Chương 175
Hai mẫu tử cãi nhau như vậy, thân là thê tử, chẳng lẽ không nên đứng ra khuyên bảo sao?
Sao nàng ta còn có tâm tư ăn uống chứ?
Chương Hồng Thái cũng có suy nghĩ không khác lắm, trừng mắt nhìn thê tử.
Sơn Trà đành phải nói: "Nô tỳ đi xem thử."
Tần Thu Uyển cũng biết nha hoàn sẽ khó xử như nào, nàng ta đi đến đó, cho dù có thấy đồ ăn sáng đã được chuẩn bị xong thì cũng phải chờ sau khi Chương phu nhân rời đi mới dám mang lên.
Tần Thu Uyển không muốn lo chuyện bao đồng, quan trọng người ta còn là mẫu tử, cãi nhau cũng là lời nói ngoài miệng thôi, đâu có để trong lòng.
Nàng là một tức phụ không được coi trọng thì xen vào làm gì?
Trên đời này, những người dám can ngăn đều phải là người trong ngoài không làm gì sai. Liền nói ngay: "Ta đi xuống phòng bếp với ngươi."
Sau đó, nàng liền đi.
Đi rồi!
Nhìn bóng lưng của nàng, Chương Hồng Thái cảm thấy vô cùng quái dị.
Chương phu nhân tức giận đến mức ngực phập phồng: "Quả không hổ là nữ tử xuất sinh từ tiểu môn tiểu hộ, cả ngày chỉ biết ăn thôi!"
Tần Thu Uyển còn chưa đi xa nghe thấy như thế thì khẽ cười quay đầu lại đáp: "Nương, con người từ lúc mới sinh ra đã biết há miệng bú sữa nương, nếu con không biết ăn thì chẳng phải còn không bằng đứa trẻ mới sinh sao? Nếu con ngu xuẩn như vậy thật thì người không chỉ phải quan tâm nhi tử người mà còn phải quan tâm cả nhi tức là con nữa đấy. . ."
Chương phu nhân: ". . ."
Ý của câu nói cứ như việc nàng chỉ biết ăn, còn giúp cho bà ta bớt đi nhiều chuyện không bằng.
Lời còn chưa dứt, Tần Thu Uyển đã rời khỏi.
Bên trong phòng bếp nhỏ hôm nay có rất nhiều món ăn sáng hoa mỹ. Chỉ cần Chương Hồng Thái về nhà là kiểu gì cũng sẽ có hơn mười loại.
Tần Thu Uyển ngồi ngay trên bàn đá bên ngoài phòng bếp, nơi này có một cây đại thụ, dưới cây râm mát, nàng ăn mỗi thứ một chút là đã thấy đủ no rồi.
Khi nàng trở lại trong vườn, hai mẫu tử đã vào phòng.
Lúc này Chương phu nhân đang tận tình khuyên bảo nhi tử: "Nhi tử, thức ăn bên ngoài làm sao sạch sẽ bằng được trong nhà, những thức rượu kia đắt thì đắt đấy, nhưng bên trong đó toàn là nước thôi. Nếu con thích thì bảo trù nương chuẩn bị chút thức ăn cho con, tìm hai ca ca của con uống rượu cùng con, ta cũng sẽ không nói gì con đâu. . . Con nói xem, con ở bên ngoài, không nói đến những món ăn kia không có cái nào là sạch sẽ, mà chỉ riêng việc con uống nhiều rượu như vậy cũng đã rất không tốt cho thân thể rồi. Hơn nữa, trên thế giới này có rất nhiều người xấu, biết người biết mặt không biết lòng, không chừng ngày nào đó con sẽ bị người ta tính kế, lỡ như có người để mắt tới con. . . Muốn lừa bắt con đi rồi đòi Chương gia ta bạc để chuộc lại. . . Ta không sợ mất bạc, nhưng ta sợ con bị thương!"
Bà ta khuyên đến nỗi miệng đắng lưỡi khô, tấm lòng yêu thương nhi tử đều lộ rõ ở trên mặt.
