Cuộc Sống Của Nguyên Phối Pháo Hôi (Dịch Full)

Chương 183 - Chương 185

Chương 185
Bất luận là ai thì chuyện tốt chờ đợi rất lâu rồi bị chen ngang thì đều sẽ bực bội.

Chương Hồng Thái cũng giống vậy, lúc được đưa tới công đường hắn vẫn còn mặc bộ cát phục đỏ chót, nhưng mặt thì lại đen như mực, ánh mắt nhìn Tần Thu Uyển giống như là muốn giết người vậy.

"Bẩm đại nhân, ta và Khổng Linh Lung trước đó từng là phu thê, hôm nay là ngày đại hỉ của ta, nàng ta nhất định vì ghen ghét nên mới cố ý làm ra chuyện này để làm phiền ta. Cầu xin đại nhân minh xét."

Ngụ ý, chuyện hôm nay là do Tần Thu Uyển tự biên tự diễn, mục đích là vì muốn làm hắn tức giận.

Tần Thu Uyển không tức giận, chỉ nói: "Ngươi nên tùy việc mà xét, hôm nay con ngựa của ta bị điên, ta suýt chút nữa đã bỏ mệnh. Nếu không có vị Khâu công tử này xuất thủ tương trợ thì con ngựa đó có thể còn làm bị thương người vô tội. Trước đó, con ngựa ta đặt ở trong quý phủ các ngươi. Ai đúng ai sai, tra một cái là biết."

"Ngươi bịa đặt." Chương Hồng Thái giận không nhịn nổi: "Rõ ràng ngươi không muốn thấy ta thú thê nên mới cố ý hãm hại! Lát nữa tra ra kết quả chắc chắn cũng không khác gì ta nghĩ."

Gần như chính là nói rõ, cho dù điều tra ra con ngựa là bị người ta hạ độc ở Chương phủ thì cũng là do Tần Thu Uyển tìm người hạ.

Nghe hắn nói, Tần Thu Uyển phì cười: "Chương tam công tử, đây là công đường, ngươi vu oan người khác như thế có thể sẽ bị nhập tội đấy. Nếu người động thủ thật sự là ngươi thì đến lúc đó tội còn thêm một bậc."

"Ngươi không phải cũng vu oan cho ta sao? Ngươi nói là ta ra tay, vậy chứng cứ đâu?" Chương Hồng Thái nghiêm túc: "Khổng Linh Lung, chúng ta từng là phu thê, đã gặp nhau thì cũng có lúc chia tay, ngươi làm gì mà phải bám dính lấy ta như thế? Ta đã thú thê, nhưng ta cũng không ngăn cản ngươi tái giá! Một đời người dài như vậy, ngươi nên nhìn về phía trước!"

Tần Thu Uyển không nhìn hắn, chỉ nhìn thượng thủ quan viên: "Đại nhân, dân nữ nói như thế là bởi vì lúc trước hắn từng hãm hại ta một lần. Bất luận lúc trước bọn ta hòa ly như thế nào, thì danh tiết nữ tử vẫn lớn hơn trời. Tất cả mọi người đều biết, sau hòa ly, nữ tử sống cũng không dễ chịu gì. Nếu không phải bị buộc đến cùng đường mạt lộ thì sao ta có thể tùy tiện đáp ứng việc hòa ly?"

Thấy nàng lôi ra chuyện cũ, chắc là định nhắc lại chuyện hương bao lúc trước, trong lòng Chương Hồng Thái có chút sợ hãi, giống như là bị nàng bắt được nhược điểm, nhảy dựng lên: "Lời ngươi nói tràn đầy oán khí, còn nói không phải là oán hận ta nên mới cố ý hãm hại?"

"Đại nhân, hôm nay dân nữ đúng là đã suýt nữa mất mạng, không ngờ hắn còn trả đũa." Tần Thu Uyển mím mím môi: "Lúc trước ta đáp ứng hòa ly là bởi vì hắn muốn hại ta. Chương Hồng Thái tự tay đưa cho ta hương bao, là thứ làm cho người ta suy yếu đến chết, mà còn là chết trong im lặng. Cầu xin đại nhân đòi lại công đạo cho dân nữ."

