Chương 183
Hôm qua Chương lão gia không hề sốt ruột chút nào, còn nói là sẽ âm thầm từ từ điều tra.
Thậm chí còn ngăn cản Tần Thu Uyển báo quan, lúc ấy Chương Hồng Thái cũng không la hét là sẽ báo quan để chứng minh mình trong sạch. . . Vậy hương bao kia rốt cuộc là do ai phối, không cần nói cũng biết.
Thẩm Nguyệt Hoa là một cô nương mới chỉ có mười mấy tuổi đã có thể học y thuật đến mức xuất thần nhập hóa nên cũng không phải người quá ngu, nghe thấy Tần Thu Uyển nói xong thì chỉ có thể xấu hổ cúi đầu.
"Ta không ngờ chàng sẽ làm như vậy."
Hai tay Tần Thu Uyển chống cằm, nói: "Người ta vì ngươi mà người cũng dám giết. Tình cảm này. . . Chậc chậc. . ." Thật sự là bị bệnh rồi.
Nàng không nói câu đằng sau nên Thẩm Nguyệt Hoa vẫn nghĩ là nữ tử trước mặt này hâm mộ tình cảm chân thành mà Chương Hồng Thái dành cho mình.
Nàng lại giải thích: "Đây không phải điều ta muốn."
"Bất luận có phải hay không thì chuyện cũng đã xảy ra. Hai người các ngươi trước kia có như thế nào thì hiện tại cũng không tới phiên ta quản. Về sau như thế nào, ta càng không có tư cách hỏi đến. Ngươi cũng không cần phải tới tận đây giải thích với ta." Tần Thu Uyển đứng lên, chìa tay ra: "Ta còn có khách hàng, xin Thẩm đại phu rời đi."
Thẩm Nguyệt Hoa cũng không cảm thấy cần thiết phải ở lại thêm nữa, lúc ra đến trước cửa, mặt mũi tràn đầy áy náy: "Khổng cô nương, thật xin lỗi."
Tần Thu Uyển cười mà như không cười: "Lời này của ngươi nghe nhẹ nhàng quá. Một câu xin lỗi của ngươi có thể để cho ta một lần nữa trở về làm Chương tam phu nhân, hay có thể làm cho phu thê chúng ta khôi phục tình cảm như trước kia không?"
Sau khi Khổng Linh Lung thành thân không lâu thì đã phát hiện ra thái độ thực sự của Chương Hồng Thái đối với mình. Khi đó nàng đã không mong muốn có thể ân ái với hắn nữa, mà chỉ hi vọng hai phu thê tương kính như tân, hai người tôn trọng nhau, không làm cho người nhà lo lắng mà thôi.
Thỉnh thoảng bị Chương phu nhân trách mắng, nàng cũng có suy nghĩ muốn rời đi. Mặc dù đó chỉ là một quyết định nhất thời, nhưng nếu ở đây lâu hơn nữa, nàng rất có thể sẽ thật sự ra quyết định như vậy. . . Đáng tiếc, nàng còn chưa kịp xin rời đi thì đã mất mạng rồi.
Thẩm Nguyệt Hoa cắn răng: "Ta sẽ giúp ngươi khuyên chàng."
Nụ cười của Tần Thu Uyển càng thêm giễu cợt: "Cho dù có hòa hảo lại thì ngươi nghĩ rằng chúng ta còn quay lại được sao?"
Thẩm Nguyệt Hoa nhanh chóng đáp: "Ta rời khỏi Cung Thành là được!"
"Chương gia và các khách thương phủ thành chung quanh đều có qua lại, ngươi sẽ rời đi đâu?" Tần Thu Uyển khoát khoát tay: "Xin lỗi vô dụng, ngươi không cần nhiều lời, đi nhanh lên đi!"
Sắc mặt Thẩm Nguyệt Hoa sầu khổ, bởi vì những lời truyền ngôn kia rất là bất lợi đối với nàng.
Rất nhiều người nói nàng giả vờ thanh cao, cố ý nói không muốn làm thiếp, bởi vì thật ra là muốn làm Tam phu nhân!
Thẩm Nguyệt Hoa không muốn đính ước với Chương Hồng Thái trong tình hình như này, nhưng nàng cũng thực sự không nỡ từ bỏ một nam tử đối đãi chân thành với nàng như vậy, quả thực là tiến thoái lưỡng nan.