Mặt Chương Hồng Thái tràn đầy vẻ xem thường, nói với giọng điệu bâng quơ: "Con đi đến đại tửu lâu, bên cạnh còn mang theo người nên sẽ không xảy ra những chuyện kia như người nói đâu. Hơn nữa, nhi tử của người cũng không phải đồ ngốc, sao có thể bị người ta hãm hại được?"
Tần Thu Uyển vào lúc này đang đứng ở cửa ra vào, Chương Hồng Thái không muốn nói chuyện với nương nữa, ánh mắt thay đổi, đứng lên nói: "Linh Lung, hôm qua Quý Nhân Phường mới nhập một đống chất liệu mới, chúng ta đi xem thử xem nàng có thích hay không?" Lại quay đầu dỗ dành nương: "Nương, nhi tử sẽ đi cùng nàng một chuyến, khi nào quay lại sẽ mang cho người lễ vật, bảo đảm khiến người hài lòng."
Nói xong thì đã chạy vội ra cửa, nắm tay Tần Thu Uyển đi cùng.
Tần Thu Uyển đứng tại chỗ bất động.
Chương Hồng Thái đi về phía trước nhưng không kéo được, còn làm cho cổ tay hắn vì kéo mà đau đớn, hắn nhíu mày quay đầu lại: "Nàng nhanh lên, chúng ta đi sớm về sớm. Nương vẫn đang chờ ta tặng cho lễ vật để nguôi giận đó."
Còn nhấn mạnh hai chữ "Nguôi giận”.
Tần Thu Uyển đã hiểu được ý tứ của hắn, Chương phu nhân lúc này đang tức giận, hắn không thích nghe nữa nên muốn tìm biện pháp khác để nương nguôi giận.
Kỳ thật, việc này cũng có chút ích lợi cho Khổng Linh Lung.
Bởi vì từ trước tới nay, Chương phu nhân cứ nhắc tới nhi tử là sẽ quở trách nhi tức.
Tần Thu Uyển đưa tay ra đỡ đầu: "Đầu ta choáng lắm, không đi được đâu. Phu quân, nếu chàng thấy hợp với ta thì cũng giúp ta mang về một cái."
Nói xong, lướt nhẹ qua tay của hắn, dựa vào người Sơn Trà đi về thư phòng, cũng không quên chào hỏi Chương phu nhân: "Nương, thân thể con khó chịu, đợi con nghỉ ngơi tốt xong sẽ thỉnh tội với người."
Chương Hồng Thái: ". . ." Giả bệnh ư?
Nhi tử không nghe lời, nhi tức còn muốn trốn tránh, Chương phu nhân càng thêm tức giận.
Nhưng mà bà ta không nỡ đổ hết tức giận lên đầu nhi tử, bèn chia hơn phân nửa sang cho nhi tức: "Linh Lung, thân thể ngươi đã yếu thành ra như vậy thì sao có thể chăm sóc tốt cho Hồng Thái? Ngươi quên những lời ta nói với ngươi hôm qua rồi sao?"
Để mà nói về lời nói hôm qua có chỗ nào quan trọng thì có lẽ chính là chuyện bà ta muốn nạp thiếp cho nhi tử.
Nói thẳng ra thì chức Tam phu nhân của Tần Thu Uyển cũng sắp mất rồi, thiếp thất kia vào cửa thì vừa có thể khiến vị trong lòng của Chương Hồng Thái khó chịu.
Vừa có thể khiến Chương Hồng Thái khó chịu!
Tần Thu Uyển không quan tâm, cũng không quay đầu lại mà tiến vào thư phòng, sau đó dặn Sơn Trà đóng cửa lại.
Chương phu nhân tức giận vô cùng, uống liền hai chén trà lạnh mới miễn cưỡng dập tắt lửa giận trong lòng, lúc đứng dậy đã là giờ Tý, bà ta liền sai bảo hạ nhân: "Đi mời Lục phu nhân qua phủ, ta có chuyện quan trọng cần thương lượng."
Giọng nói không lớn không nhỏ, Tần Thu Uyển ở trong phòng vừa vặn nghe rõ mồn một.
