Chương 180
Chương Hồng Thái cầm thư ra khỏi phòng, đứng ở dưới hiên.
Trong lúc đó, còn trừng mắt liếc nhìn người đưa tin, ra hiệu hắn đứng xa ra một chút.
Tần Thu Uyển nhìn thấy hắn đưa lưng về phía mình bóc thư ra, sau đó còn sai bảo tùy tùng: "Giúp ta thay y phục, ta muốn ra ngoài."
Tùy tùng khó xử: "Nhưng bây giờ ngài đang bị cấm túc."
Chương Hồng Thái giơ tay ra đập vào đầu của hắn: "Ngươi có ngốc không? Không thể công khai ra ngoài, chẳng lẽ ta còn không thể vụng trộm đi từ cửa sau hay sao? Nhanh lên, hôm nay ta nhất định phải. . ."
Hắn còn chưa nói xong đã rời đi.
Tần Thu Uyển liếc nhìn, nhưng không đứng dậy đuổi theo, bởi vì tóc của nàng còn chưa làm xong.
Người có thể khiến cho Chương Hồng Thái đi ra ngoài vào giờ này ngoại trừ Thẩm Nguyệt Hoa thì không có ai khác.
Tóc vừa quấn xong, liền có người gõ cửa.
"Phu nhân, Thược Dược cô nương cầu kiến."
Bây giờ Thược Dược còn không có danh phận, chỉ là một nha đầu thông phòng. Nhưng vì nàng được Chương Hồng Thái sủng ái, thân phận cũng đã khác, trong mắt hạ nhân, địa vị của nàng và Hồng di nương đều giống nhau.
Tần Thu Uyển nghe vậy thì hơi bất ngờ, giờ cũng không phải giờ thỉnh an, nếu không phải có chuyện quan trọng thì thiếp thất sẽ không tìm đến nàng.
Thực tế trong mắt hạ nhân, Tần Thu Uyển là một chủ mẫu rất ôn hòa, vừa không phải hầu hạ rửa mặt mặc y phục, vừa không cần các nàng bưng trà đổ nước theo sát bên cạnh, thậm chí đến cả việc thỉnh an cũng để các nàng tùy ý. Người như vậy có thể coi là chủ mẫu tốt nhất trên đời.
Hơn nữa, Tần Thu Uyển xưa nay cũng không để ý gì đến phu quân, cho nên, hai người kia bất luận có bí mật đấu đá nhau ra sao thì đối với chủ mẫu là nàng đều rất khách khí.
"Mời vào."
Thược Dược khoác trên người một bộ áo choàng che kín thân thể, sau khi vào cửa, hai tay dâng một phong thư lên.
Cách thật xa, Tần Thu Uyển cũng có thể nhìn thấy chữ viết phía trên đó, chính là lá thư Chương Hồng Thái mới cầm kia.
"Sao lại ở chỗ ngươi?"
Thược Dược cúi đầu xuống: "Công tử đưa ta."
Tần Thu Uyển đưa tay ra nhận lấy, móc tờ giấy ở bên trong ra. Phía trên chỉ có ngắn ngủi một câu, nói hắn nếu rảnh thì đi một chuyến đến Di Nhiên Cư, có chuyện quan trọng cần thương lượng.
Thược Dược từ đầu đến cuối vẫn cúi đầu, lúc này mới dò hỏi: "Phu nhân, ngài có từng nghe nói về truyền ngôn bên ngoài hay không?"
Tần Thu Uyển nhướng mày: "Truyền ngôn gì?"
Thược Dược cắn cắn môi: "Mấy vị tiểu tỷ muội của thiếp thân cập nhật tin tức rất nhanh, nên có nghe nói một vài chuyện bên ngoài liên quan tới công tử. Thiếp thân trái nghĩ phải nghĩ, cảm thấy vẫn nên cáo tri cho người biết."
"Công tử nhà chúng ta và Thẩm đại phu của Di Nhiên Cư ở ngoại thành qua lại rất thân mật, ngoại nhân đều nói bọn họ có quan hệ mờ ám. Còn nói sớm muộn gì cũng sẽ có ngày Thẩm đại phu tiến vào Chương phủ. . .Còn nghe nói Thẩm đại phu đã sớm nói rõ là không muốn làm thiếp cho người khác. . . Công tử chỉ mới nhận được một câu nói như vậy của nàng ta đã không để ý lệnh cấm túc của lão phu nhân mà lén rời đi. . ."
