Chương 182
Rất nhanh, ngoài cửa lớn Khổng gia đã tụ tập một đám người, trùng trùng điệp điệp đi đến Chương gia.
Để đề phòng bất trắc, Tần Thu Uyển cũng đi theo.
Chương gia làm ăn rất lớn, hôm nay đến tận sáng sớm tinh mơ mà Chương lão gia còn chưa về nhà.
Mẫu tử Chương gia đều ở nhà, nhưng mà, hai ngày này bọn họ đều không được ngủ ngon. Chương phu nhân ngủ không quen giường ở cái nhà trọ đơn sơ kia, luôn cảm thấy có chuột bò dưới gầm giường. Hôm nay sau khi trở về, trước tiên là rửa mặt, rồi dùng thuốc, mất cả buổi mới được nằm ngủ. Chương Hồng Thái thì vô cùng hưng phấn, mặc dù chuyện hòa ly sẽ ảnh hưởng tới thanh danh của hắn, nhưng chỉ cần nghĩ đến việc sắp sửa được sớm chiều ở chung với người trong lòng thì hắn liền tràn đầy kích động, cả một buổi tối đều dành để nghĩ về cuộc sống sau này.
Dù đã trở lại trong phủ cũng vẫn bối rối không ngớt, còn mò đến tận thư phòng để nghĩ chuyện sính lễ.
Đang nghĩ đến chỗ sẽ thêm một chút dược liệu vào thì liền nghe thấy hạ nhân bẩm báo: "Tam công tử, bên ngoài có rất nhiều người tới đây. Cầm đầu là phu thê Khổng gia."
Chương Hồng Thái nhíu mày một cái: "Để bọn họ vào đi, chắc là tới chuyển của hồi môn."
Hôm qua lúc hai người tách ra, hắn luôn cảm giác mình mới là người bị bỏ rơi. Cho nên hắn rất oán hận Khổng Linh Lung, cũng giận chó đánh mèo sang cả Khổng gia, bèn cười nhạo nói: "Đúng là cái nhà rách nát, có một chút đồ mà đã không kịp chờ lấy về rồi, còn tưởng rằng ai cũng giống như nhà bọn họ. Để cho bọn họ tranh thủ thời gian lấy đi đi, hai nhà chúng ta sẽ đoạn tuyệt sạch sẽ."
Tùy tùng muốn nói lại thôi: "Bọn họ vừa đến đã chửi rủa ầm ĩ, hình như không có ý tốt đâu."
Chương Hồng Thái kinh ngạc: "Chửi cái gì?" Nghĩ một lúc hắn liền hiểu, hắn mới bỏ nữ nhi nhà người ta, Khổng gia mất một mối hôn sự tốt như vậy, không cam tâm cũng hợp lý.
"Ta sẽ đi ra xem sao."
Hắn vừa ra đến ngoài cửa lớn thì vừa vặn nghe được Khổng đại ca đang rống to: "Chương Hồng Thái, ngươi cút ra đây cho ta. Ngươi là cái thứ khốn nạn hai mặt, có người mới quên người cũ, ngươi quên khi đó ngươi liếm láp mặt cầu cầu thân muội muội ta như thế nào rồi đúng không?"
Vừa rồi, người nhà họ Khổng mắng dữ dội quá, hộ vệ Chương phủ phải tiến lên ngăn cản, hai bên còn suýt nữa đánh nhau.
Người của Chương phủ ra ngăn cản là hộ vệ, nếu đánh nhau thì Khổng gia kiểu gì cũng thiệt. Tần Thu Uyển vội vàng ngăn cản, dẫn người nhà họ Khổng lùi ra chính giữa ngã tư đường.
Lúc này có rất nhiều người đã vây quanh xem náo nhiệt, hơn phân nửa đều là hạ nhân các phủ chung quanh.
Chương Hồng Thái không ngờ mọi chuyện đã náo loạn đến mức này, vẻ mặt đen kịt, giận dữ mắng mỏ: "Khổng Hải, ngươi cả gan dám đến Chương gia gây chuyện, có nghĩ tới hậu quả không hả?"
"Ngươi bội tình bạc nghĩa không xứng là ngươi. Có bản lĩnh thì ngươi đánh chết ta đi!" Khổng Hải càng kêu gào dữ dội hơn.
Cũng may rất nhiều thân thích bên cạnh đã kéo hắn lại, Tần Thu Uyển cũng đi tới trước khuyên: "Đại ca, huynh đừng kích động quá."
Nhìn thấy Tần Thu Uyển, Chương Hồng Thái cười lạnh nói: "Khổng Linh Lung, chúng ta đã gặp nhau thì cũng có lúc chia tay, hôm qua hòa ly cũng chính miệng ngươi đáp ứng, sao giờ lại huyên náo khó coi như vậy?"