Lúc này trong lòng Chương Hồng Thái tràn ngập niềm vui sướng vì sắp được chung sống cùng người trong lòng, những lời truyền ngôn kia hạ nhân đều không dám nói cho hắn biết, mà hắn cả ngày đều bận bịu nên cũng không nghe nói đến. Cho dù lờ mờ cảm giác được có gì đó nhưng cũng chẳng coi là chuyện gì đáng kể.
Sau năm ngày hòa ly, hắn dẫn bà mối tới cửa cầu thân.
Đối với chuyện này, Chương phu nhân cũng chẳng quan tâm.
Bà ta đương nhiên cũng biết thanh danh bây giờ của Thẩm Nguyệt Hoa, nhưng thế thì đã làm sao? Chỉ cần Thẩm Nguyệt Hoa có thể dẫn lối nhi tử của bà ta đi đến chính đạo thì bà ta cảm thấy cái gì cũng không còn quan trọng nữa. Hơn nữa lúc trước, khi nhi tử cầu hôn Khổng Linh Lung, cũng đã dành ra hơn nửa năm không đi đến Hoa Lâu và sòng bạc nữa, nhưng kết quả thì thế nào?
Nói trắng ra là, bà ta không cần thiết vì một nữ nhân không có ý nghĩa mà trở mặt với nhi tử.
Thẩm Nguyệt Hoa còn đang đắn đo, không muốn chấp nhận lời định ước này.
Ánh mắt Chương Hồng Thái nhìn chằm chằm người trong lòng, mắt thấy sắc mặt Thẩm Nguyệt Hoa có chút chần chừ, lập tức kéo nàng vào viện: "Nàng có cái gì phải lo lắng sao?" Hắn bảo đảm: "Nếu như nàng sợ không thể ở chung được với người nhà của ta thì chờ sau khi chúng ta thành thân, ta để cho người tu sửa lại Di Nhiên Cư, làm cho nó giống như một biệt viện, chỉ có hai người chúng ta ở đây thôi. Ngày lễ ngày tết trở về ứng phó qua loa là được."
Thấy nàng vẫn còn mặt ủ mày chau, hắn nghĩ nghĩ lại nói: "Chương phủ nhiều quy củ, nhưng chúng ta ở bên ngoài, nương ta sẽ không quản được nàng đâu. Ta sẽ không ngăn cản việc nàng chữa bệnh cho người ta, mà ta còn sẽ giúp nàng tiếp đãi bệnh nhân nữa."
Vẻ mặt của hắn lúc này vô cùng sốt sắng.
Thẩm Nguyệt Hoa nhìn vào mắt của hắn, ánh mắt dần trở nên bối rối, thực sự không tìm được lý do nào để cự tuyệt mối hôn sự này, nàng thử thăm dò: "Bên ngoài có nhiều người mắng ta là nữ nhân xấu phá hoại hôn sự của người khác."
Chương Hồng Thái cũng nghe nói qua chuyện này, lập tức vung tay lên: "Nguyệt Hoa, mấy kẻ nhiều chuyện đó nàng cứ mặc kệ bọn chúng. Trong thành này nhiều người như vậy, chuyện thì đâu có thiếu, chẳng qua gần đây ta hòa ly nên bọn họ mới có thể lấy ra bàn tán thôi. Chờ chúng ta thành thân xong rồi, cuộc sống ổn định thì bọn họ tự nhiên sẽ nói về chuyện của người khác."
Lời này cũng có đạo lý.
Mi tâm Thẩm Nguyệt Hoa nhíu lại: "Hôn sự của chúng ta có thể hoãn lại một chút hay không?"
Hoãn?
Vậy là nàng đồng ý mối hôn sự này rồi?
Chương Hồng Thái vui mừng vô cùng, tiến lên nắm chặt tay của nàng: "Nguyệt Hoa, nàng đồng ý gả cho ta rồi?" Nghĩ đến lời nàng nói, hắn vội nói tiếp: "Ta ước gì mỗi một ngày vào buổi sáng mở to mắt là có thể thấy nàng, Nguyệt Hoa, chúng ta không thể vì người khác mà trì hoãn cuộc sống của mình. Ta sẽ đối tốt với nàng, nàng nói đông ta tuyệt không hướng tây, nàng nói đuổi gà ta tuyệt đối không đuổi chó. . ."
