Chương 173
Đại nhi tử đi thật rồi sao?
Giang mẫu không tin, đuổi theo suốt cả một con đường. Nhưng bởi vì gần đây không ăn quá nhiều thức ăn, thân thể suy yếu, nên mới chạy đến đầu phố đã mệt mỏi thở hồng hộc, mồ hôi từ trên trán chảy xuống chui thẳng vào trong mắt. Bà ta phải trừng mắt lên nhìn, nhưng đúng là không thấy có đội xe nào cả.
Bà ta ngã ngồi xuống đất, vỗ đùi mắng: "Cái thứ không có lương tâm, đến cả mẫu thân mình cũng mặc kệ, còn không bằng súc sinh... Sớm biết ngươi khốn nạn như vậy, lúc trước ta đã không thèm sinh ngươi rồi. Cả hai các ngươi đứa đều là quỷ đòi nợ, đúng là muốn làm ta tức chết mà..."
Bà ta vừa khóc, vừa gào mắng.
Bỗng nhiên, có một bóng đen phủ lên mặt đất trước mặt bà ta, Giang mẫu lập tức ngẩng đầu lên thì thấy được nhi tử mình.
Trong lúc nhất thời, bà ta vừa mừng vừa sợ: "Lão đại, ta biết con sẽ không bỏ rơi ta mà."
Giang Thiếu Dương đưa tay kéo bà ta dậy: "Nương, mau dậy đi. Nếu chúng ta còn không lên đường thì sẽ bỏ lỡ chỗ ở qua đêm trên quan đạo đấy. Bên ngoài thế đạo vô thường, có khi còn có kẻ xấu, nên phải nhanh lên mới được!"
Giang mẫu ngước mắt nhìn đại nhi tử: "Con dù không muốn cứu đệ đệ thì chí ít cũng phải giúp nó chuẩn bị một chút chăn đệm lương khô chứ..." Mắt thấy đại nhi tử lộ vẻ không vui, bà ta nhấn mạnh: "Tất cả mọi thứ trong nhà này đều là tổ tông truyền lại cho phụ thân con, các con là huynh đệ, dù có chuyện gì thì con cũng nên chia cho đệ đệ con một chút, con không thể tham lam như thế được!"
"Nương, người biết con bồi thường cho Đinh gia bao nhiêu bạc không?" Giang Thiếu Dương bi phẫn nói: "Những năm qua, tất cả số bạc nhị đệ tiêu cho mẫu tử kia, còn cả bạc tiêu cho chính hắn, tất cả đều là con bồi thường! Theo ý của người thì đồ phụ thân để lại là cho hai huynh đệ bọn con, nhưng người đừng quên, con là trưởng tử, con phải được quyền làm chủ. Khi Đinh gia đưa sổ sách tới, tính qua thì đồ mà phụ thân để lại, chí ít con cũng phải nhận được sáu phần! Nhưng mà thực tế đều là nó lấy hết, nương, trong việc phân chia gia tài, con tự thấy mình không thẹn với lương tâm."
Giang mẫu nhìn thấy sự bi phẫn của nhi tử, cũng cảm thấy cho dù đại nhi tử có nói quá lên thì chắc cũng không kém bao nhiêu. Nhưng bà ta vẫn không muốn để tiểu nhi tử phải ở trong đại lao chịu khổ: "Cho dù có đúng như lời con nói thì các con cũng là huynh đệ, vốn là nên giúp đỡ lẫn nhau. Ta cũng không muốn con phải tiêu nhiều bạc, con chỉ cần thu xếp tốt cho nó thì ta sẽ đi theo con!"
Nói xong thì quay mặt đi.
Đôi tay đã duỗi ra của Giang Thiếu Dương hơi run run, nhìn nương vẫn quật cường không đầu hàng, hắn lại nói: "Tất cả đồ vật đều đã chuẩn bị xong, con không có ý định trì hoãn nữa. Nương, người thật sự không đi chứ gì?"
"Không đi!" Giọng điệu của Giang mẫu rất chắc chắn: "Trừ phi con vào trong đại lao giúp đệ đệ con."
Chứng cứ phạm tội việc Giang Thiếu Quan sát nhân hại mệnh vô cùng xác thực, thanh danh của Giang Thiếu Dương cũng bị hắn ta làm liên lụy, vốn đã không thèm quan tâm đến hắn ta nữa rồi. Giờ cộng thêm chuyện Đinh gia đòi nợ, hắn càng chán ghét người đệ đệ này.
