Chương 178
Từ lúc còn nhỏ đến bây giờ Chương Hồng Thái đã quen biết không ít nữ tử.
Nhưng Thẩm Nguyệt Hoa và tất cả những nữ tử kia đều khác nhau. Ở chung với nàng, hắn sẽ quên đi thân phận con nhà phú gia của mình, thỉnh thoảng còn sợ nàng sẽ tức giận. Nàng không cười thì hắn sẽ tìm mọi cách để mặt nàng giãn ra.
Chương Hồng Thái thỉnh thoảng cũng cảm thấy mình cứ như là bị bệnh, sao lại để ý đến một nữ tử dung mạo bình thường, không hiểu quy củ như vậy. Nhưng hắn chỉ có suy nghĩ là muốn gặp nàng, muốn chăm sóc nàng, thậm chí dù phải làm những công việc mà suốt hai mươi năm qua hắn chưa từng làm qua hắn cũng cam tâm tình nguyện làm cùng nàng.
Hắn. . . Muốn ở cùng nữ tử trước mặt này.
Những ngày qua ở chung, hắn đã biết được Thẩm Nguyệt Hoa sẽ không chịu làm thiếp thất, cũng không thích nam nhi trăng hoa. Chuyện hắn thú thê trong lúc vô tình đã bị bằng hữu nói ra, hắn đã phải tìm đủ mọi cách để giải thích, nói với Thẩm Nguyệt Hoa việc thú thê là mệnh lệnh của phụ mẫu. Còn chuyện thiếp thất. . . thì hắn chưa bao giờ nhắc đến.
Lúc hai người ở chung, hắn luôn tận lực không đề cập tới việc gia thế của mình hay những người trong nhà mình, hắn khổ tâm giấu diếm nhiều ngày như vậy, không ngờ thê tử lại tìm được nơi này, còn nói một câu vạch trần tất cả những chuyện hắn cực lực giấu diếm.
"Nguyệt Hoa. . ."
Thẩm Nguyệt Hoa nhìn hắn một cái: "Nương ngươi đã đến tận đây rồi, ngươi tranh thủ thời gian trở về nhà đi! Mấy công việc này ta tự làm được, mà thật ra ngươi cũng đâu hiểu những thứ dược liệu này, đã vậy còn thường xuyên làm phiền ta, ta cũng không muốn ngươi ở đây nữa đâu."
Những lời nói này thật sự không khách khí.
Chương Hồng Thái không những không tức giận, còn vô cùng áy náy, gấp gáp nói: "Không đâu, ta có thể học, nàng yên tâm, về sau ta nhất định có thể giúp nàng một tay."
Chương phu nhân nghe thấy, lập tức tràn ngập lửa giận, định mở miệng mắng chửi nhi tử thì đã thấy cô nương phơi dược liệu kia quay qua.
Thật ra nàng ta đang quan sát sắc mặt của Chương phu nhân, sau đó lại tiến lên hai bước, cầm tay Chương phu nhân bắt đầu bắt mạch.
Mọi phu nhân từ nhỏ đã chú trọng quy củ thì hành động của Thẩm Nguyệt Hoa lần này thật sự rất thất lễ. Chương phu nhân sững sờ một chút, sau khi kịp phản ứng thì lập tức rút tay về.
Nhưng còn chưa kịp dùng sức thì cô nương đã hỏi: "Phu nhân không ngủ được đúng không? Trong đêm còn dễ dàng ra mồ hôi, ban ngày không có tinh thần? À, có phải còn hay rụng tóc hay không?"
Chương phu nhân nghe thấy ý tứ sâu xa trong lời của nàng thì hiếu kì hỏi: "Làm sao ngươi biết?"
Mặt Chương Hồng Thái tràn đầy vẻ tự hào: "Nương, Nguyệt Hoa là đại phu. Y thuật nàng rất cao minh, đến cả nương của thủ phụ đại nhân cũng đến tìm nàng xem bệnh."
Thẩm Nguyệt Hoa đã thả tay ra, đi đến bên cạnh chỗ dược liệu phơi nắng, thu thập các loại vào rồi tay chân lưu loát gói lại, nhét vào trong tay nha hoàn của Chương phu nhân: "Ba bát sắc một bát nước, uống liền ba ngày, cam đoan thuốc đến bệnh trừ."
Nha hoàn cầm bao thuốc khẽ liếc chủ tử nhà mình, Chương phu nhân bán tín bán nghi, những lời khó nghe định nói trước đó đã bay đến tận chín tầng mây, không làm khó Thẩm Nguyệt Hoa nữa: "Hồng Thái, cùng ta hồi phủ."
