Cuộc Sống Của Nguyên Phối Pháo Hôi (Dịch Full)

Chương 172 - Chương 174

Chương 174
Đinh Hải Dao chắc có lẽ là oan hồn danh giá nhất mà Tần Thu Uyển từng thấy, nàng ta mặc toàn thân y phục lộng lẫy, lúc này đang hơi giật mình: "Hoá ra hắn lén lút lập nhiều âm mưu như vậy, ngay cả lần đầu hai bọn ta quen biết cũng là do hắn cố ý dựng lên. Vậy mà ta còn tưởng rằng hai bọn ta vừa gặp đã yêu. Hiện tại xem ra, tất cả chỉ tựa như chuyện tiếu lâm."

Nàng phúc thân thi lễ: "Dù như thế nào cũng đa tạ ngươi đã cứu phụ thân ta và Viễn Bằng, giúp cho bọn họ bình an sống nốt quãng đời còn lại."

Nàng hóa thành một làn khói xanh rồi tiêu tán, bình sứ trắng trên bàn lại đầy thêm một chút.

* Tần Thu Uyển lại mở mắt ra, lúc này trong lồng ngực toàn là nỗi tức giận, nàng hít một hơi thật sâu rồi uống chén trà lạnh nhưng vẫn chẳng tốt hơn chút nào.

Nha hoàn đẩy cửa vào thay đổi trà nóng cho nàng rồi khuyên: "Phu nhân, người đừng nóng giận nữa, công tử ngưỡng mộ người, ngài ấy nhất định sẽ nghe theo lời người nói. Hôm nay cũng do không từ chối được mới đi ra ngoài, có lẽ. . . Công tử rất nhanh sẽ trở về thôi. . ."

Tần Thu Uyển không tức giận, đang muốn tìm một cơ hội để tiếp thu ký ức thì thấy lại có người tới.

Người tới lần này là một phụ nhân chừng bốn mươi tuổi, mặc bộ váy áo đỏ chót hoa lệ, lúc này khắp khuôn mặt toàn là tức giận: "Đến cả nam nhân nhà mình cũng không quản lý được. Ta còn cần ngươi làm gì?"

Tần Thu Uyển: ". . ."

Người trước mặt hẳn là trưởng bối của nguyên thân, nàng không có ký ức nên không thể tùy ý nói chuyện được, chỉ đứng lên.

Phụ nhân rất không vui: "Lúc trước Hồng Thái để ý đến ngươi như vậy, ngươi không nhân cơ hội đó mà quản thúc nó, ngược lại còn làm cho nó càng trở nên vô pháp vô thiên hơn, còn hơn cả lúc trước khi thành thân. Ta còn tưởng nó cảm mến ngươi, dù ngươi chỉ là một nữ tử của tiểu thương hộ thì chắc chắn sẽ có chỗ hơn người. Không ngờ cũng chỉ có như thế, sớm biết có ngày hôm nay lúc trước ta không nên đồng ý cho ngươi qua cửa. . ."

Phụ nhân nói một tràng như súng bắn liên thanh.

Tần Thu Uyển đang cảm thấy mình không nói tiếng nào thì có thể không tốt lắm, nhưng nghe thấy mấy chữ "nữ tử tiểu thương hộ" trong miệng của phụ nhân kia thì càng ngậm miệng không muốn nói.

Phụ nhân nói cả buổi mà không được đáp lại, bàn tay vỗ mạnh lên bàn, giận dữ mắng mỏ: "Nói chuyện đi, ngươi câm à?"

Tần Thu Uyển đành nói: "Người đừng nóng giận."

Phụ nhân chỉ cảm thấy hành động thị uy của mình không có tác dụng, càng nổi giận đùng đùng: "Đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, nếu như ngươi không quản lý Hồng Thái cho tốt thì ta sẽ nạp hai mỹ thiếp vào cửa, đến lúc đó ngươi cũng đừng đến trước mặt ta mà khóc lóc."

Chờ phụ nhân đi rồi, nha hoàn vừa mới khuyên bảo nguyên thân mới rụt rè tiến lên: "Phu nhân, người vẫn ổn chứ?"

Tần Thu Uyển nhìn bàn đá xanh phía dưới, bày ra bộ dáng thất hồn lạc phách: "Ta muốn ở một mình."

Nha hoàn muốn nói lại thôi, đành phải lui xuống.

Nguyên thân Khổng Linh Lung xuất thân ở Cung Thành phồn hoa nhất chỉ sau kinh thành Nam Quốc.