Nói gần nói xa thì lời nương nói cứ giống như hắn nợ đệ đệ của hắn không bằng.
Nhưng những chuyện kia, đều là do chính Giang Thiếu Quan làm ra, kẻ bỏ bạc ra nuôi nữ nhân và hài tử cũng là hắn ta, tại sao hắn phải trả nợ thay?
Nương càng ép, càng nói những lý do đường hoàng này thì hắn càng không muốn giúp.
Hôm nay thật sự phải lên đường, nếu trì hoãn sẽ thật sự bỏ lỡ nơi tá túc. Nhìn nương ngồi trên mặt đất, dáng vẻ quật cường, hắn không còn kiên nhẫn nữa, quay người chậm rãi rời đi.
Giang mẫu nhận thấy bóng tối trên đầu dần dần tan đi, trong lòng cả kinh, ngẩng mặt lên thì nhìn thấy đại nhi tử đang chậm rãi đi về phía trước, nhưng lại nghĩ chắc là hắn đang đợi mình chịu thua. Nghĩ vậy, Giang mẫu lại cười lạnh, bà ta không tin nhi tử sẽ thật sự vứt bỏ bà ta!
Nhìn nhi tử đi lên xe ngựa, hình như còn nói cái gì đó với Hồ thị, sau đó thì cất bước đi lên, kéo rèm xe xuống. Tiếp đó xa phu giơ roi lên quất vào lưng ngựa, con ngựa chậm rãi đi về phía trước.
Trong lòng Giang mẫu có chút bối rối, nhưng thấy xe ngựa đi không nhanh, rõ ràng không phải vì sợ bỏ lỡ nơi tá túc... Xem ra nhi tử vẫn muốn bà ta đưa ra quyết định.
Nhưng Giang mẫu không chịu khuất phục!
Thế là, bà ta trơ mắt nhìn xe ngựa biến mất nơi cuối phố.
Bà ta không hề sợ hãi, tiếp tục ngồi yên tại chỗ chờ đợi.
Một khắc đồng hồ sau, bà ta đã hơi sợ rồi, nhưng vẫn có thể kiềm chế. Chỉ là ánh mắt liên tục nhìn về phía cuối phố.
Lại một khắc đồng hồ nữa trôi qua, Giang mẫu nghĩ nếu giờ nhi tử lại trở lại thì bà ta sẽ đi cùng hắn.
Lại một khắc đồng hồ nữa trôi qua, bà ta không ngồi yên được nữa rồi, bởi vì chân đã bắt đầu tê. Đứng lên đi đến cuối phố, bà ta hít một hơi thật sâu rồi hơi thò đầu ra, trên đường chỉ có lẻ tẻ mấy người đang đi bộ, căn bản không có xe ngựa.
Giang mẫu sơ hãi, chạy dọc theo hai con đường, làm cho bản thân mệt mỏi gần chết. Bà ta ngồi xổm trên mặt đất há mồm thở dốc, lần này, nhi tử thật sự không trở về nữa rồi.
Bà ta không tin, lại chạy đến chỗ cửa hiệu bên đường để hỏi thăm, xem có thấy một nhóm người có năm chiếc xe ngựa đi qua hay không.
Đây là một cửa hiệu bán bánh bao, lão bản đúng là có thấy, bèn nói: "Có thấy, chắc khoảng gần nửa canh giờ trước, bọn họ còn mua của ta không ít bánh bao nữa. Mà cả nhà đó hình như là muốn đi xa."
Giang mẫu: "..." Đi thật rồi!
Toàn thân bà ta xụi lơ, té ngồi trên mặt đất.
Vị lão bản kia giật nảy mình, vội vàng tiến lên đỡ bà ta dậy, cho bà ta ngồi lên trên ghế: "Ngươi làm sao thế?"
Sau đó vội nhấn mạnh: "Ngươi tự mình té, không liên quan gì đến ta đâu nhá. Ta chỉ làm ăn buôn bán nhỏ, căn bản không kiếm được bao nhiêu bạc, chỉ miễn cưỡng nuôi sống gia đình mà thôi. Như vậy đi, ta cho ngươi hai cái bánh bao, ngươi đi nhanh đi một chút!"
Lúc nói, đôi tay cứ vẩy vẩy cứ như đuổi ruồi vậy.
