Chương 176
Khổng mẫu vô thức nhìn về phía nữ nhi.
Thấy nụ cười nhẹ nhàng trên mặt nữ nhi vẫn không thay đổi, bà sững sờ rồi đột nhiên thấy đau lòng.
Nữ nhi dù đã nghe hắn nói đêm qua không về ngủ mà vẫn không hề bất ngờ, còn không có phản ứng trách móc phu quân. Bởi vậy mới có thể thấy được, quan hệ hai phu thê bọn họ đã lạnh nhạt đến nhường nào.
"Hồng Thái, mấy ngày qua con đi đâu?" Khổng mẫu suy xét một lúc rồi quyết định đi thẳng vào vấn đề.
Sắc mặt Chương Hồng Thái ôn hòa: "Mấy ngày nay có người hẹn con đi ra một điền trang ở ngoại thành chơi, ngày đó con uống quá nhiều rượu nên hôm nay mới về được. Còn chuyện Linh Lung về nhà ngoại, nàng ấy không nói với con."
Tần Thu Uyển khẽ cười: "Ta thật ra đã muốn nói với chàng đấy, nhưng ta lại không thấy người đâu hết."
Chương Hồng Thái nghe thấy thế, cảm nhận được ý oán trách trong lời nói của thê tử, cũng chẳng quan tâm, thuận miệng đáp: "Lần sau nếu ta đi qua đêm không trở về thì sẽ nói cho nàng một tiếng."
Còn có lần sau?
Còn nói sớm?
Nói cách khác, hắn không hề có ý định thay đổi.
Khổng mẫu khẽ nhíu mày: "Hồng Thái, các con là tân hôn phu thê, nên tranh thủ thời gian sinh hài tử mới quan trọng."
Bất luận tình cảm giữa hai người như thế nào thì hiện tại cũng đã thành thân. Nữ nhi còn gả cao, thấy thế nào cũng cần phải có một hài tử thì cuộc sống mới tốt hơn được.
Nụ cười của Chương Hồng Thái không thay đổi: "Nhạc mẫu yên tâm, con nhớ rồi."
Ngữ khí và vẻ mặt đều làm cho có lệ, hắn ta nhìn về phía thê tử: "Linh Lung, chúng ta về nhà đi."
Hắn vươn tay ra.
Tần Thu Uyển nhìn bàn tay trước mặt, cười nói: "Ta và nương đã hẹn buổi chiều đi uống trà. Sau khi ta và chàng thành thân, thời gian ta trở về nhà không nhiều, chàng đi về trước đi. Chơi đủ rồi thì ta sẽ về."
Chương Hồng Thái lại nói mấy câu khuyên nàng về, nhưng thấy nàng quyết tâm không về, hắn khẽ nhíu mày: "Nàng thân là nhi tức, nên sớm tối thỉnh an nương, nàng như vậy. . . thì quá thất lễ rồi."
Nghe hắn nói, Khổng mẫu tuy không nỡ để nữ nhi đi về, nhưng cũng không thể giữ nàng lại, bèn phân phó: "Sơn Trà, đi thu dọn đồ đạc đi."
Rồi nắm tay Tần Thu Uyển, ánh mắt đầy vẻ không nỡ: "Con về trước đi, lần tiếp theo thương lượng xong thì hẵng trở về."
Tần Thu Uyển không muốn khiến Khổng mẫu khó xử, cũng không làm loạn gì mà đứng dậy đi theo Chương Hồng Thái ra ngoài.
Lúc lên xe, nàng tựa vào vách xe nhắm mắt dưỡng thần.
"Vây là sao?" Giọng nói quen thuộc của một nam tử truyền đến: "Ta thấy nàng không muốn đi, còn tưởng nàng ở đó dễ chịu lắm chứ."
Giọng nói có chút mỉa mai.
Tần Thu Uyển mở mắt ra: "Ngươi không nhìn ra là ta không muốn nói chuyện với ngươi sao?"
Sắc mặt Chương Hồng Thái trầm xuống: "Khổng Linh Lung, ta là nam nhân của nàng. Không có ta, nàng lấy đâu ra cuộc sống sung sướng như kia? Ta nhắc nhở nàng một câu, nàng phải cung kính với ta một chút, nếu không. . ."
"Ngươi muốn như nào?" Sắc mặt Tần Thu Uyển dửng dưng như không.
Chương Hồng Thái cười lạnh, nhắc nhở: "Nương rất không hài lòng về nàng!"