Lục phủ là một phú thương Tam Lưu, đã sớm muốn đưa nữ nhi vào Chương gia từ lâu rồi, chỉ là Chương phu nhân vẫn chưa chấp nhận mà thôi.
Chương phu nhân rõ ràng muốn nói cho nhi tức, nếu không nghe lời thì bà ta sẽ nạp thiếp.
Nhưng có nạp cũng chẳng dọa được nàng!
Tần Thu Uyển lại ngủ nửa ngày, buổi chiều, nàng tản bộ, phát hiện lại có người tới.
Lần này người tới là hai tẩu tẩu của Khổng Linh Lung, đại tẩu Tề thị có nương gia hiển hách, là phú thương hạng nhất trong thành, thân thích trong nhà thậm chí còn có quan viên trong triều, được toàn gia kính trọng, vị trí tông phụ ngồi rất vững.
Bên cạnh là Dương thị, coi như là môn đăng hộ đối với Chương gia. So sánh với các nàng thì thân phận của Khổng Linh Lung thật sự không đáng chú ý.
Tần Thu Uyển tiến lên, mỉm cười đưa tay ra cầm lấy tay của hai người: "Tẩu tẩu nghe nói muội bệnh nên đặc biệt ghé thăm sao?"
Trên đời này có rất ít người không quan tâm đến thân phận mà bình đẳng tương giao với người thấp kém hơn mình, rất rõ ràng, hai tẩu tẩu của Khổng Linh Lung không thuộc số ít đó.
Hai người bọn họ vốn tới đây là để chế nhạo Khổng Linh Lung nhưng nghe nàng nói như thế thì đều cảm thấy bị nghẹn họng.
Tề thị từ trước đến nay đều ra vẻ độ lượng đoan trang nên muốn nói lời khó nghe cũng sẽ không nói quá rõ ràng.
Dương thị thì không khách khí được như thế: "Nghe nói hôm nay sớm tinh mơ nương đã đến viện tử các muội một chuyến, nhưng lúc đi ra thì bị tức đến mức đồ ăn sáng cũng không nuốt trôi. Tam đệ muội, không phải ta có ý trách muội, nhưng chúng ta là nhi tức thì phải biết hiếu thuận. Nghe nói đêm qua tam đệ lại uống say rồi mới trở về, có phải nương vì chuyện đó mà tức giận hay không?"
Tề thị nói tiếp: "Thê tử phải xưng hiền thục, biết chăm lo gia đình, làm cho phu quân an tâm. Mẫu tử bọn họ cãi nhau, chúng ta không thể làm ngơ được. Tam đệ muội, hôm nay muội thật sự làm ta không thể tưởng tượng nổi, đã không khuyên thì thôi, còn đi về phòng ngủ. Muội đừng tưởng rằng được làm Chương tam phu nhân thì có thể gối cao không lo. Trên thực tế, thân phận càng cao thì trách nhiệm càng nặng, việc chúng ta cần làm sẽ càng nhiều hơn. Muội được hưởng thụ cuộc sống sung sướng thì nên làm tốt những việc thuộc bổn phận của mình. Nếu không sẽ sớm tiêu hao phúc khí này đó."
Hai người vừa đến liền răn dạy, đây cũng không phải lần đầu tiên, có thể thấy được trước kia Khổng Linh Lung đã phải sống như thế nào.
Ai cũng có thể nói nàng cái này cái kia, mà nàng thì không thể phản bác. . . Gặp chuyện mà không giải quyết được, chắc còn có thể bị ép đến điên mất.
"Ta bị bệnh." Sắc mặt Tần Thu Uyển lạnh nhạt, đưa tay ra vuốt trán, bày ra bộ dáng khó chịu: "Tối hôm qua ta còn nằm thấy mình không sống đươc bao lâu nữa, sau khi tỉnh lại, ta đã suy nghĩ rất nhiều. Con người dù có giàu có thì cũng chỉ ăn một ngày ba bữa, ngủ trên một cái giường một tấc vuông, làm gì mà phải sống mệt mỏi như vậy?" Nàng khoát khoát tay: "Nhân sinh thế sự vô thường, ta muốn trở về thăm phụ mẫu. Thừa dịp bọn họ vẫn còn tại thế thì tận hiếu đầu gối trước, đỡ phải đợi đến một ngày nào đó, tử muốn dưỡng mà hôn không đợi rồi tiếc nuối."