Giang mẫu cầm trong tay hai cái bánh bao ấm áp, định nói là không cần. Nhưng còn chưa mở miệng thì đã bị người ta đưa ra ngoài cửa hiệu.
Bà ta vốn định trả lại, nhưng trước hôm nay bà ta đã tuyệt thực hai ngày, thấy đồ ăn trong tay thì nước miếng bắt đầu chảy ra. Quay đầu lại, nhìn thấy vị đông gia kia đã bắt đầu làm việc, vì vậy cũng không giải thích gì nữa mà cầm bánh bao chậm rãi đi về nhà mình. Trên đường, vừa đi vừa ăn, đầu óc trống rỗng.
Đợi đến phản ứng lại thì bà ta đã đi về nhà. Mà lúc này cửa lớn Giang gia lại đang mở ra, còn có hai ba hạ nhân đang dỡ bảng hiệu đi.
"Các ngươi là ai?"
Hạ nhân nhìn nhau, một quản gia từ bên trong vội vàng chạy ra, thấy bà ta thì cười nói: "Giang lão phu nhân, nhà này đã được đông gia chúng ta mua lại rồi."
Giang mẫu trước kia đã từng gặp vị quản gia trước mặt này, ông ta cũng là một người làm buôn bán ở một con phố khác.
Giang mẫu sững sờ đứng nguyên tại chỗ, một lúc lâu sau vẫn chưa hoàn hồn.
Đại nhi tử đi rồi, nhà cũng không thể quay về. Mấu chốt là bà ta chợt nhớ ra, dù bà ta vẫn luôn kháng cự việc rời khỏi Kinh thành, nhưng nhi tử nhi tức vẫn mang y phục và đồ đạc của bà ta lên xe.
Hiện tại trong phòng của bà ta chỉ có một chút đồ để rửa mặt, không có thứ gì đáng bạc cả.
Bà ta nên làm cái gì đây?
Ở trước mặt nhi tử của mình, bà ta còn dám hùng hổ không nói đạo lý, nhưng đối với ngoại nhân thì cũng không dám làm loạn như thế, bà ta quay người đi ra ngoài đường lớn nhưng cũng không biết đi đâu, mà chỉ đi dạo lung tung. Trong lúc đó có đi ngang qua cửa hiệu bánh bao kia, đông gia vừa nhìn thấy mặt bà ta thì lập tức đề phòng.
Giang mẫu: "..."
Sau đó, bà ta đi vào đại lao.
Nhưng vì bản án của Giang Thiếu Quan còn chưa phán xong nên giờ không được gặp ai, bà ta lại bị chặn ở ngoài cửa lớn.
Chỉ chớp mắt đã đến giữa trưa, Giang mẫu lại đói bụng.
Về việc tuyệt thực... bà ta vốn làm loạn để dọa đại nhi tử, hiện tại người không còn ở đây nữa, bà ta cũng không cần phải để bản thân đói bụng.
Nhưng lúc này trên người bà ta không có một đồng nào, muốn ăn cũng không được ăn.
Giang mẫu cứ như vậy đứng ở bên ngoài đại lao, mãi cho đến khi trời tối, cũng chưa nghĩ ra mình có thể đi được chỗ nào.
Rơi vào đường cùng, bà ta định sẽ đi tìm những vị bằng hữu đã từng kết giao trước kia. Đi một vòng rồi lại một vòng, nhưng tất cả đều cự tuyệt bà ta.
Cũng chính lúc này, bà ta mới cảm nhận được việc tiểu nhi tử phạm tội đã ảnh hưởng đến những người liên quan như thế nào.
Bởi vì tiểu nhi tử mà bà ta bị tất cả mọi người từ chối giúp đỡ!
Đi mãi đến nửa đêm, Giang mẫu cuối cùng cũng không nhấc nổi chân nữa, bà ta đành tìm một chỗ tường thấp để dựa vào, dự định sẽ nhịn đến hừng đông rồi tính tiếp.
Đợi đến khi bà ta tỉnh lại thì phát hiện bên cạnh có một bình gốm, bên trong có ít cháo vẫn còn nóng.
Giang mẫu nhìn xung quanh ngõ nhỏ nhưng không thấy một ai, giống như cái bình gốm là tự nhiên xuất hiện vậy.
Bà ta đã đói bụng cả một ngày, nhìn thấy bát cháo ấm áp liền bưng lên ăn như hổ đói.
