Chương 172
Giang Thiếu Dương muốn đi đến Đinh gia để giải thích, nhưng chạy ra đến cổng, nhìn thấy bầu trời đêm đen kịt bên ngoài thì lại dừng bước chân.
Đến vào thời gian này thực sự không thích hợp, nếu có việc cầu xin người ta mà hơn nửa đêm đến nhà gõ cửa thì chắc chắn sẽ không gặp được. Thứ hai, Đinh gia bây giờ rõ ràng muốn đòi lại những món lời mà Giang Thiếu Quan lấy được từ họ những năm qua, hắn có cầu xin đến mấy cũng không làm nên chuyện gì.
Hôm nay Giang Thiếu Dương uống rượu nên dự định trở về sẽ đi ngủ luôn, nhưng giờ xuất hiện cái tớ giấy này, làm hắn không ngủ được nữa, dứt khoát đi đến thư phòng để xử lý công việc.
Đêm ngày hôm đó, thư phòng Giang gia sáng cả một đêm.
Hồ thị tỉnh lại nhiều lần mà vẫn không thấy trượng phu mình trở về đi ngủ, mãi đến khi trời tờ mờ sáng nàng ta mới đứng dậy đi đến thư phòng.
Trước cửa, tùy tùng đang ngủ gà ngủ gật. Hồ thị không có tâm tư răn dạy lúc này, chỉ đẩy cửa ra.
Trong phòng, Giang Thiếu Dương đang cầm trên tay một chén trà sẫm màu, bọng mắt đen sì, lúc này đang nhìn sổ sách trong tay, một đôi tay khác ở trên bàn thì khẽ run. Nghe thấy tiếng mở cửa, hắn ngẩng đầu lên, nhìn thấy thê tử thì run giọng nói: "Cái tên khốn nạn Giang Thiếu Quan, những năm gần đây không ngờ hắn ta lại tiêu xài nhiều như vậy..."
Nói đến đấy, hắn tức giận đến mức lạc cả giọng.
Hồ thị rất để ý đến chuyện tiền bạc trong nhà, nghe vậy thì lập tức chạy lên hỏi: "Tiêu hết bao nhiêu?"
"Đồ cổ ngàn năm, hắn lấy bốn loại. Các đồ vật còn lại đều rất quý giá, cộng lại toàn bộ, đại khái cũng phải mấy vạn lượng." Giang Thiếu Dương nói, ánh mắt đỏ như máu: "Cái hố lớn như vậy, chúng ta lấp kiểu gì đây?"
Hắn đưa tay lau mặt, đầu óc cũng hơi thanh tỉnh hơn chút, sau khi thầm tính toán xong thì nói: "Nếu thật sự trả bạc dựa theo tờ giấy này thì số bạc chúng ta kiếm mười năm qua đều phải bồi vào đó."
Trước kia thanh danh Giang gia cũng không hiển hách, chỉ có mười năm gần đây việc buôn bán mới lớn mạnh hơn chút, doanh thu cũng là nhiều nhất. Gần như phải chiếm hơn nửa gia tài của cả gia tộc, nếu thật sự phải bồi thường thì đúng là đau từ vào tận xương tủy.
Hồ thị suýt nữa đã không đứng thẳng nổi, kinh ngạc hỏi: "Có biện pháp nào khác không?"
Giang Thiếu Dương lắc đầu.
Vì tham gia buôn bán nhiều năm nên hắn tính sổ sách rất nhanh, tờ giấy này dù nhiều đồ vật nhưng muốn coi xong toàn bộ cũng chỉ cần hơn một canh giờ. Mà trong một đêm qua, hắn đã tính toán đi tính toán lại những hai lần.
Thời gian còn lại, hắn luôn suy nghĩ cách ứng đối, làm thế nào mới có thể bồi thường ít đi một chút.
Nhưng suy nghĩ cả đêm vẫn không có đầu mối.
"Nếu như đồ vật của nhị đệ không còn ở trong nhà, chúng ta có thể nói là không biết, may mắn còn có thể không phải trả nữa. Nhưng đồ vật của hắn đều ở trong nhà, bên trong đó cũng toàn là đồ trong cửa hiệu Đinh gia, ngoại nhân nhìn qua là biết." Giang Thiếu Dương thở dài một tiếng: "Sớm biết thế thì đã không cho hắn mang những đồ vật này về nhà."