Nàng phúc thân thi lễ: "Là thiếp thân lo lắng quá mức mới ở đây nói năng xằng bậy. Phu nhân, sắc trời không còn sớm, người mau đi nghỉ ngơi đi!"
Nhìn nàng lui ra, Tần Thu Uyển trầm ngâm hồi lâu, nói: "Chuẩn bị xe ngựa, ta phải xuất phủ."
Sơn Trà khó xử: "Giờ này mà xuất phủ, lão phu nhân bên kia chắc chắn sẽ hỏi."
Tần Thu Uyển đứng dậy, lấy áo ngoài mặc lên, lại dùng áo choàng bọc lại: "Ta tự mình đi nói với bà ấy."
Sắc trời đã tối, ánh nến ở viện tử đều đã vụt tắt. Tần Thu Uyển đến chính viện, bảo bà đỡ canh cửa thông bẩm thay.
Những ngày này nếu như không cần thiết, Tần Thu Uyển sẽ không bao giờ đi đến chính viện.
Biết tin Thược Dược tìm đến nàng, Chương phu nhân cũng đoán được chuyện này không hề tầm thường nên cũng cho người mời nàng vào.
"Phu quân vừa nhận được một phong thư thì đã rất vui vẻ rời khỏi nhà." Tần Thu Uyển cầm thư tín trong tay dâng lên: "Phu quân thay y phục ở chỗ Thược Dược, mới rời đi không bao lâu, Thược Dược đã đem thứ này đưa đến chỗ con. Nương, con muốn tự mình đi xem xem, rốt cuộc là có chuyện quan trọng gì mà khiến cháng ấy nóng ruột như vậy."
Nhi tử vi phạm lệnh của bà ta, lén lút đi ra ngoài làm Chương phu nhân vô cùng tức giận, nghe nói như thế thì cũng đứng lên: "Vậy chúng ta cùng đi xem xem."
Bởi vì đã là đêm khuya, hai người đi ra ngoài dù có mang theo hộ vệ cũng vẫn cảm thấy chưa đủ an toàn. Thế là, Chương phu nhân còn đi vào đánh thức Chương lão gia vừa mới nằm ngủ.
Trước khi ra cửa, Chương lão gia nhìn nhi tức, nhíu mày: "Để hai bọn ta đi mang nó về là được rồi, đêm khuya nhiều sương, nghe nói gần đây con còn mang bệnh, cứ ở lại trong phủ chờ đi."
Vậy thì không được.
Tần Thu Uyển đi chuyến này, mục đích là vì muốn ra khỏi thành, nghe vậy liền nói ngay: "Nương, chúng ta đều là nữ tử. Xảy ra chuyện như vậy, sao con có thể ngồi vững được? Đừng nói chỉ là sinh bệnh, cho dù con chỉ còn lại một hơi thì cũng muốn đến đó nhìn tận mắt."
Chương phu nhân một lòng muốn tìm nhi tử trở về, cũng không muốn bởi vì việc của nhi tức mà phải trì hoãn, khoát tay một cái nói: "Vậy thì đi thôi."
Hai chiếc xe ngựa vội vàng ra khỏi thành trước khi cửa thành đóng lại.
Đêm khuya, chung quanh Di Nhiên Cư toàn là tiếng côn trùng kêu ầm ĩ, ánh nến vẫn sáng. Mới vừa đi tới gần, đã thấy tùy tùng của Chương Hồng Thái tựa lên trên xe ngựa đang ngủ gà ngủ gật.
Nghe thấy tiếng xe ngựa tới, hắn bừng tỉnh, sau đó sắc mặt lập tức biến đổi, định chạy vào bẩm báo.
Chương lão gia vung tay lên, hộ vệ tiến lên ấn tùy tùng xuống đất, thuận tiện còn bịt kín miệng của hắn.
Hàng rào ở viện tử khẽ khép lại, căn bản cũng không cần gõ. Chương phu nhân bảo tất cả hạ nhân lui ra phía sau, còn lại một nhóm ba người đi vào trong.
Ánh đèn bên trong chính phòng tiểu viện nhỏ như hạt đậu, ba người vừa mới tới gần đã nghe thấy tiếng nói trong trẻo của nữ tử truyền ra.
"Ta mặc kệ ngươi làm vậy là vì lý do gì, nhưng ở dưới mắt ta, ta không cho phép ngươi hạ độc hại người." Giọng nói của Thẩm Nguyệt Hoa mang theo sự tức giận: "Cái hương bao này chỉ cần đeo nửa tháng thì người đeo sẽ suy yếu mà chết. Chương Hồng Thái, trước hôm nay, ta không ngờ ngươi lại là loại người như vậy. Từ nay về sau, ngươi đừng tới tìm ta nữa, cho dù ngươi bày mưu tính kế như nào thì ta cũng sẽ không gả cho ngươi."