"Thế thì làm sao?" Tần Thu Uyển lại nhắm nghiền hai mắt: "Bà ấy giễu cợt hay quở trách ta cũng đâu phải một hai lần, ta không quan tâm. Còn ngươi đó, ngươi cũng không cần làm ra vẻ như quan tâm ta lắm đâu, ba ngày hai ngày không thấy đâu, ta cũng đã quen ở một mình rồi."
Trên đời này, người vô dục vô cầu là khó đối phó nhất.
Chương Hồng Thái vô cùng phẫn nộ, nhưng nhìn thấy dáng vẻ bất cần của nàng cũng chỉ cảm thấy bất lực, không muốn nhiều lời nữa, cũng nhắm nghiền hai mắt.
Bầu không khí trong xe ngựa ngưng trệ, sau nửa canh giờ mới về đến đại môn Chương phủ, vừa mới xuống xe ngựa thì liền nghe thấy giọng nữ không có hảo ý gì truyền đến.
"Ồ, đây không phải là tam đệ muội sao? Biết trở về rồi à?"
Dương thị vẫn luôn thích dùng cái giọng điệu đâm chọc người khác như này.
"Tam đệ muội, ta thấy muội làm thế là không được rồi. Hai ngày này, vì chuyện của muội mà nương đã tức giận mấy trận, ta và đại tẩu phí không ít tâm tư mới khuyên được người. Lần này muội trở về, có khi người lại tức giận nữa đấy, một lát nữa mà nương mắng muội thì muội nhớ phải kiên nhẫn một chút."
Dương thị dám chắc Tần Thu Uyển lần này về sẽ bị mắng một trận.
Tần Thu Uyển xuống xe ngựa, phúc thân nói: "Đa tạ Nhị tẩu nhắc nhở, nếu nương nhìn thấy ta là sẽ tức giận thì ta thân là nhi tức, nên hiếu thuận trưởng bối. Ta không vào nữa là được."
Nàng quay đầu với nói Chương Hồng Thái: "Phu quân, nếu nương muốn gặp ta, chàng cứ nói là thân thể ta khó chịu."
Chương Hồng Thái: ". . . Nàng lại giả bộ bị bệnh."
Tần Thu Uyển kinh ngạc: "Người bình thường có ai không bị gì mà lại nói là mình bị bệnh? Ta làm vậy hoàn toàn là vì suy nghĩ cho nương, nếu chàng muốn làm nương tức giận ảnh hưởng đến thân thể thì cứ việc đưa ta đến gặp người."
Chương Hồng Thái: ". . ." Cái đạo lý gì vậy?
Tần Thu Uyển mặc kệ việc hai bọn họ sẽ phản ứng thế nào khi nghe thấy lời này, quay người trở về viện tử.
Chương phu nhân vẫn luôn ở trong viện chờ Tam nhi tức trở về nhà thỉnh an mình, hơn nữa còn phải dạy nàng lại quy tắc một lần nữa. Muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, không nhà nào có cái quy củ như này cả!
Nghe thấy hạ nhân bẩm báo rằng xe ngựa đang tiến vào cửa phủ, sắc mặt Chương phu nhân liền nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn, chỉ còn chờ người vào cửa là sẽ răn dạy.
Nhưng đã một khắc đồng hồ trôi qua mà không thấy rèm cửa có động tĩnh gì. Bà ta không nhịn được nữa, nghiêng đầu nhìn về phía nha hoàn bên cạnh: "Đi xem thử xem Tam thiếu phu nhân đã đi đến đâu rồi."
Nha hoàn rời đi, sau khi trở về rụt rè nói: "Tam phu nhân đã trở về viện tử rồi. Nói là thân thể khó chịu, sợ lây bệnh cho người."
Chương phu nhân không kiềm nổi cơn giận, vỗ mạnh tay lên bàn: "Lẽ nào lại vậy!" Bà ta đứng dậy đi vòng quanh nhà hai vòng, còn có suy nghĩ sẽ đi đến viện của tam nhi tử để dạy dỗ lại nàng ta.
Nhưng thân là bà bà, bà ta không thể nôn nóng như vậy. Dù sao cũng còn nhiều biện pháp khác, bà ta nghĩ nghĩ: "Mời Lục phu nhân qua đây, ta có lời muốn nói với bà ta."
Lúc Tần Thu Uyển đang ngủ trưa thì liền biết được chuyện trong viện sắp có thêm một thiếp thất nữa.
Sơn Trà rưng rưng nước mắt nói: "Đúng là ức hiếp người quá đáng. Thành thân còn chưa đủ ba tháng, sao phải vội vã như vậy chứ?"