Chương Hồng Thái nhìn thấy mẫu thân đã hết tức giận, cũng biết mình mà ở lại nữa thì sẽ gây thêm phiền toái cho người trong lòng, đành nói: "Nguyệt Hoa, vậy ta đi trước."
Tần Thu Uyển cũng tiến lên hai bước, đưa tay ra nắm lấy cánh tay Chương Hồng Thái.
Nhưng tay còn chưa đụng được vào tay áo của hắn thì Chương Hồng Thái đã tiến lên đỡ nương, mẫu tử hai người cùng nhau đi ra ngoài.
Tần Thu Uyển đứng tại chỗ, cảm thấy rất là thất vọng, quay đầu nhìn Thẩm Nguyệt Hoa đang sửa sang lại dược liệu: "Đại phu, nghe nói y thuật của ngài rất cao minh, ngài có thể trị được bệnh giữa phu thê bọn ta không?"
Thẩm Nguyệt Hoa cũng không quay đầu lại: "Ta chỉ có thể trị bệnh trên người, chứ không trị được tâm bệnh. Mọi việc trên đời này đều phải chú trọng vào duyên phận, không thể gò ép."
Rõ ràng là muốn nói cho Tần Thu Uyển biết, phu thê bọn họ không có tình cảm, cũng đừng nghĩ cách thân mật nữa.
Sắc mặt Tần Thu Uyển thản nhiên: "Ta là một người nhà tiểu thương được gả vào Chương phủ cũng là do được chàng yêu thích. Chàng đã từng vì ta mà suốt hơn nửa năm không đến Hoa Lâu sòng bạc. . ."
Nói đến đây, Tần Thu Uyển lại đưa mắt nhìn chằm chằm vào thanh sam nữ tử đang đưa lưng về phía mình, thấy động tác của nàng đã sớm ngừng lại.
Lúc trở về trong xe ngựa, Tần Thu Uyển mỉm cười, tâm tình không tệ.
Chương phu nhân vô tình nhìn thấy, mặt lộ vẻ không vui: "Ngươi còn vui được?"
Tần Thu Uyển làm bộ không nghe thấy ý mỉa mai trong lời nói của bà ta, cười tủm tỉm nói: "Đời người dài như vậy, thương tâm một ngày, cao hứng cũng một ngày. Nếu ngày nào cũng mặt mày ủ rũ thì cuộc sống đúng là quá khổ. Hôm nay phu quân nguyện ý trở về nhà, người cũng lấy được thuốc chữa bệnh, chuyện tốt đều vào cùng một chỗ, nhi tức đương nhiên phải vui rồi."
Chương phu nhân: ". . ." Nhi tức mình ngu như vậy sao?
Vừa rồi ai cũng thấy rõ ràng, thái độ nhi tử đối đãi với vị nữ đại phu kia không phải là bằng hữu bình thường. Chẳng lẽ nhi tức không nhìn thấy?
Hơn nửa canh giờ sau về đến phủ. Chương Hồng Thái vừa xuống xe ngựa đã trực tiếp đi đến chính viện.
Nếu như không cần thiết, Tần Thu Uyển cũng không muốn ở cùng bà bà. Bởi vì Chương phu nhân không thích nàng, phàm là ở cùng nàng thì sẽ chỉ nói ra mấy lời răn dạy.
Bị người ta ghét bỏ chỉ trích từ đầu đến chân từ trong ra ngoài, có là ai thì cũng không chịu được.
Tần Thu Uyển trở về viện tử của mình, vừa mới đi vào thì đã thấy Lục Hồng Y và Thược Dược tiến lên đón.
Thược Dược vẫn mặc bộ y phục mỏng manh kia, nhưng mà cũng không biết có phải bởi vì sợ lạnh hay là do Chương Hồng Thái không ở đây không mà nàng ta đã khoác lên người một cái áo choàng, nụ cười cũng không còn mị hoặc như trước.
"Phu nhân, người trở về rồi sao?"
Tần Thu Uyển nhìn hai người một cái: "Ừ, nương cũng ở đây, hai người các ngươi chuẩn bị đi."
Nghe đến đây, hai nữ tử đều đề phòng nhìn về phía đối phương.
