Cuộc Sống Của Nguyên Phối Pháo Hôi (Dịch Full)

Chương 175 - Chương 177

Chương 177
Lục Hồng Y phúc thân, dáng vẻ trông rất nhu thuận: "Hồng Thái ca ca yên tâm."

Giọng nói mềm mại ôn nhu, làm người nghe cảm thấy vô cùng ấm áp.

Lúc lời ra khỏi miệng, ánh mắt Lục Hồng Y có liếc xéo qua mặt Tần Thu Uyển vẫn luôn ngồi ở chủ vị. Chỉ chờ nàng chất vấn thì sẽ nói đây là xưng hô lúc hai người ở chung.

Bàn về chuyện này, thật ra khi còn bé hai người đã từng gặp nhau mấy lần ở trên yến hội, coi như là thanh mai trúc mã.

Đáng tiếc, người chủ vị không phản ứng chút nào.

Ở trong chủ viện, Chương phu nhân đang tỉa hoa, vừa tỉa vừa dạy bảo nữ nhi bên cạnh: "Với cái thứ không nghe lời mọc lung tung này thì phải cắt bỏ ngay."

Nói xong lại hỏi nha hoàn bên cạnh: "Nàng ta có đưa canh tránh thai vào trong viện Hồng Thái không?"

"Nàng" đương nhiên là chỉ Tam phu nhân Khổng Linh Lung.

Nha hoàn phúc thân: "Không ạ. Hôm nay cũng không tức giận gì, còn chủ động thưởng trà."

"Coi như nàng ta biết điều." Chương phu nhân cười lạnh một tiếng.

Bên cạnh, Chương cô nương không hiểu: "Nương, Tam tẩu sợ ư?"

Chương cô nương năm nay mới mười lăm, sắp sửa quyết định việc hôn sự rồi. Mấy chuyện linh tinh trước kia cả nhà đều không cho nàng biết, nhưng bây giờ thì Chương phu nhân đã bắt đầu dạy bảo. Nghe vậy cười lạnh: "Nàng ta như vậy gọi là biết điều. Biết thân phận của mình không đủ tư cách làm Tam phu nhân nên đành phải ngoan ngoãn nghe lời. Nếu không, nàng ta sẽ chỉ càng khổ thêm thôi."

Nhưng mà cũng không thể để cho Lục Hồng Y quá ngông cuồng. Chương phu nhân trầm ngâm một lúc rồi dặn dò: "Đưa cửa hiệu ở phố Dương Liễu đến tam phòng đi."

Lại dạy bảo nữ nhi: "Phải vừa đánh vừa xoa như vậy. Tặng lễ chính là phải đào sâu vào trong tâm khảm của người khác, ta làm như thế đã lôi kéo được Tam tẩu của con rồi đấy, cũng là có ý nói cho Lục Hồng Y rằng nhi tức trong mắt ta vẫn là Khổng Linh Lung!"

Tần Thu Uyển không quan tâm Lục Hồng Y sẽ nghĩ như thế nào, vui vẻ thu nhận lễ vật mà bà bà đưa tới.

Sau đó, nhờ khế đất này nàng đã có thể ra cửa, lý do cũng có sẵn là ra ngoài thăm quan cửa hiệu.

Nàng ngày nào cũng ở bên ngoài, hai tỷ muội kia nhìn thấy thì lén lút mỉa mai nàng là tiểu môn tiểu hộ chưa thấy qua việc đời, chỉ là một cửa hiệu mà còn tưởng như là báu vật.

*
Chương Hồng Thái có mỹ nhân mới, cũng chỉ an phận ba năm ngày. Sau đó lại bắt đầu lêu lổng ở bên ngoài, vẫn giống như trước kia, thường xuyên không về ngủ buổi tối.

Sau khi Chương phu nhân biết được thì đi tìm Tần Thu Uyển và Lục Hồng Y, răn dạy hai người không giữ được nam nhân của mình.

Lần này chủ yếu là giáo huấn Lục Hồng Y.

"Hai người các ngươi là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, tình cảm sâu đậm. Hồng Thái cũng chưa từng cãi nhau gì với ngươi, sao ngươi không khuyên bảo nó nhiều hơn một chút?"

