Chương 171
Cai ngục nói thật: "Giang đại công tử cho ta. Trước đó ta giúp Nhị công tử một tay, nhưng thù lao hắn cam kết, hắn lại không trả được nên ta mới đi tìm huynh trưởng của hắn... Sau đó Giang đại công tử liền cho ta cái này."
Trong lòng Triệu Hà Nguyệt cảm thấy thật rối bời, đầu óc trống rỗng, vô thức hỏi: "Vậy bắt đầu làm từ ngày nào?"
Cai ngục lắc đầu: "Ta cũng không biết." Hắn dò xét nữ tử trước mặt: "Ngày nào ngươi tới được?"
Ngày nào Triệu Hà Nguyệt cũng không muốn tới.
Cai ngục thay nàng ra quyết định: "Là như thế này, ta muốn nhờ ngươi đến là bởi vì thê tử của ta sắp sinh con. Ngay tối hôm qua thôi, hài tử thứ năm của ta đã chào đời, nương ta thì lại đi rồi nên trong nhà không có ai giúp được cả. Theo quy củ của kinh thành thì ngày mai sẽ là ngày tắm ba ngày, đến lúc đó sẽ có rất nhiều khách nhân đến nhà ta. Cho nên, nếu như được thì bây giờ ngươi đi theo ta luôn đi, sau ba tháng kể từ ngày hôm nay thì ngươi sẽ có thể rời đi."
Triệu Hà Nguyệt: "..."
Nhà đã có năm hài tử rồi, sao có thể sinh nhiều như vậy chứ?
Đời sống ở kinh thành khó khăn như thế, mà vẫn có thể nuôi được năm hài tử ư?
Lần này không có ai giúp, vậy mấy lần tắm ba ngày trước đó thì sống qua kiểu gì?
Nàng há hốc mồm, trong lúc nhất thời không biết nên hỏi câu nào trước. Nhưng mà có thể chắc chắn được một điều, đó là nàng cũng không muốn làm lão bà tử giặt y phục nấu cơm cho người ta.
"Nếu ta đi theo ngươi thì hai hài tử của ta phải làm sao đây?"
Cai ngục kinh ngạc: "Con của ngươi thì có liên quan gì tới ta? Ta chỉ thuê ngươi để làm việc, cũng không phải thú ngươi."
Hắn nghĩ nghĩ: "Như vậy đi, mỗi sáng sớm ngươi tới nhà của ta, còn tối sẽ trở về chăm sóc hài tử."
Triệu Hà Nguyệt: "..." Vấn đề là hài tử sẽ ở đâu?
Bây giờ trên người nàng không có một đồng nào, nếu nàng đi làm thì có thể ăn đủ ba bữa cơm, vậy hài tử thì phải làm sao?
Hơn nữa, hai hài tử đã đến tuổi đi học, ngày trước lúc nàng dẫn hài tử ra bên ngoài ở thì đã mời phu tử cho nhi tử rồi, nữ nhi cũng đi theo học may vá.
Đáng tiếc, vì bị Đinh Hải Dao đưa về Kinh thành nên mọi chuyện sắp xếp đều lộn xộn hết cả.
Nàng khó xử nói: "Tiền thuê nhà trọ của ta đã hết rồi, hài tử không còn chỗ để đi nữa."
Cai ngục cuối cùng cũng đã nhìn ra, đó là Triệu Hà Nguyệt căn bản không muốn làm. Sắc mặt hắn nghiêm nghị, ôm cánh tay nói: "Ngươi không đi cũng được, nhưng ngươi phải tự bỏ bạc mời một bà đỡ khác làm việc cho ta ba tháng, như vậy mọi nợ nần giữa chúng ta sẽ được thanh toán xong."
Mặt Triệu Hà Nguyệt lộ vẻ bất mãn: "Cái gì mà thanh toán xong, ta đâu có thiếu nợ ngươi cái gì."
Cai ngục giơ tờ khế ước bán thân trong tay lên.
Triệu Hà Nguyệt: "..."
"Ngươi cũng có mấy hài tử liền, hẳn cũng phải biết nỗi khó xử của ta. Ta không thể mặc kệ rồi vứt bọn nó qua một bên được!"
Cai ngục nhíu mày: "Vậy ý ngươi là muốn như thế nào?"
"Ngươi đi hỏi lại Giang đại công tử thù lao đi." Triệu Hà Nguyệt nói: "Giang gia giàu có, không thiếu chút bạc ấy đâu."
Cai ngục khoát khoát tay: "Ta không muốn đi nữa. Như vậy đi, nếu ngươi không muốn làm việc thì ta sẽ bán khế ước bán thân này đi. Ta chỉ lấy ba tháng tiền công trả cho bà đỡ, còn lại ta sẽ trả lại cho ngươi."