Tần Thu Uyển cùng đi đến chính phòng, thuận miệng nói: "Đừng trách ta không nhắc nhở các ngươi, phu quân ở bên ngoài lại có mỹ nhân mới rồi, có thể không lâu sau sẽ đưa người vào cửa. Vừa rồi lúc ta đi cùng nương, có thấy rõ ràng phu quân vì người ta mà làm việc tận tâm như nào, tư thế cũng thật sự để ý người ta. Nếu các ngươi muốn sinh hạ dòng dõi thì tốt nhất phải làm trước khi vị cô nương kia vào cửa."
Nghe vậy, hai nữ nhân đều ngơ ngác. Hai mặt nhìn nhau rồi chạy theo ra ngoài cửa chính phòng: "Phu nhân, nữ tử kia là ai, nhà ở đâu? Thân phận như thế nào?"
Tần Thu Uyển khoát khoát tay: "Ta không biết."
Lục Hồng Y: ". . ." Thế ngươi biết cái gì?
Sắc mặt Thược Dược một lời khó nói hết: "Phu nhân, ngài có ái mộ Hồng lang không? Sao chàng ấy có người trong lòng mà ngài lại không nóng nảy chút nào vậy?"
Tần Thu Uyển trở về ngồi xuống cạnh bàn, đi một chuyến xa như vậy mà nàng đến cả nước trà còn không được uống, khát đến mức bờ môi khô khốc, tự mình rót một chén uống xong thì mới nói: "Chương Hồng Thái là cái loại người thay đổi thất thường, ta nóng nảy để làm gì?"
Đây là lời nói thật lòng.
Trên mặt Lục Hồng Y lộ ra vẻ buồn bã.
Sắc mặt Thược Dược cũng rất khó nhìn.
Chương Hồng Thái bồi nương dùng xong bữa tối mới quay lại viện tử, vừa mới vào cửa đã đụng phải Thược Dược thân mang sa mỏng lạnh đến mức run lẩy bẩy. Chương Hồng Thái lập tức cởi áo choàng xuống, phủ thêm cho nàng: "Sao lại đứng ở chỗ này?"
Thược Dược lạnh đến mức vành mắt đỏ bừng, vừa định nói chuyện thì lại hắt xì mấy cái.
Chương Hồng Thái vội vàng dìu nàng vào cửa.
Lục Hồng Y đã cố gắng hết sức để ăn mặc diễm lệ, nhưng vẫn không làm được như Thược Dược, nhìn thấy hai người dắt tay vào cửa rồi đóng chặt cánh cửa thì tức giận dậm chân.
* Thời tiết chuyển lạnh, thanh danh Thẩm Nguyệt Hoa càng ngày càng nổi.
Tần Thu Uyển chỉ đi loanh quanh mấy con phố ở nội thành cũng nghe nói đến tên của nàng ta.
Trong lời đồn, cũng có vài ba chuyện liên quan tới chuyện của nàng ta và Chương tam công tử.
Hôm nay Vu phủ hạ sinh nhi tử, Chương phu nhân mang theo vóc vải tới nhà làm khách, trên đường trở về dự định qua Tú Lâu xem xem có trò gì mới. Vừa mới ngồi xuống không lâu, đã nghe sát vách có hai phụ nhân đang nghị luận.
"Chương tam ngày nào cũng ở ngoại thành, mà không thấy phu nhân nhà hắn quản lý gì nhỉ?"
Một giọng nữ khác tràn đầy thờ ơ: "Làm sao quản được? Khổng Linh Lung xuất thân thấp kém, nàng ta muốn quản, cũng phải xem nam nhân có nguyện ý nghe hay không!"
Nói đến đây, giọng nữ ban đầu lại giảm thấp xuống một chút, bộ dáng thần thần bí bí: "Ngươi có nghe nói đến chuyện này chưa, lúc trước khi Chương Hồng Thái bị nữ tử Khổng gia mê hoặc, rất nhiều người còn nói bọn họ lưỡng tình tương duyệt. Nhưng thật ra chuyện không phải như vậy đâu. Chương Hồng Thái làm như thế là vì muốn thú một tức phụ thấp kém hơn, như vậy sẽ không quản lý được mấy chuyện hoang đường bên ngoài của hắn."
"Sao ta chưa bao giờ nghe nói nhỉ?" Giọng nữ thờ ơ lại nói tiếp: "Cũng có thể không phải giả bộ đâu, mà là ái mộ nữ tử Khổng gia thật đấy. Chỉ là nam nhân này quá trăng hoa, ái mộ không được bao lâu. Trên đời này có nhiều mỹ nhân như vậy, nếu ai cũng tin việc hắn ái mộ mình là thật. . . Hừ. . ."
