng không chỉ có chút bạc này.
Ra khỏi viện tử, hắn lại không nhịn được mà trách: "Ngươi đúng là đồ ngu, rõ ràng có thể giao nửa năm, ngươi không chịu lại chỉ giao một tháng. Hiện tại thì hay rồi, chút bạc này thì đủ để làm gì?"
Triệu Hà Nguyệt từ đầu đến cuối đều không nói tiếng nào.
Khi một nam nhân đã không vừa mắt ngươi thì đừng nói đến nói chuyện, đến cả việc ngươi hô hấp cũng là sai.
Nhưng bây giờ muốn làm gì thì cũng phải ăn cơm trước. Nếu không, cứ để chết đói thì còn gì còn sau này?
Sau khi ăn một bữa cơm đơn giản, bốn người chẳng có mục đích gì đi trên đường.
Mà ở một bên khác, thấy nương đã lấy lại được bạc của đệ đệ, Giang Thiếu Dương lại một lần nữa đến Đinh gia.
Hôm nay Lâu Minh Viễn mang hạ sính tới nên toàn Đinh gia đều rất vui vẻ.
Có một số việc nếu càng che che lấp lấp thì càng làm cho người ta bàn tán, ví dụ như việc tái giá. Cho nên, Đinh phụ rất thoải mái mở to đại môn, chỉ cần là người muốn tới góp vui thì đều có thể đi vào uống chén rượu nhạt.
Lâu Minh Viễn mang rất nhiều sính lễ đến, mà hắn còn ở rể, sau khi thành thân hắn cũng sẽ không đi nữa.
Cũng là sau này, Tần Thu Uyển mới biết được, Lâu Minh Viễn không phải là nhi tử ruột thịt của vị biểu thúc kia, mà là nhi tử của đồng môn biểu thúc kia nhờ ông ấy nuôi hộ.
Cho nên, tình cảnh của Lâu Minh Viễn ở Lâu gia rất khó xử. Mấy huynh đệ trong nhà đều đề phòng hắn, sợ phụ thân phân chia quá nhiều gia tài cho hắn. Những sính lễ này, coi như là phần gia tài Lâu phụ thân phân cho hắn trước.
Đinh phụ nhìn nữ tế, càng nhìn càng hài lòng. Lâu Minh Viễn này dù là dung mạo, tính tình hay cách đối nhân xử thế thì đều tốt hơn nhiều so với Giang Thiếu Quan.
Lúc Giang Thiếu Dương tới thì nhìn thấy có không ít vị khách khác cũng tới. Hắn cũng đi cùng đoàn người, thừa dịp người gác cổng không chú ý mà lẻn vào.
Trong vườn có rất nhiều người, nhưng Giang Thiếu Dương rất nhanh đã thấy Đinh phụ đang được mọi người vây xung quanh.
So với đệ muội thì hắn cảm thấy Đinh phụ nói chuyện có đạo lý hơn chút, chí ít cũng không hành động theo cảm tính. Đợi một hồi lâu, đến khi nhìn thấy Đinh phụ trước mặt quay người lại, hắn liền nhanh chóng tiến lên: "Bá phụ."
Đinh phụ nhìn thấy hắn, có chút kinh ngạc: "Ngươi vào bằng cách nào?"
Nói xong, lại dặn dò hạ nhân: "Gọi quản gia đến đây."
Giang Thiếu Dương không cần hỏi cũng biết, sau khi quản gia tới chắc chắn quản gia sẽ bị hỏi tội. Sau đó thì hắn sẽ bị đuổi ra.
Có lời nào phải nói ngay lúc này, nếu không thì sẽ không có cơ hội để nói nữa.
Hắn cũng không cho rằng vấn đề ân oán giữa hai nhà cần phải giải thích mà trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: "Bá phụ, nương ta hồ đồ, lén lút tiếp tế cho nhị đệ sau lưng ta, sau đó ta đã nói rõ ràng với bà ấy mặt lợi và mặt hại trong đó. Cho nên bà ấy đã đi lấy lại bạc đã cho nhị đệ rồi."
Đinh phụ căn bản không thèm nhìn hắn, ánh mắt ông tìm kiếm xung quanh trong vườn, hướng đến những khách hàng xa xa gật đầu chào hỏi.