Khổng gia là một tiểu thương hộ ở ngọai thành, chỉ là một hạt bụi nhỏ không đáng chú ý trong Cung Thành. Trước nàng còn có hai vị ca ca, lúc nàng sinh ra trắng trẻo hồng hào nên được song thân rất thương yêu. Khổng phụ đặt tên nàng là Linh Lung là vì hi vọng nàng có một trái tim sáng ngời, về sau có thể tìm được một phu quân lưỡng tình tương duyệt sống mỹ mãn cả đời.

Lúc Khổng Linh Lung trước mười lăm tuổi, được song thân yêu thương, ca ca sủng ái, ngoại trừ không được mặc nhiều y phục xa hoa thì cuộc sống của nàng có thể được coi là thư thái.

Cô nương mười lăm tuổi là đến tuổi nghị hôn, Khổng Linh Lung có vẻ ngoài ổn nên có không ít phú thương muốn nạp nàng làm thiếp nhưng đều bị song thân cự tuyệt.

Chính nàng cũng không có suy nghĩ muốn làm thiếp, chỉ muốn tìm một người thuộc tiểu thương hộ môn đăng hộ đối để thành thân, sinh hai đứa bé, giữa phu thê thỉnh thoảng có cãi nhau qua lại cũng không sao, miễn là bình an cả đời là được.

Nhưng thiên ý trêu người, một ngày nọ, nàng vào trong nội thành xem hội đèn lồng. Trên đường nhiều người, nàng không chú ý dưới chân nên bị đẩy qua đẩy lại, lảo đảo vài bước thì té sấp về phía trước rồi liền nhào vào trong lòng của một nam tử trẻ tuổi.

Cú bổ nhào này cũng đã mở ra một mối nghiệt duyên.

Khổng Linh Lung vừa hay bổ nhào vào trong lòng của Chương Hồng Thái, lúc đó, trong ánh sáng lờ mờ phát ra từ đèn đuốc, mặt mũi nữ tử tràn đầy kinh hoảng ngẩng đầu đối mặt với một nam tử tuấn tú cũng đang mở to mắt kinh ngạc.

Vốn đây chỉ là một khúc nhạc dạo ngắn, Khổng Linh Lung cũng không động tâm. Bởi vì nhà nàng có buôn bán nên nàng cũng có chút hiểu biết đối với những chất vải may y phục và các loại đồ trang sức.

Đồ vật mà nam tử này mặc trên người rõ ràng có giá trị không nhỏ, nên nàng biết hai người bọn họ sẽ không thể đến được với nhau đâu. Nhưng mà hai ngày sau Chương gia lại đến tận cửa cầu thân.

Chương gia ở trong thành cũng coi như là phú thương nhị lưu, đừng thấy chỉ là Nhị lưu mà khinh thường, bởi vì như vậy cũng đã vô cùng ghê gớm rồi. Muốn so độ lợi hại với Chương gia cũng chỉ có những hào phú truyền thừa trăm năm, thậm chí còn cả hoàng thương mới đủ trình.

Được dòng dõi cao quý như vậy cầu thân, song thân Khổng gia nơm nớp lo sợ. Sau khi thương lượng xong còn cự tuyệt để thử xem thế nào.

Sau đó, Chương Hồng Thái còn tự thân đến cửa để biểu lộ cõi lòng.

Song thân Khổng gia thấy thái độ của hắn thành khẩn, nhưng sau khi nghe ngóng qua thì mới phát hiện Chương Hồng Thái chẳng qua chỉ là một tên thiếu gia ăn chơi trác táng nên cũng đã định từ chối mối hôn sự này. Nhưng Chương Hồng Thái ngày nào cũng tới, cũng không tiếp tục đi đến những nơi kia, trông cứ như là đã cải tà quy chánh rồi vậy.

Lại còn có Chương phu nhân tự mình đến nhà, phu thê Khổng gia lúc này mới đáp ứng việc hôn sự.

Lúc trước khi chưa gả, Chương Hồng Thái cứ ba ngày là có hai ngày tới cửa, mỗi lần đều sẽ tốn tâm tư chuẩn bị một chút lễ vật nhỏ, những lễ vật này đều rất quý giá. Bất luận là thái độ hay là đồ vật mà hắn tặng thì cũng nhìn ra được thành ý của hắn.

Mấy tiểu tỷ muội không ngừng hâm mộ. Khổng Linh Lung cũng cho rằng chuyện tình của mình và phu quân chính là chuyện tình yêu thần tiên chỉ có trong truyền thuyết.

Nhưng sau hai ngày thành thân nàng mới ngấm ngầm phát hiện, Chương Hồng Thái cầu hôn nàng, dù thái độ rất thành khẩn nhưng lại không phải là vừa gặp đã yêu như hắn nói. Mà là. . . Lợi dụng nàng!

Chương Hồng Thái là con út trong nhà, ở trên còn có hai người ca ca nên chuyện trong nhà không cần hắn quan tâm, từ lâu hắn đã rơi vào con đường ăn chơi trác táng.

