Cuộc Sống Của Nguyên Phối Pháo Hôi (Dịch Full)

Chương 167 - Chương 169

Chương 169
Toàn thân Giang Thiếu Dương lạnh cóng đứng tại chỗ không nhúc nhích, hơn nửa ngày trời vẫn chưa hoàn hồn lại.

Đợi đến khi các vị khách đi qua mấy đợt bên cạnh hắn, hắn mới chậm rãi giật giật thân thể. Nói thật, trước hôm nay, hắn chỉ cho rằng nhị đệ và nương tùy hứng, mới làm ra nhiều chuyện như vậy. Nhưng nằm mơ cũng không ngờ, nhị đệ lại lén lút tính kế nhiều như thế.

Đây quả thực là vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn.

Người âm tàn như vậy mà hắn còn từng muốn chăm sóc, bây giờ nghĩ lại, đúng là chuyện tiếu lâm.

Hắn không muốn đi đến Đinh gia cầu xin nữa.

Nhị đệ tính toán ba tổ tôn bọn họ, hại người ta suýt nữa thì chết, đây là thù hận liên quan đến việc sinh tử. Nếu người nào tính kế nhà mình như vậy, hắn cũng không thể nào tha thứ.

Hiện tại việc quan trọng chính là kịp thời dừng tội ác này lại, trong lòng của hắn đã tính toán đến chuyện bán hết gia tài rồi dọn đi nơi khác rồi.

Chuyện hôm nay làm hắn quá chấn động, hắn không ngồi xe ngựa nữa mà tự mình đi bộ trở về.

Vừa đi đến một con đường liền bị một người ngăn lại.

Khi thấy rõ người đứng trước mặt mình là nhị đệ thân sinh, hắn lại không nhịn được mà lui về sau từng bước nhỏ.

Giang Thiếu Quan bước tới gần, chất vấn: "Đại ca, có phải là huynh bảo nương trộm bạc của ta trở về hay không?"

Giang Thiếu Dương xoa mặt, miễn cưỡng lấy lại tinh thần: "Ta không biết. Nhưng bởi vì chuyện nương tiếp tế cho ngươi mà Đinh gia cướp đi nguồn cung cấp và khách hàng của chúng ta, vấn đề này hẳn là nương cũng đã nghe nói."

Ngụ ý là Giang mẫu tự biết mình gây phiền toái nên sau đó đã chủ động đến đó trộm bạc, muốn đền bù sai lầm.

Giang Thiếu Quan bán tín bán nghi: "Nương nhiều năm qua sống trong sung túc, cũng yêu thương ta, sao có thể nghĩ đến những việc này, còn hại ta không có một xu nào?"

Giang Thiếu Dương không muốn nói những chuyện này nữa, hắn muốn tin hay không thì tùy, liền nói sang chuyện khác: "Vừa nãy ta lại đi cầu xin Đinh bá phụ."

Đối với chuyện buôn bán trong nhà, Giang Thiếu Quan vẫn rất để ý, hiếu kì hỏi: "Sao rồi?"

"Đinh bá phụ không chịu tha thứ, thậm chí còn hận ta đến tận xương, còn nói đã thu thập đủ nhân chứng vật chứng mang đến nha môn để lấy lại công đạo." Giang Thiếu Dương cũng sợ bị người ác độc trước mặt ghi hận nên đã ý thức sửa lại lí do để thoái thác, không cho hắn biết là bởi vì mình chạy tới cầu xin mà chọc giận làm cho Đinh phụ phải cáo trạng. Hắn giả bộ làm ra vẻ ngỡ ngàng: "Nhưng từ trước đến nay ta cũng không hãm hại gì Giang gia, vậy thì chuyện gì mà cần cả đại nhân đứng ra làm chủ?"

Nghe vậy, Giang Thiếu Quan lập tức chấn động, bật thốt lên hỏi: "Ông ta thật sự nói như thế? Chứng cứ phạm tội gì cơ?"

Giang Thiếu Dương thu vào trong mắt hết những bối rối giữa lông mày hắn, trong lòng càng u ám.

Người làm chuyện ác này mặc dù không phải là hắn, nhưng nếu truyền ra ngoài thì sẽ nói là người Giang gia, cũng không khác gì hắn làm.

Nhưng hắn không thể khống chế được suy nghĩ của Đinh phụ, chuyện này vốn đã được định rồi. Hắn nghi ngờ nói: "Hình như là chuyện ông ta sinh bệnh ở bên ngoài."

Hai chân Giang Thiếu Quan mềm nhũn, lui về sau mấy bước, miễn cưỡng lắm mới đứng vững được.

