Cuộc Sống Của Nguyên Phối Pháo Hôi (Dịch Full)

Chương 177 - Chương 179

Chương 179
Mặt Tần Thu Uyển tràn đầy vẻ kinh ngạc: "Nàng không muốn làm thiếp cho người khác, vậy chẳng phải hai người không thể nên duyên phận hay sao?"

Chương Hồng Thái rủ mắt xuống: "Linh Lung, chuyện giữa ta và nàng không giống như nàng nghĩ."

Ta biết mà! Ngươi coi người ta như bảo bối nâng niu trong tay, muốn lấy vị trí chính thê ra để mời người ta lên ngồi, không giống như tất cả mọi người nghĩ là muốn nạp nàng ta làm thiếp.

"Ở chỗ nương, ta sẽ giải thích rõ ràng sau." Chương Hồng Thái nói xong thì đứng lên: "Linh Lung, trước khi được gả đi thì nàng cũng là bảo bối trong tay nhạc phụ nhạc mẫu. Ta đã thú nàng nên không thể để nàng chịu oan ức được. Nàng không cần vì ta mà làm khổ bản thân, chuyện nạp thiếp này, nếu nàng đã không muốn thì cũng không cần miễn cưỡng nữa, về sau đừng nhắc lại chuyện này với nương."

Tần Thu Uyển âm thầm nhìn hắn, Chương Hồng Thái nói chính trực cứ như thể chuyện hai mỹ nhân trong phòng kia không theo đúng ý hắn vậy!

Chương Hồng Thái đã rời khỏi.

Ánh mắt Tần Thu Uyển thay đổi, vội bước theo.

Hắn vừa ra khỏi viện tử đã đến thẳng chủ viện. Giờ này là lúc chính viện dùng xong bữa tối, nhìn thấy hai phu thê đi vào, Chương lão gia giơ tay ra: "Ngồi đi, ta có lời muốn nói với các con."

Chương Hồng Thái tiến lên hành lễ, vội nói: "Nương, Nguyệt Hoa không muốn làm thiếp, con và nàng chỉ là bằng hữu bình thường, không hề giống như người nghĩ. Con nghe Linh Lung nói người muốn mang nàng về phủ?"

Chương phu nhân thấy nhi tử nói ba câu, mà không câu nào là không nhắc đến nữ nhân kia, càng thêm khẳng định suy nghĩ muốn đưa người ta về của mình là không sai, nói: "Đúng vậy."

Mặt Chương Hồng Thái lộ vẻ lo lắng: "Người đã cho người đi rồi sao?"

Chương phu nhân dò xét hắn: "Con sốt ruột muốn người ta vào cửa nhanh hơn, hay là sợ ta giúp con cầu thân?"

Kỳ thật cả hai thứ trên hắn đều có. Chương Hồng Thái thở dài một hơi: "Nương, người tốt nhất đừng đi nữa. Nguyệt Hoa không phải nữ tử bình thường trong lòng chỉ biết có tình yêu, lòng dạ của nàng uyên bác, hậu viện một tấc vuông này không thể giữ được nàng. Nàng cũng không muốn giúp đỡ trượng phu dạy dỗ hài tử. Đồng thời, lúc mới quen biết con nàng đã nói, đời này sẽ không trở thành thiếp thất cho người nào. Nếu người đến đó thì sẽ đắc tội với nàng đấy."

Chương phu nhân thấy nhi tử nói chuyện dè dặt như vậy thì lòng tràn đầy khó chịu: "Đắc tội nàng ta thì làm sao?"

Bà ta tức giận: "Nếu không muốn vào phủ thì vì sao lại thân cận với con như vậy? Hiện tại tin đồn xôn xao bên ngoài đều là nói về hai đứa các con, con tưởng mấy tin đồn đó dễ nghe, êm tai lắm chắc? Nói khó nghe chút, Chương phủ ta giàu có, không phải chỗ mà loại chó mèo nào cũng có thể vào, nàng ta đã không nguyện ý làm thiếp thì ta cũng không việc gì phải cho nàng ta vào phủ. Từ nay về sau, không cho phép con đi tìm nàng ta nữa!"