Thẩm Nguyệt Hoa nhịn không được mà bật cười.
Chương Hồng Thái ôm nàng vào trong lòng, làm nũng: "Gả cho ta có được không?"
Thẩm Nguyệt Hoa xấu hổ gật đầu.
Có khá nhiều người lén lút theo dõi hai người, cho nên hai người vừa mới định ra việc hôn sự thì đã có không ít người biết được tin tức.
Dù người nhà họ Khổng đã tận lực để bản thân không nghe phải chuyện của Chương gia thì những tin tức bên kia vẫn liên tục được rót vào tai bọn họ.
Ăn xong bữa tối, Khổng đại tẩu tức giận nói: "Đúng là không biết xấu hổ."
"Đừng mắng người ta làm gì." Khổng mẫu phất phất tay: "Tùy bọn họ đi. Theo ta thấy, đính ước mới là tốt!"
Tần Thu Uyển rất tán thành.
Hai người kia càng đính ước nhanh thì lại càng có vẻ Khổng Linh Lung vô tội.
Lúc Khổng Linh Lung thành thân, phu thê Khổng gia đã bỏ hết cả tiền vốn để đặt mua của hồi môn.
Bây giờ của hồi môn được thu hồi, tất cả đều đang chồng chất bên trong khố phòng. Người nhà họ Khổng nhất trí đồng ý, chờ đến khi Khổng Linh Lung tái giá sẽ không dùng của hồi môn kia mà chuẩn bị của hồi môn khác cho nàng.
Trước đó trong cửa hiệu của Khổng gia cũng có mấy tiểu nhị, bởi vì trong nhà đã có mấy người, hiện nay lại có thêm nàng nên công chuyện cũng ít đi, tiểu nhị cũng bắt đầu lười biếng.
Cho nên, Tần Thu Uyển gần đây đang suy nghĩ việc sẽ tự mình mở một gian cửa hiệu khác, đầu tiên nàng bán hết của hồi môn đi, sau đó mua một gian cách Khổng gia không xa.
Lần này đã gần như tiêu hết hơn phân nửa của hồi môn của nàng, còn một chút, nàng dành ra để mời một vài phụ nhân bắt đầu điều chế son phấn.
Nửa tháng sau, cửa hiệu khai trương.
Cách chế tạo son phấn của Tần Thu Uyển khá khác biệt so với những người khác, cho nên, vừa mới khai trương, những son phấn được điều chế xong nhanh như chớp đã mọi người thu mua gần hết.
Kiếm được bạc, nàng lại mua thêm nhiều nguyên liệu nữa, rồi thường xuyên mời người qua đó. Hai tháng trôi qua, rất nhiều phu nhân trong nội thành đều biết đến son phấn của nàng.
Tần Thu Uyển đi tới nội thành thuê một cửa hiệu, chỉ trong thời gian ngắn ngủi nửa năm, nàng lại mở thêm mấy nhà nữa, cuối cùng mở một nhà, cửa hiệu và son phấn đều rất tinh xảo, đồ giá rẻ nhất cũng phải mấy đồng bạc một hộp.
Vì việc làm ăn buôn bán càng ngày càng tốt nên thanh danh của Khổng Linh Lung cũng càng ngày càng vang dội, chính nàng cũng dọn vào nội thành ở.
Cửa hiệu mới khai trương, cũng là lần đầu tiên nàng bán với giá cao như vậy nên phải tự mình trông coi.
Cung Thành rất lớn nhưng lại rất nhỏ.
Có vài người biết cửa hiệu son phấn này là Khổng Linh Lung làm ra, nhưng cũng có người không biết. Ví dụ như một người không biết gì về son phấn như Chương Hồng Thái.
Tần Thu Uyển đang ngồi ở phía sau quầy tính sổ sách, ánh mắt nhìn thoáng thấy một dáng người quen thuộc đang tiến vào, lập tức động tác trong tay hơi ngưng lại.
"Mang tất cả son phấn tốt nhất chỗ các ngươi ra đây."
Đại khái là việc vui sắp đến nên vẻ mặt Chương Hồng Thái luôn tràn đầy xuân phong đắc ý.
