Chương 186
Người nhà họ Khổng liên tục nói lời cảm tạ Khâu Trạch, còn nói ngày khác nhất định sẽ tự thân lên cửa cảm tạ, sau đó khách khí đưa Khâu Trạch trở về.
Khổng đại ca tiễn hắn, những người còn lại thì đi cùng Tần Thu Uyển về nhà. Trên đường đi, Khổng mẫu nắm tay của nữ nhi thật chặt, vừa hận lại vừa giận nói: "Chương gia đúng là không ra gì, còn dám nói là hạ nhân tự mình động thủ. Nếu không có chủ tử dặn dò, hạ nhân dám làm loạn như vậy sao?"
"Nương, đại nhân đã kết án, người đừng nói những lời như vậy." Nếu truyền ra ngoài, ngoại nhân còn tưởng rằng bọn họ bất mãn với đại nhân.
Khổng mẫu tức giận đến mức vành mắt đỏ bừng: "Đang lẽ con không nên đến Chương gia, chúc cái gì chứ? Tên Chương Hồng Thái kia ức hiếp người quá đáng, đã hưu thê lấy người khác rồi còn không biết xấu hổ mời con..."
Tần Thu Uyển thành thật nói: "Nương, hôm nay con đi để giao lưu buôn bán mà. Chỉ mất một buổi thôi đã bán được rất nhiều rồi."
Khổng mẫu nhìn nàng một cái: "Con là nữ nhi của ta, ta không cần con kiếm được nhiều bạc, chỉ muốn con sống tốt thôi!"
Với Tần Thu Uyển, dù có gặp phải nguy hiểm như thế nào thì nàng vẫn có thể tự vệ được. Nhưng ở trong mắt người nhà họ Khổng, Khổng Linh Lung là một kiều nữ tay trói gà không chặt, chỉ một chút xíu nguy hiểm cũng có thể ảnh hưởng đến tính mệnh của nàng.
Nghĩ vậy, nàng không tranh cãi nữa, nhào tới ôm chặt eo Khổng mẫu: "Nương, người thật tốt."
Nhìn nữ nhi làm nũng, tâm trạng cứng rắn của Khổng mẫu lập tức trở nên mềm nhũn, ngữ khí cũng mềm mại hẳn: "Con là cô nương gia, ta không cần con kiếm bạc, mà chỉ hi vọng con tìm được lương nhân, nửa đời saoucó người dựa vào, sinh hai ba hài tử là ta an tâm rồi. Còn bạc, của hồi môn chúng ta đưa cho con cũng đã đủ để con chi tiêu..."
Tần Thu Uyển không phải cô nương bình thường, nhưng mà, bây giờ nàng là Khổng Linh Lung, lập tức nhu thuận nói: "Nương, con sẽ nghe theo người."
Mặt Khổng mẫu toàn là ý cười: "Vị tú tài mà biểu di mẫu cho con gặp đó, ta thấy rất tốt. Mặc dù đã thành hôn, còn có nhi nữ, nhưng hắn làm người rất an phận, học giả cần thanh danh nên cũng không dám làm những chuyện quá giới hạn. Nếu con nguyện ý, lát nữa ta trở về sẽ bảo biểu di mẫu truyền lời cho người ta."
Tần Thu Uyển: "..."
"Nương, thật ra con đã có người trong lòng rồi."
Khổng mẫu kinh ngạc: "Từ khi nào vậy? Sao ta không nghe con nhắc đến?"
Tần Thu Uyển cúi đầu xuống, bày ra bộ dáng ngượng ngùng: "Mọi người đều nói ân cứu mạng, phải lấy thân báo đáp. Hôm nay nhìn thấy vị Khâu công tử khí chất cao hoa, lại văn võ song toàn kia, con cảm thấy rất thích."
Khổng mẫu hồi tưởng lại, có hơi chần chừ: "Với niên kỷ của hắn, hẳn là đã chừng hai mươi, có lẽ đã thành gia rồi..."
"Không đâu." Tần Thu Uyển thấp giọng nói: "Từ lúc đi ra khỏi nha môn, bọn con có nói chuyện mấy câu. Nhìn bộ dáng của hắn, hẳn là có ý với con. Hắn còn muốn làm ăn cùng con, nói là ngày khác sẽ hẹn con để thương lượng."