"Nương, chúng con chỉ là bằng hữu mà thôi!" Chương Hồng Thái nhấn mạnh: "Y thuật của nàng cao minh, cũng đã chữa khỏi bệnh cho người rồi đó. . .Qua lại với đại phu thì đâu có gì sai."

"Ta đã trả bạc rồi, đâu phải ăn không của nàng ta!" Mặt Chương phu nhân đầy vẻ xem thường: "Chỉ cần có bạc, ta còn không mời được đại phu hay sao? Cần gì con phải hi sinh nhan sắc qua lại cùng nàng ta?"

Chương Hồng Thái: ". . ."

Hắn cảm thấy nương không hề nói lý, rõ ràng là không để ý đến suy nghĩ của hắn.

Chương lão gia trầm mặt: "Lão tam, ta giao cho con làm tiểu quản gia, nhưng đã bao nhiêu ngày rồi con không đến xem xét cửa hiệu?"

Chương Hồng Thái kinh ngạc.

Vốn cái chức quản gia đó chỉ là trên danh nghĩa, hơn nữa, hắn còn tận hai người ca ca, mấy thứ đó làm gì đến phiên hắn quan tâm?

"Nếu con đã không thích làm việc thì cứ ở nhà cùng nương con đi." Chương lão gia nói rồi dặn dò quản gia: "Kể từ hôm nay, không cho phép Tam công tử đi ra ngoài."

Vậy là hắn đã bị cấm túc rồi sao?

Tần Thu Uyển đứng ở một bên, im lặng xem, tâm trạng vui vẻ.

Thật ra nàng đến đây chính là vì muốn nhìn Chương Hồng Thái bị song thân quở trách.

Trên đường trở về, Chương Hồng Thái trầm mặt như nước, sải bước đi lên phía trước. Đá xanh trên đất giống như đều là kẻ thù của hắn vậy, mỗi một bước đi chân hắn đều dẫm cực kỳ nặng nề. Đi một lát, hắn quay lại chất vấn: "Hiện tại nàng đã hài lòng chưa?"

Tần Thu Uyển kinh ngạc: "Sao chàng lại nói như vậy? Chàng là phu quân của ta, chàng bị trách ta cũng đâu có vẻ vang gì, sao có thể hài lòng được?"

Chương Hồng Thái không tin, hỏi ngược lại: "Bây giờ ngày nào ta cũng ở lại trong phủ cùng nàng, nàng không vui sao?"

Không hề.

Tần Thu Uyển thành tâm đáp lại: "Ta gần đây rất bận. Hơn nữa, chúng ta đã thành thân hơn hai tháng, ta cũng thấy rõ giữa phu thê chúng ta rốt cuộc là có chuyện gì rồi, cho dù chàng có ở lại trong phủ thì cũng có khác gì đâu? Không đề cập tới Hồng di nương và Thược Dược trong nhà, mà bên ngoài còn có một vị Thẩm đại phu đang chờ chàng, chàng cũng chưa chắc sẽ đến chỗ ta!"

Nàng cất bước hướng về phía trước: "Sắc trời không còn sớm, ta phải về sớm nghỉ ngơi, ngày mai ta còn phải đến cửa hiệu kết toán sổ sách nữa đó."

Chương Hồng Thái: ". . ." Nàng có thể đi ra ngoài?

Tần Thu Uyển quả thật có thể đi ra ngoài. Trời vừa sáng, sau khi dùng qua đồ ăn sáng, thay xong y phục ra ngoài thì nàng đã đi rồi. Lúc đi đến trong viện, vừa vặn nhìn thấy cửa phòng Lục Hồng Y mở ra, Chương Hồng Thái đang đứng ở cửa.

"Chào phu quân!" Tần Thu Uyển chào hỏi: "Ta còn có việc, đi trước một bước."

Nói xong thì bước chân nhẹ nhàng đi ra khỏi cổng vòm.

Chương Hồng Thái tức giận đến mức sắc mặt tái nhợt.

Phía sau Lục Hồng Y tiến lên giúp hắn chỉnh lại tay áo: "Hồng Thái ca ca, huynh muốn ăn gì?"

Nghe lời nàng nói, Chương Hồng Thái càng cảm thấy phiền chán.