"Người nhà của ta chỉ là muốn tới cửa lấy của hồi môn mà thôi, nhưng mấy tên giữ cửa nhà các ngươi mắt chó coi thường người khác, nói chuyện cũng không khách khí, mới chọc giận đại ca của ta." Sắc mặt Tần Thu Uyển dửng dưng: "Nếu người gác cổng cho bọn ta vào thì cũng sẽ không huyên náo lớn như thế."
Nói gần nói xa thì vẫn là Chương phủ sai.
Hôm nay đúng là Chương phủ đã ngăn người lại, vì thấy quá đông nên không cho bọn họ vào, đã vậy còn không nói cũng không chịu thông bẩm thay cho huynh muội nhà họ Khổng.
Việc trước còn có thể miễn cưỡng nghe được, nhưng việc sau thì phu thê Khổng gia và hai huynh đệ sao có thể tiếp thu được?
Quan hệ thông gia đang tốt như vậy mà cứ thế bị đoạn mất, Chương phủ không có lời giải thích nào, người gác cổng thì không chịu thông bẩm, nói cách khác chủ tử Chương phủ rõ ràng là không chịu gặp mặt.
Hai nhà là thân gia, hôn sự này có thành hay không thì cũng phải có thứ bàn giao lại chứ. Hơn nữa, theo Khổng gia biết được thì trong chuyện này rõ ràng còn là Chương Hồng Thái sai trước!
Chương gia bây giờ tránh mà không gặp, thì là có ý gì?
Chương gia đã hủy đi thanh danh của nữ nhi bọn họ, Khổng gia nhất định phải đòi lại được công đạo, cho nên càng làm loạn dữ dội hơn.
Chương Hồng Thái nghe đến đây thì tức giận cười lạnh: "Khổng Linh Lung, chuyện xảy ra tối qua ngươi đã quên rồi sao? Là chính miệng ngươi nói muốn hòa ly, không có ai ép ngươi!"
Tần Thu Uyển gật đầu: "Đúng vậy! Ta đúng là đã đồng ý hòa ly, nhưng ta không hề cam chịu chút nào! Chuyện xảy ra như vậy ta có thể không đồng ý sao? Ngươi còn dám ra tay hạ độc ta, nếu ta còn không thức thời tự mình rời đi thì có ngày còn mất luôn cả mạng."
"Ngươi nói bậy." Dù Chương Hồng Thái thực sự đã làm chuyện này, nhưng ở trước mặt nhiều người như vậy bắt hắn nhận tội hại người, sao hắn có thể thừa nhận được?
"Ta nói bậy?" Tần Thu Uyển chất vấn: "Quan hệ giữa ngươi và Thẩm Nguyệt Hoa chẳng phải tốt đẹp lắm sao? Ngươi không có ý định hại chết ta rồi lấy nàng ta ư?"
Buổi tối hôm qua Chương Hồng Thái còn nghĩ đến việc mau chóng đưa người tới cửa cầu thân, nay bị chất vấn thì lập tức câm nín. Mắt thấy mọi người đang nghị luận ầm ĩ, Chương Hồng Thái lập tức nhận ra nếu mình không nói lời nào thì sẽ thành ngầm thừa nhận. Như vậy làm sao mà được?
Hắn lập tức giải thích: "Ta và Nguyệt Hoa hoàn toàn trong sạch, nhưng đúng là ta có hảo cảm với nàng. Ta và ngươi từng là phu thê, bây giờ không đi được đến cùng. Ta không ngăn ngươi tái giá, ngươi cũng đừng ngăn ta tái giá!"
Tần Thu Uyển dõng dạc nói: "Trên thiên hạ này ngươi lấy nữ nhân nào cũng được, nhưng ngươi lại vì muốn lấy nàng ta mà muốn đuổi ta đi, muốn giết ta."
Chương Hồng Thái không dám thừa nhận chuyện mình hại người, trầm giọng nói: "Nói xấu có thể nhập tội."
Tần Thu Uyển mạnh mẽ đáp trả: "Vậy ngươi đi cáo trạng đi! Vừa vặn ta cũng muốn biết, cái hương bao đeo lên người nửa tháng là có thể lấy đi tính mạng người là do ai mang đến hại ta."
Chương Hồng Thái: ". . ."
Thực ra lúc hắn phối hương bao cũng không ngờ được Khổng Linh Lung sẽ phát hiện ra bí ẩn trong đó.
Cho nên, hắn làm mà không cần che giấu gì.
