Chương 181
Sắc mặt của Chương phu nhân rất là khó coi.
Chuyện quan trọng bây giờ đã không phải là chuyện hòa ly nữa rồi, mà quan trọng là không thể để cho nhi tử gánh trên lưng thanh danh giết thê tử được. Sắc mặt bà ta nghiêm nghị nói: "Ở trong chuyện này nhất định là có hiểu lầm. Các ngươi là phu thê, ngươi nên tin tưởng nó."
"Vừa rồi Hồng Thái rõ ràng đã nói, hương bao kia là do chính ngươi mang đến!" Chương phu nhân lại bổ sung: "Ta không hoài nghi ngươi, ta chỉ hoài nghi có người hãm hại hai phu thê các ngươi! Nếu hôm nay ngươi khăng khăng hòa ly thì sẽ làm người thân đau đớn, còn kẻ thù thì sung sướng. Linh Lung, ngươi không phải người ngốc như vậy, hẳn phải biết lựa chọn thế nào mới là tốt nhất đối với mình."
"Nếu nương đã nói như vậy, con cũng nguyện ý tin tưởng chàng." Tần Thu Uyển nghiêm túc gật đầu: "Nhưng nếu muốn phu thê bọn con tiếp tục sinh hoạt như bình thường thì phải tìm ra được kẻ đã châm ngòi ly gián kia. Đến mức hạ độc như này, con thấy mình phải đến nha môn báo quan, để đại nhân giúp con tra rõ ràng."
Chương phu nhân: ". . ."
Chương lão gia nhíu mày: "Chút chuyện nhỏ như vậy cần gì phải làm phiền đến đại nhân? Lát nữa, ta sẽ sai người đi điều tra giúp con, nhất định sẽ trả lại công đạo cho con."
Tần Thu Uyển không đồng ý: "Phụ thân, hôm nay kẻ hạ độc có thể dùng tay của phu quân để hãm hại con thì ngày khác cũng có thể hãm hại mẫu thân. Có người lén lút để mắt tới Chương gia, việc này liên quan đến tính mệnh cả nhà mà vẫn còn là việc nhỏ sao?"
"Con thương gia đình chúng ta, nhưng chuyện liên quan tới nha môn cũng không tốt đẹp gì. Những chuyện này, khi nào trở về ta sẽ chú ý."
Tần Thu Uyển khoát khoát tay: "Phụ thân, không phải con không tin người. Mà là con cũng chỉ có cái mạng nhỏ này, trước khi xuất giá, con cũng là bảo bối trong tay phụ mẫu. Lỡ như người kia lại lần nữa ra tay rồi còn đắc thủ thì sao? Đến lúc đó phụ mẫu con phải đi nơi nào để tìm lại nữ nhi đây?"
"Phụ thân, mẫu thân, ở chung hai tháng, nhi tức nhìn ra được. Nương rất không hài lòng với con, trách con không quản lý được phu quân." Tần Thu Uyển hơi cúi người xuống: "Hiện nay đã có một người có thể quản được phu quân, còn ở ngay trước mắt mọi người nên con tự nguyện rút lui. Cũng may hai bọn con còn chưa có hài tử, quan hệ cũng chưa quá sâu, xin phụ mẫu thành toàn cho bọn con."
Chương Hồng Thái vốn định khiến cho Khổng Linh Lung cứ yên lặng mà biến mất khỏi thế gian, nhưng hắn không bao giờ ngờ được nàng vậy mà lại mang hương bao đưa đến trước mặt Thẩm Nguyệt Hoa.
Càng không nghĩ tới được là nàng còn biết chuyện về hương bao rồi. Nhìn điệu bộ này, nếu cứ để Khổng Linh Lung ở lại thì chắc chắn sẽ có người đến điều tra rõ ràng chuyện hương bao.
Nếu thật sự như vậy thì hắn sao chịu được.
Hơn nữa, hắn mới ở trước mặt người trong lòng liên tục cam đoan là không có suy nghĩ muốn giết thê tử, chỉ là muốn hưu thê, sau đó cùng người trong lòng sống với nhau.