Triệu Hà Nguyệt: "..." Cái chủ ý ngu ngốc gì vậy chứ?
Nàng thực sự không muốn giao tính mạng của mình vào trong tay người khác, cũng không muốn đi làm. Nhưng tình hình bây giờ, không phải là do nàng lựa chọn.
Cai ngục thấy nàng không nói lời nào thì liền cầm khế ước bán thân xoay người rời đi.
Thấy thế, Triệu Hà Nguyệt vội vàng ngăn lại: "Vị đại ca này, chúng ta thương lượng lại được không?"
Cai ngục không quay đầu lại: "Ta còn phải trở về trông hài tử, không rảnh ở lại cùng ngươi."
Triệu Hà Nguyệt thấy hắn không muốn thương lượng thì đành phải mang theo hai hài tử đi theo hắn.
Đi thẳng đến chỗ người môi giới, dù Triệu Hà Nguyệt đã liên tục cầu xin thì tên cai ngục vẫn giao khế ước bán thân của nàng cho người khác, sau khi lấy được bạc thì nghênh ngang rời đi.
Lại một lần nữa biến thành nha hoàn bị người ta mua đi bán lại, Triệu Hà Nguyệt khóc không ra nước mắt.
Nàng ngồi ở trong góc, thực sự không cam tâm.
Nhưng không cam tâm thì có thể làm được gì?
"Nghe nói ngươi đã từng là người ở lầu xanh, bị người ta mua rồi đưa cho Giang nhị công tử, nên chắc ngươi cũng biết chút kỹ nghệ chứ nhỉ?"
Nghe vậy, Triệu Hà Nguyệt hơi hoảng hốt.
Đã rất nhiều năm không hiến nghệ, tay chân từ lâu đã không còn thuần thục nữa rồi. Nhưng cũng không thể nói mình không làm được, đã đến chỗ như vậy mà cái gì cũng không biết thì cuối cùng cũng chỉ có thể đi làm mấy công việc nặng như quét dọn hầu hạ người khác thôi. Nàng muốn tranh thủ cho mình một chút, sau khi suy nghĩ liền nói: "Cầm kỳ thư họa, bốn thứ đó ta đều hiểu mỗi thứ một chút. Chỉ là ta đã nhiều năm không đụng vào rồi nên đại khái cũng không thông thuộc lắm."
Nhìn người bên trong lộ ra vẻ mặt không tin, nàng vội vàng nhấn mạnh: "Ngài chỉ cần cho ta năm ngày, ta sẽ không để cho ngài thất vọng."
Đây là biện pháp kéo dài thời gian của nàng, bởi vì nàng cũng không biết chắc được, Giang gia có thật sự sẽ mặc kệ sự sống chết của mẫu tử nàng hay không.
Theo lý thì Giang mẫu chắc chắn sẽ không nỡ nhìn tôn tử tôn nữ của mình luân lạc tới tình trạng phải hầu hạ người khác.
Nhưng nếu thật sự không nỡ thì mẫu tử các nàng cũng sẽ không tới nơi này.
Hơn nữa, Triệu Hà Nguyệt cũng hơi chột dạ. Khi Giang Thiếu Quan làm những chuyện kia nàng đều biết hơn, theo luật pháp thì người như nàng sẽ phạm tội biết chuyện mà không báo, còn bao che cho phạm nhân, coi như là cùng tội.
Bây giờ nàng thân bất do kỷ đã là thảm lắm rồi, nhưng nàng còn sợ hơn, đó là Giang Thiếu Quan không gánh được hết tội, rồi khai ra nàng thì nàng sẽ càng thảm hơn!
Giang mẫu hoàn toàn không biết chút nào về hoàn cảnh của ba mẫu tử kia, bà ta đến giờ mới phát hiện đại nhi tử lần này thật sự đã hạ quyết tâm rồi.
Lần cấm túc này hoàn toàn khác biệt so với trước kia.
Không đề cập tới việc đồ vật trong phòng không còn, mà đến cả người thân cận bên cạnh cũng đổi đi hết. Muốn ăn thứ gì ngon cũng không thể nói ra, phía phòng bếp đưa cái gì thì ăn cái đó, không thích thì không cần ăn!
Giang mẫu chưa hề phải chịu khổ sở như vậy, nên trong cơn tức giận, bà ta đã tuyệt thực.
Giang gia đã ở Kinh thành nhiều năm, bây giờ lại đột nhiên dọn đi, cho nên có rất nhiều chuyện đều cần Giang Thiếu Dương xử lý. Căn nhà và cửa hiệu đều phải bán, hàng hóa trong khố phòng cũng phải xử lý, trong nhà có đồ vật quý giá gì cũng phải bán hết.
