Chương 170
Cai ngục đương nhiên là đã từng nghe nói đến.
Giang Thiếu Quan vì nữ nhân bên ngoài, không chỉ hạ độc nhạc phụ, mà đến cả nhi tử ruột thịt của mình cũng không buông tha.
"Ta sẽ nhờ nàng ta làm cho ngươi ba tháng."
Cai ngục không tin lắm: "Ngươi từ bỏ được sao?"
Vốn là không bỏ được, nhưng mà với tình cảnh bây giờ, hắn cũng không thể tìm cách tự cứu mình được. Nếu không tìm cách khác thì sẽ phải ở trong đại lao này cả một đời, nên làm gì còn có thứ gì mà hắn không bỏ được.
Giang Thiếu Quan thấy hắn không tin, nói: "Chúng ta viết giấy làm chứng đi."
Như vậy thì cũng đảm bảo hơn, tên cai ngục không dị nghị gì nữa, hai người rất nhanh đã ký tên đồng ý. Sau đó, tên cai ngục đã giúp hắn đi đến Giang gia.
Thế là, Giang gia lập tức trở nên huyên náo, gà bay chó chạy.
Giang mẫu vừa khóc vừa gào, đầu tóc rối bời, giống y như một bát phụ, mặt mũi dữ tợn, mắng mỏ: "Giang Thiếu Dương, đó là đệ đệ ruột thịt của ngươi! Những năm trước nó giúp ngươi nhiều như vậy, chẳng lẽ ngươi đã quên hết rồi sao? Ngươi là cái đồ sói mắt trắng, không có lương tâm, sớm biết ngươi khốn nạn như thế thì năm đó lúc sinh hạ ngươi ra, ta nên dìm chết ngươi rồi."
Giọng nói của bà rất lớn, hai mẫu tử đứng gần nhau nên Giang Thiếu Dương bị bà phun đầy nước bọt vào mặt.
Hắn lau mặt, bất đắc dĩ nói: "Nương, chuyện đã được định rồi. Người có mắng như nào cũng được, dù sao thì con cũng không thẹn với lương tâm của mình!"
Giang mẫu: "..."
Bà ta tức giận, thấy đại nhi tử vẫn không chịu ra tay cứu giúp, bà ta đành phải tung ra đòn sát thủ: "Lão đại, ngươi muốn ta tức chết đúng không." Bà ta cười lạnh một tiếng: "Vậy ta không sống nữa là được chứ gì, đỡ làm cho ngươi hao tâm tổn trí."
Nói xong thì định xông lên đập đầu vào tường.
Giang Thiếu Dương vội vàng kéo lại: "Nương, sao người cứ tùy hứng như thế vậy? Đệ đệ hạ độc hại người, người nhà họ Đinh đã có đủ vật chứng nhân chứng, nếu nó chạy thì tội sẽ càng nặng thêm một bậc. Hôm nay nó còn hỏi xin con bạc làm lộ phí để chạy trốn, người có biết nếu con cho nó bạc thì con chính là đồng lõa hay không! Con cũng không thoát thân được thì Giang gia chúng ta còn có hi vọng gì nữa?"
Đạo lý này thật ra Giang mẫu cũng hiểu, nhưng bà vẫn không thể tiếp thu được việc nhi tử phải vào tù.
"Ta không biết, ngươi phải tìm cách cứu đệ đệ ngươi ra, nếu không thì ta sẽ không sống nữa."
Hồ thị đứng ở bên cạnh, sắc mặt bất lực: "Nương, nhị đệ là tội nhân mưu sát, đó là tội chết đấy. Sai chính là sai, đừng nói phu quân chỉ là một đông gia, cho dù chàng ấy có là Tri phủ đại nhân thì cũng không cứu được nhị đệ! Người khóc lóc om sòm như thế, chỉ làm khó phu quân mà thôi. Chẳng lẽ người muốn ép chàng ấy chết sao?"
Nàng đột nhiên thay đổi giọng, trở nên hung ác hơn: "Nếu phu quân mà xảy ra chuyện, ta sẽ mang theo hai đứa trẻ rồi đi tái giá. Sửa lại của họ của bọn chúng, ta thề ta sẽ khiến cho Giang gia mấy người tuyệt hậu!"
Giang mẫu: "... Ngươi dám!"