Trong thành này, những nơi như sòng bài hay Hoa Lâu, không chỗ nào mà hắn không dám đi, ngày nào cũng đi theo mấy tên hồ bằng cẩu hữu để làm chuyện bừa bãi bên ngoài. Chương phu nhân đồng ý cho nhi tử lấy một nữ tử không hề xứng với nhà mình cũng là bởi vì lúc nhi tử gặp được Khổng Linh Lung thì đã có một khoảng thời gian rất là nhu thuận.

Chương phu nhân muốn cho nhi tử đạt được ước muốn, sau đó sẽ để Khổng Linh Lung quản thúc hắn.

Đáng tiếc, sau khi kết hôn Chương Hồng Thái càng quá trớn.

Khổng Linh Lung không quản được mấy chuyện bên ngoài của Chương Hồng Thái, bà bà ghét bỏ nàng vô dụng, làm cuộc sống của nàng giống như là thuốc đắng ngâm khổ vậy.

Chương gia thế lớn nên nàng càng không dám nói những chuyện này cho song thân, từ trước đến nay đều chỉ tốt khoe xấu che, tất cả khổ sở đều tự mình nuốt xuống.

Nhưng lão thiên gia lại cứ luôn trêu ngươi người khác, sau hai tháng thành thân Chương Hồng Thái liền gặp được người trong lòng chân chính của mình.

Hắn cũng thật sự vì nữ tử kia mà hồi tâm, lúc này, hắn lại ghét bỏ vị thê tử hắn làm bộ làm tịch để lấy được kia. . . Bởi vậy, mới có bi kịch của Khổng Linh Lung sau này.

Hiện tại hai người đã thành thân được nửa tháng, Chương phu nhân cũng có thể thấy rõ, những gì nhi tử làm trước đó đều chỉ là giả vờ, thê tử mà hắn lấy về cũng không quản được hắn. Cho nên, càng thêm khó chịu đối với Khổng Linh Lung.

Bỗng nhiên lại có âm thanh đẩy cửa truyền vào, cùng lúc đó, bên ngoài vang lên tiếng kêu hốt hoảng của nha hoàn: "Công tử, thân thể cô nương nhà ta khó chịu. . ."

Tần Thu Uyển mở mắt ra, liền thấy Chương Hồng Thái khắp người toàn là men say đi vào, lúc sắp đi đến trước mặt Tần Thu Uyển thì liền há miệng nôn ra.

Tần Thu Uyển nhanh chóng đứng dậy, lưu loát tránh ra khỏi chỗ cũ mới không bị hắn nôn đầy người.

Chương Hồng Thái mắt say, lờ đờ mông lung, chỉ vào nàng nói: "Ngươi tránh cái gì?"

Đại khái là uống quá say nên không tiếp tục trách nàng nữa mà đưa tay ra: "Dìu ta lên giường ngồi một lát. . . Bảo người chuẩn bị nước nóng cho ta, ta phải đi rửa mặt."

Tần Thu Uyển không tiến lên, cất giọng sai: "Người đâu."

Ngoại trừ tiểu nha đầu mới an ủi nàng ra thì còn có hai nha hoàn dung mạo trắng trẻo chạy vội vào, cả hai đều không để ý mấy thứ uế vật trên đất mà tranh nhau đỡ Chương Hồng Thái đã uống say.

Ngược lại, tiểu nha đầu kia mắt thấy mình không chen lên được, lo âu nhìn thoáng qua Tần Thu Uyển rồi đi ra ngoài cầm đồ vào để quét dọn.

"Chuẩn bị nước nóng cho hắn."

Tần Thu Uyển vứt xuống một câu rồi tự mình đi ra ngoài, vẫn không quên dặn dò: "Sơn Trà, đến thư phòng trải giường chiếu cho ta."

Người uống say trên thân toàn mùi rượu hôi chết đi được, Tần Thu Uyển còn lâu mới ở cùng phòng với hắn.

Sơn Trà đang dọn đống uế vật trên đất, nghe vậy thì lập tức nhận lệnh, thấy chủ tử đã đi xa đành phải vứt công việc trong tay xuống rồi đuổi theo.

Thư phòng trong viện của Chương Hồng Thái cũng không được nhòm ngó mấy, nhưng mà bởi vì Chương gia không thiếu người hầu nên cũng được quét dọn khá sạch sẽ.

Sơn Trà trải giường xong thì lại ra bên ngoài bưng nước nóng giúp Tần Thu Uyển rửa mặt. Trong lúc đó có hỏi: "Phu nhân, người không đi qua đó nhìn một chút sao?"