Chương Hồng Thái: "..." Nàng ta quả nhiên nhắc lại chuyện xưa!

Mắt thấy bản án ngựa điên bình thường biến thành bản án liên quan đến nhân mạng, sắc mặt đại nhân liền nghiêm túc: "Kể lại cẩn thận chuyện ban đầu cho ta nghe."

Tần Thu Uyển liền đem tất cả chuyện phát sinh từ lúc Chương Hồng Thái đưa hương bao đến lúc hai người hòa ly nói cho đại nhân.

Chương Hồng Thái lắng nghe, ban đầu còn hốt hoảng, sau đó thì đã trấn định lại: "Hương bao kia đúng là ta đưa cho nàng ta. Nhưng chúng ta là phu thê, ta tuyệt không có suy nghĩ muốn sát thê, ta dám thề với trời chuyện này. Còn là ai mượn tay ta giết nàng thì ta cũng không biết. Cầu xin đại nhân minh xét, trả lại cho ta công đạo."

Hắn nói với giọng điệu bi phẫn vô cùng.

Mọi người vây xem nhìn hắn giận dữ như vậy, đều cho rằng trong đó có nội tình nào khác.

Đại nhân mang hương bao lên trên công đường, đại phu làm ra cái hương bao này cũng không phải lần đầu tiên làm chuyện thất đức nên chỉ hỏi vài câu, là liền chịu đánh gậy.

Đại phu nhận tội rất nhiều, còn dính dáng đến mấy vụ tranh đấu nội trạch của các hộ nhân gia, sư gia ghi lại lời khai của đại phu, dự định khi trở về sẽ tìm những người phối dược khác đến đây thẩm vấn.

Lúc đến công đường nhìn thấy Chương Hồng Thái, đại phu liếc trộm hắn vài lần rồi sau đó một mực chắc chắn là tùy tùng của hắn Cương tử là người đi phối thuốc.

Cương tử quỳ gối trên công đường, toàn thân run rẩy.

Chương Hồng Thái giận không chịu được, đạp vào lưng của hắn: "Ngươi là cái thứ khốn nạn, sao ngươi dám động thủ với chủ tử? Phụ mẫu ngươi dạy ngươi như thế hả?"

Hắn nhấn mạnh hai chữ "Phụ mẫu".

Cương tử dập đập xuống đất: "Đại nhân, tiểu nhân oán hận phu nhân chỉ là một tiểu thương hộ bình thường lại được gả cho công tử, muội muội ta muốn làm nha đầu thông phòng còn bị trách phạt... Cầu xin đại nhân xem xét tình cảnh của tiểu nhân trên có già dưới có trẻ mà xử lý nhẹ tay hơn..."

Muội muội của hắn đúng đã từng làm thông phòng, đáng tiếc Chương phu nhân không cho phép, còn phạt nàng ta đến điền trang.

Chương Hồng Thái lại đạp thêm một cước: "Cho dù trong lòng ngươi không cam tâm cũng không thể động thủ với chủ tử!" Thấy đại nhân mở miệng ngăn cản, hắn cứng rắn nói: "Ta biết không nên động thủ trên công đường, nhưng đúng là không thể nhịn được. Đại nhân, Chương phủ ta gia phong thanh chính, tuyệt sẽ không bao che người xấu, cầu xin đại nhân theo lẽ công bằng mà làm, nên phạt liền phạt, không cần nương tay."

Cương tử chủ động nhận tội nên rất nhanh đã ấn tên xác nhận tội trạng.

Trong lòng Chương Hồng Thái thả lỏng đôi chút, tiếp tục nói: "Chuyện hương bao không phải ta làm, hôm nay ta cũng không hạ độc con ngựa của ngươi."

Người nô bộc trông giữ xe ngựa đã được đưa tới công đường, rất nhanh đã thừa nhận bà ta không ưa thái độ của Tam phu nhân cũ nên muốn để nàng chịu chút đau khổ, mới chủ động hạ độc.