Hồ thị: "..."
Trước đó, nàng ta còn ước tiểu thúc tử có thể chuyển càng nhiều đồ về càng tốt.
Bởi vì trong mắt Hồ thị, sau khi tiểu thúc tử ở rể, tất cả mọi thứ trong nhà này cuối cũng đều thuộc về hài tử của nàng ta. Cho nên, trong những năm qua, mỗi khi nhìn thấy tiểu thúc tử khuân đồ trở về là trong nội tâm nàng ta đều vô cùng sung sướng.
Không ngờ hiện tại, cả vốn lẫn lời đều phải phun ra ngoài.
Giang Thiếu Dương bây giờ chỉ muốn yên phận, sau khi ngồi trong thư phòng suy nghĩ suốt một ngày, cuối cùng hắn cũng đã hạ quyết tâm, lấy ra bảy phần số bạc mới thu được từ trong nhà đưa đến Đinh gia.
Sau sự việc này, tất cả những món lời mà Giang gia kiếm trong những năm qua, hay là những thứ dựa vào mối thông gia với Đinh gia mà có được không còn lại gì hết.
Giang mẫu biết được việc này, ở trong căn phòng liên tục chửi cả nhà Đinh gia.
Sau khi Giang Thiếu Dương nghe thấy thì lập tức phối thuốc an thần cho nương uống.
Bạc đã trả xong rồi, cũng không cần phải đắc tội người ta nữa.
Giang mẫu mê man suốt vài ngày, mãi về sau mới phát hiện có gì đó không đúng, nên sau đấy cũng không uống canh nha hoàn đưa lên nữa.
Lúc đại nhi tử tới thăm, bà ta liền chất vấn: "Ngươi có phải muốn hạ độc chết ta hay không?"
Giang Thiếu Dương vô cùng bất lực: "Nương, Đinh gia không làm khó chúng ta nữa rồi, con dự định mấy ngày sau sẽ lên đường luôn, người có gì cần mua không?"
Giang mẫu: "..." Lên đường?
Mặt mũi bà tràn đầy vẻ kinh ngạc: "Bồi thường Đinh gia xong chúng ta cũng không còn lại nhiều bạc nữa, nếu thật sự đi nơi khác thì trên đường đi còn phải chi tiêu không ít. Đến lúc đến được Phần thành rồi thì nhà chúng ta lấy cái gì mà sống?"
Giang Thiếu Dương đã sớm tính toán xong: "Vẫn đủ để mua một căn nhà, một gian cửa hiệu nuôi sống gia đình, không có vấn đề gì hết."
"Một gian?" Giang mẫu trừng lớn mắt: "Cửa hiệu ở kinh thành chúng ta có đến ba gian, ngươi quản lý kiểu gì thế hả?"
Nghe thấy nương không ngớt lời chất vấn, Giang Thiếu Dương cũng không kiên nhẫn được nữa: "Chuyện này có thể trách con sao? Nhà cửa tan nát là vì con sao? Đò là vì tiểu nhi tử mà người thương yêu nhất làm, người có mắng thì đi mà mắng hắn, đừng có nói với con!"
Nói xong thì phẩy tay áo bỏ đi.
Giang mẫu phát hiện, đại nhi tử càng ngày càng không tôn kính mình nữa, bây giờ còn dám to tiếng với bà ta, bà ta tức giận hét lớn: "Muốn đi thì ngươi đi mà đi, ta không đi!"
Giang Thiếu Dương đã đi tới dưới hiên, nghe vậy thì quay trở lại: "Con đã bán căn nhà này rồi, ngày mốt sẽ có người chuyển vào, nếu người muốn ngủ ngoài đường thì cứ việc ở lại."
Lần này, Giang mẫu vì quá tức giận nên cảm nhận được cổ họng như sắp hộc máu đến nơi, bà ta hít sâu nhiều lần mới tìm được giọng nói của mình.
"Nghịch tử!"
