Chương 184
Nhìn nữ tử trước mặt nói cười rất tự nhiên, Chương Hồng Thái liền cảm thấy có chút chạnh lòng.
Khổng Linh Lung này may mắn gặp được hắn nên mới có thể được gả vào Chương phủ. Sau khi hòa ly với hắn, nàng ta vừa mất mối hôn sự tốt, lại còn bị hủy hoại thanh danh, lý do hòa ly thì lại là vì phát hiện bản thân bị hắn hạ độc, lòng tràn ngập oán giận, trong lúc kích động mới đồng ý hòa ly, thế nên bây giờ nàng ta đáng lẽ phải rất hối hận mới đúng chứ.
Nhìn thấy hắn, không phải là nên khóc lóc vãn hồi sao? Sao lại còn cười được?
"Nếu ta để ý thì ngươi có thể quay lại như trước sao?"
Chương Hồng Thái lập tức lui về sau một bước: "Không thể!"
Nụ cười của Tần Thu Uyển vẫn không thay đổi, hỏi: "Công tử còn cần gì nữa?" Nàng đưa mấy hộp son phấn đã được đóng gói tinh xảo sang bên cạnh: "Mấy thứ này đều là bảo vật trấn điếm của Linh Lung Phường, công tử muốn nhìn qua không?"
Chương phủ giàu có, nhưng những thứ đó không thuộc về Chương Hồng Thái. Gần đây hắn tốn không ít bạc, vừa nãy mới chỉ mua mấy hộp son phấn đã làm hắn mất tận mười mấy lượng, vậy thì thứ bảo vật trấn điếm này chắc còn quý giá hơn.
Nhưng đường đường là Tam công tử của Chương phủ mà đến cả mấy hộp son phấn cũng không mua nổi, truyền ra ngoài sẽ làm trò cười cho người khác. Hắn lập tức quay người đi ra bên ngoài: "Hôn sự rườm rà, ta còn có việc phải đi trước."
Tần Thu Uyển nhìn bóng lưng của hắn, nói: "Làm gì mà vội thế."
Chương Hồng Thái càng nhanh chân hơn, giống như là chạy trối chết vậy.
Nụ cười của Tần Thu Uyển càng rạng rỡ hơn, sau đó thì ngồi xuống chỉnh lại sổ sách, làm tiểu nhị ở bên cạnh vô cùng kinh ngạc. Mọi người đều đã sớm nhìn ra, đông gia sau khi hòa ly không hề tỏ ra hối hận, nhưng tất cả bọn họ bao gồm cả người nhà họ Khổng đều cho rằng nàng đang giả vờ vui vẻ.
Hôm nay mọi người tận mắt thấy nàng và Chương Hồng Thái tiếp xúc, từ đầu tới cuối không hề thấy vẻ mặt nàng toát ra chút cảm xúc thương tâm nào. Ở trước mặt người khác còn có thể nói là nàng miễn cưỡng vui cười, nhưng đến trước mặt hắn mà nàng còn cười được thì đúng là thật sự buông bỏ được rồi.
Tần Thu Uyển đương nhiên là buông bỏ được, người bị Chương Hồng Thái dụ dỗ vào mối nghiệt duyên này là Khổng Linh Lung, chứ không phải là nàng.
Hơn nữa, Khổng Linh Lung đời trước đã bị hắn ta hạ độc hại chết, bất luận là tình cảm có sâu đậm bao nhiêu thì cũng đã biến thành cừu hận rồi. Dưới tình hình như vậy, nàng mà thương tâm mới là lạ.
Son phấn của Linh Lung Phường thật sự rất tốt, chỉ cần xoa một chút thôi cũng có thể che đươc những khuyết điểm nhỏ xíu trên mặt, còn có thể khiến làn da hơi thô ráp trở nên mềm mại, trơn bóng. Những phu nhân đã từng ghét bỏ Linh Lung Phường chỉ là một cửa hiệu nhỏ, son phấn không chất lượng, giờ lại không nhịn được mà đều tìm đến cửa hiệu xa hoa mới mở này.
Phu nhân phú quý thì không thiếu bạc, cái thiếu chính là mỹ mạo. Tần Thu Uyển có thể thỏa mãn các nàng nên rất nhanh đã kiếm lời đầy chậu đầy bát. Có bạc rồi, nàng lại bắt đầu bỏ tiền ra mướn thêm mấy gian cửa hiệu ở nội thành.
Người âm thầm theo dõi nàng đương nhiên đều biết nàng kiếm được rất nhiều tiền. Nhìn nàng tuổi trẻ mỹ mạo, mấy cửa hiệu ngày nào cũng kiếm được một đống bạc nên cũng khiến vài người động tâm. Gần đây rất nhiều người tới cửa muốn làm mai giúp nàng.