Trước kia Hồ thị vẫn rất hiếu thuận, nhưng gần đây xảy ra mấy chuyện liên quan đến bà bà, nàng càng ngày càng không thể kiên nhẫn nổi với người trưởng bối này, nghe vậy cũng không sợ hãi: "Bà mà cứ làm loạn thì thử xem ta có dám hay không!"
Giang mẫu trừng mắt nhìn nàng, nhưng khi thấy nhi tức lộ ra ánh mắt cảnh cáo thì liền trượt xuống dưới đất, vỗ đùi kêu khóc ầm ĩ: "Lão đại, sao ngươi không dạy bảo thê tử ngươi đi? Ngươi muốn để ả ta bức chết ta sao?"
Lúc này, tất cả hạ nhân đều trốn ở bên ngoài, chỉ ước gì mình không tồn tại. Giang Thiếu Dương cảm thấy cực kì đau đầu, nói: "Nương, nhị đệ phạm phải tội lớn ngập trời, con không cứu được nó."
"Nhất định vẫn còn biện pháp." Giọng điệu của Giang mẫu rất chắc chắn.
Giang Thiếu Dương nhìn nương làm loạn thành ra như vậy, trong lòng có hơi suy tư. Thật sự hắn cũng có nghĩ tới một biện pháp, hắn thử thăm dò: "Muốn nhị đệ vô tội thì biện pháp duy nhất chính là khổ chủ không tố cáo nó."
Giang mẫu sững sờ, lập tức nói: "Vậy chúng ta đi cầu xin Đinh gia đi!"
Giang Thiếu Dương chỉ cảm thấy thật mệt mỏi: "Con đã qua đó rồi nhưng rõ ràng bá phụ không nguyện ý tha thứ chúng ta. Nương, con vì nhị đệ đã làm nhiều chuyện rồi, muốn đi thì người đi đi."
Đi thì đi!
Giang mẫu giận dỗi nhi tử, đứng dậy ngồi lên xe ngựa đi đến Đinh gia.
Giang Thiếu Dương ở lại, nhắm mắt dưỡng thần, ngay sau đó lại mở to mắt: "Người đâu, mời người môi giới đến đây. Ta phải bán cửa hiệu và căn nhà này."
*
Giang mẫu không biết chuyện xảy ra trong nhà, lúc này bà đã đến Đinh gia, trong lòng có hơi sợ hãi. Nhưng khi nghĩ đến tiểu nhi tử trong đại lao vẫn đang chờ bà, đôi chân đã hơi mềm đi của bà lại kiên định trở lại, đi lên phía trước gõ cửa.
Đương nhiên, chủ tử Đinh gia đã sớm dặn dò hạ nhân, là chỉ cần nhìn thấy người của Giang gia thì sẽ lập tức đuổi đi.
Cho nên, Giang mẫu lại phải ra về tay không.
Nhìn thấy sắc trời còn sớm, bà ta mang theo một chút đồ ăn đi vào trong đại lao.
Mà lúc này, Giang Thiếu Quan đang bị tên cai ngục quấy rầy.
"Ta đã đi tìm vị Triệu cô nương kia, nhưng nàng ta không đồng ý đến nhà ta làm giúp việc giặt y phục. Hiện tại ngươi nói ta phải làm sao bây giờ?"
Giang Thiếu Quan nhíu mày lại: "Ngươi không nói với nàng, đó là lời dặn dò của ta sao?"
"Ta nói rồi." Cai ngục hơi mất kiên nhẫn: "Ban đầu nàng ta còn không tin, nhưng sau đó khi thấy được chứng từ của hai chúng ta, nàng ta cuối cùng cũng tin. Nhưng nàng ta nói mình phải chăm sóc hài tử, không rảnh giúp ta làm việc, bảo ngươi suy nghĩ biện pháp khác để trả ơn ta."
"Giang gia giàu có như vậy, hay là ngươi cho ta bạc luôn đi."
Giang Thiếu Quan rất khó xử, nếu có bạc thì hắn cũng sẽ không cần Triệu Hà Nguyệt làm người giúp việc để có thù lao.
Hắn phải nghĩ cách khác để làm sao trấn an được tên cai ngục... Người ta từng nói "huyền quan bất như hiện quản", tên cai ngục này ngày nào cũng đi qua đi lại trong đại lao, đến cả đồ ăn cũng là do bọn họ gửi. Nếu như bị bọn họ nhằm vào thì cuộc sống sau này còn có thể sống tốt sao?