Hiện tại cơ hội được đưa đến trước mặt, nếu như hắn không đồng ý, Thẩm Nguyệt Hoa chắc chắn sẽ hoài nghi thành ý của hắn.
"Ta đồng ý." Chương Hồng Thái nghiêm túc nói. Hắn đến bàn kê đơn thuốc, tự tay mài mực, không để ý đến lời nói của phụ thân mà vẫn nâng bút viết xuống một phong hưu thư, xong xuôi thì nhấn chỉ ấn.
Nhìn hành động là biết đã gấp lắm rồi.
Tần Thu Uyển cười thảm một tiếng: "Ta thành toàn cho chàng."
Nàng cũng đi lên phía trước, ấn chỉ ấn xong thì thổi thổi mấy phát cho khô, xong xuôi lại chào hai phu thê kia một lần nữa, rồi quay lại thi lễ với Chương Hồng Thái: "Nguyện quân ngày sau lấy được giai nhân, phu thê ân ái giang long đầu bạc."
Nói xong thì quay người phẩy tay áo bỏ đi.
Lúc đi ra khỏi hàng rào, bước chân Tần Thu Uyển nhẹ nhàng vô cùng.
Chương lão gia vuốt vuốt mi tâm: "Hồng Thái, con cùng bọn ta trở về thôi."
Chương Hồng Thái không từ chối, bởi vì lúc này, tâm tư của hắn hơn phân nửa đã đặt lên trên người trong lòng rồi, mặt mũi hắn tràn đầy vẻ chân thành: "Nguyệt Hoa, ta thật sự muốn lấy nàng, chăm sóc nàng cả đời. Ta là tiểu nhi tử trong nhà, công việc trong nhà không cần ta làm nên ta rất nhàn rỗi, có thể giúp nàng chăm sóc bệnh nhân. Sau khi thành thân, nàng ở đâu thì ta ở chỗ đó."
Đối mặt với tình cảm chân thành như vậy, sao Thẩm Nguyệt Hoa có thể không động lòng được?
Ngay trước mặt trưởng bối, Thẩm Nguyệt Hoa quay mặt đi, trong ánh nến cũng có thể nhìn thấy gò má đỏ bừng của nàng.
Một nhà ba người đi ra khỏi tiểu viện, Chương phu nhân không nhịn được bèn nói: "Hồng Thái, nàng ta thì có cái gì tốt?"
Chương Hồng Thái cũng đoán được ý của mẫu thân, đi thẳng vào vấn đề: "Nương, từ nhỏ đến lớn con chưa từng nói cho người biết con muốn cái gì. Nhưng giờ con chỉ muốn nàng thôi, chỉ cần người đáp ứng mối hôn sự này thì nhi tử cam đoan với người, từ nay về sau sẽ không qua lại với đám hồ bằng cẩu hữu kia nữa, cũng không bước vào Hoa Lâu hay sòng bạc dù chỉ một bước."
Hắn nói rất nghiêm túc, Chương phu nhân không thể không thừa nhận, bà ta cũng động tâm rồi.
Đúng như tiểu nhi tử nói, nó là lão út trong nhà nên chính sự không đến lượt nó. Chương phu nhân cũng không cần nó phải có quá nhiều tiền đồ, chỉ cần nó bình an, lấy được một nữ tử mà nó yêu thương, sinh hai đứa bé, tự mình sống vui vẻ là tốt rồi.
Hoa Lâu hay sòng bạc đều là nơi tốt xấu lẫn lộn, hạng người gì cũng có, Chương phu nhân thật sự sợ nhi tử sẽ theo người ta học cái xấu, lỡ như hắn thọc phải “cái sọt lớn”, Chương gia không bảo hộ được hắn thì phải làm sao bây giờ?
Chỉ cần có thể khiến nhi tử hồi tâm, biện pháp gì Chương phu nhân cũng nguyện ý thử.
Lập tức không từ chối nữa, còn kéo tay áo nam nhân bên cạnh lại, không cho phép hắn nói tiếp.
Chương lão gia nhìn thê tử một hồi lâu, tức giận phất tay áo: "Nương chiều con hư!"