Trong đó bao gồm rất nhiều người môn đăng hộ đối với Khổng gia, còn có không ít con thứ phú gia hoặc ấu tử, thậm chí còn có một số vị phú thương Nhị lưu muốn thú nàng làm kế thất. . . Đương nhiên, tất cả đều bị nàng cự tuyệt.
Ngày hôm đó vào lúc chạng vạng tối, Tần Thu Uyển đang chuẩn bị lên đường về ngoại thành thì liền có một tùy tùng khác tìm tới.
Hơn nữa còn là người quen, đó là người hầu thiếp thân bên cạnh Chương Hồng Thái. Sau khi vào cửa thì thi lễ với nàng, hai tay dâng lên một phong thiếp mời đỏ chót.
"Công tử chúng ta mời ngài ba ngày sau tới cửa uống chén rượu nhạt."
Tần Thu Uyển đưa tay ra nhận lấy: "Ta chắc chắn sẽ đến đó, chúc hôn sự hắn ta đại hỉ."
Nàng biết nếu nàng đi, đại khái sẽ làm cho người ta bàn tán, nhưng Tần Thu Uyển bây giờ tham gia vào công việc làm ăn buôn bán nên cũng cần kết giao với các phu nhân nhà khác. Chương phủ có tin vui, những phu nhân có mặt mũi trong thành chắc chắn cũng sẽ đến cửa chúc mừng.
Cho nên, nàng đồng ý không phải là đi chúc mừng, mà là đi kiếm bạc.
Chương Hồng Thái có sức mạnh hại chết Khổng Linh Lung, lại dám chắc chắn Khổng gia không dám làm loạn, không phải chỉ dựa vào việc trong nhà có nhiều bạc thôi sao?
Sau khi Tần Thu Uyển trở lại Khổng gia thì không ở nhà được mấy ngày, mà thường xuyên ở trong nội thành. Cho nên, cứ khi nào nàng trở về nhà thì nhị ca và nhị tẩu sát vách đều sẽ trở về cùng nhau ăn cơm, mọi người nói chuyện với nhau rất vui vẻ.
Tần Thu Uyển cũng không tính sẽ xài bạc để mua lễ vật chúc mừng lần này, từ khi nàng khai trương, Chương phu nhân chưa từng ghé qua. Cho nên, Tần Thu Uyển chọn vài hộp son phấn bên trong cửa hiệu, dùng hộp bao tinh xảo bọc lại, đến đúng ngày hôm đó thì cầm theo mấy cái hộp đi cùng.
Chương phủ rất lớn, từ lúc Khổng Linh Lung vào cửa thì làm gì cũng phải theo đúng khuôn phép, sợ mình làm sai là sẽ bị trách cứ nên từ trước đến nay đều không dám làm gì quá phận. Cho nên ngoại trừ mấy viện tử đặc biệt của Chương phủ thì Tần Thu Uyển không nhớ được nơi nào nữa.
Hôm nay tiếp khách ở vườn, Khổng Linh Lung đã đến đây đi dạo mấy lần. Sau khi Tần Thu Uyển đi vào thì rất tự nhiên hào phóng chào hỏi những phu nhân quen biết với nàng.
Chuyện trên đời chính là như vậy, ngươi càng che che lấp lấp thì càng khiến cho người ta bàn tán. Còn nếu càng thẳng thắn vô tư thì người khác ngược lại càng không thể nói gì.
"Khổng cô nương, nghe nói son phấn trong cửa hiệu của cô không tệ, hôm nào ta sẽ sai người tới đó mua một vài thứ, có được không?"
Từ lúc tiến vào, Tần Thu Uyển đã nghe không ít những lời như vậy, lúc này vẫn nở nụ cười nhẹ nhàng: "Nếu phu nhân thích thì ta sẽ sai người mang đến cho ngài, sau khi ngài dùng qua mà không thích thì ta cũng không lấy một xu."
Thật là hào phóng, các phu nhân nghe đến đây đều cảm thấy rất hào hứng.
Tân lang tân nương còn chưa qua cửa, Chương phu nhân mang theo hai nhi tức cùng đi chào hỏi khách khứa, nhìn thấy bên này náo nhiệt liền không nhịn được mà cười nhạo: "Đúng là tiểu môn tiểu hộ, chỉ là làm ăn buôn bán nhỏ mà dám tới nơi này, không sợ mất mặt à."
Dương thị cũng là người nói nhiều, nghe vậy không nhịn được bèn nói: "Nghe nói son phấn trong cửa hiệu nàng ta không tệ, sau khi bôi xong thì da thịt trắng hồng, giống như mặt mình. . ."