Những nữ tử này chỉ biết có ăn, y phục và đồ trang sức, hoàn toàn kém xa Thẩm Nguyệt Hoa. Nghĩ đến người trong lòng, lại khó tránh khỏi nỗi khổ tâm khi hai người không thể ở gần nhau.

Nghĩ đến cái gì đó, hắn cất bước đi về chính phòng, đi vòng vo trong ngoài một vòng, vẫn không tìm được hương bao kia. Tâm trạng căng cứng của hắn khẽ buông lỏng, khóe môi hơi nhếch lên, bước chân cũng nhanh nhẹ hơn.

*
Mấy cái đề mục cần giải quyết của cửa hiệu, Tần Thu Uyển chỉ cần nửa canh giờ là giải quyết xong.

Xem hết sổ sách, thấy sắc trời còn sớm, Tần Thu Uyển cởi hương bao từ bên hông xuống, cẩn thận đặt vào trong tay áo. Sau đó, tay nàng nắm lại, mang theo hương bao đi ra ngoài, rồi lên xe ngựa, trực tiếp đi đến Di Nhiên Cư ở ngoại thành.

Bây giờ Thẩm Nguyệt Hoa thanh danh tại ngoại, trong viện đang có hai bệnh nhân, cũng chính là những phu nhân trong thành hâm mộ danh tiếng của nàng ta đến đây nhờ vả.

Nàng không gấp gấp, tìm một chỗ thoáng mát ngồi xuống, chờ gần nửa canh giờ, Thẩm Nguyệt Hoa cuối cùng đã xong.

"Chương phu nhân, thân thể ngài có gì khó chịu sao?"

Tần Thu Uyển giương mắt hỏi lại: "Ai cũng nói y thuật của ngươi rất cao minh, không cần bắt mạch là có thể nhìn được chứng bệnh. Vậy ngươi nói thử xem, ta đã mắc bệnh gì rồi?"

Thẩm Nguyệt Hoa dò xét nàng, thấy sắc mặt nàng hồng hào, da thịt tinh tế tỉ mỉ, mặt mày thư giãn, không thấy bị mắc bệnh gì.

"Ta không nhìn ra được."

Tần Thu Uyển gật đầu: "Ta không sinh bệnh, nhưng thật ra là có chuyện cần tìm ngươi." Nàng cười mỉm mở hương bao trong tay ra đưa cho nàng ta: "Ngươi có thích cái này không?"

Mặt Thẩm Nguyệt Hoa lộ vẻ nghi ngờ, một lúc sau mới đưa tay ra nhận lấy, cho lại gần mũi ngửi, lập tức mi tâm nhăn lại.

"Thẩm đại phu, thực không dám giấu giếm. Đây là hương bao hôm qua phu quân mang về cho ta, nói là nữ tử đeo lâu thì sau này trên thân sẽ tự mang mùi thơm." Tần Thu Uyển nói với vẻ thư thái: "Ta nghĩ, phu quân thường xuyên không trở về nhà, cho dù ta có hương thơm khắp người cũng chỉ là lãng phí. Mà hai người các ngươi sớm chiều ở chung, còn không bằng lấy ra tặng lại cho ngươi. . . Khi còn bé ta có đọc qua vài cuốn sách, biết được quân tử nên giúp người khác hoàn thành ước vọng. Ta không phải quân tử, chỉ mong có thể thành toàn cho tất cả những người hữu tình trong thiên hạ. Ngươi cứ cất hương bao này đi."

Sắc mặt Thẩm Nguyệt Hoa rất phức tạp: "Ta và Tam công tử không giống như ngài nghĩ. Chúng ta chỉ là bằng hữu bình thường."

Tần Thu Uyển khoát khoát tay: "Bất luận là cái gì thì tóm lại ngày nào chàng cũng ở đây, biết chàng có thể ngửi được mùi hương mình thích là ta đã thấy rất vui rồi."

Nói xong thì đứng lên, cáo từ rời đi.

Nhưng dù đã lên xe ngựa, cũng có thể nhận ra được ánh mắt sau lưng.