Ăn no rồi, bà ta lại có sức lực, rồi lại mờ mịt vô vọng đi lung tung suốt cả một ngày.
Đến chạng vạng tối, bên cạnh bà ta lại xuất hiện một cái bình gốm, lần này bên trong là màn thầu và dưa muối.
Giang mẫu cứ như vậy bị một người xuất quỷ nhập thần đưa cơm suốt hai ngày, trong lòng bà ta cuối cũng cũng đã hơi đoán được cái người tự nhiên xuất hiện này là ai. Hôm nay, ngay sau khi ăn xong bà ta liền hô to: "Cút ra đây cho ta."
Ngay sau đó, có một bà đỡ xuất hiện ở đầu ngõ.
Giang mẫu nhận ra, đây là hạ nhân đã từng chăm sóc nhi tức, lập tức nhãn tình sáng lên: "Là lão đại bảo ngươi tới đúng không?"
Bà đỡ tiến lên, khom người nói: "Ta phụng mệnh của phu nhân đến đây chăm sóc ngài."
Đại nhi tức đối xử với bà ta tệ như vậy, mấy ngày cuối cùng trước khi đi, hai người nhìn nhau là đã thấy ngứa mắt. Giang mẫu không tin lời bà đỡ nói, vẫn chắc bụng đây là người đại nhi tử phái tới hầu hạ mình, lập tức chìa tay ra: "Cho ta bạc."
Bà đỡ lắc đầu: "Không có."
Giang mẫu không tin, giơ tay ra cướp.
Dù sao đây cũng là hạ nhân nhà mình, cướp thì có sao.
Bà đỡ nhanh chóng lui về phía sau: "Lão phu nhân, trước khi đi phu nhân đã trả lại cho ta khế ước bán thân, hiện tại ta không phải hạ nhân nữa. Nếu ngài cướp đồ của ta, ta có thể đến nha môn tố cáo ngài, đó là lời phu nhân đã nói."
Vẻ mặt bà ta nghiêm nghị làm Giang mẫu bán tín bán nghi: "Thật sao?" Nghĩ nghĩ, bà ta lùi lại một bước: "Vậy ngươi mua giúp ta đồ ăn ngon đi."
Sau đó bà ta sẽ đến đại lao thăm nhi tử, cho dù không thấy được thì cũng có thể đưa đồ cho hắn.
Bà đỡ lắc đầu: "Phu nhân nói, chỉ cho ngài ăn màn thầu dưa muối, buổi sáng húp cháo, một ngày hai bữa. Không thể nhiều hơn."
Giang mẫu: "... Thứ ác phụ này!"
Bà ta mắng: "Vậy cho ta thêm một cái màn thầu, được chứ?"
"Lương thực không có nhiều, không thể lãng phí." Bà đỡ nghiêm túc đáp: "Ta cho ngài bao nhiêu thì ngài ăn bấy nhiêu."
Nói cách khác, trừ phi Giang mẫu nôn thức ăn từ trong bụng ra, nếu không cũng đừng nghĩ có thể lấy được đồ cho tiểu nhi tử ăn.
Sau đó trong suốt hai ngày, Giang mẫu không ngừng thăm dò bà đỡ. Cuối cùng cũng phát hiện, bà đỡ này làm thật, nói được thì làm được, nói không cho là không cho, bất luận bà ta dùng chiêu gì.
Một ngày vào buổi tối, bà đỡ này mang bà ta đến một tiểu viện dơ dáy bẩn thỉu, bên trong còn ở những người khác cùng sinh sống. Bà ta chỉ được phân cho một gian phòng, sát vách còn có một hài tử mới sinh, cứ đến đêm là sẽ khóc lớn làm người khác không ngủ được.
Giang mẫu đương nhiên chưa từng ở một nơi ở có điều kiện tồi tệ như thế. Bà ta làm loạn lên muốn đổi nhưng bà đỡ không cho, còn nói một câu rất khó nghe, hoặc là ở đây, hoặc là ngủ ngoài đường!
Nghe vậy, Giang mẫu cũng không còn tâm trạng mà đấu trí đấu dũng với bà đỡ nữa.
Bởi vì đại nhân cuối cùng đã tìm đủ chứng cứ, mở công đường thẩm tra xử lí vụ Giang Thiếu Quan độc chết nhạc phụ và nhi tử rồi.