Khổng mẫu không ngờ nhanh như vậy hai người đã bắt đầu tìm hiểu rồi, sau sự kinh ngạc, bà lại có chút lo lắng: "Lỡ như con hiểu sai ý của người ta thì sao? Hơn nữa, hắn ta khí độ bất phàm, gia cảnh chắc là rất khá. Khổng gia ta chỉ là một tiểu thương hộ, con lại... trưởng bối trong nhà hắn có thể đáp ứng sao?"
"Biện pháp chắc là sẽ khó khăn hơn nhiều." Tần Thu Uyển níu lấy tay áo của nương, làm nũng nói: "Nương, trừ phi Khâu gia không cho, con mới nguyện ý gặp người khác."
Khổng mẫu không biết phải làm sao: "Vậy ngày mai lúc nhà ta tới cửa cảm tạ người ta thì ta và phụ thân con sẽ mang con đi theo cùng. Thuận tiện thăm dò một chút." Lại nhấn mạnh: "Không thể nói quá trực tiếp, nếu như hắn có ý với con thì hẳn là sẽ biểu hiện ra ngoài."
Tần Thu Uyển cười cám ơn.
Bên này hai mẫu tử vui vẻ hòa thuận, mà hậu viện Chương gia lại như gà bay chó chạy.
Nguyên nhân là vì Chương Hồng Thái bị đưa đến nha môn.
Lúc hắn vừa đi, Chương phu nhân đã muốn đuổi theo, nhưng vì còn chưa đưa tiễn được hết khách khứa nên bà ta chỉ có thể kiềm chế lại. Chương lão gia cũng giống vậy, còn phải đối phó với tân khách cả sảnh đường. Trong lòng thì mắng tiểu nhi tử xối xả, nhưng vẫn mong nó không sao nên không hề mặc kệ, dặn dò đại nhi tử đi cùng đến công đường để theo dõi xem, còn mình thì mang theo tâm trạng vô cùng nóng ruột chào hỏi khách khứa.
Chương phu nhân trên mặt thì tươi cười, nhưng trong lòng vẫn nghĩ đến chuyện của tiểu nhi tử. Việc con ngựa của Khổng Linh Lung phát điên, bà ta cũng cho đó chỉ trùng hợp. Nhưng, thấy người ta báo quan, cộng thêm việc trước đó nhi tử đưa cho nàng hương bao... bà ta lại không thể không suy nghĩ nhiều hơn.
Trong lòng bà bắt đầu có chút hối hận vì trước kia mình nuông chiều nhi tử quá mức, mới để cho hắn lấy một Khổng Linh Lung không có chút gia thế nào. Lại hơi giận chó đánh mèo lên con hồ ly tinh Thẩm Nguyệt Hoa kia, nếu không phải gặp được ả ta thì làm gì xảy ra những chuyện này?
Bà ta thực sự không yên lòng, định sau khi tiễn khách xong sẽ đi đến nha môn xem xem thế nào. Cũng may khách vừa đi thì nhi tử đã trở lại.
Chương phủ bị phạt, nhưng so với việc nhi tử bị nhập tội thì không là gì hết.
Xảy ra chuyện lớn như vậy, hai phu thê Chương gia sau khi thả lỏng một chút thì lại sợ nhi tử tiếp tục làm những chuyện bốc đồng, chỉ hại người mà không lợi mình. Mặt Chương lão gia tràn đầy vẻ nghiêm túc: "Chuyện hôm nay, rốt cuộc có phải con làm hay không?"
Chương Hồng Thái một lòng chỉ nghĩ đến việc trở về bồi tân hôn thê tử nên cần tranh thủ thời gian, nếu giờ hắn thừa nhận thì không biết song thân sẽ còn định răn dạy đến khi nào, bèn nói: "Không phải con. Đại nhân cũng đã tra ra được rồi đấy thôi, là đám hạ nhân kia tự làm."