Lục Hồng Y cảm thấy thật oan ức, nàng cũng muốn nam nhân của mình ngày nào cũng về nhà mà! Nhưng nàng không quản được, nói cũng không nghe. Vậy nàng phải làm gì mới ổn đây?

Tần Thu Uyển lấy tay đỡ cằm, thản nhiên dựa vào ghế, gần đây nàng đi loanh quanh ở bên ngoài, nhưng không chỉ làm buôn bán không mà còn lén lút hỏi thăm hành tung của Chương Hồng Thái. Biết được gần đây hắn và người trong lòng đã bắt đầu quen biết, hắn còn đang nghĩ trăm phương ngàn kế tới gần giai nhân, tìm cách có được tâm hồn thiếu nữ của giai nhân.

"Nương, con có một câu này không biết có nên nói hay không."

Chương phu nhân nhíu mày: "Có lời cứ nói."

Bà ta muốn Khổng Linh Lung khó chịu, nhưng cũng không muốn giúp nhi tử ái thiếp diệt thê. Nếu thê thiếp không phân rõ ràng thì tam phòng này về sau không cẩn thận còn có thể cốt nhục tương tàn, cho nên trước mặt thiếp thất, bà ta vẫn phải nể mặt Tam nhi tức một chút.

Tần Thu Uyển uống một ngụm trà: "Nương, hôm qua con ở cửa hiệu có nghe nói phu quân có nhân tình mới ở Bách Hoa Lâu, tên là Thược Dược. Trong một tháng, phu quân chí ít cũng phải qua chỗ nàng ta mười ngày. Nếu chàng ấy đã yêu thích như thế thì không bằng chúng ta đón người đó về nhà, người đã vào phủ rồi thì tâm tư phu quân cũng sẽ trở lại."

Chương phu nhân cũng sợ nhi tử xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn nên cũng lén lút nghe ngóng không ít, đương nhiên cũng biết đến Thược Dược cô nương này. Nhưng mà nhi tức hào phóng như vậy là việc bà ta không ngờ tới, bà ta có hơi kinh ngạc: "Ngươi nguyện ý?"

"Nếu con không nguyện ý hoặc là ra vẻ hào phóng thì sẽ không nhắc đến chuyện này đâu." Tần Thu Uyển nhận ra một luồng ánh mắt bén nhọn, cười nhìn sang: "Hồng di nương, ngươi cũng muốn phu quân trở về nhà đúng không?"

Lục Hồng Y: ". . ." Cái chủ ý ngu ngốc gì thế không biết?

Nàng ta muốn nam nhân trở về nhưng cũng không muốn hắn mang mỹ nhân trở về.

Nếu thật sự mang cái ả Thược Dược gì đó kia về phủ thì nam nhân trở về cũng không quan tâm đến nàng ta nữa!

Nhưng ở ngay trước trước mặt Chương phu nhân, nàng ta không dám phủ nhận, chỉ ỡm ờ vài câu.

Thật ra Chương phu nhân cũng chẳng để ý đến suy nghĩ của một thiếp thất, thấy nhi tức không phản đối thì lập tức liền cho người đi đón Thược Dược.

Ngày đó vào lúc chạng vạng tối, Thược Dược đã được đưa vào trong viện.

Nữ tử Hoa Lâu kia rất cảm kích, sau khi xử lý đồ đạc xong thì lập tức đến trước mặt Tần Thu Uyển thỉnh an tạ ơn.

Tần Thu Uyển không có lòng ứng phó với nàng, trong đêm hôm đó, Chương Hồng Thái quả nhiên đã trở về viện tử.

Vừa vào cửa, đã tới trước mặt Tần Thu Uyển: "Linh Lung, vì sao nàng lại đón Thược Dược về?"

"Rõ ràng là nương đón mà." Tần Thu Uyển nghiêm túc nói: "Với của hồi môn của ta thì làm sao đủ để chuộc thân cho nàng ta được!”