Người biết hắn phối hương bao có chừng bốn người, dù đã thanh toán số bạc rất lớn cho họ, nhưng hắn cũng không dám xác định bọn họ có làm phản hay không? Nếu quả thật phải báo quan thì những người kia có thể vì muốn được thoát thân, nói không chừng còn tranh nhau cáo tri với đại nhân chân tướng sự thật.
"Dù thế nào cũng không phải là ta." Chương Hồng Thái hơi bực bội, nhìn thấy người hóng chuyện càng ngày càng nhiều, hắn cũng không muốn chuyện của mình và Thẩm Nguyệt Hoa trở nên ầm ĩ, liền nói ngay: "Chúng ta tuy từng là phu thê, nhưng đã gặp nhau thì cũng có lúc chia tay. Nếu các ngươi tới chuyển của hồi môn thì đi vào nhanh một chút đi." Lại bổ sung: "Những người còn lại cũng vào đây uống một chén rượu, coi như là thành toàn cho mối duyên phận này."
Nói xong thì sai người mở cửa đại môn ra.
Mục đích của Chương Hồng Thái là để cho người nhà họ Khổng vào cửa, người bên ngoài không thấy có gì náo nhiệt nữa thì tự nhiên sẽ tản ra.
Hắn nghĩ là vậy, nhưng sau khi những người này vào phủ thì lại nhất quyết muốn đi tìm Chương phu nhân.
Của hồi môn của Khổng Linh Lung không nhiều, nhưng cũng là đồ mà hai phu thê Khổng gia hao tâm tổn trí đặt mua, bởi vì mới thành thân không lâu nên sơn hồng trên của hồi môn còn chưa phai đi.
Khổng mẫu nhìn thấy, đã lén lau nước mắt mấy lần.
Vì đã gây ra động tĩnh lớn như vậy nên hạ nhân cũng không dám giấu diếm Chương phu nhân đang ngủ.
Chương phu nhân nghe nói xong thì cũng tức giận người nhà họ Khổng không thèm nói đạo lý, nhưng mà, bà ta cũng sợ người nhà họ Khổng sẽ tiếp tục làm loạn, đến lúc đó, người mất mặt sẽ là nhà mình.
"Mời bọn họ vào đây."
Trước kia lúc còn là thân gia, hai bên đều rất khách khí. Hôm nay thì khác, phu thê Khổng gia tức giận, sau khi vào cửa cũng không hành lễ. Khổng phụ trực tiếp chất vấn: "Chương phu nhân, hôn sự hai nhà chúng ta biến thành như vậy là do nữ nhi của ta làm việc gì thỏa đáng hay sao?"
"Không." Sắc mặt Chương phu nhân rất thản nhiên: "Phu thê bọn chúng không sống cùng nhau được, cả hai đứa đều muốn tách ra."
Vành mắt Khổng mẫu đỏ bừng, nhưng cắn môi không cho nước mắt rơi xuống, hỏi: "Nữ nhi này của ta vào nhà ngươi hai tháng qua, có hiếu kính ngươi không?"
Ngoại trừ mấy ngày này xảy ra chút chuyện lừa gạt thì trước đó vẫn còn rất là tri kỷ. Chương phu nhân gật gật đầu: "Ta không nói nó không tốt, nhưng hai phu thê muốn sống chung cũng phải cần có duyên phận, hai người bọn nó không đủ duyên phận, không thể sống với nhau đến già, người làm trưởng bối chúng ta cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn mà thôi."
"Nếu nó không làm gì sai, còn là một vãn bối hiếu thuận. Vậy tại sao buổi tối hôm qua, ngươi lại để nó một mình ở nhà trọ?" Mỗi lần Khổng mẫu nhớ tới việc này thì trong lòng đều tràn đầy sợ hãi.
Mấy khách nhân ở khu vực ngoại thành kia tốt xấu lẫn lộn, buổi tối hôm qua nữ nhi không xảy ra chuyện gì còn may, nhưng lỡ như có gì không ổn, bà ta chắc chắn sẽ liều mạng với đám người Chương gia.
Đã là người nhà mấy tháng, vậy mà chỉ cần một tờ thư hòa ly là đã có thể cắt đứt sạch sẽ. Mà đừng nói là người một nhà, cho dù chỉ là thế giao nữ tử thì người nhà bọn họ thấy người ta đi ra ngoài thì cũng phải quan tâm một chút chứ?
Nữ nhi mới chỉ là một tiểu cô nương mười mấy tuổi, một mình ở bên ngoài như vậy. . . Người Chương gia thật là độc ác!
Thư hòa ly đã viết, của hồi môn đã chuyển, chuyện đã được định. Hai bên có nói thêm nữa cũng không thể thay đổi được gì.
Phu thê Khổng gia và huynh đệ hai người vừa ra khỏi cửa, càng nghĩ càng không cam tâm, chỉ vào đại môn Chương gia chửi ầm lên.