Sắc mặt Triệu Hà Nguyệt trắng bệch: "Nhân chứng vật chứng?"

"Đúng." Giang Thiếu Dương nhìn vẻ mặt của hai người: "Việc này không phải có liên quan đến các ngươi đấy chứ?"

Giang Thiếu Quan không trả lời, chỉ tiến lên mấy bước, bỗng nhiên bắt lấy tay Giang Thiếu Dương: "Đại ca, mau cho ta bạc."

Nếu như chứng cứ được đưa đến nha môn thì chẳng mấy chốc sẽ có người tới cửa tìm hắn. Thứ quan trọng bây giờ không phải là thanh danh, mà là hắn không muốn ngồi tù!

Cổ tay Giang Thiếu Dương bị hắn tóm chặt nên rất đau, muốn thu lại nhưng không được, đành phải bất đắc dĩ nói: "Ngươi cần bạc để làm gì?"

Giang Thiếu Quan không muốn nói những chuyện mình làm kia cho hắn biết, chỉ nói: "Hà Nguyệt có một tòa nhà ở bên ngoài, Đinh gia đã không buông tha, còn không thể trêu vào chẳng lẽ cũng không được đi trốn sao? Đại ca, huynh chỉ cần cho ta lộ phí đi đường, về sau ta sẽ không gây thêm phiền toái cho huynh nữa."

Nếu là trước hôm nay, Giang Thiếu Dương nghe thấy lời hắn nói, có thể sẽ không sợ chọc giận Đinh gia mà cho hắn bạc.

Dù sao thì sau khi đuổi người này đi rồi, cả đời có thể một lần vất vả, nhưng Đinh gia thì cũng chẳng có lý do làm gì nữa.

Nhưng hôm nay sau khi biết Giang Thiếu Quan làm những chuyện kia, hắn đã không còn cho rằng đuổi Giang Thiếu Quan đi là có thể khiến cho Đinh gia bớt giận.

Hơn nữa, hiện tại việc cho bạc cũng không còn chỉ là chọc giận Đinh gia nữa, mà là trợ giúp phạm nhân trốn tội!

Giang Thiếu Dương thật sự không muốn liên lụy đến người nhà.

"Nhị đệ, ta. . ." Hắn khó xử nói: "Trên người của ta hiện không có bạc, cũng không có ngân phiếu, ngươi có sốt ruột đến mấy cũng phải chờ ta về nhà lấy chứ."

Giang Thiếu Quan thấy miếng ngọc bội bên hông huynh trưởng liền vồ lấy.

Giang Thiếu Dương lui lại tránh đi, giận dữ mắng: "Ngươi làm gì vậy?"

"Cho ta ngọc bội kia cũng được." Giang Thiếu Quan lo lắng không thôi: "Đại ca, ta đã tìm xong xe rồi, ngay trên con đường này."

Giang Thiếu Dương thở dài một tiếng: "Miếng ngọc bội này là long phượng phối của ta và tẩu tẩu của ngươi, sao có thể cho ngươi được? Đi xa cũng không thể nôn nóng như vậy, ngươi và ta hồi phủ, sau đó ta sẽ lấy bạc cho ngươi."

Nghe vậy, mặt Giang Thiếu Quan lộ vẻ sửng sốt.

Đây là lần đầu tiên sau khi hắn giả chết, huynh trưởng nguyện ý ra tay giúp đỡ hắn Nhưng mà lại nghĩ, trước kia hắn có xin bạc thì cũng không nói muốn rời khỏi. Chuyện không giải quyết được còn phiền phức đến người nhà... Hiện nay thì khác rồi, lần này hắn đi thì về sau sẽ không trở lại nữa.

Nghĩ đến đây, Giang Thiếu Quan liền không còn bối rối nữa. Lần này đi nơi khác, cũng tương tự với việc tự tìm kế sinh nhai, muốn sống thoải mái thì không thể thiếu bạc.

"Đại ca, đồ vật trong viện ta rất đáng tiền, không bằng lấy hết đống đó quy ra tiền đi?"

Giang Thiếu Dương: "..."

Nhị đệ xin một đống bạc đó chỉ để đi đường?

Hắn gật đầu: "Về nhà trước, ta sẽ phân chia tài sản cho ngươi, thân huynh đệ chúng ta cùng chia."

Giang Thiếu Quan nghĩ nghĩ, lại nói: "Huynh đệ chúng ta còn chưa phân gia, huynh là trưởng tử, huynh nên làm chủ. Cho nên, huynh có thể làm đơn giản một chút, chia phần kia cho ta được không?" Lại bổ sung: "Đại ca, huynh đệ chúng ta từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, không cần phải phân chia rõ ràng như vậy, huynh tùy tiện phân cho ta một chút là được. Ta tin huynh sẽ không bạc đãi ta."