Chương phu nhân lại không cho là như vậy, dù sao thì Chương gia bọn họ cũng không thiếu bạc, chỉ cần tiểu nhi tử đồng ý hồi tâm sống một cuộc sống tốt đẹp hơn thì cưới một nữ nhân cũng đâu phải chuyện gì ghê gớm?
Bóng đêm bao phủ khắp nơi, cửa thành đã sớm đóng lại.
Cung Thành suốt bao năm qua đều cấm người dân đi lại ban đêm, ngoài cửa thành cũng có vài dãy nhà trọ.
Nhưng mà, những dãy nhà trọ này hơn phân nửa đều dùng để tiếp đãi bách tính bình thường đến đây làm ăn buôn bán nhỏ, ví dụ như những hương dân vào thành bán củi bán đồ ăn. Cho nên đều rất là đơn sơ.
Dưới điều kiện cho phép, Tần Thu Uyển cũng không muốn khiến bản thân phải chịu khổ, lập tức đi thẳng đến một nhà trọ hai tầng.
Bách tính phổ thông đều không nỡ ở một nhà trọ như vậy nên lúc Tần Thu Uyển đến, tiểu nhị còn đang ngủ gà ngủ gật.
Tiểu nhị bị đánh thức, sau khi quan sát áo choàng trên người nàng liền biết nó có giá trị không nhỏ, lập tức mặt mũi tràn đầy vẻ tươi cười, nịnh hót tiến lên nghênh đón.
Tần Thu Uyển cùng tiểu nhị lên lầu, chỗ cửa lại có người tới, chính là ba người Chương gia.
Cho dù bọn họ mới tách ra chưa được bao lâu, nhưng lúc này gặp lại cũng có chút lúng túng.
Không chào hỏi thì có vẻ Khổng Linh Lung không lễ phép.
Thế nhưng nếu chào hỏi thì phải nói cái gì?
Tần Thu Uyển hơi suy nghĩ một chút, lập tức ra quyết định: "Chương phu nhân, ngài cũng tới ở trọ sao? Đúng rồi, của hồi môn của ta còn ở hậu trạch, ngày mai ta về nhà báo cáo song thân xong thì chắc là sẽ phái người tới lấy, không biết quý phủ có tiện không?"
Chương phu nhân dò xét nàng, thấy nàng không có biểu hiện gì là buồn rầu hay lo lắng, liền thầm lắc đầu.
Còn trẻ như vậy, sau khi hòa ly há có thể sống tốt được?
"Tiện."
Đúng lúc đó, Chương Hồng Thái cũng lờ mờ nhận ra có gì đó không đúng.
Khổng Linh Lung. . . nói chuyện rất có lễ độ, quan trọng là rất khách khí, cứ như một câu chuyện bình thường vậy.
Nhưng chuyện bình thường này thật ra lại rất là không đúng!
Một nữ tử vừa chứng kiến nam nhân của mình thay lòng đổi dạ muốn lấy người khác khiến nàng phải tự xin hòa ly, chẳng lẽ không nên thương tâm ưu sầu, khóc lóc thút thít một chút sao?
Vậy mà nàng chỉ nói muốn lấy lại của hồi môn.
Còn là ngày mai sẽ thu hồi luôn, nhìn tư thế kia, giống như chỉ ước gì có thể phủi sạch quan hệ với Chương phủ. làm cho Chương Hồng Thái cảm thấy mình mới là người bị nàng vứt bỏ, lập tức không nhịn được bèn nói: "Nàng đừng khóc."
Tần Thu Uyển đang rất vui, làm gì có khóc chút nào?
"Ngươi thấy ta giống như là rất thương tâm sao?" Tần Thu Uyển cười nhạt: "Là phu thê với nhau, có mấy lời ta cũng không nên gạt ngươi. Nói thật, ta rất cảm kích việc ngươi có thể gặp gỡ được người trong lòng."
Đối diện với ánh mắt không tin của hắn, Tần Thu Uyển tiếp tục nói: "Nương vẫn luôn hối thúc chúng ta sinh con, nếu như qua nửa năm ta có thai mà biết được những chuyện này, hoặc là đã sinh hạ hài tử mới biết được thì khi đó mới là tiến thoái lưỡng nan."