Gần đây, Chương Hồng Thái gặp được người trong lòng, đã ngấm ngầm ý nghĩ thanh toán hết tất cả nữ tử bên cạnh. Hắn và Thược Dược đã qua lại hơn nửa năm, vốn đã hơi chán ghét mấy nữ tử ở nhà nên người đầu tiên hắn muốn đưa tiễn chính là nàng. Người ta đều nói một đêm phu thê tình nghĩa trăm năm, vì cũng từng có tình cảm, hắn cảm thấy mình và Thược Dược đã gặp nhau thì cũng có lúc chia tay nên định sẽ giúp nàng chuộc thân rồi mua một căn nhà cho nàng. Không ngờ vừa quay đầu lại thì Thược Dược đã bị đưa về phủ.

Nếu Thược Dược vẫn còn là nữ tử Hoa Lâu thì hai người bất cứ lúc nào cũng có thể nhất phách lưỡng tán.

Còn nếu chuộc thân rồi tiến vào phủ thì nàng sẽ chính thức trở thành nữ nhân của hắn. Nếu hắn bỏ nàng thì ngoại nhân có thể sẽ nghĩ là do Thược Dược có cái gì không ổn, hoặc là sẽ nói hắn bội tình bạc nghĩa.

Tóm lại, một người ở Hoa Lâu bị vứt bỏ cũng không sống dễ dàng gì.

Hắn có ý muốn rời đi nhưng Thược Dược không biết. Mấy ngày gần đây hắn không đi tìm nàng làm nội tâm nàng có chút hoảng sợ, đang định nghĩ biện pháp vãn hồi thì người Chương phủ đã đến.

Theo Thược Dược nghĩ thì mấy ngày nay Chương Hồng Thái không đi tìm nàng, hẳn là đã dành thời gian đó để thuyết phục người trong nhà cho nàng vào cửa. Lúc này, nàng ta cảm động đến mức nước mắt rưng rưng, bất chấp hắn vẫn đang ở chính phòng mà đến tận nơi tạ ơn.

Thược Dược mặc một bộ y phục mỏng manh, da thịt trắng nõn như ẩn như hiện, nhìn nàng cảm động đến mức lê hoa đái vũ, Chương Hồng Thái muốn tiến lên cưng chiều nhưng phải kiềm chế xuống tận đáy lòng.

Trượng phu mãi mới trở về nhà một lần, Lục Hồng Y liền đi loanh quanh trong viện, muốn "ngẫu nhiên gặp" rồi sau đó sẽ thuận tiện mời người về phòng uống trà ăn điểm tâm, nhưng ngay lập tức liền thấy Thược Dược chạy tới chính phòng.

Thật quá to gan!

Mà Thược Dược kia mặc thứ đồ gì trên người vậy chứ?

Lục Hồng Y là tiểu thư khuê các, thỉnh thoảng mới được ra ngoài một lần, nhìn thấy nam nữ cùng nhau tiến vào một sương phòng khác thì tức giận đến mức dậm chân bình bịch. Ánh mắt thay đổi, trực tiếp đến chính phòng thỉnh an.

"Phu nhân, có chuyện này ta phải nói. Bây giờ Thược Dược đã vào phủ, sao vẫn còn giữ dáng vẻ phong lưu như trước kia chứ! Ngài phải quản thật chặt."

Tần Thu Uyển khoát khoát tay: "Ta nhu nhược, không quản lý được những thứ này. Như vậy đi, về sau những chuyện này ta sẽ giao cho ngươi toàn quyền xử trí."

Lục Hồng Y yên lặng.

Nàng chỉ là một thiếp thất, nếu đi răn dạy phu quân thì cũng là tự tìm đường chết.

*
Sau khi Thược Dược vào cửa, Chương Hồng Thái chỉ ở trong phủ được một tuần, sau đó lại không trở về nữa.

Chương phu nhân thấy thế thì đi thẳng đến tam phòng răn dạy.

Tần Thu Uyển đề nghị: "Nương, phu quân ham mới mẻ, không bằng ngài tìm thêm mấy nha hoàn mỹ mạo nữa đến đi?"

Nam nhân nạp thiếp ba năm người cũng rất bình thường, nhưng mười người tám người thì sẽ bị người đời chê là phong lưu. Nếu dám nạp tận mười mấy người thì chưa nói tới việc có tổn thương đến thân thể hay không, ngoại nhân đã châm biếm trước rồi.