Giang mẫu nhận được tin tức, vội chạy tới nha môn, đúng lúc nhìn thấy trong tay đại nhân đang cầm một chồng lời khai bắt đầu thẩm vấn.
Nửa tháng không gặp, nhi tử đang quỳ gối bên trong công đường. Nhìn từ bóng lưng có thể thấy, hắn đã gầy đi rất nhiều, y phục bẩn thỉu, đầu tóc rối bời, toàn thân nhem nhuốc không chịu nổi.
"Quan nhi..."
Vừa mới kêu lên, Giang mẫu liền khóc không thành tiếng.
Giang Thiếu Quan nghe thấy tiếng mẫu thân kêu lên thì kinh ngạc quay đầu lại.
Dù hắn có ở trong đại lao thì cũng nghe nói đến chuyện Giang gia bán nhà dời đi. Lúc đó hắn vô cùng đau lòng, cảm thấy cả nhà đều đã từ bỏ mình. Không ngờ nương vẫn còn ở lại, hắn nghẹn ngào gọi: "Nương."
Nếu như đây không phải công đường thì chắc chắn sẽ là cảnh tượng nương hiền con hiếu rồi.
Nhưng hai người bọn họ bây giờ có một người là phạm nhân, cho nên, mọi người ở đây đều không cảm động gì mà còn bày ra vẻ mặt như xem kịch.
Thượng thủ đại nhân đọc lời khai trong tay, trong đó bao gồm việc người hạ độc xác nhận là bị hắn sai khiến, còn có đại phu phối dược cũng nói thuốc là do hắn mua, hơn nữa còn có xác nhận của gia quyến xa phu đi cùng Giang Thiếu Quan lúc rơi xuống vách núi lúc về việc hắn đã dùng bạc để mua mạng của xa phu.
Thêm cả nha hoàn hạ độc Đinh Viễn Bằng cũng xác nhận là do hắn sai khiến.
Vị Bạch lão đại phu kia còn được mời đến công đường. Rất nhanh cũng đã thừa nhận, lúc trước ông ta nói phải dùng máu của thân sinh huynh đệ làm thuốc dẫn cứu Đinh Viễn Bằng đều là lấy bạc từ Giang Thiếu Quan rồi cố ý nói như vậy.
Đại nhân nhíu mày: "Cho nên, ngươi vốn dĩ có thể trị được bệnh của Đinh Viễn Bằng đúng không?"
Bạch đại phu: "..."
Nếu trị được thì sao mà trị mãi không hết chứ?
Nhưng nếu nói là trị được mà ông ta lại cố ý trị hỏng, chuyện mà truyền ra ngoài nhất định còn liên lụy đến người nhà và sư huynh đệ. Nếu nói trị không được thì ông ta lại thành kẻ lang băm.
Vì vậy, ông ta liền rơi vào tình thế khó xử.
Đại nhân cũng không có kiên nhẫn mà chờ ông ta suy nghĩ, vỗ kinh đường mộc: "Việc này rất khó trả lời sao? Chẳng lẽ ngươi muốn dùng hình?"
Đại phu tuổi đã cao, người càng già càng không muốn chết. Thanh danh hủy cũng được, quan trọng là ông ta không muốn chết, lập tức cắn răng nói: "Trị được, chỉ là ba năm trước đây, Giang Thiếu Quan tìm đến nói là mỗi năm sẽ cho ta ngàn lượng bạc, bảo ta không được chữa bệnh nghiêm túc." Ông ta vội vàng giải thích: "Năm đó tiểu tôn tử của ta sinh bệnh nặng chỉ còn một hơi nên ta cần gấp bạc để mua dược liệu trân quý... Nếu không tính mệnh của tôn tử ta cũng khó đảm bảo."
Tần Thu Uyển đứng ở một bên nghe lời giải thích của ông ta, không nhịn được bèn nói: "Mệnh tôn tử ngươi là mệnh, vậy mệnh của nhi tử ta không phải là mệnh sao?"
Đại phu vô thức giải thích: "Ta cũng không muốn lấy mạng tiểu công tử, ta chỉ muốn kéo dài thời gian hơn một chút."
"Nhưng con ta càng ngày càng suy yếu, với cách trị bệnh của ngươi rõ ràng nó sẽ không thể sống được tới lúc trưởng thành. Hơn nữa, ngươi và Giang Thiếu Quan hợp mưu gạt ta, muốn dùng mạng nhi tử để hắn đón hài tử và nữ nhân bên ngoài vào cửa, vậy ngươi nghĩ mình xứng với bốn chữ "y giả nhân tâm" ư?"