Thấy xe ngựa, hắn lại thúc giục: "Đại ca, xe ngựa kia đang chờ ta, chúng ta có thể đi nhanh lên được không?"

Giang Thiếu Dương xem thường: "Chỉ cần có bạc, còn sợ không có xe ngựa sao? Xa phu ở đâu mà to gan thế? Từ từ đã, ta sẽ giúp ngươi khác tìm một cái khác."

Ngữ khí không cho phép hắn phản bác. Nói xong còn định ra nói với xa phu kia.

Giang Thiếu Quan: "..."

Xe ngựa đương nhiên là không có, hắn nói như vậy chỉ là muốn thúc giục huynh trưởng nhanh lên mà thôi.

Hắn giữ huynh trưởng lại: "Đại ca, không cần phải làm vậy đâu. Ta đã hẹn với hắn là sau một canh giờ nữa mà ta không lên xe thì hắn cũng không cần phải đợi."

"Như vậy à?" Giang Thiếu Dương nói xa phu: "Hồi phủ."

Trên đường đi, còn nói gần đây tâm tình nương không tốt, hay là đi đến trà lâu mua chút điểm tâm.

Giang Thiếu Quan vội vã không thôi, liên tục thúc giục.

Giang Thiếu Dương nói với vẻ phấn chấn: "Nhị đệ, ta và nương gần đây bởi vì chuyện của ngươi đã không nói chuyện với nhau một thời gian, mẫu tử mà cứ giằng co cũng mãi thì cũng không phải biện pháp hay, ta phải tìm cách làm cho bà ấy vui vẻ trở lại. Ngươi yên tâm, ta sẽ làm rất nhanh thôi."

Nói xong thì nhảy xuống xe, biến mất trước cửa trà lâu.

Trong lòng Giang Thiếu Quan lo lắng không thôi, dặn dò Triệu Hà Nguyệt: "Nàng đi dòn hài tử, rồi tìm một xe ngựa đến đây, sau khi chúng ta lấy được bạc rồi thì lập tức rời khỏi thành."

Triệu Hà Nguyệt cũng biết chuyện này rất khẩn cấp, không phản bác, rất nhanh đã biến mất trong dòng người.

Giang Thiếu Quan nóng lòng chờ đợi, không ngừng nhìn về phía cửa trà lâu, nhưng một khắc đồng hồ trôi qua mà vẫn chưa nhìn thấy người ra, hắn xuống xe ngựa chạy vào bên trong.

Đang định vào cửa thì lại bị ngăn lại, là tùy tùng bên cạnh Giang Thiếu Dương: "Nhị công tử, chủ tử nhà ta đau bụng nên đã đi nhà xí rồi, sẽ ra mau thôi."

Giang Thiếu Quan: "..."

Đời người có ba cái vội, hắn cũng không thể thúc giục được. Hắn lại cố gắng kiềm chế đợi thêm một khắc đồng hồ nữa, nhưng càng đợi càng bất an.

Trong lúc đó nhiều lần hắn muốn xông vào nhưng đều bị tùy tùng ngăn lại.

Lại một khắc đồng hồ nữa trôi qua, Giang Thiếu Quan đứng không vững nữa rồi, cũng không thèm quan tâm tùy tùng ngăn cản nữa mà vội vã đi vào. Hắn đã từng tới trà lâu này nên rất quen thuộc hậu viện, lúc đi đến xem thì phát hiện hai gian nhà xí rỗng tuếch.

Giang Thiếu Quan không hiểu nỗi, trong lòng của hắn bất an nhưng lại không biết nguyên do, đành phải cố gắng áp chế trái tim đang đập loạn.

Đúng lúc này, trước hành lang truyền đến một âm thanh ồn ào, Giang Thiếu Quan còn chưa nghe rõ thì đã nhìn thấy một đội quan binh mặc hắc giáp trang nghiêm tiến đến.

Giang Thiếu Quan vừa mới biết mình bị tố cáo nên giờ vô cùng căng thẳng. Vì vậy vừa nhìn thấy quan binh nhìn mình đã vô thức co cẳng lên chạy.

Còn chưa chạy ra được đến cửa thì đã bị nhấn ngã xuống đất, hắn nhìn lên trên cái người mặc hắc giáp đang ép hắn, trước mắt lập tức đen sì.

"Giang Thiếu Quan, có người tố cáo ngươi tội mưu sát, hãm hại tính mệnh người khác, chúng ta phụng mệnh đại nhân đến đây bắt ngươi!"