Còn phải tìm cách nghe ngóng xem giá hàng và giá nhà bên Phần thành kia như thế nào. Cho nên, ngày hôm nay hắn bận rộn đến tận đêm khuya mới về. Bởi vì nói chuyện làm ăn với người khác, nên hắn còn uống một chút rượu. Hắn hơi hơi say rượu, vừa mới bước vào đại môn thì liền thấy thê tử đang đứng dưới mái hiên, đi tới đi lui.
"Đã trễ thế như vậy rồi sao nàng còn không ngủ đi?"
Hồ thị nghe thấy động tĩnh của phu quân, vẻ mặt liền trở nên vui mừng, nhanh chóng chạy đến đón.
"Phu quân, chàng trở về rồi." Nàng buồn thiu nói: "Chàng không biết đó thôi, từ hôm qua nương chẳng ăn cái gì hết. Buổi tối hôm qua ta còn tưởng rằng bà ấy đã không chịu được, nhưng thấy chàng mệt mỏi quá nên ta mới không nhẫn tâm quấy rầy chàng. Thế nhưng cả ngày hôm nay, bà ấy đến cả nước cũng không uống. Lỡ như đói quá, nguy hiểm đến tính mạng thì phải làm sao? Hay là, chàng qua đó xem một chút đi."
Giang Thiếu Dương xoa xoa mi tâm, uống một hơi cạn sạch bát canh giải rượu nha hoàn đưa tới, sải bước đi về phía hậu viện.
Giang mẫu đúng là đang chờ nhi tử tới.
Lúc ban ngày, bà ta còn nằm trong viện phơi nắng, đến tối thì lại nằm dài trên giường, không nói một lời.
Nghe thấy tiếng đại nhi tử tới, hai mắt bà ta lập tức nhắm nghiền.
Giang Thiếu Dương vừa vào cửa liền thấy nương nằm thẳng tưng trên giường: "Nương, nghe nói người chưa ăn cơm, là do đồ ăn không hợp khẩu vị sao?"
Giang mẫu hừ lạnh một tiếng: "Tức no bụng rồi. Thê tử ngươi đưa cho ta toàn là cái đồ không ra gì? Ta ăn không quen! Trong lòng tức giận cũng ăn không vô!"
Giang Thiếu Dương đã hiểu rõ trong lời nói phàn nàn của nương có hàm ý như nào.
"Nương, chúng ta sắp dọn nhà rồi nên cũng không cần đến nhiều hạ nhân như vậy đâu. Tay nghề trù nương nhà chúng ta không tệ, vốn con cũng muốn mang bà ấy cùng đi, nhưng bà ấy không chịu. Nương biết rồi đấy, dưa hái xanh không ngọt, con cũng không thể miễn cưỡng người ta. Trù nương cũng đã tìm nơi gửi thân của mình, làm chủ tớ nhiều năm, đã gặp nhau thì cũng có lúc chia tay nên cứ coi như là thiện duyên đi. Vì vậy, con đã thả bà ấy đi." Sắc mặt Giang Thiếu Dương rất thản nhiên: "Đồ ăn đó con cũng ăn rồi, cũng không khó ăn như người nói."
Người nào mà đã thật sự đói bụng, cho dù là đất cũng ăn được nữa mà.
Giang mẫu làm loạn như vậy, mục đích thứ nhất là vì không thể tùy ý chọn món ăn, thứ hai là ám chỉ việc đại nhi tử không chịu cứu người, chọc tức bà ta.
Thấy đại nhi tử không đề cập tới chuyện sau, bà ta đành phải nhắc nhở: "Dưỡng nhi một trăm tuổi, lo âu chín mươi chín, đệ đệ con bây giờ lâm vào cảnh khổ, sao ta có thể ăn ngon được?"
Đã nói thằng như vậy, Giang Thiếu Dương cũng không thể giả bộ như không biết nữa. Nhưng mẫu tử hai người mỗi khi nói đến việc này thì sẽ khó tránh khỏi việc cãi nhau.
Giang Thiếu Dương không muốn làm cho nương tức giận, nên đã cố gắng không đề cập tới. Nhưng giờ cũng không thể tránh khỏi được rồi, đành phải đối mặt thôi: "Nương, người muốn con nói bao nhiêu lần thì người mới hiểu được, nhị đệ phạm phải tội mưu sát, cho dù con có là hoàng đế thì cũng không thể bao che nó được. Việc này ngoại trừ cầu xin Đinh gia tha thứ thì không còn biện pháp nào khác."