Giang Thiếu Dương bị nương chọc tức, không cam lòng cãi lại: "Đúng rồi, con là nghịch tử. Cái kẻ trong đại lao kia mới là con ngoan của người, con không làm được như thế kia, là lỗi của con, được chưa?"
Nói xong, lại phẩy tay áo bỏ đi.
Giang mẫu tức giận đến mức ngực phập phồng lên xuống: "Tóm lại, đệ đệ ngươi không đi thì ta sẽ không đi."
Giang Thiếu Dương ngoảnh mặt làm ngơ, cũng không quay đầu lại mà đi luôn.
* Giang Thiếu Quan không biết những việc này, hôm nay tên cai ngục tới tuần tra, hắn liền tiến lên hỏi: "Đại ca, chuyện của hai chúng ta, huynh trưởng ta giải quyết thế nào vậy?"
"Hắn không cho ta bạc mà đưa khế ước bán thân của nữ nhân kia cho ta."
Giang Thiếu Quan trừng lớn mắt: "Sao có thể như vậy?" Lại vội vàng truy vấn: "Hắn lấy đâu ra khế ước bán thân?"
Cai ngục thuận miệng nói: "Không biết, chắc là dọn nhà nhìn thấy!"
Giang Thiếu Quan: "..." Dọn nhà?
Chuyển nhà ư?
Giang gia sẽ dọn đi đâu?
Nhìn vẻ mặt hắn vô cùng nghi hoặc, tên cai ngục giải thích: "Ta nghe nói đại ca ngươi chuẩn bị dọn Giang gia đi rồi, gần đây nhà các ngươi và cửa hiệu đều đã rao bán, cũng bán cả không ít đồ tốt. Đồ cổ trước đó giá cao không hạ, nhưng gần đây vì nhà các ngươi nên mọi người đều được lợi. Đúng rồi, ta nghe nói trong đó còn có rất nhiều đồ là của Đinh gia."
Hắn hiếu kì hỏi: "Thật sự là ngươi lấy được từ Đinh gia sao?"
Giang Thiếu Quan: "..."
Hắn vô cùng kinh ngạc: "Ai nói ta lấy những vật đó từ Đinh gia?"
"Mọi người bên ngoài đều nói vậy đó." Nhắc đến đây, tên cai ngục vô cùng phấn khởi: "Nói là trước đó ngươi lấy không ít thứ từ cửa hiệu Đinh gia. Khi đó ngươi là cô gia, có thể tùy tiện lấy mà không cần giao bạc, chỉ cần ký sổ là được. Gần đây Đinh cô nương tính toán hết nợ nần, làm rõ xong thì tặng cho đại ca ngươi, bắt Giang gia các ngươi trả lại bạc."
Sắc mặt Giang Thiếu Quan biến đổi: "Vậy sau đó thì sao?"
"Đương nhiên là phải trả rồi." Cai ngục dò xét hắn: "Ngươi nhìn bề ngoài thì khá đoan chính, nhưng ngờ lại tâm tư đến vậy. Lấy bạc từ nhạc gia để nuôi nữ nhân và hài tử bên ngoài, nhưng cuối cùng đều uổng hết rồi. Ta còn nghe nói, đại ca ngươi vì giúp ngươi trả nợ cho Đinh gia đã bán không ít thứ mới trả đủ." Hắn hạ giọng: "Có rất nhiều người bên ngoài đều nói, những lời lãi mà Giang gia kiếm được từ Đinh gia qua mối hôn sự này, cuối cùng đều phải trả hết."
Sắc mặt Giang Thiếu Quan khó coi vô cùng: "Ngươi nghe ai nói vậy?"
"Người bên ngoài đều nói vậy đó! Hai ngày nay trong trà lâu náo nhiệt lắm, mười người thì có chín người đều đang nói đến chuyện nhà các ngươi, còn lại một nửa thì nói chuyện về hài tử."
Giang Thiếu Quan: "..."
Nói cách khác, tất cả những việc mà trước kia hắn từng làm sẽ lại bị người ta nhắc lại.
Có một số việc, mặc dù chính mình đã làm, nhưng lại không chịu được cảnh bị người khác nói.