Đại phu há hốc mồm, ban đầu đúng là ông ta vì cứu tiểu tôn tử mới làm vậy, nhưng sau này, vì vụ làm ăn này hời quá nên ông ta không nỡ bỏ. Hơn nữa, lúc phối dược ông ta cũng chỉ hơi áy náy, sau này quen rồi lại thấy rất bình thường. Ông ta luôn muốn về sau sẽ tìm cơ hội để nói ra chân tướng cho phụ tử Đinh gia... Nhưng đều vì chuyện này chuyện kia mà không làm.
Nhiều người xác nhận như vậy, Giang Thiếu Quan có muốn biện hộ cũng không thể biện hộ nữa rồi.
Đại nhân cẩn thận tra xét lời khai trong tay một lần nữa rồi hỏi: "Giang Thiếu Quan, ngươi còn lời gì muốn nói?"
Hai mắt Giang Thiếu Quan nhắm nghiền.
Lời khai đưa đến trước mặt, hắn chậm rãi đưa tay ra đồng ý.
Tần Thu Uyển thấy thế bèn nói: "Đại nhân, lúc mà Giang Thiếu Quan giả chết, Triệu Hà Nguyệt đã mang theo nhi nữ tìm tới nhà ta rõ ràng là có ý muốn nhận thân. Nhưng thời gian đó, Giang Thiếu Quan đã ở cùng một chỗ với nàng ta, nàng ta chắc chắn cũng không trong sạch gì. Ta hoài nghi trong việc lập mưu hãm hại Đinh gia cũng có sự tham dự của nàng ta!"
Thế là Triệu Hà Nguyệt – người vừa mới thoát khỏi người môi giới lại bị đưa đến công đường.
Nàng ta cũng sớm đoán trước được việc này.
Nhìn thấy nha sai, nàng ta sợ xanh cả mặt. Lúc quỳ gối trên công đường, thân thể còn run lên nhè nhẹ.
Nàng ta mở miệng nói: "Bái kiến đại nhân, không biết đại nhân tìm dân phụ tới đây là có chuyện gì quan trọng?"
Đại nhân hỏi nàng ta có biết chuyện hay không.
Triệu Hà Nguyệt lập tức trả lời: "Ta không biết."
Tần Thu Uyển chất vấn: "Giang Thiếu Quan rõ ràng ở bên cạnh ngươi, vậy tại sao ngươi lại tới cửa phúng viếng?"
Đây rõ ràng đều là những chuyện đã phát sinh, Triệu Hà Nguyệt không có cách nào giải thích.
Giang Thiếu Quan vậy mà lại bảo vệ nàng: "Là ta ép nàng làm."
Triệu Hà Nguyệt cảm động, nước mắt rưng rưng.
Tần Thu Uyển cười lạnh một tiếng, có lòng tốt nhắc nhở: "Giang Thiếu Quan, ngươi bảo vệ nàng ta là vì muốn nàng ta chăm sóc hài tử của hai ngươi hay sao?"
Giang Thiếu Quan trừng mắt: "Đinh Hải Dao, ta và ngươi đã từng là phu thê. Bây giờ ngươi sống tốt như vậy, chuyện gì nên khoan dung thì khoan dung đi."
"Ta dù sống có tốt đến mấy cũng liên quan gì tới ngươi? Lúc ngươi tính toán những chuyện kia thì có nghĩ tới là sẽ bỏ qua cho ta không?" Tần Thu Uyển chậm rãi đi đến trước mặt hắn, ở trên cao nhìn xuống nói: "Ngươi đã hạ thủ không lưu tình, vậy thì tại sao lại nghĩ ta sẽ bỏ qua cho ngươi? Đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, hài tử của ngươi đã bị Triệu Hà Nguyệt bán cho người môi giới để đổi lại sự tự do cho nàng ta rồi!"
Giang Thiếu Quan trừng lớn mắt, không thể tin mà nhìn về phía Triệu Hà Nguyệt: "Thật sao?"
Ánh mắt Triệu Hà Nguyệt trốn tránh, vội vàng giải thích: "Ta chỉ thiếu một chút bạc chuộc thân nên mới phải tạm thời để bọn nó lại nơi đó. Chờ ta kiếm được bạc rồi chắc chắn sẽ cứu bọn nó ra. Ta ở bên ngoài còn có một căn nhà nữa mà, trong nhà còn có bạc, thật sự sẽ không bán hài tử đi đâu. Chàng tin ta đi!"