Chương phu nhân trách mắng: "Giả tạo, Quý Nhân Phường của chúng ta mới là nơi tốt nhất trong thành." Bà ta cười lạnh một tiếng: "Chỉ là thổi phồng lên mà thôi, ta không cho phép hai người các con đến cửa hiệu của nàng ta."
Hai tỷ muội dù trong lòng nghĩ như thế nào thì trên mặt vẫn phải cung kính đáp ứng.
Chỉ có Hách thị - thê tử Chương nhị lão gia nghe vậy mới dám phản bác lại: "Đại tẩu, ta nói chứ, rõ ràng là Chương phủ chúng ta bội tình bạc nghĩa trước, người sai cũng không phải nàng ta. Tỷ như này đúng là không nói đạo lý gì hết."
Chương phu nhân liếc mắt nhìn nàng ta: "Nếu ngươi thích thì có thể đi đến đó mà mua!"
Vừa nhìn nàng ta, lập tức phát hiện có gì khang khác: "Đệ muội, gần đây có chuyện gì tốt sao? Sao sắc mặt ngươi lại tốt lên nhiều vậy?"
Hách thị đưa tay sờ sờ vào gương mặt mình: "Muội dùng son phấn mà nhà muội muội nương gia cho đó, chính là mua từ Linh Lung Phường."
Chương phu nhân bán tín bán nghi, trùng hợp lại có khách khứa tới, bà ta lập tức ném việc này sang một bên.
Hôn sự coi như thuận lợi, đáng nhắc tới chính là, trong buổi tiệc, có người tới mời rượu Tần Thu Uyển.
Lục Hồng Y dẫn theo Thược Dược đi ra từ trong đám người, một đỏ một phấn rất là dễ thấy.
Thiếp thất mặc áo hồng là chuyện rất bình thường, nhưng trên tay áo lại có màu đỏ thẫm rất nổi bật. . . Người không biết còn tưởng rằng hôm nay mới là ngày đại hỉ của Lục Hồng Y đấy chứ.
Mặc như vậy rõ ràng là không để tân nương vào mắt.
Tần Thu Uyển nhìn thấy, tự dưng cảm thấy thật vui sướng: "Hai người các ngươi gần đây sống ổn chứ?"
"Rất ổn." Sắc mặt Lục Hồng Y rất phức tạp, nhưng chưa quên mục đích tới đây: "Trước đó ta có sai người đến cửa hiệu ngươi mua Mỹ Nhân Chi, nhưng không mua được. . ."
"Ta còn tưởng là chuyện gì." Tần Thu Uyển vung tay lên: "Lát nữa trở về bảo chi nương làm là được, ta sẽ cho người mang đến nhà cho ngươi."
Thược Dược tới đây chỉ để tham gia náo nhiệt, nhưng nghe thấy hai người đối thoại vài câu, muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ khách khí nói mấy câu, không mở miệng nhiều.
Buổi trưa, tân lang tân nương xuất hiện, toàn bộ tiền viện đều vui mừng hớn hở. Chương Hồng Thái rất hăng hái, một tay kéo tấm lụa đỏ, tới gần nắm lấy cánh tay mềm mại của tân nương. Mọi người đều mỉm cười nhìn bọn họ, cũng có rất nhiều người tò mò nhìn sang chỗ Tần Thu Uyển, còn cho rằng nàng sẽ thương tâm hoặc là bày ra khuôn mặt lạnh lùng gì đó.
Đáng tiếc, tất cả mọi người đều thất vọng. Trên mặt nàng từ đầu đến cuối đều mang vẻ tươi cười, giống như tân lang tân nương hôm nay chỉ là thân thích bình thường của nàng vậy.
Hôn sự diễn ra rất thuận lợi, tân lang tân nương bái đường xong thì rất nhanh đã được đưa vào động phòng.
Tân khách cũng đã bắt đầu cáo từ rời đi, Tần Thu Uyển cũng ở trong số đó.
Trên đường trở về, vừa mới rời khỏi Chương phủ, Tần Thu Uyển liền nghe thấy tiếng xa phu kêu lên, lập tức cảm giác được chiếc xe ngựa đã mất khống chế đang lao về phía trước. Cũng may nàng tay mắt lanh lẹ tóm vào cái bàn nên mới không bị ngã sấp xuống.
Nàng vén rèm lên, chợt thấy cảnh sắc bên đường trôi qua thật nhanh. Xa phu nắm chặt dây cương ý đồ muốn khống chế con ngựa, nhưng hoàn toàn tốn công vô ích.
Xe ngựa vòng một đường vòng cung ở trên đường cái, cũng may ở đây toàn là gia đình giàu có, người đi đường không nhiều. Những người qua lại cách xa xe ngựa nghe thấy xa phu kêu lên đều rối rít tránh đi nên mới không gây ra thương tổn nào.