Giang Thiếu Quan nhìn tên cai ngục tràn đầy phấn khởi trước mặt, cũng không muốn hỏi nữa. Nhưng hắn vẫn muốn biết một chút về tình hình bên ngoài, nên không thể tức giận với tên cai ngục mà ngược lại còn phải kiềm nén, tận lực để ngữ khí ôn hòa nhất có thể.
"Đại ca, vậy Hà Nguyệt gần đây đang giúp ngươi làm việc nhà sao?"
Cai ngục vung tay lên: "Đừng nói nữa. Nàng ta không đồng ý. Ta hết lời ngon ngọt dụ dỗ rồi mà nàng ta cứ lấy cớ này nọ để từ chối. Sau đó ta còn lấy ra cả khế ước bán thân mà vẫn bị cự tuyệt..."
Giang Thiếu Quan liếc trộm vẻ mặt của hắn, trông không giống như là đang tức giận: "Đại ca, xin lỗi. Nàng bị ta nuông chiều quá nên đã rất nhiều năm không phải làm việc, kỳ thật, nàng ta cũng không làm tốt lắm... Nhưng những chuyện ngài giúp ta trước đó, ta đều nhớ kỹ, về sau nếu có cơ hội, ta chắc chắn sẽ hậu báo."
"Không cần hậu báo." Cai ngục khoát khoát tay: "Con người của ta không để người khác chiếm được lời, nhưng cũng không muốn chiếm lời từ người khác, ta đã lấy được thứ mình nên lấy. Ngươi không cần phải trả ơn ta."
Giang Thiếu Quan kinh ngạc: "Huynh trưởng thanh toán thù lao cho ta rồi sao?"
"Tự ta lấy rồi." Cai ngục đứng lên, tiếp tục đi về phía trước tuần tra, để lại một câu: "Khuyên không được, ta cũng không còn kiên nhẫn nữa, nên đã bán nàng ta rồi. Sau đó ta lấy lại ba tháng tiền công, còn lại thì trả lại cho nàng ta."
Giang Thiếu Quan: "..." Bán?
Giống như những gì hắn nghĩ sao?
Hắn với ra ngoài lan can hỏi: "Bán đi đâu? Nương ta mặc kệ bọn họ sao?"
Cai ngục đã không còn muốn nói chuyện nữa, cũng không quay đầu lại, mà đi xa.
Trong căn phòng giam mờ tối, Giang Thiếu Quan ôm chặt đầu gối, thì thào hỏi: "Hai hài tử kia thì sao? Sao nương không đến thăm ta?"
Không có ai trả lời hắn ta, chỉ có tiếng chuột chít chít trong một nơi xó xỉnh nào đó đáp lại.
Ngày Giang Thiếu Dương rời đi, đến tận lúc đội xe chuẩn bị lên đường, Giang mẫu vẫn không chịu ra ngoài.
Hồ thị vẫn còn đang khuyên bảo nên vẫn chưa lên xe ngựa.
Giang Thiếu Dương đợi một khắc đồng hồ mà vẫn không thấy bóng dáng. Nhưng hắn cũng không thể thật sự mặc kệ lão nương nhà mình, nhịn không được nhảy xuống xe ngựa đi về phía hậu viện: "Nương, con thật sự sẽ đi đấy."
Giang mẫu vẫn nói câu nói kia: "Quan nhi không đi, ta sẽ không đi."
Giang Thiếu Dương đã dự định là lúc trời chưa sáng sẽ ra khỏi thành, nhưng đã chậm trễ gần một canh giờ rồi, hắn cũng lười quản, quay đầu bước đi.
Giang mẫu vẫn đang chờ nhi tử khuyên bảo, nghĩ là dù như thế nào thì cũng phải khiến đại nhi tử đồng ý giúp bà ta chuẩn bị một chút cho tiểu nhi tử rồi mới rời khỏi. . . Nhưng chờ hồi lâu vẫn không thấy gì, nhìn ra cổng cũng không có một ai. Trong nội tâm bà ta có chút bất an, đành bất chấp tất cả chạy ra ngoài cửa lớn.
Nhưng ngoài cửa lớn trống không, một cái bóng của xe ngựa cũng không còn.