Sau đó, hắn bị kéo ra bên ngoài trà lâu, trên đường đi đến nha môn, còn đi ngang qua Giang gia.

Cách thật xa, Giang Thiếu Quan cũng có thể thấy được một chiếc xe ngựa, còn có xe ngựa bên cạnh của ba mẫu tử kia.

Nhãn lực hắn lúc này đột nhiên tốt hơn rất nhiều so với trước kia, còn nhìn thấy một nữ tử mảnh khảnh chạy qua bên này hai bước rồi dừng lại.

Trên đường, Giang Thiếu Quan dường như đã suy nghĩ rất nhiều, nhưng lại như không nghĩ gì, trong đầu trống rỗng, nhưng vẫn muốn giải thích với đại nhân.

Chỉ là khi đến nha môn, chẳng có ai nói chuyện với hắn mà trực tiếp đưa hắn vào đại lao.

Ngồi trong đại lao tối tăm không ánh mặt trời, xung quanh toàn là côn trùng và chuột chạy quay chạy lại. Giang Thiếu Quan ngỡ ngàng, không hiểu tại sao mình lại rơi vào tình cảnh như vậy.

Bỗng nhiên có tiếng bước chân tới gần, Giang Thiếu Quan giương mắt nhìn lên, chỉ thấy hai tên cai nhục mang theo roi đi tuần tra. Giang Thiếu Quan nghĩ đến cái gì đó, bổ nhào về phía lan can: "Quan sai đại ca."

Cai ngục nhìn hắn, nhưng lại giống như không nghe thấy, tiếp tục đi lên phía trước.

Giang Thiếu Quan lại kêu lên: "Quan sai đại ca, ta muốn biết ta phạm phải tội gì. Ta không làm gì hết, ta oan uổng."

"Oan uổng?" Cai nhục đi qua hắn nghe vậy, liền quay lại: "Chuyện ngươi làm bọn ta đã sớm nghe nói rồi, ngươi âm mưu hại chết nhạc phụ và thân sinh nhi tử, muốn Giang gia tiếp nhận hài tử bên ngoài của ngươi. Ngươi ác độc như vậy, đến cả huynh đệ của ngươi cũng không nhịn được tự mình bẩm báo cho đại nhân hành tung của ngươi..."

Giang Thiếu Quan nghe thấy là do đại ca của mình cáo trạng, trong đầu kêu ầm lên một tiếng, lời nói sau đó của tên cai nhục tựa như là gió thoảng mây trôi, hắn không còn nghe thấy gì nữa.

Hoá ra đại ca liên tục trì hoãn như vậy không phải là vì có việc, mà là không muốn để cho hắn đi. Lúc đi mua điểm tâm thì lại nhân cơ hội lén lút cáo trạng... Giang Thiếu Dương quả nhiên là hung ác!

Hắn tựa vào lan can, nhìn ánh sáng yếu ớt dần dần ảm đạm trên khung cửa sổ, tâm tư rối loạn u ám.

Đến đêm, cai ngục lại tới lần nữa, hắn hạ giọng gọi hắn ta lại: "Đại ca, xin ngươi giúp ta một chút."

Cai ngục liếc mắt nhìn hắn: "Nói nghe xem."

Chấp nhận nghe thì chính là chấp nhận giúp đỡ, con mắt Giang Thiếu Quan sáng lên: "Ngươi đi đến Giang gia tìm nương ta, sau khi chuyện thành công, Giang gia nhất định sẽ cho ngươi thù lao."

Cai ngục khoát khoát tay: "Huynh trưởng ngươi tố cáo ngươi, sao có thể cứu ngươi được nữa?"

Giang Thiếu Quan liên tục thuyết phục, tên cai ngục vẫn không chịu giúp.

Nhìn điệu bộ này, nếu muốn tên cai ngục đồng ý giúp đỡ thì chỉ có thể đưa bạc cho hắn ta, nhưng hắn thì lấy đâu ra bạc... Nghĩ đến đây, Giang Thiếu Quan cân nhắc một chút rồi nói: "Ngươi có cần người quét dọn, giặt y phục không?"

Cai ngục nhíu mày, suy nghĩ một chút rồi nói: "Cũng được. Ta giúp ngươi chạy một chuyến, ngươi nhờ người giúp ta làm ba tháng."

Giang Thiếu Quan gật đầu: "Được."

Trước khi cai ngục đi, lại hỏi: "Nha hoàn như nào?"

Giang Thiếu Quan không biết làm sao, nói: "Ngươi biết Triệu cô nương bên cạnh ta không?"

 
Bình Luận (0)
Comment