Nghe đám người sát vách bàn tán, sắc mặt Chương phu nhân tái nhợt, cất giọng nói: "Mang Bách Tử Đồ của các ngươi tới đây, ta muốn làm chăn bông."
Lời này vừa truyền ra thì bên cạnh cũng không còn tiếng nói chuyện nữa.
Tiểu nhị đưa không ít Bách Tử Đồ tới, ba tỷ muội cùng nhau chọn, Dương thị hạ giọng nói: "Tam đệ muội, tam đệ hoang đường quá, muội phải quản đệ ấy chặt vào."
Tần Thu Uyển không biết làm sao, đáp lại: "Nhị tẩu, tẩu đang cố ý đâm vào tim ta sao? Ngoại nhân đều biết ta không quản được, tẩu còn nói lời này nữa." Nàng ta lại làm ra vẻ tức giận, vỗ vào vải vóc trên tay: "Nương, phu quân làm như thế thật là mất mặt Chương phủ chúng ta, nếu chàng ta thật sự yêu thích vị đại phu kia thì người nạp người ta vào cửa là được."
Sắc mặt Chương phu nhân không tốt lắm: "Không quản được nam nhân của mình mà ngươi còn dám lý luận?"
Tần Thu Uyển: ". . ."
Khổng Linh Lung đúng là khổ tám đời mới đụng phải nam nhân và bà bà như vậy.
Nếu được làm lại, Tần Thu Uyển tin chắc rằng cả đời này Khổng Linh Lung cũng sẽ không đi ra ngoài xem hoa đăng vào hôm đó nữa.
Ba người nhi tức và bà bà trở lại phủ, Chương Hồng Thái đã trở về. Đồng thời, còn mang theo lễ vật tặng cho mẫu thân và thê tử.
Tần Thu Uyển vuốt vuốt cái hầu bao trong tay, hỏi: "Đây là cái gì?"
Chương Hồng Thái ngồi đối diện nàng: "Đây là hương bao. Nghe nói nữ tử đeo lâu rồi thì trên thân cũng sẽ tự có mùi thơm. Linh Lung, ta rất thích mùi hương này."
Nếu chưa từng chết một lần thì Khổng Linh Lung nghe nói như thế, có lẽ sẽ không chờ nổi mà đeo hương bao lên.
Tần Thu Uyển ngửi mùi thơm, cười nhạt nói: "Hai chúng ta gặp mặt không nhiều, cho dù ta có mang hương, phu quân cũng không ngửi được! Không bằng đưa hương bao này cho vị Thẩm đại phu kia? Hai người sớm chiều ở chung, hương bao dành cho nàng ta mới không coi là lãng phí."
Chương Hồng Thái trầm mặt: "Ta và nàng ấy chỉ là bằng hữu bình thường!"
Tần Thu Uyển không đồng ý, đáp lại: "Phu quân, có câu nói trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường. Chàng cả ngày đều ở cạnh nàng ta, đã bại lộ tâm ý từ lâu rồi. Bên ngoài có biết bao nhiêu người nói hai người hữu tình, chuyện không có lửa thì làm sao có khói, xem ra nên xác thực lại thôi."
Sắc mặt Chương Hồng Thái càng thêm nghiêm túc: "Chớ nói hươu nói vượn."
"Lòng thích cái đẹp thì ai mà chẳng có." Tần Thu Uyển dùng tay chống cằm: "Phu quân, ta biết chàng ưa thích mỹ nhân, cũng biết chỉ cần là thứ đồ mà chàng yêu thích thì chàng sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế để giữ thứ đó ở bên người, cho nên ta đã nói với nương rồi. Triệu bà mối tới cửa cầu thân rồi sẽ chọn ngày tốt nạp vị đại phu kia vào cửa."
Nàng thản nhiên nói tiếp: "Nghe nói y thuật của Thẩm cô nương không tệ, chàng vừa nạp được mỹ thiếp, vừa có một vị đại phu ở bên cạnh điều trị, đúng là một mối làm ăn tốt."
Chương Hồng Thái đen mặt: "Nguyệt Hoa tính tình thanh lãnh, trong lòng chỉ muốn chăm sóc bệnh nhân, không có mấy thứ ái tình vớ vẩn. Hơn nữa, nàng ấy cũng đã sớm nói là không muốn làm thiếp cho người khác. Nàng lại đưa ra chủ ý ngu ngốc gì vậy?"