Nàng quay đầu nhìn về phía nha hoàn: "Sơn Trà, sai người chuẩn bị ngựa xe cho ta."
Lại còn dám bỏ đi.
Hai tỷ muội kia nhìn nhau.
Trước khi đi Tần Thu Uyển lại nói: "Các tỷ cũng giống vậy đó, rảnh rỗi thì nên về nhà ngoại thăm hỏi một chút!"
Hai tỷ muội kia: ". . ." Tam đệ muội đang thuyết giáo bọn họ?
Khổng Linh Lung là nhi nữ mà phu thê Khổng gia mãi sau mới có được, nhị ca còn lớn hơn nàng tận chín tuổi, cho nên, hai tẩu tẩu sau khi thành thân còn ở cùng nàng rất nhiều năm, rất thân nhau.
Sau khi trở lại Khổng gia, dù cho nhà cửa không tinh xảo được bằng Chương gia, nhưng khắp nơi đều lộ ra sự ấm áp, ở trong nhà cũng toàn tiếng cười cười nói nói.
Hai huynh đệ với nhau ít nhiều cũng sẽ bởi vì chuyện gia tài mà nghi kị lẫn nhau, nhưng Khổng gia thì khác, nhị ca ở rể một thương hộ sát vách, hai nhà hiểu rõ nhau, sau khi thành thân hắn sẽ thừa kế cửa hiệu sát vách đó, hai huynh đệ đều đã phân nhà.
Mà để có được cục diện như bây giờ thì không thể bỏ qua công lao của hai phu thê Khổng gia.
Tần Thu Uyển là một người hiểu chuyện, muốn ở chung với người khác mà được người ta yêu quý với nàng mà nói là một chuyện rất dễ dàng.
Vì vậy, nàng ở một phát tận ba ngày.
Trong khoảng thời gian này, Chương Hồng Thái chưa từng xuất hiện. Phu thê Khổng gia ban đầu thì còn vui vẻ, nhưng sau lại trở nên lo lắng.
Đây rõ ràng là cãi nhau.
"Con trở về nhà có nói cho Hồng Thái hay không?"
Tần Thu Uyển lắc đầu: "Không ạ. Nhưng mà chàng ta cũng không quan tâm chuyện con có trở về nương gia hay không đâu."
Khổng mẫu rất vui khi có nữ nhi trong nhà, nhưng bọn họ đều không thể chấp nhận chuyện nữ nhi đã thành thân mà lại về nhà ở lâu như vậy. Nói cho cùng thì thành thân là đã có nhà riêng của mình, phải ở luôn bên kia, sao có thể tùy tiện cứ thích là về được?
"Vậy mà con còn dám trở về."
Lúc nói ra lời này, Khổng mẫu cũng không nỡ.
Tần Thu Uyển cười một tiếng: "Nương không cần lo lắng đâu, chúng con thật sự không cãi nhau."
"Con đừng gạt ta, nếu như phu thê các con cãi nhau thì con có thể nói với ta. Nếu như nó sai thì ta nhất định sẽ khiến nó nhận sai với con. Nhưng nếu là con làm không đúng, ta cũng sẽ không nuông chiều. . ."
Đang nói dở thì bên ngoài có nha hoàn tiến vào: "Phu nhân, cô gia đến."
Khổng mẫu vô thức nhìn về phía nữ nhi, quan sát vẻ mặt nàng.
Nụ cười trên mặt Tần Thu Uyển vẫn không thay đổi: "Nương, người không cần hoài nghi đâu, thật sự không có cãi nhau."
Sau khi Chương Hồng Thái vào cửa thì đầu tiên là thi lễ với Khổng mẫu, sau đó nhìn về phía Tần Thu Uyển: "Linh Lung, ta về nhà không tìm thấy nàng, nàng trở về sao lại không nói với ta một tiếng?"
Khổng mẫu: ". . ."
Lời này có nghĩa là mấy ngày nay hắn đều không trở về nhà sao?