"Đại nhân, nô tỳ hành động không suy nghĩ, làm ra chuyện sai trái, cầu xin đại nhân trách phạt."

Đại nhân cũng hoài nghi nô bộc này bị người khác sai khiến, thế là cho người đánh bà ta mấy gậy, nhưng đánh cả mấy chục gậy mà nô bộc vẫn cắn chặt hàm răng, sống chết không chịu nói ra chủ sử sau màn.

Tiếp tục đánh nữa thì có thể sẽ ảnh hưởng đến tính mạng, đại nhân có thể còn sẽ bị chỉ trích vì vu oan giá hoạ người khác nên chỉ có thể kết án như vậy. Nhưng mà vẫn lấy lý do Chương phủ quản lý không nghiêm phạt hai trăm lượng bạc.

Với Chương phủ mà nói, chuyện có thể sử dụng bạc để giải quyết đều không phải chuyện gì to tát. Chương Hồng Thái đã nhận sai, cũng chấp nhận chịu phạt.

Đối với kết quả này, Tần Thu Uyển đã sớm dự đoán được từ trước.

Chương Hồng Thái lăn lộn ở Hoa Lâu sòng bạc nên kiến thức coi như là rộng rãi, bản thân hắn cũng không phải người ngu, không dễ dàng đối phó như vậy.

Bản án đã xong, con ngựa đúng là do bị người của Chương phủ động thủ. Mọi người vây xung quanh đều nghĩ, trong này chắc hẳn còn nhiều việc đen tối bị che đi.

Hai hạ nhân chỉ là bởi vì ghen ghét chủ tử cũ mà động thủ, sợ là chỉ có người mất não mới làm vậy. Nhất là nô bộc trông ngựa kia, chỉ bởi vì không ưa nên hạ độc con ngựa, lý do này thấy thế nào cũng rất là gượng ép.

Tóm lại, mặc dù bản án đã xong. Nhưng mọi người đều nhất trí cho rằng, người của Chương phủ làm việc không rõ ràng.

Bản án kết thúc, đại nhân lui đường, mọi người cũng rối rít đi ra ngoài.

Hôm nay là ngày đại hỉ của Chương Hồng Thái, mắt thấy sắc trời đã dần dần tối đi, một lòng chỉ nghĩ trở về bên cạnh tân hôn thê tử nên cũng không buồn lý luận. Nhưng đến cuối cùng vẫn không nhịn được, cười nhạo: "Ta thấy ngươi rõ ràng là cố ý chọn hôm nay để hãm hại ta."

Vẻ mặt Tần Thu Uyển ngơ ngác: "Nếu con ngựa không xảy ra việc gì thì hiện tại ta đã về nhà ngủ rồi. Rõ ràng là ngươi gây sự trước, sao vẫn mặt dày nói ta vậy?"

Chương Hồng Thái nhấn mạnh: "Đại nhân đã nói là không phải ta!"

"Nhưng đó cũng là người Chương phủ các ngươi!" Tần Thu Uyển không chịu nhường: "Đại nhân cũng đã nói rồi, Chương phủ quản lý không nghiêm, có thể thấy được ngươi vẫn là người có lỗi. Nếu như ngươi quản lý tốt hạ nhân thì con ngựa của ta sẽ không nổi điên, cũng sẽ không làm trì hoãn đêm động phòng hoa chúc của ngươi."

Đêm xuân đáng giá ngàn vàng. Chương Hồng Thái không nói lại nàng nên vội vàng trở về bồi tân hôn thê tử, cuối cùng chỉ cười lạnh một tiếng, phẩy tay áo bỏ đi.

Tần Thu Uyển hô to: "Đừng tưởng rằng ngươi chạy nhanh là ngươi vô tội. Ngươi rõ ràng đang chột dạ!"

Lúc đó Chương Hồng Thái đã leo lên xe ngựa, nghe nàng nói như thế lại muốn lý luận, nhưng thấy sắc trời đã tối, hắn cực kỳ phẫn nộ: "Đúng là chỉ có nữ nhân và tiểu nhân là khó dạy. Hồi phủ!"