Giang Thiếu Quan đã từng rất tin nàng.
Thế nhưng tất cả những tín nhiệm đều đã bị nàng ta từng chút từng chút một xé nát.
Tới bây giờ, Giang Thiếu Quan đã không dám tin nữa rồi. Hắn chất vấn: "Ta có nhớ là đại ca quản ngục chỉ lấy ba tháng tiền công. Ngươi không đủ bạc thì chỉ cần để lại một đứa là đủ, vì sao phải để lại cả hai?" Hắn trừng mắt nhìn nàng: "Ngươi có phải muốn bán cả hai đứa để ngươi có đủ tiền lộ phí trở về nhà của ngươi hay không?"
Một kích trúng tim đen!
Triệu Hà Nguyệt biết sau khi mình làm ra những chuyện kia, dù Giang Thiếu Quan đã vào đại lao thì việc bắt nàng cũng chỉ chuyện sớm muộn mà thôi.
Cho nên, nàng phải trốn cách Kinh thành càng xa càng tốt.
Nghèo nhà giàu đường, lần này nàng đi không hề có ý định trở về. Nhưng nếu như muốn về nhà của nàng ta thì chỉ bán một đứa sẽ còn thiếu rất nhiều.
Hai đứa đều có vẻ ngoài ổn, cho dù bán cho người môi giới cũng sẽ không phải chịu khổ cực... Phụ mẫu của bọn chúng vô dụng, chỉ có thể trách bọn chúng không đầu thai không đúng chỗ chứ không thể trách ai được!
Thấy nàng sửng sốt chuẩn bị tìm lời để giải thích, Giang Thiếu Quan biết mình đã đoán trúng rồi. Lúc này hắn đã không còn suy nghĩ muốn bảo vệ nàng ta nữa, lại nghĩ đến chuyện mình rơi vào tình trạng này cũng là bởi vì nàng ta... Hắn cúi đầu thật sâu: "Đại nhân, ta làm hết thảy những việc này đều là do bị nữ nhân này mê hoặc, nàng ta nói với ta là muốn sống cùng ta một cách quang minh chính đại, cho nên ta mới làm ra nhiều chuyện độc ác như vậy. Mấy vị đại phu kia cũng là nàng ta tìm tới!"
"Ngươi nói bậy." Triệu Hà Nguyệt điên rồi, lập tức nhào tới bịp mồm của hắn lại.
Giang Thiếu Quan dù ở đại lao đã lâu làm người gầy đi rất nhiều, nhưng vẫn là một nam nhân. Triệu Hà Nguyệt làm sao có thể là đối thủ của hắn?
Giang Thiếu Quan bây giờ hận nàng ta tận xương, chỉ cần một bàn tay cũng đủ để hất văng nàng ta đi.
Triệu Hà Nguyệt té ngã sõng soài trên đất, nha sai lập tức tiến lên kéo người dậy.
Đại nhân giận dữ mắng mỏ: "Không được làm loạn!"
Hai người lại về vị trí của mình rồi quỳ xuống, Triệu Hà Nguyệt khóc lóc giải thích: "Đại nhân, ngài phải tra cho rõ, mặc dù việc ta muốn ở cùng hắn là thật, nhưng ta cũng rõ ràng thân phận của mình, biết đó là chuyện không thể nào. Là hắn chủ động làm những chuyện này..."
Sắc mặt Đại nhân nghiêm nghị, cứng rắn nói: "Vậy ngươi có biết chuyện hắn giả chết hay không?"
Triệu Hà Nguyệt: "... Biết."
Vậy là đủ rồi.
Mặc kệ chuyện này là ai quyết định, tóm lại thì cũng là ý xấu. Người biết chuyện không những không cáo tri cho khổ chủ mà còn bao che. Hai người cùng tội!
Giang Thiếu Quan dùng lập mưu hãm hại nhạc phụ và cả nhà nhạc phụ, việc làm vô cùng tàn nhân đã vi phạm với đạo hiếu, trung nghĩa, đại nhân phán quyết hắn bị xử trảm ngay lập tức!
Triệu Hà Nguyệt biết chuyện không báo, còn đưa ra không ít quyết định cũng bị xử trảm.