Giang Thiếu Dương cũng không hụt hẫng, thực ra hắn cho rằng việc Đinh gia bốc đồng đoạt mối làm ăn nhà mình hẳn là do Đinh Hải Dao bí mật làm, Đinh phụ có lẽ cũng không cảm kích gì.
"Bá phụ, về sau ta và nương ta sẽ không cho nhị đệ dù chỉ là một xu, sẽ làm cho người này không còn tồn tại nữa. Cầu xin ngài cho Giang gia một con đường sống... Chúng ta đều là dân buôn bán, sau khi Đinh gia nhận hàng của Giang gia về rồi dùng giá tiền như thế căn bản cũng chỉ là để vui đùa mà thôi."
Đinh phụ thuận miệng nói: "Ta rất thích vui đùa."
Giang Thiếu Dương: "..." Cho nên, hành động cắt đứt việc làm ăn của Giang gia, Đinh phụ cũng biết?
Có thể còn là do một tay ông ta xử lý!
Nếu Đinh Hải Dao tính toán với Giang gia thì bọn họ có lẽ còn có một chút hi vọng sống. Nhưng nếu lão hồ ly như Đinh phụ tính toán... Nghĩ đến đây, trước mặt Giang Thiếu Dương tối sầm lại, suýt nữa thì ngất đi.
Nhưng đây không phải là lúc ngất, hắn tự nhéo mình một cái, cố gắng giữ vững tinh thần: "Bá phụ, ta có thể thề với trời. Nhị đệ của ta đã hạ táng..."
Đinh phụ không kiên nhẫn được nữa: "Hôm nay là ngày tốt của nữ nhi ta, ta không muốn nói về chuyện làm ăn. Còn việc nhị đệ của ngươi còn sống hay đã chết thì đều không liên quan gì đến Đinh gia chúng ta."
Quản gia vội vã chạy đến, trên trán toàn là mồ hôi, sau khi nhìn thấy Giang Thiếu Dương thì vội vàng xin lỗi: "Lão gia, tiểu nhân làm việc thất trách, xin lão gia trách phạt."
Đinh phụ phất phất tay: "Đuổi người này đi, về phần trách phạt ngươi... để qua hôm nay rồi hẵng nói."
Quản gia lập tức kéo Giang Thiếu Dương đi: "Giang công tử, ngài như này là làm khó bọn ta rồi! Mau đi nhanh lên đi, hai nhà chúng ta cũng không có quan hệ gì, về sau ngài đừng có tới nữa."
Giang Thiếu Dương cứ như vậy bị nửa kéo nửa dắt lôi ra ngoài cửa.
Đứng bên ngoài cửa lớn Đinh phủ, Giang Thiếu Dương trố mắt, mất một lúc lâu sau mới lấy lại tinh thần. Nghĩa là, dù hắn có kết thù với nhị đệ thì Đinh gia cũng vẫn không chịu tha thứ?
Đây quả thực là đúng lý không tha mà!
Giang Thiếu Dương tức giận không thôi, nhìn thấy phía trước có một chiếc xe ngựa hoa lệ, chân hắn đổi chiều, tiến lên nghênh đón: "Lương lão gia."
Lương lão gia vén rèm lên, sau khi thấy là hắn thì có chút kinh ngạc: "Sao ngươi lại ở đây?"
Giang Thiếu Dương: "..." Xem ra chuyện hai nhà Đinh Giang kết hận, rất nhiều người đều biết.
Hắn xấu hổ nói: "Ta có một chuyện, muốn nhờ Lương lão gia giúp ta phân xử."
Trong thành này, Đinh gia coi như là số một số hai, mà tương xứng với họ thì chính là Lương gia.
Mấy người làm ăn, mặt ngoài thì hòa khí nhưng sau lưng lại là đối thủ. Nghe vậy, Lương lão gia lập tức hào hứng: "Ngươi nói đi."
Thấy ông ta nguyện ý nghe, Giang Thiếu Dương liền vui mừng, nói hết từ đầu đến cuối những chuyện đã xảy ra.
Đinh phụ biết Lương lão gia đến nên đã tự mình ra tận cửa nghênh đòn.
Vừa ra ngoài cửa lớn thì liền nghe thấy Giang Thiếu Dương căm phẫn nói: "Lương lão gia, Đinh bá phụ làm việc đúng là quá đáng. Ông ta rõ ràng muốn mượn cơ hội này để chèn ép Giang gia..."