Tần Thu Uyển nhận lấy khăn để lau tay, giơ tay cởi áo ngoài xuống, nằm lên giường: "Người uống say rượu thì ngủ như chết, có gì đáng xem?"

Sơn Trà kinh ngạc: "Phu nhân, người. . . người tức giận rồi sao?"

Tần Thu Uyển cầm chăn mền đắp lên người: "Lúc đi ra nhớ đống kỹ cửa, không có gì đừng quấy rầy ta."

Hai nha hoàn kia thấy Sơn Trà đi mất liền đi ra bên ngoài tìm bà đỡ đi vào quét dọn, cùng một chỗ hầu hạ Chương Hồng Thái rửa mặt.

Đáng tiếc hắn uống quá say nên không để ý có ai bên cạnh.

Các nha hoàn đặt hắn nằm lên giường xong thì có một người ở lại ngủ ở bên giường hầu hạ.

Khổng Linh Lung gần đây không được ngủ ngon, thân thể rất là mệt mỏi, Tần Thu Uyển thì không phải chịu áp lực lớn như vậy, một đêm không mộng. Lúc mở mắt ra thì bên ngoài trời đã sáng rõ, ánh nắng xuyên thấu qua giấy dán cửa sổ chiếu vào trong phòng làm căn phòng sáng trưng.

Đây là thư phòng nên có cửa sổ lớn hơn so với những phòng khác của nhà bọn họ một chút. Tần Thu Uyển không ngủ được, đứng dậy rửa mặt rồi tản bộ trong viện.

Chưa đi hết một vòng thì Chương phu nhân đã đến. Giữa lông mày tràn đầy vẻ bất mãn: "Tối hôm qua Hồng Thái trở về khi nào?"

"Rất sớm." Tần Thu Uyển thuận miệng ứng phó: "Nhưng mà uống say quá, không nhận ra ai hết rồi còn đuổi con đến thư phòng ngủ."

Sơn Trà: ". . ."

Nàng bỗng nhiên ngẩng đầu, nhận ra động tác của mình quá lớn, lại vội vàng cúi đầu xuống.

Chương phu nhân không chú ý tới nàng, nghe nhi tức nói như vậy thì tức giận hỏi: "Nó bảo ngươi đi thì ngươi liền đi?"

"Chẳng lẽ không?" Tần Thu Uyển hỏi ngược lại: "Nương, trước đó chàng ta uống rượu say còn động thủ với con. Đúng vậy, bọn con là phu thê, con hẳn phải chăm sóc chàng. Nhưng con là Tam phu nhân của Chương gia, nếu trên thân mà có tổn thương thì thực rất khó nói với người khác!"

Chương phu nhân bỗng nhiên nhận ra hôm nay nhi tức có gì đó không đúng, trước kia nàng ta không biết lấy cớ nhiều như vậy, sẽ chỉ nhận sai mà thôi. Hôm nay mặt trời mọc ở đằng tây sao?

Ai cho nàng ta lá gan giảo biện?

Sắc mặt bà ta nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn, đang định mắng mỏ thì đã thấy cửa chính phòng mở ra, nha hoàn đỡ Chương Hồng Thái sắc mặt tiều tụy đi ra.

Nhìn thấy nhi tử như vậy, Chương phu nhân cũng không có tâm tư chất vấn nhi tức nữa, bước nhanh tiến lên đón, cả giận nói: "Hồng Thái, tối hôm qua con lại uống say sao?"

Chương Hồng Thái vuốt vuốt mi tâm: "Nương, mấy bằng hữu cứ nói là không say không về, nếu con không uống thì chẳng phải sẽ làm người ta mất hứng sao? Cứ thế mãi thì ai còn dám kết giao cùng con nữa?"

Chương phu nhân giận nhưng không có chỗ nào để phát tiết: "Mấy tên hồ bằng cẩu hữu của con không kết giao cũng được."

Chương Hồng Thái hơi giận: "Nương, trong đó có cả Bạch Ngũ và Trương Tam, người đừng nói dễ dàng như vậy."

Hai vị công tử trong miệng hắn cũng là hai vị công tử con nhà hào phú rất được trọng dụng trong thành.

Nhưng Chương phu nhân nghe thấy, lại cảm thấy nhi tử đang dùng hai người này để đe dọa bà ta, lúc này càng thêm tức giận: "Hồng Thái!"

Hai mẫu tử mặt đối mặt với nhau, một bước cũng không nhường.

Lúc này cần một người đứng ra hòa giải. Trước kia đều là Khổng Linh Lung làm nhưng hôm nay, Tần Thu Uyển để tay ở bên môi, nhẹ nhàng ngáp một cái: "Sơn Trà, ta đói rồi, có đồ ăn sáng chưa?"

Chương phu nhân: ". . ."

 
Bình Luận (0)
Comment