Nếu tiếp tục như thế, con ngựa điên này không biết phải chạy đến nơi nào mới ngừng lại được, sớm muộn gì cũng sẽ chạy đến đường phố nhộn nhịp thôi. Tần Thu Uyển có biện pháp có thể chế phục được con ngựa, nhưng bây giờ nàng là Khổng Linh Lung tay trói gà không chặt. . . Nếu làm như vậy, có thể còn làm người khác hoài nghi.
Nàng nhìn con ngựa điên lao nhanh như cắt, mắt thấy đã đi đến phía cuối con đường, sắp sửa đả thương người khác thì đang định bò lên phía trước. . .Nhưng chợt thấy có một bóng người nhảy lên lưng ngựa, chủy thủ trong tay hung hăng đâm vào trong cổ con ngựa.
Cơ thể đã di chuyển một nửa của nàng hơi dừng lại, một lần nữa nắm lấy cái bàn. Lúc bóng lưng mạnh mẽ phía trước chặt đứt dây thừng nối với thùng xe ngựa, nàng đã thấy rõ ràng khuôn mặt của hắn, nhìn xong thì lập tức vui mừng vô cùng.
Dây thừng vừa đứt, xe ngựa chậm rãi dừng lại, con ngựa ở đầu phố ngã xuống đất không đứng dậy nổi. Tần Thu Uyển xuống xe ngựa, tiến lên thi lễ: "Đa tạ công tử cứu giúp. Xin hỏi cao tính đại danh của công tử, khi nào quay về nhà ta nhất định sẽ chuẩn bị hậu lễ tạ ơn."
Nam tử trẻ tuổi đang lau vết máu trên dao găm, không ngẩng đầu lên: "Chỉ là thuận tay mà thôi, cô nương không cần phải khách khí."
Tần Thu Uyển khăng khăng nói: "Công tử đã cứu tính mệnh của ta, ta nhất định phải cảm tạ. Lát nữa ta còn muốn bẩm báo việc này lên cho nha môn, cầu xin đại nhân làm chủ cho ta, xin làm phiền công tử giúp ta làm chứng."
Công tử trẻ tuổi nhìn thoáng qua con ngựa, vuốt cằm nói: "Cũng được."
Đúng là lạnh lùng, Tần Thu Uyển sai Sơn Trà – người sắc mặt trắng bệch đang quan sát xung quanh người nàng đi mời người báo quan, rồi ngồi xổm xuống phía trước con ngựa, muốn xem thử nguyên do con ngựa này nổi điên là gì.
Từ hơi thở mà con ngựa phun ra, có thể ngửi được một mùi thuốc nhàn nhạt, hẳn là có người đã hạ độc nó.
Vừa rồi lúc con ngựa phát điên, Tần Thu Uyển đã đoán ra được là người Chương gia ra tay. Bọn họ đã hòa ly hơn nửa năm rồi mà bên đó vẫn còn không buông tha cho nàng.
Vừa hay, Tần Thu Uyển cũng không muốn buông tha cho họ.
Nàng chăm chú nhìn ngựa nên không chú ý đến ánh mắt của nam tử đối diện.
Nam tử chỉ là nhìn thấy ngựa điên mà tiện tay cứu giúp, thực tình không muốn ai phải hậu tạ. Nhưng khi thấy rõ dung mạo nữ tử trước mặt, nhất là đôi mắt kia, hắn lại cảm thấy hình như đã từng quen biết người này. Hơn nữa hắn cũng...không muốn cứ như vậy mà rời đi, bởi vì hắn có cảm giác mình sẽ hối hận.
Nha sai đã đến, Tần Thu Uyển tiến lên nói chuyện vừa rồi cho hắn nghe, còn lấy lý do lỗ mũi mình nhạy bén để nói về việc con ngựa bị hạ độc.
Mọi người vây lại xung quanh hóng hớt rất nhiều, khung cảnh vô cùng hỗn loạn.
Một khắc đồng hồ sau, sau khi xác định được con ngựa thực sự bị hạ độc, nha sai quyết định sẽ đưa Tần Thu Uyển và toàn bộ đoàn người đi cùng nàng đến nha môn tra hỏi.
Bởi vì Tần Thu Uyển đã xác nhận xe ngựa này xảy ra chuyện ở Chương phủ, còn nói rằng ân oán của mình và Chương Hồng Thái rất sâu. Cho nên, Chương Hồng Thái – người đang vui vẻ đưa tiễn khách quý, hào hứng khi nghĩ đến một lát nữa sẽ được động phòng hoa chúc, cũng ngay lập tức được đưa tới công đường để thẩm vấn.