"Chúng ta đã gặp nhau thì cũng có lúc chia tay, đêm đã khuya rồi, hi vọng công tử có thể mơ được một giấc mộng đẹp."
Nói xong thì tiến vào khách phòng trên lầu.
Chương lão gia chắp tay lên lầu, trách cứ nhi tử: "Con từ bỏ nữ tử hiểu chuyện như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ hối hận."
Mặt Chương Hồng Thái tràn đầy vẻ xem thường, hắn còn lâu mới hối hận. Thẩm Nguyệt Hoa và tất cả nữ tử trên đời này đều khác nhau, hai người bọn họ nhất định có thể ân ái đến già!
*
Hôm sau, trời sáng bảnh.
Tần Thu Uyển trở về ngoại thành, lúc ra khỏi cửa lại đụng phải người Chương gia, nhưng mà lần này không có ai mở miệng chào hỏi ai cả.
Lúc trở lại Khổng gia, đường phố rất nhộn nhịp. Người của Khổng gia ở cửa hiệu làm suốt một ngày, bận tối mày tối mặt. Nhưng khi Khổng mẫu nhìn thấy nữ nhi trở về thì vẫn vui vẻ vô cùng: "Mau vào hậu viện ngồi đi."
Tần Thu Uyển không vào, còn giúp lấy hàng cho khách.
Trước kia, lúc Khổng Linh Lung chưa thành thân cũng thường xuyên đến đây giúp một tay.
Nhờ những ký ức kia, Tần Thu Uyển làm việc cũng khá thuận buồm xuôi gió. Bận rộn nửa ngày, người nhà họ Khổng lại cùng nhau dùng cơm trưa.
Bởi vì Khổng Linh Lung trở về nên hai phu thê Khổng gia cũng cùng dùng bữa, không khí trên bàn vui vẻ hòa thuận.
"Tam muội, hôm nay muội không đi à?”
Lúc này tất cả mọi người đã ăn xong, trong tay đang cầm một ly trà tráng miệng. Ở nơi này, việc buôn bán cũng chỉ quanh quẩn vào buổi sáng, đến buổi chiều thì cơ bản không còn người nào, hai nhà chỉ cần để tiểu nhị ứng phó là được.
Tần Thu Uyển gật đầu: "Không đi." Mọi người còn chưa kịp vui vẻ, nàng lại tiếp tục nói: "Về sau cũng sẽ không đi nữa, muội sẽ ở nhà cùng mọi người."
Nghe nàng nói như vậy, người nhà họ Khổng đều cho rằng nàng đang chọc cười bọn họ, lập tức bật cười. Sau khi cười vài tiếng liền phát hiện có gì không đúng, Khổng mẫu thử hỏi lại: "Thật ư?"
"Thật ạ!" Tần Thu Uyển móc từ trong ngực ra bức thư hòa ly: "Chương Hồng Thái có người trong lòng nên muốn đuổi con đi, thậm chí còn hạ độc con, cũng may là vận khí con tốt nên tránh được. Nương, con không dám ở lại đó nữa đâu, con sợ bị hắn ta hạ độc chết."
Trong đầu Khổng mẫu vang lên mấy tiếng ong ong, một lúc lâu sau vẫn chưa phản ứng lại được.
Khổng phụ nghe rõ ràng ý trong lời nói của nữ nhi, xác định không phải trò đùa thì bỗng nhiên đứng dậy, một tay vỗ lên bàn: "Lẽ nào lại như vậy!" Ông cười lạnh nói: "Việc này chưa xong đâu! Ta phải đi tìm bọn họ đòi lại công đạo cho con!"
Hai huynh đệ nhà họ Khổng cũng đứng dậy, phụ họa: "Đúng rồi! Cũng không phải Khổng gia chúng ta trèo cao, mà là Chương gia bọn họ chủ động cầu hôn, bây giờ nói hòa ly là hòa ly, nào có đạo lý như vậy?"
Nói xong, hai huynh đệ lập tức chuẩn bị đi tìm họ hàng thân thích đến Chương gia đòi lại công đạo.