Đang trong lúc khó xử thì Giang mẫu đi đến.
Nhìn thấy nương, nhãn tình Giang Thiếu Quan sáng lên: "Quan sai đại ca, nương ta đến rồi. Ngài để cho chúng ta nói chuyện một chút được không?"
Đương nhiên là có thể.
Giang mẫu nhìn thấy nhi tử, nước mắt không ngăn được, liên tục rơi xuống: "Ca ca con đúng là cái đồ không có lương tâm. Ta đã nói với nó rồi, con yên tâm, ta nhất định sẽ giúp con cầu xin Đinh gia tha thứ, để con sớm ngày được thả ra."
Nghe thấy lời này của mẫu thân, trong lòng Giang Thiếu Quan vô cùng cao hứng.
Vốn hắn cũng chỉ có chút hi vọng là nương sẽ tìm cách cứu hắn, nhưng không ngờ nương lại nỗ lực như thế, thực sự là quá tốt.
Tảng đá lớn trong lòng đã được hạ xuống, ánh mắt Giang Thiếu Quan nhìn qua tên cai ngục bên cạnh: "Nương, trên người người có mang theo bạc hay thứ gì đáng giá không?"
Giang mẫu sau khi cãi nhau thì tức giận đi ra ngoài nên cũng không mang theo cái gì, trên đầu chỉ có một thanh mộc trâm, hầu bao trên người cũng là của nha hoàn bên cạnh thêu cho.
Bà lục lọi khắp người một lượt: "Khi nào quay lại ta sẽ sai người mang đến cho con."
Hai mẫu tử được gặp nhau, trên mặt đều tràn đầy vui mừng.
Giang mẫu dự định khi nào trở về sẽ sai người mang chút chăn đệm và điểm tâm vào đây, sẽ không để cho tiểu nhi tử phải chịu tội.
Hai mẫu tử có rất nhiều chuyện để nói, một khắc đồng hồ sau, tên cai ngục tới thúc giục, rồi phải thúc giục đến tận ba lần nữa thì Giang mẫu mới chịu rời đi.
Nhiều lễ thì sẽ không sợ phải chịu khổ. Bà dự định sẽ cho nhi tử nhiều bạc vụn một chút, như vậy hắn sẽ sống dễ chịu hơn rất nhiều. Bà nghĩ là nghĩ như thế, nhưng vừa vào cửa liền phát hiện có gì đó không đúng, trong viện có mấy chục cái rương lớn, hai phu thê đại nhi tử đang sai bảo hạ nhân mang hàng đi.
Mà ở xa xa, còn có không ít người xách vật quý giá mang tới. Giang mẫu trợn tròn mắt, rồi vội tiến lên hỏi han: "Lão đại, ngươi làm gì vậy?"
Giang Thiếu Dương nhìn thấy nương trở về, trên mặt lộ ra vẻ nghiêm túc: "Nương, con muốn chuyển về quê hương của chúng ta, Phần thành."
Trăm năm trước, Giang gia đã từ Phần thành chuyển tới đây.
Giang mẫu kinh ngạc: "Thân thích ở đó của chúng ta từ lâu đã không còn qua lại gì rồi, bây giờ chúng ta đi về thì cũng không quen biết ai, vì sao lại phải đi? Kinh thành mới là quê hương của chúng ta!" Nghĩ đến cái gì đó, bà lại nói: "Nhị đệ của ngươi hiện nay đang ở trong đại lao, nếu ngươi đi rồi thì nó phải làm sao bây giờ?"
Giang Thiếu Dương thở dài: "Nương, người vẫn còn chưa hiểu à? Nếu có người hạ độc người, còn muốn hại nhi tử, nhi tức và tôn tử của người, làm bọn suýt nữa thì phải rời xa cõi đời. Người từ nơi cửu tử nhất sinh trở về, có thể tha thứ cho kẻ làm ra chuyện đó sao?"
Nghe lời này, Giang mẫu cảm thấy lạnh run khắp người, nhưng lời nói ra lại khác: "Oan gia nên giải không nên kết. Viễn Bằng là huyết mạch của Giang gia, Đinh gia ít nhất cũng phải vì hài tử, sẽ không tuyệt tình như vậy đâu. Chỉ cần chúng ta thành tâm đối đãi thì Đinh gia nhất định sẽ tha thứ."