Hơn nữa, Chương gia dù có giàu có, nhưng bạc cũng không phải là do gió thổi tới. Nuôi nữ nhân phí bạc vô cùng, tam phòng tiêu nhiều như vậy sẽ khiến hai phòng khác bất mãn, đây cũng không phải là chuyện mà đương gia chủ mẫu nên làm.

Chương phu nhân trừng mắt nhìn nàng: "Ngươi lại đưa ra chủ ý ngu ngốc gì vậy?"

Tần Thu Uyển buông tay: "Con không có đầu óc, kiến thức cũng ít, chỉ có một biện pháp này thôi."

Chương phu nhân cảm thấy mình phải nói chuyện lại với nhi tử. Thế là tìm người tới hỏi thăm một chút, biết được hành tung nhi tử thì dặn dò: "Linh Lung, ngươi đi với ta một chuyến."

Tần Thu Uyển nghe đến Di Nhiên Cư liền biết Chương Hồng Thái đang ở cùng vị nữ tử đã khiến hắn hồi tâm.

Đời trước Khổng Linh Lung chỉ gặp qua nữ tử kia hai lần, sau đó thì liền biến thành một oan hồn.

Bây giờ, nàng phải tranh thủ nhìn thật kỹ cái vị nữ tử đã khiến nam nhân kia mê đắm đến mức dù phải ra tay giết thê tử cũng muốn cưới hỏi đàng hoàng mới được.

Di Nhiên Cư ở cạnh một hồ nước khu vực ngoại thành, nữ tử này là một y nữ, mới từ nơi khác chuyển đến. Nghe nói y thuật cao minh, đến cả mấy vị quan to hiển quý ở trong thành cũng tới tìm nàng ta chữa bệnh.

Chương phu nhân trước khi đến đã biết được những thông tin này, đứng ở bên ngoài viện, nhìn thấy một vị nữ tử thân mang thanh sam yểu điệu trong một viện tử được bao quanh bởi hàng rào đang phơi dược liệu, dung mạo không coi là mỹ miều, mà so ra còn kém cả mấy vị thê thiếp kia của nhi tử.

Nhưng mà lúc này, nhi tử cứ như một con chó xù lông đi theo bên cạnh nàng ta.

Sắc mặt của bà ta lúc này lại khó coi trở lại, nhưng nhìn thấy nhi tử bởi vì một câu nói của nàng ta mà mặt mày tươi cười hớn hở liền thu lại cơn tức giận trong mắt, ra hiệu cho nha hoàn gõ cửa.

Nữ tử mở cửa, cười nhẹ nhàng: "Vị phu nhân này cần tìm đại phu sao?"

"Ta đến tìm người." Chương phu nhân sải bước đi vào, mặt mũi thản nhiên: "Chương Hồng Thái, con có nhớ là phải về nhà không?"

Mẫu tử ở chung nhiều năm, Chương Hồng Thái nhìn ra được, lúc này trên mặt nương dù mang vẻ ôn hòa nhưng tất cả đều là giả, sau khi trở về bà ấy chắc chắn sẽ quở trách hắn một trận.

"Nương, con đã là người lớn, người đừng coi con như hài tử mà trông nom như vậy."

Chương phu nhân cả giận: "Nếu con không phải là nhi tử của ta thì ta cũng chẳng thèm quản con. Linh Lung đã tới rồi, con mau giải thích cho nó đi!"

Tần Thu Uyển: ". . ." Không! Không cần giải thích!

Lời nói này rơi vào trong tai Chương Hồng Thái lại thành một ý nghĩa mới, đó là nương đến đây tìm mình là bởi vì thê tử đã cáo trạng, lúc này hắn giận tái mặt: "Khổng Linh Lung, nàng thân là thê tử thì chỉ cần làm tốt việc nội trợ, giúp ta quản lý hậu trạch là được rồi, đừng quan tâm đến mấy chuyện bên ngoài của ta."

"Ta cũng nghĩ như vậy đó." Tần Thu Uyển chậm rãi đi vào: "Nhưng ta không quản được. Chàng không quay lại đi thì đám thiếp thất và mỹ nhân của chàng lại náo loạn hết cả lên."

Sắc mặt nữ tử thanh sam lúc này lập tức lạnh ngắt.

Chương Hồng Thái: ". . ." Chết rồi!
Bình Luận (0)
Comment