Giang mẫu ở trong đám người nghe thấy phán quyết dành cho nhi tử thì trong đầu kêu ầm lên một tiếng, mắt tối sầm, té ngã xuống đất, hôn mê bất tỉnh.
Bên cạnh có người đỡ được nhưng Giang mẫu không hề có động tĩnh gì. Có đại phu tiến lên bắt mạch lắc đầu nói: "Trúng gió rồi, phó thác cho trời đi!"
*
Trời cuối thu khí sảng, ánh nắng gay gắt làm những người ở ngoài đều có hơi choáng váng.
Buổi trưa bình thường, Thái Thị Khẩu luôn rất vắng người, nhưng hôm nay lại có rất nhiều người đến, mà hầu hết đều là đến hóng chuyện.
Tần Thu Uyển cũng là một trong số đó, nàng còn đứng đầu tiên, bên cạnh là Lâu Minh Viễn cầm một cái dù giấy che cho nàng: "Nàng cứ phơi mình như thế cẩn thận cảm nắng đó. Chúng ta đi ra một chút nhìn đi!"
Tần Thu Uyển cười lắc đầu.
Lâu Minh Viễn cũng không ép nàng, thấy nàng không đồng ý thì lấy từ bên hông ra một cái quạt xếp quạt cho nàng.
Buổi trưa vào lúc canh ba, đôi uyên ương Giang Thiếu Quan và Triệu Hà Nguyệt bị kéo xuống từ xe chở tù nhân.
Đại nhân lại một lần nữa đọc tội trạng của hai người.
Hai người làm ra rất nhiều chuyện ác, tội trạng tràng giang đại hải. Đại nhân đọc chừng nửa khắc đồng hồ, mà trong lúc đó, Giang Thiếu Quan vẫn luôn nhìn chằm chằm Tần Thu Uyển trong đám người, trong ánh mắt là sự cầu khẩn, còn có...nỗi hối hận.
Lúc sắp hành hình, miếng vải trong miệng Giang Thiếu Quan văng ra, hắn kêu lên: "Hải Dao, nàng mau cứu ta. Ta hối hận rồi, ta không nên qua lại với tiện phụ Triệu Hà Nguyệt này, không nên phản bội nàng, không nên tính toán..."
Lời nói còn chưa dứt, máu đã văng tung tóe.
Tần Thu Uyển không chớp mắt lấy một cái, khi thấy hai đao phủ thu đao, nàng mới chậm rãi thở ra một hơi, nghiêng đầu nhìn về phía nam nhân bên cạnh, cười yểm như hoa: "Chúng ta đi thôi!"
Hai người cùng nhau đi xa, nam tuấn nữ tiếu, một lần dắt tay chính là cả một đời.
Hôm đó, Giang mẫu ở công đường bị đả kích nên đã té xỉu, sau khi tỉnh lại thì mũi lệch mắt lác. Hôm sau nghe thấy tin nhi tử bị chém đầu thì lại một lần nữa rơi vào hôn mê bất tỉnh.
Lần sau tỉnh lại thì bệnh đã rất nặng rồi, nên chỉ hai tháng là ra đi.
Sau khi Giang Thiếu Dương biết nương bệnh nặng thì trong lòng nóng ruột vô cùng, nhưng khi hắn biết nguyên do nương bệnh nặng thì cũng không có ý định tới Kinh thành đón bà ta nữa. Chỉ bảo Hồ thị truyền tin cho bà đỡ chăm sóc Giang mẫu giúp bà ta nhập thổ vi an rồi chấm dứt việc này.
*
Nữ nhi Đinh gia lại kén rể, hôn sự vô cùng náo nhiệt.
Ban đầu còn có người hoài nghi Lâu Minh Viễn sẽ là Giang Thiếu Quan kế tiếp, nhưng rất nhiều năm qua đi hai người vẫn ân ái như lúc ban đầu. Dần dần, tất cả mọi người đều quen thuộc việc ở trong thành có một đôi phu thê vẫn luôn ân ái như vậy.
Sau sự việc Đinh Hải Dao hòa ly tìm được lương nhân như ý nguyện, những năm tiếp theo, cũng có rất nhiều nữ tử không có được cuộc sống hôn nhân như ý cũng quyết định hòa ly để đi tìm lại lương nhân.
Trong lúc vô hình, Tần Thu Uyển đã giải cứu được thêm rất nhiều nữ tử nữa.