Tiểu nhị và nha hoàn đều biết qua về ân oán giữa đông gia và Chương Hồng Thái, nên vô ý thức nhìn về phía Tần Thu Uyển.
Tần Thu Uyển sẽ không để số bạc đã đem tới tận cửa đẩy ra bên ngoài, ra hiệu cho bọn họ cầm mấy hộp son phấn quý giá nhất mang ra.
Nghe thấy giá tiền, Chương Hồng Thái có chút kinh ngạc, nhưng mà, thân là Chương phủ công tử, nếu không lấy ra được bạc thì sợ là sẽ trở thành trò cười mất.
Tùy tùng thấy hắn không cự tuyệt, mà đã lấy bạc ra thanh toán.
Chương Hồng Thái gần đây chuẩn bị hôn sự đã tốn không ít bạc rồi, người bình thường khi tái giá đều sẽ làm đơn giản hơn so với lần đầu, nhưng hắn thì khác. Hắn cho rằng lấy Thẩm Nguyệt Hoa dù như thế nào cũng phải long trọng hơn so với khi lấy Khổng Linh Lung. Cho nên, hắn dùng hết sạch sành sanh số bạc mà song thân cho, đồng thời còn bỏ ra không ít vốn riêng của mình.
Hơn nữa, những năm gần đây hắn cứ ba ngày là lại có hai ngày đi chơi với bằng hữu nên cũng không để dành được bao nhiêu bạc. Hôm nay chỉ mua son phấn mà đã tiêu gần mười mấy lượng, đó là điều hắn không thể ngờ tới.
Không muốn biểu lộ ra là mình không nỡ bỏ tiền, ánh mắt hắn liếc nhìn lung tung, sau đó liền thấy Tần Thu Uyển ngồi ở sau quầy. Xác định mình không nhìn lầm, hắn không nhịn được bật thốt lên hỏi: "Sao ngươi lại ở đây?"
Tần Thu Uyển đứng lên, tự nhiên mà chắp tay: "Đa tạ Tam công tử ủng hộ."
"Ngươi là đông gia?" Chương Hồng Thái kinh ngạc dò xét nàng: "Không đúng, ngươi làm ra son phấn như thế nào?"
Tần Thu Uyển không nhịn được mà bật cười: "Lời Chương tam công tử nói nghe thật buồn cười. Ngươi ra ngoài hỏi tất cả đông gia trên đường, có ai sẽ nói cho người khác biết cách làm của mình? Bao gồm cả mấy thứ tơ tằm và tơ thêu ở chỗ Chương gia các ngươi, chẳng lẽ phụ thân ngươi sẽ nói cho người khác sao?"
Chương Hồng Thái nhận ra mình thất ngôn, quay mặt đi nói: "Không nói thì thôi." Nghĩ đến cái gì đó, hắn nhíu mày hỏi: "Vừa nãy ngươi không lừa bạc của ta đấy chứ?"
"Công khai ghi giá, già trẻ không gạt." Tần Thu Uyển chỉ tay vào giá tiền trên hộp son phấn: "Nếu Chương tam công tử không mua được thì cửa hiệu chúng ta cũng không bắt buộc. Nhưng ngài cũng không thể há mồm đổ oan cho bọn ta."
"Ai không mua được?" Chương Hồng Thái hừ lạnh một tiếng: "Với Chương gia bọn ta thì mấy đồ này của ngươi căn bản là không đáng nhắc tới."
Tần Thu Uyển gật đầu: "Vậy thì tốt rồi."
Chương Hồng Thái: ". . ."
"Dạo này ngươi nghĩ cái gì mà lại mở cửa hiệu vậy?"
Tần Thu Uyển nghiêm túc đáp lại: "Nghe nói Tam công tử sắp có chuyện vui, ta ở đây chúc công tử và người trong lòng mỹ mãn, dắt tay đến đầu bạc răng long."
Mặt mũi Chương Hồng Thái đầy vẻ hoài nghi: "Ngươi thật sự không để ý?"
Tần Thu Uyển còn ước chuyện này xảy ra!
Nàng đã không kịp chờ đợi để được tận mắt nhìn thấy cảnh gà bay chó chạy của Chương gia sau khi Thẩm Nguyệt Hoa trở thành nhi tức của bọn họ rồi.