Lúc Tần Thu Uyển trở lại trong phủ thì đã là hoàng hôn, mới vừa vào viện tử, liền thấy Chương Hồng Thái đang đánh cờ cùng Lục Hồng Y, Thược Dược cầm theo một bình trà đang tràn đầy phấn khởi.

Thấy nàng đì vào, ba người đều đứng lên.

Tần Thu Uyển khoát khoát tay: "Các ngươi tiếp tục đi, không cần phải để ý đến ta. Bôn ba một ngày ta rất là mệt mỏi. Ta phải trở về rửa mặt đã."

Lúc nàng vào cửa, đã thấy được Chương Hồng Thái đang đi theo.

Nha hoàn đang chuẩn bị nước nóng, thấy Chương Hồng Thái tới gần, giọng nói nhẹ lại: "Phu nhân, cần người giúp một tay không?"

Ba chữ "Giúp một tay" rất có thâm ý, lời nói vô cùng mập mờ.

Tiếng nói vừa dứt, người đã tiến lại gần.

Tần Thu Uyển tiến lên một bước, tránh đi cái ôm của hắn: "Phu quân, bên ngoài có hai mỹ nhân đang chờ chàng, chàng cứ đi cùng các nàng ấy đi!"

Nói xong thì đi vào tiểu gian.

Chương Hồng Thái cất giọng nói: "Phu nhân, nàng tức giận à?"

Tần Thu Uyển không thèm để ý, làm bộ như không nghe thấy.

Một khắc đồng hồ sau, nàng từ tiểu gian đi ra, phát hiện Chương Hồng Thái vẫn đang ngồi trước bàn trang điểm không hề rời đi.

Hắn dò xét nàng xong thì nói: "Hương bao của nàng đâu? Vì sao không mang theo?"

Tần Thu Uyển: ". . ." Sợ bị ngươi hạ độc chết!

"Ta không quen ngửi mùi hương kia, không muốn mang nữa nên đưa cho người khác rồi."

Chương Hồng Thái bỗng nhiên đứng dậy: "Nàng đưa cho ai?" Rồi mở miệng chất vấn: "Đó là đồ vật ta tặng nàng, sao nàng có thể đưa cho người khác? Sao nàng có thể lấy tâm ý của ta đi tặng cho người khác?"

Ngữ khí hắn rất kích động, rõ ràng là đang nổi giận.

Tần Thu Uyển quan sát thái độ của hắn: "Chỉ là một cái hương bao thôi mà, chàng có ý gì vậy? Chẳng lẽ còn muốn ta đi đòi lại nó sao?” Không đợi Chương Hồng Thái trả lời, nàng tiếp tục nói: "Ta không thể làm ra cái việc không biết xấu hổ là đòi lại đồ đã tặng người khác được đâu. Hơn nữa bây giờ ta là Tam phu nhân của Chương phủ, làm như vậy cũng là làm mất mặt chàng đó."

Sắc mặt Chương Hồng Thái biến chuyển: "Rốt cuộc nàng đã đưa cho người nào?"

Hắn đã hạ quyết tâm, dù là như thế nào cũng phải lấy được hương bao kia về. Không thể công khai lấy thì cũng có rất nhiều biện pháp lấy được, ví dụ như nhờ người trộm lại!

Tần Thu Uyển không nói!

Chương Hồng Thái chờ đợi nóng lòng, nghĩ sẽ tìm người hỏi thăm tất cả hành trình của Khổng Linh Lung ngày hôm nay, hẳn là có thể biết chủ nhân hiện tại của hương bao.

Bầu không khí trong phòng ngưng trệ, có người đẩy cửa ra. Tùy tùng cúi đầu bẩm báo: "Công tử, có tin rồi."

Chương Hồng Thái ngẩng đầu nhìn lên, cách thật xa cũng thấy rõ ràng, trên phong thư có một dòng chữ qua loa. Trên mặt lập tức vui mừng, bước tới cửa tiếp nhận, vừa xé mở vừa đi ra ngoài.

Tần Thu Uyển cũng đã từng nhìn thấy chữ viết tiêu sái chỉ duy nhất đại phu mới có, không cần hỏi cũng biết, hẳn là Thẩm Nguyệt Hoa đưa tin tới.

 
Bình Luận (0)
Comment