Đinh phụ cũng không tức giận mà chậm rãi tiến lên.
Giang Thiếu Dương nghe thấy động tĩnh, quay đầu nhìn thấy Đinh phụ, lập tức trên mặt lộ vẻ xấu hổ.
Đinh phụ đầu tiên chào hỏi với Lương lão gia, sau đó mới hỏi Giang Thiếu Dương: "Ngươi cảm thấy ta quá đáng?"
Những ngày qua Giang Thiếu Dương tự nhận là mình đã rất biết điều rồi, nhưng Đinh gia không hề có ý tha thứ. Đã đến bước đường này, cùng lắm thì bán sạch gia tài dọn đi nơi khác là được!
Không thể trêu vào còn không thể trốn thoát sao?
Hắn trầm mặt nói: "Bá phụ còn không quá đáng sao?"
Đinh phụ dò xét hắn: "Không giả vờ nữa à?"
Giang Thiếu Dương quay mặt đi, hừ lạnh một tiếng.
Đã làm ra bộ dạng đau khổ mà cũng không thể cầu xin được, hắn cần gì phải tỏ ra như vậy nữa?
"Trong thành này rất nhiều người đều biết, Giang Thiếu Quan bởi vì ra ngoài đón ta mới rơi xuống vách núi. Nữ nhi của ta ném quan tài của hắn ra bên ngoài, lúc ấy rất nhiều người đều cảm thấy Đinh gia quá trớn. Nhưng sau này lại biết được hắn giả chết, chỉ vì muốn ở cùng nữ nhân khác." Sắc mặt Đinh phụ hờ hững: "Đây là lời giải thích với bên ngoài, nhưng kỳ thật, thứ Giang Thiếu Quan muốn chính là sau khi hắn chết, Đinh gia phải chấp nhận nuôi dưỡng ba mẫu tử kia, còn làm ra cái chuyện là phải cần máu của thân sinh huynh đệ mới có thể cứu được Viễn Bằng."
Sắc mặt Giang Thiếu Dương biến đổi.
Đinh phụ tiếp tục nói: "Giang Thiếu Quan muốn rơi xuống vách núi thì phải ra ngoài đón ta. Mà ta từ trước đến nay đều khỏe mạnh, nào dễ dàng sinh bệnh như vậy? Vậy mà lúc hắn muốn rơi xuống núi, ta ở nơi khác lại bị bệnh. Hắn muốn cho nhân tình và con riêng vào cửa, Viễn Bằng cũng lại bị bệnh nặng bất trị. Trên đời này nào có chuyện trùng hợp như vậy?"
Lương lão gia đầy hứng thú: "Nữ tế trước đây của ngài đúng là một nhân tài!"
Đinh phụ chìa tay ra: "Để ngài chế giễu rồi, mau vào đi."
Hai người mỉm cười đi vào trong. Trước khi tiến vào đại môn, Đinh phụ quay đầu nói với Giang Thiếu Dương đang sững sờ: "Những ngày qua, trong thành này có không ít người cảm thấy nữ nhi của ta quá đáng. Ta không nỡ để nó chịu oan ức. Cho nên, tất cả nhân chứng vật chứng, ta sẽ đưa đi đến nha môn, cầu xin đại nhân giúp ba tổ tôn bọn ta đòi lại công đạo."
Đúng rồi!
Ba tổ tôn bọn họ đều bị Giang Thiếu Quan hãm hại.
Giang Thiếu Dương đột nhiên nhớ ra, từ lúc Đinh Viễn Bằng ba tuổi thì vẫn luôn ốm đau bệnh tật. Nhưng vào khoảng thời gian nhị đệ giả chết, bệnh của nó lại càng ngày càng nguy kịch... Suy nghĩ kĩ lại thì thật đáng sợ!
Có phải nhị đệ đã sớm lập mưu, xây dựng lên chuyện mượn máu của thân sinh huynh đệ làm thuốc dẫn để đón hài tử về nhà sau khi để cho Đinh Viễn Bằng chết bệnh hay không?
Nghĩ đến đây, hắn rùng mình một cái.
Nhị đệ độc ác mưu mô như vậy, Đinh gia làm gì với hắn cũng không quá đáng.