Trên cửa sổ, nhìn thấy hai bóng người bên trong, nam tử cao tráng vội vàng tiến lên một bước: "Nguyệt Hoa, nàng hiểu lầm rồi. Hương bao này không phải của ta, là Khổng Linh Lung cố ý lấy ra để châm ngòi phá hỏng quan hệ của chúng ta."
Chương Hồng Thái vốn chỉ vì quá bối rối mà lấy bừa một cái cớ, nhưng lời vừa ra khỏi miệng liền cảm thấy rất có lý, càng nói càng thuận miệng: "Nàng ta biết nàng là người chính trực, trong mắt không chứa nổi hạt cát, cho nên mới nghĩ ra biện pháp này. Nàng thử suy nghĩ một chút xem, cho dù việc ta thành thân với nàng ta là phụng mệnh phụ mẫu thì bọn ta dù gì cũng là phu thê. Sao ta có thể hạ độc thủ với nàng ấy được?"
Thẩm Nguyệt Hoa không tin: "Trước đó ngươi còn nói muốn lấy ta, hiện tại lại có chuyện hương bao này, ngươi nói ta làm sao có thể tin ngươi được?"
"Ta nói là muốn lấy nàng, nhưng ta cũng đã nói là sẽ hòa ly với nàng ta, ta sẽ không làm loại chuyện xấu xa này đâu. . ."
Nghe đến đó, nhãn tình Tần Thu Uyển sáng lên, đưa tay đẩy cửa ra.
Cửa được mở ra, hai người trong phòng lập tức kích động nhìn qua.
Chương Hồng Thái nhìn thấy ở cửa có ba người đang đứng, hơi biến sắc: "Phụ thân, nương, sao hai người lại tới đây?"
Chương lão gia mặt trầm như nước.
Ngay trước mặt người ngoài là Thẩm Nguyệt Hoa, ông ta không tiện mở miệng răn dạy nhi tử. Nhưng Chương phu nhân thì không khách khí như thế, mắt thấy nhi tử phát hiện ra mình mà không mở miệng giải thích câu nào, lập tức bước vào, vỗ mạnh lên bàn.
"Ta nói là cấm túc con, con điếc rồi sao?"
Ngay trước người trong lòng bị quở mắng như vậy, cho dù là phụ mẫu của mình, Chương Hồng Thái cũng cảm thấy thật mất mặt, lúc này mặt hắn đỏ tới tận mang tai: "Nương, con đã lớn như vậy rồi."
"Con có sống đến bảy tám mươi tuổi thì cũng là nhi tử của ta." Chương phu nhân chỉ cần nghĩ đến việc nhi tử ngỗ nghịch mình vì nữ nhân này thì liền tức giận ngút trời: "Cánh còn chưa đủ cứng rắn mà đã coi lời ta nói như gió thoảng bên tai. Trời đã tối rồi còn chạy ra ngoài, lá gan của con lớn thật đấy! Con không sợ tặc nhân bắt cóc hay sao?"
Chương Hồng Thái lo lắng: "Nương, con biết mình đang làm cái gì, sẽ không để xảy ra chuyện đâu."
"Lúc xảy ra chuyện thì đã muộn rồi!" Chương phu nhân giận không nhịn nổi.
Chương lão gia kéo thê tử lại gần cái ghế bên cạnh ngồi xuống: "Hồng Thái, nương con cấm túc con, cũng là vì để con tĩnh tâm. Việc con đi ra ngoài như vậy đúng là sai rồi. Ta đưa nương con đến nơi đây cũng là vì lo lắng cho con, con không chỉ không cảm niệm mà còn cãi lại. Đây là thái độ của con với trưởng bối sao? Hồi con còn nhỏ, ta có dạy con như thế này sao?"
Giọng nói của ông ta rất vững vàng, nói chuyện không nhanh không chậm, Chương Hồng Thái hơi xấu hổ: "Phụ thân, con và Nguyệt Hoa là bằng hữu, nàng nói là có chuyện gấp cần tìm con, con không thể lo lắng."
Đến cả phụ thân mở miệng mà hắn cũng dám phản bác, Chương phu nhân vừa mới nguôi bớt cơn tức giận thì lại không nén được nữa, lấy ra lá thư từ trong tay đập lên bàn: "Ta chỉ hỏi con, ở trên này có chữ nào nói là có việc gấp? Người ta rõ ràng nói là khi nào rảnh thì con hẵng tới!"