Đành phải đè nén nỗi tức giận này.

Bởi vậy mới có thể thấy được, Thẩm Nguyệt Hoa trong lòng hắn quan trọng đến mức nào.

Quả thực là từng giờ từng phút đều không muốn nàng chịu oan ức.

Đưa mắt nhìn thấy hắn rời đi, Tần Thu Uyển quay người đi về phía xe ngựa của mình. Còn chưa đi được mấy bước, nam tử trẻ tuổi sau lưng đã mở miệng: "Cô nương, nhà ta ở phố Anh Đào, họ Khâu gia."

Tần Thu Uyển mở to mắt, người này còn chưa đi sao?

Sửng sốt một chút thì mới kịp phản ứng, hắn nói vậy là... muốn mình tới cửa tạ lễ?

Nàng làm ra bộ dạng cảm kích: "Công tử yên tâm, khi nào trở về ta sẽ chuẩn bị tốt hậu lễ, sau đó sẽ tự thân đến môn cảm tạ."

Khâu Trạch: "..." Người tới cửa là được, lễ vật thì không cần.

Nhưng mà, bây giờ hai người còn chưa quen, hắn tỏ ra quá mức quen thuộc thì có thể còn hù dọa người ta.

Hôm nay biết được nàng đã từng là Chương tam phu nhân, còn bị phu quân mình hạ độc hãm hại, quả thực là số khổ.

"Cô nương không cần khách khí như vậy, ta chỉ cảm thấy chúng ta hữu duyên..." Lời nói giống như là đăng đồ tử ức hiếp lương gia nữ tử, nhận ra mình thất ngôn, hắn lập tức hoảng hốt, vô thức nói: "Ta có một chút công chuyện làm ăn, muốn cùng cô nương thương lượng."

Nói như vậy thì mới không đáng nghi.

Tần Thu Uyển hào hứng: "Chuyện làm ăn gì?"

Khâu Trạch: "..." Hắn chỉ lấy cớ thôi.

Một lát sau, hắn vẫn chưa nghĩ ra được, nhưng không nói thì chẳng khác nào ban nãy mình nói dối. Hắn trầm ngâm một chút, đem ý nghĩ mình trù tính hơn phân nửa năm nói thẳng ra.

"Ta muốn làm một tiêu cục."

Tần Thu Uyển kinh ngạc: "Nhưng ta bán son phấn."

So sánh với tiêu cục đúng là cách xa ngàn dặm!

Khâu Trạch nói năng rất hùng hồn: "Nhưng ta thiếu bạc, nên muốn hỏi cô nương có bằng lòng bỏ bạc ra làm một nhị đông gia hay không?" Lại vội vàng bổ sung: "Con người của ta rất phúc hậu, tuyệt đối sẽ không chiếm tiện nghi của cô."

Tần Thu Uyển bật cười: "Ngươi có thể chiếm tiện nghi của ta cũng được."

Nghe nàng nói như thế, Khâu Trạch không biết có phải là do tự mình nghĩ như vậy hay không, lỗ tai liền đỏ ửng.

Tần Thu Uyển nhìn thấy, nụ cười càng rạng rỡ hơn: "Bởi vì nếu ta không bỏ công sức thì chắc chắn phải thêm nhiều bạc hơn rồi."

Hoá ra ý nàng nói vẫn là nói về chuyện làm ăn, trái tim Khâu Trạch nhanh như chớp trở nên lạnh lẽo, hắn gật đầu nói: "Sắc trời không còn sớm, ta sẽ đưa cô nương trở về trước. Ngày khác rảnh rỗi, chúng ta sẽ cẩn thận trao đổi chi tiết. Cô nương yên tâm, ta rất có thành ý."

Tần Thu Uyển gật đầu: "Công tử yên tâm, ta cũng rất thành tâm."

Khâu Trạch vốn định hôm nay đưa nàng trở về, thuận tiện biết luôn chỗ ở của nàng. Nhưng hai người còn chưa đi được bao xa thì người nhà họ Khổng nhận được tin tức lại vội vã chạy tới.

 
Bình Luận (0)
Comment