Đều lúc này mà còn mạnh miệng.
Giang Thiếu Dương lười nói nhiều, chỉ nói: "Người đâu, mang lão thái thái về phòng, không có lời của ta thì không cho bà ấy ra ngoài."
Giang mẫu kinh ngạc: "Ngươi cấm túc ta?"
Dù hỏi như vậy nhưng trong lòng bà ta cũng không lo lắng lắm, trước đó cũng bị cấm túc một lần rồi, ngoại trừ không thể ra ngoài thì mọi chuyện đều bình thường.
Giang Thiếu Dương không nhìn bà ta nữa, chuyển sang theo dõi hạ nhân đang chuyển hàng bên kia.
Giang mẫu bị hạ nhân dẫn đi, vừa vào cửa, bà ta lập tức phát hiện có gì đó không đúng. Tất cả vật đáng tiền và đồ trang trí tinh xảo của căn phòng đều biến mất, chỉ còn lại một cái bàn đơn giản, nhìn rất là đơn sơ, hoàn toàn khác biệt so với căn phòng buổi sáng lúc bà ta rời đi, giống như là hai căn phòng vậy.
Bà ta kinh ngạc hỏi: "Đồ của ta đâu?"
Giang Thiếu Dương cũng đi theo, nghe thấy nương nói, bèn đáp: "Nương, nhị đệ phạm phải đại tội giết người, người đừng làm ra chuyện gì điên rồ nữa."
Giang mẫu ngờ vực: "Chuyện điên rồ gì?"
"Ví dụ như cầm bạc cứu người! Hối lộ quan viên! Đó đều là chuyện điên rồ." Giang Thiếu Dương nghiêm túc nói: "Nương, người đã lớn tuổi, nên bảo dưỡng tuổi thọ của mình, chuyện tử tôn cũng bớt quan tâm đi. Sắc trời không còn sớm nữa, người nghỉ ngơi sớm một chút!"
Nói xong liền nghênh ngang rời đi.
Lần này, Giang Thiếu Dương thật sự đã hạ quyết tâm, thay toàn bộ những người bên cạnh mẫu thân. Giang mẫu quả nhiên không thể làm gì được, cũng không có ai giúp bà ta đưa tin.
Cai ngục tìm đến, sau đó thăm dò hai câu. Giang Thiếu Dương nhanh chóng đưa ra một tờ giấy: "Có cái này, Triệu Hà Nguyệt sẽ không dám không nghe lời. Nhị đệ ta nói muốn nàng ta giúp ngươi làm việc ba tháng, ngươi cầm thứ này đi tìm nàng ta là được.”
Cai ngục kinh ngạc, nhận lấy, phát hiện đó là một tờ khế ước bán thân đã ố vàng, cũng chính là khế ước bán thân của Triệu Hà Nguyệt.
Giang Thiếu Quan đã lấy lại tiền thuê nhà trọ trước kia, cho nên, mẫu tử Triệu Hà Nguyệt mấy ngày nay mới có nơi để ở.
Mắt thấy thời gian sắp đến, Triệu Hà Nguyệt đang tìm kiếm chỗ tiếp theo để ở thì tên cai ngục lại tìm đến.
Triệu Hà Nguyệt nhìn thấy hắn, không kiên nhẫn nói: "Quan lang sẽ không nỡ để ta làm công việc đó đâu, trước kia bọn ta còn mời trù nương cơ mà. Chàng ấy không bao giờ làm ra loại chuyện như này, ngươi mau đi đi!"
Cai ngục lấy ra khế ước bán thân: "Cái thứ này, ngươi có biết không?"
Triệu Hà Nguyệt trừng lớn mắt: "Tại sao ngươi có thứ này?"
Kỳ thật cái mà nàng muốn hỏi hơn chính là, thứ này sao vẫn còn tồn tại?
Năm đó lúc nàng sinh hạ hài tử, Giang Thiếu Quan đã nói là khi quay trở về sẽ xé bỏ khế ước bán thân, từ ngày đó trở đi, nàng chính là bách tính bình thường, không còn là nha đầu mặc cho người ta mua đi bán lại nữa.
Chuyện đã qua nhiều năm như vậy, vì sao thứ này lại xuất hiện?