Nhìn thấy lá thư này, Chương Hồng Thái hơi biến sắc, đưa tay lên trên người mình tìm kiếm, sau đó, ánh mắt rơi vào người Tần Thu Uyển – người từ lúc vào cửa chưa nói lời nào: "Là ngươi?"
Tần Thu Uyển kinh ngạc: "Chính chàng không cất kỹ đồ vật còn trách ai nữa?"
"Rõ ràng chính là ngươi trộm!" Trong phòng này một người là người trong lòng, hai người là phụ mẫu, đều là người Chương Hồng Thái không dám nổi giận trách mắng. Bây giờ nhìn thấy Tần Thu Uyển, lửa giận khắp người cuối cùng cũng có chỗ để trút: "Linh Lung, phụ mẫu ta cũng là do ngươi đưa đến đúng không? Ngươi cũng từng đọc sách, không biết câu phi lễ chớ nhìn sao? Khổng Linh Lung, ngươi đúng là làm cho người khác buồn nôn."
Tần Thu Uyển đã nhìn ra, phong thư này không phải Chương Hồng Thái không cẩn thận bỏ lại, mà hẳn là bị Thược Dược tìm cách giữ lại.
Nhưng mà chân tướng như thế nào cũng không quan trọng.
Quan trọng là hôm nay là một cơ hội thật tốt.
Tần Thu Uyển thở dài một tiếng: "Chàng đã từng vì ta mà không đi đến Hoa Lâu sòng bạc, ta còn cho rằng mình có thể để khiến lãng tử quay đầu, còn ước mơ có thể cùng chàng sống cùng nhau một đời một thế. Bây giờ bị chàng nói một câu buồn nôn, ta thực sự không ngờ được. Nếu đã chán ghét như vậy, không bằng chúng ta chia tay nhau đi thôi."
Nàng cúi đầu xuống: "Vừa nãy chàng nói, muốn lấy vị Nguyệt Hoa cô nương này, nhưng vì ngại đã thú thê nên không thể ở cùng nàng ta. Thân phận ta thấp kém, vốn cũng không xứng với thân phận Chương tam phu nhân, vừa vặn nương cũng không thích ta, chê ta không quản lý được chàng. Thế thì tốt rồi, chàng cho ta một phong thư hòa ly, chúng ta dứt khoát nhất đao lưỡng đoạn!"
Chương Hồng Thái sững sờ.
Phu thê Chương gia thì vô cùng kinh ngạc.
Hai nhà bọn họ lúc kết thân còn chuẩn bị tam môi lục sính, cuối cùng phải mất hơn nửa năm mới tính là viên mãn, vậy mà từ khi nào lại trở thành trò đùa như vậy?
Hơn nữa, nếu phu thê hòa ly, bất luận là ai sai thì đối với thanh danh nữ tử mà nói, ít nhiều cũng sẽ chịu chút ảnh hưởng.
Chương phu nhân còn chưa lên tiếng, Thẩm Nguyệt Hoa đã nhanh chóng tiến lên hai bước: "Tam phu nhân, ngươi tuyệt đối đừng xúc động, ta vô ý chen chân vào giữa phu thê các ngươi, nhưng không hề muốn gả cho Chương Hồng Thái. Nếu như ngươi vẫn chưa yên tâm, từ nay về sau ta sẽ không qua lại với hắn nữa là được." Trầm ngâm một lát, lại nói: "Tam công tử là một người rất tốt, tính tình chất phác, đối xử với mọi người chân thành, nếu bỏ qua hắn, ngươi. . ."
Tần Thu Uyển khoát khoát tay: "Lưu được người, nhưng không giữ được tâm. Cái hương bao kia quả thật là chàng đưa cho ta, ta không muốn một ngày biến thành một bài vị đâu."
Vừa dứt lời, hai phu thê Chương gia liền thay đổi cả sắc mặt, Chương lão gia trầm giọng nói: "Hôn nhân là việc lớn không thể đùa bỡn. Con không thể nói năng xằng bậy như vậy!"
Tần Thu Uyển buông tay: "Chuyện cũng không phải là do con, vừa rồi lời Thẩm đại phu nói hai người cũng đã nghe được. Cái hương bao kia chỉ cần đeo khoảng nửa tháng là có thể bất ngờ lấy đi tính mệnh một người. Đến mức đó thì sao con còn dám ở lại nữa?"