"Nhưng cả nhà Đinh gia suýt nữa thì bị hại chết, nếu là người, người sẽ tha thứ sao? Mấy ngày nay con bận bịu muốn chết đi được, người có thể đừng làm con phiền thêm được không?"
Đạo lý thì đã hiểu, nhưng Giang mẫu vẫn không thể tiếp nhận được. Bà lại nhắm nghiền hai mắt: "Ta không làm phiền ai hết! Ngươi coi như ta không tồn tại là được, ta có ăn cơm hay không thì người khó chịu là chính ta. Ngươi đừng quan tâm nhiều như vậy, cứ làm việc của ngươi đi."
Lời nói thì có vẻ như là quan tâm đó, nhưng cách nói thì lại khiến người khác cảm thấy thật khó chịu.
"Nương, con của người không có bản lĩnh, không cứu được đệ đệ, người trách con hận con, con cũng không thể làm gì. Nhưng có một chuyện này con phải nói, người có không vui đến mấy thì cũng phải ăn cơm đi chứ. Thân thể là của chính người, người khó chịu cũng là chính người, không ai có thể thay người được..."
"Muốn ta ăn cơm cũng được thôi." Giang mẫu mở mắt nhìn hắn: "Nhưng ngươi phải cho người vào trong đại lao giúp đệ đệ ngươi, mang cho nó đệm chăn rồi đồ ăn các thứ, như vậy không làm khó dễ ngươi chứ?"
Bây giờ Giang Thiếu Dương chỉ ước gì có thể phủi sạch quan hệ với đệ đệ, làm gì có chuyện mang đồ vào cho hắn?
Thấy nhi tử không lên tiếng, Giang mẫu cũng đã đoán được ý của hắn. Cười lạnh nói: "Hai ngày nay ngươi thu dọn đồ vật trong nhà, hẳn là cũng không quên viện tử của đệ đệ ngươi. Để ta nhắc nhở ngươi một câu, đồ vật trong đó tất cả mọi thứ đều là do đệ đệ ngươi tự mình làm ra, không có liên quan gì đến Giang gia, cũng không có liên quan gì đến ngươi. Ngươi bán những vật kia rồi lấy bạc đưa cho nó đi... Giang Thiếu Dương, ta chưa từng dạy ngươi độc chiếm đồ của đệ đệ ngươi!"
Giang Thiếu Dương á khẩu không trả lời được.
Những vật kia đúng là của Giang Thiếu Quan, nhưng bây giờ hắn không ở đây, cũng không thể đưa vào đại lao cho hắn được, chẳng lẽ phải ném ra ngoài cửa sao?
Trong lúc hai mẫu tử đang tranh chấp, Hồ thị lại vội vã chạy vào: "Phu quân, chàng xem này!"
Giang Thiếu Dương quay đầu lại, nhìn thấy thê tử đưa cho hắn một tờ giấy, sau khi đưa tay nhận lấy thì phát hiện trên đó viết lít nha lít nhít rất nhiều thứ. Đó đều là những thứ Đinh gia đã từng cho Giang Thiếu Quan, hoặc là Giang Thiếu Quan tự mình lấy từ trong cửa hiệu.
Danh sách dài dằng dặc như cây trong rừng, Giang Thiếu Dương đảo qua một vòng thì lập tức phát hiện ra có rất nhiều thứ quý giá. Đồng thời, trong đó cũng có một nửa thứ đồ nhìn rất quen mắt... Không cần nói cũng biết, đó là đồ bị Giang Thiếu Quan mang đi để lấy lòng Triệu Hà Nguyệt.
Nói cách khác, đồ vật trong viện của Giang Thiếu Quan đều phải trả lại Đinh gia, thậm chí hắn còn phải trợ cấp thêm không ít.
Thẳng thắn mà nói thì nữ nhân và hài tử bên ngoài của Giang Thiếu Quan, đến cuối cùng đều phải do người huynh trưởng này là hắn nuôi thay.
Nghĩ đến đây, Giang Thiếu Dương hối hận vô cùng.
Những năm mà đệ đệ ở bên ngoài, nếu hắn quan tâm đệ đệ nhiều hơn một chút, ngăn không cho đệ đệ qua lại với nữ nhân kia, còn sinh hạ hài tử, thì làm sao có những chuyện như ngày hôm nay?
"Là ai đưa tới?" Giang Thiếu Dương cảm thấy mình cần một lời giải thích cho sổ nợ rối mù dày đặc như này, dù sao thì cũng không phải là hắn trả chứ.
Hồ thị dậm chân: "Thiếp đã sai người ngăn lại rồi, nhưng người đưa thư đã đi mất, chỉ nói là chàng mau chóng gom góp rồi trả lại cho họ."