*
Lúc về Khổng gia, Tần Thu Uyển đã cố ý làm cho bầu không khí trở nên thoải mái hơn.
Chuyện hòa ly đã không thể sửa đổi, nếu người nhà họ Khổng cứ để ở trong lòng mãi thì sao có thể sống yên ổn được?
Việc hôn sự của hai nhà Khổng Chương coi như xong, người nhà họ Khổng đến trước Chương phủ đại náo, tin tức rất nhanh đã truyền đi. Rất nhiều người đều biết việc Chương Hồng Thái hưu thê là vì muốn lấy Thẩm Nguyệt Hoa.
Với một cô nương gia mà nói thì chuyện này cũng không hề tốt đẹp gì cho cam.
Buổi sáng ngày hôm đó, Tần Thu Uyển đang ở trong cửa hiệu giúp một tay, ánh mắt thoáng nhìn về phía cổng thì thấy có một dáng người quen thuộc.
Phàm là người làm ăn thì sẽ đặc biệt để ý đến khách hàng trong cửa hiệu nhà mình. Tần Thu Uyển nhìn thấy người đó thì lập tức đứng lên: "Thẩm cô nương cần gì?"
Khổng gia bán tạp hoá, cũng có một vài đồ vật cần dùng trong y quán. Tần Thu Uyển hỏi như vậy không phải là vì muốn hỏi nàng ta mua đồ, mà chỉ là muốn đối phương thẳng thẳn nói chuyện.
Lỡ như ở ngay cửa hiệu lại nói ra mấy lời không thích hợp, thậm chí còn ầm ĩ lên thì đối với Khổng gia đều không phải là chuyện gì tốt.
Thẩm Nguyệt Hoa vẫn mặc một bộ y phục thanh sam, mấp máy môi: "Ta có mấy lời muốn nói riêng với ngươi."
Tần Thu Uyển chìa tay ra: "Chỗ này có khách, chúng ta ra phía sau viện nói đi!"
Với Khổng Linh Lung mà nói, Thẩm Nguyệt Hoa cũng không phải khách hàng. Cho nên, Tần Thu Uyển cũng không khách khí đến mức phải chuẩn bị nước trà hay điểm tâm, chỉ nói: "Có lời cứ nói."
Hai tay Thẩm Nguyệt Hoa níu lấy tay áo: "Khổng cô nương, dù ngươi có tin hay không, thì việc ta vô ý chen chân vào giữa phu thê các ngươi cũng không phải vì ta muốn gả cho Chương Hồng Thái. . ."
Tần Thu Uyển đưa tay chặn lời nàng ta lại: "Ta và Chương Hồng Thái không còn là phu thê, việc có người chen chân vào hay là có người muốn gả cho hắn thì đều không liên quan gì đến ta. Ngươi không cần phải giải thích với ta."
Thẩm Nguyệt Hoa há hốc mồm nói: "Nhưng bây giờ tất cả mọi người đều cho rằng Tam công tử vì lấy ta mà hòa ly với ngươi, lời nói ra rất là khó nghe. . ."
Mặt Tần Thu Uyển lộ vẻ giễu cợt: "Đó là sự thật mà! Hắn thậm chí còn muốn hạ độc giết chết ta. Thẩm đại phu, có câu này ta vẫn muốn hỏi ngươi, ngày đó lúc ta đưa cho ngươi hương bao, vì sao ngươi không nói cho ta biết chân tướng?"
Thẩm Nguyệt Hoa yên lặng, nói: "Ta không muốn phá hủy mối quan hệ phu thê các người."
"Thật ra từ lúc Chương Hồng Thái đưa hương bao cho ta thì chúng ta đã không còn là phu thê nữa rồi." Tần Thu Uyển nhìn cô nương trước mặt, chân tâm thật ý nói: "Bất luận ngoài miệng ngươi có nói lời cứng rắn đến đâu thì lúc ngươi giấu diếm ta việc hương bao có độc thì tâm của ngươi cũng đã hướng về hắn rồi."
Thẩm Nguyệt Hoa á khẩu không trả lời được.
Trong ánh mắt nàng tràn đầy vẻ bối rối, há miệng muốn giải thích. Nhưng trong lòng nàng cũng rõ ràng, ngày đó nàng không nói rõ là hương bao có độc, đúng là có ý muốn giấu diếm giúp Chương Hồng Thái.
"Tam công tử nói, hương bao kia không phải là do hắn phối."
Tần Thu Uyển cười nhạo: "Nếu không phải do hắn thì chỉ có thể là có người nào khác muốn hãm hại Chương gia. . . Người phú quý tiếc nhất là mệnh, Chương lão gia sợ là đã sớm sốt ruột rồi."