Tần Thu Uyển dựa người vào đầu giường, đời trước, cũng trong khoảng thời gian này, Khổng Linh Lung nhận được tin tức về thiếp thất.
Nàng khi đó đã rất thất vọng với phu quân, cũng không muốn có thiếp thất. Thế nhưng bà bà đã hạ lệnh, nàng không dám phản bác, còn phải vui mừng tỏ vẻ như mình nguyện ý tiếp nhận.
Nhưng sự thật chính là, dù cho Khổng Linh Lung có nguyện ý tiếp nhận hay không thì thiếp thất cũng sẽ vào cửa.
"Cô nương nhà ai?"
"Lục Nhị cô nương." Sơn Trà vội đến mức sắp khóc luôn rồi: "Nô tỳ đã từng nghe nói, Nhị cô nương và công tử chúng ta có tình cũ, từng qua lại vài lần. Mà toàn là Nhị cô nương cố ý tình cờ gặp. . ."
Tần Thu Uyển đưa tay ra chặn lời nàng: "Để người hữu tình thành thân thuộc là thiện duyên, đây là chuyện tốt."
Sơn Trà: ". . ."
Thấy cô nương nhà mình thật sự không hề thương tâm, cũng không hề nóng nảy, nàng dậm chân, gấp đến mức vành mắt càng đỏ hơn.
Nạp thiếp không thể so với thú thê, sẽ không long trọng được bằng. Chỉ có ngày thứ ba thì dùng kiệu hoa rước vào cửa.
Thời gian đội ngũ rước dâu vào cửa cũng giống y như đời trước.
Có thể thấy được. Chương phu nhân đã suy tính chuyện này không chỉ một hai ngày, mà bà ta đã sớm chọn ngày lành tháng tốt rồi.
Chạng vạng tối, Chương Hồng Thái trở về nhà. Trước khi vào sương phòng thì vào chính phòng trước.
Lúc đó Tần Thu Uyển đang tháo đồ trang sức trên đầu, nhìn thấy hắn trong gương bèn nói: "Chúc mừng phu quân có được giai nhân."
Bước chân Chương Hồng Thái hơi dừng lại, đi ra phía sau nàng: "Linh Lung, khổ cho nàng rồi."
Tần Thu Uyển: ". . ." Cũng không khổ lắm.
Nhưng có nói hắn cũng không tin.
Chương Hồng Thái tiếp tục nói: "Linh Lung, nàng yên tâm. Bất luận bên cạnh ta có bao nhiêu người thì cũng không ai có thể sánh bằng nàng. Thật ra ta không hề muốn nạp thiếp, đều là nương ép ta, muốn trách thì trách thân phận của nàng quá thấp, không giữ nổi trái tim của nương."
Địa vị của thê tử ở nhà trượng phu hoàn toàn quyết định bởi nam nhân.
Nếu Chương Hồng Thái thực tình che chở cho Khổng Linh Lung thì cũng không ai dám coi thường nàng.
Tần Thu Uyển cười mà như không cười: "Nương trách ta không quản lý được ngươi, mấy ngày trước còn bảo ta yếu đuối, cứ mặc ngươi chạy lung tung ở bên ngoài. Cho nên, người muốn giúp dùng hai mỹ thiếp kia để buộc tâm tư của ngươi lại."
Chương Hồng Thái kinh ngạc: "Còn có chuyện này ư, vì sao nàng không nói với ta?"
Tần Thu Uyển dõng dạc đáp: "Không có cơ hội!"
Chương Hồng Thái nghẹn lại.
"Linh Lung, phải như thế nào nàng mới không đau khổ nữa?"
Người này đã bị tổn thương quá nhiều rồi!
Tần Thu Uyển nhìn hắn ở trong gương: "Hôm nay ngươi không động phòng, ta sẽ không thương tâm."
"Không thể nào." Giọng nói của Chương Hồng Thái chắc như đinh đóng cột: "Đó là nữ nhi Lục phủ, không thể chấp nhận bị đối xử như thế."
Nàng biết sẽ như vậy mà. Lục Hồng Y sở hữu dung mạo mỹ miều, còn muốn gả cho hắn từ lâu. Bản thân Chương Hồng Thái đã là khách quen của Hoa Lâu, sao có thể buông tha mỹ nhân đã được đưa đến bên miệng?
Chương Hồng Thái lại khuyên thêm vài câu, sau đó mới đi ra khỏi cửa.
Hắn vừa đi, Tần Thu Uyển đã nằm lên giường. Trước khi nhắm mắt thì phân phó nói: "Sơn Trà, nấu cho công tử một bát thuốc bổ, khoảng giờ Tý thì đưa qua."
Sơn Trà hỏi lại: "Đưa qua đó canh tránh thai sao?"
Cái này cũng dễ hiểu, rất nhiều người đều cho rằng, thứ trưởng tử là đầu nguồn làm loạn gốc rễ của gia tộc, cho nên, trước khi chủ mẫu sinh hạ trưởng tử thì thiếp thất đều không được phép có hài tử.
"Không cần." Tần Thu Uyển thuận miệng đáp.
Có con mới tốt!
Dù sao cái chức Tam phu nhân này cũng không phải dành cho nàng, càng loạn càng tốt.
Sơn Trà vừa rưng rưng nước mắt, vừa lặng lẽ lui xuống.
Buổi sáng hôm sau, Tần Thu Uyển ngủ một giấc đến tận hừng đông, lúc Sơn Trà đi vào thì sắc mặt cũng không tốt lắm.
"Phu nhân, Hồng di nương đang đợi người."
Cũng bởi vì chờ quá lâu mà không thấy phu nhân lộ diện, nói gần nói xa thì là ý nói phu nhân muốn làm khó nàng ta.
Tần Thu Uyển không nhanh không chậm rửa mặt xong, lúc đến chính đường thì quả nhiên thấy Lục Hồng Y mặc y phục đỏ rực như màu son đã sớm ngồi đợi ở đó. Thấy nàng đi vào thì chậm rãi đứng dậy thi lễ: "Thiếp thân xin thỉnh an phu nhân."
Tần Thu Uyển khoát khoát tay: "Không cần đa lễ." Lại dò xét nàng ta: "Nghe nói khuê danh của ngươi là Hồng Y?"
"Vâng." Trên mặt Lục Hồng Y không thấy tươi cười, thậm chí còn có chút không vui: "Đa tạ phu nhân mong nhớ."
"Ta đâu có mong nhớ gì ngươi," Tần Thu Uyển đi đến vị trí chủ vị rồi ngồi xuống: "Ta hỏi như vậy, chẳng qua là vì thấy tiếc nuối, năm đó lúc phụ mẫu ngươi đặt tên cho ngươi, tâm trạng của họ chắc là muốn ngươi mặc một bộ hồng y. Đáng tiếc ông trời trêu ngươi, ngươi lại. . ."
Lục Hồng Y hận nhất là có người nhắc đến chuyện này, đứng thẳng lên nói: "Có thể hầu hạ công tử là phúc khí của ta. Ta hi vọng về sau phu nhân có thể cùng ta chăm sóc thật tốt cho công tử."
Cùng ta?
Thân phận thê thiếp cũng không chỉ khác biệt trên mặt chữ mà về mặt thân phận cũng khác biệt như ngày với đêm. Cho dù Lục gia giàu có hơn Khổng gia, nương gia hai người khác biệt, nhưng thê chính là thê!
"Người đâu, mang nước trà tới."
Ngay sau đó, một ly trà được đưa vào tay Lục Hồng Y.
Sắc mặt Lục Hồng Y vô cùng khó coi, hai người vừa rồi còn ngồi ngang hàng, bây giờ Khổng Linh Lung lại bắt nàng ta kính trà, sao nàng ta có thể không nhìn ra Khổng Linh Lung đang ra oai phủ đầu với mình? Sau khi nhận nước trà thì đưa về phía Tần Thu Uyển: "Phu nhân uống trà."
Tần Thu Uyển đưa tay ra nhận lấy, đưa lễ gặp mặt rồi dặn dò: "Về sau cần phải tuân thủ nghiêm ngặt nữ tắc, sớm ngày khai chi tán diệp vì tam phòng chúng ta."
Đây chính là lời xã giao nguyên phối dặn dò thiếp thất rất bình thường.
Nhưng rơi vào trong tai Lục Hồng Y lại vô cùng chói tai. Cô nương trước mặt này, nếu chưa được gả thì vốn dĩ không có tư cách đứng trước mặt nàng ta. Bây giờ. . . Nàng ta lại phải ở trước mặt một cô nương thấp kém như vậy cúi đầu, suy nghĩ một chút liền không cam tâm.
Đúng vào lúc này, Chương Hồng Thái đi đến, nhìn thấy Lục Hồng Y đứng đấy, ôn thanh nói: "Đều là người một nhà, không cần đa lễ như vậy. Mau ngồi xuống đi, hai người các nàng về sau cần phải vui vẻ sống chung với nhau."