Chương lão gia nhìn thấy nhi tử nói qua loa cho có, lập tức không nhịn nổi cơn giận, vỗ tay lên bàn, giận dữ mắng mỏ: "Ngươi cho rằng trên đời này chỉ có ngươi là người thông minh, còn người khác đều là đồ ngu sao? Cương tử giúp ngươi nhận chuyện hương bao, vậy nô bộc trông ngựa hẳn cũng nhận việc hạ độc cho ngươi chứ gì? Người khác không biết tính tình của ngươi nên ngươi cho rằng ta cũng không biết sao?"
Nhìn ông ấy tức giận đến mức ngực phập phồng, Chương phu nhân vội vàng tiến lên vuốt ngực cho ông ấy bình tĩnh lại: "Đừng tức giận nữa, hại thân thể lắm."
Chương lão gia đang trong cơn thịnh nộ nên khi nghe thấy thê tử trấn an, không nguôi giận được mà ngược lại còn giận hơn: "Nương chiều con hư, nó bị bà chiều quen rồi." Ông ta nhìn về phía nhi tử, gầm lên: "Đừng nghĩ có thể thoát được, ngày hôm nay nếu không nói rõ ràng thì ngươi cũng đừng nghĩ đến việc trở về phòng!"
Chương Hồng Thái rất ít khi thấy phụ thân tức giận như vậy, bị ông ấy quát thì cũng hơi sợ: "Khổng Linh Lung đã rời đi rồi, người còn vì nàng ta mà mắng con. Con cũng đã là người thành gia rồi, sao người có thể mắng con như hài tử vậy... Phụ thân, con đã trưởng thành, cũng cần thể diện chứ."
"Đừng đánh trống lảng với lão tử." Chương lão gia giận dữ: "Rốt cuộc có phải ngươi làm hay không?"
Đối diện với ánh mắt sắc bén của phụ thân, Chương Hồng Thái chỉ biết trốn tránh: "Sau khi hòa ly, con thấy Khổng Linh Lung không hề thương tâm chút nào... nên muốn cho nàng ta một bài học."
"Ta thấy là nó cho ngươi một bài học mới đúng!" Nghe thấy nhi tử thừa nhận, Chương lão gia càng thêm tức giận: "Hôm nay nếu không phải ngươi nhanh trí thì giờ đã vào đại lao ngồi rồi. Lúc đó đại nhân mà thẩm án, rồi định tội ngươi thì ngươi cho rằng ngươi còn có thể đứng ở chỗ này sao?"
Chương Hồng Thái không dám cãi lại phụ thân đang tức giận, thấp giọng nói: "Con không ngốc đến mức bị người ta nắm lấy nhược điểm đâu."
"Ngươi không thể đấu lại nàng ta!" Ngữ khí của Chương lão gia rất chắc chắn.
Bên cạnh, Chương phu nhân muốn mở miệng, nhưng bị ông ta trừng mắt nhìn qua: "Nhi tử đã bị bà hủy hoại gần hết rồi, bà bớt xen vào đi!"
Chương phu nhân bất mãn: "Cũng đâu phải chỉ một mình tôi dạy nó, sao có thể nói là tôi hủy hoại nó?"
Chương Hồng Thái cũng rất bất mãn: "Phụ thân, nàng ta chỉ là một nữ nhân thấp kém, người đánh giá cao nàng ta quá đấy."
Chương lão gia trừng mắt nhìn nhi tử: "Một nữ tử sau khi phát hiện phu quân ngoại tình lập tức liền có thể hòa ly trở về nhà mà không hề làm ầm ĩ lên, còn dành tâm tư suy nghĩ để bắt đầu làm ăn, tâm tính kiên nghị như vậy, rất nhiều nam nhi đều không theo kịp. Ngươi hãm hại nàng ta hai lần, mà hai lần đều bị nàng ta vạch trần. Hôm nay mặc dù đại nhân phán quyết chuyện là do hạ nhân làm, nhưng ngươi nghĩ nàng ta có tin không?"
Mặt mũi Chương Hồng Thái tràn đầy vẻ xem thường: "Ai quan tâm nàng ta tin hay không, dù sao đại nhân cũng đã phán quyết như vậy rồi, nàng ta không phục cũng phải phục. Phụ thân, hôm nay là đêm tân hôn, để tân nương tử ở một mình thật là không tốt chút nào..."
Hôm nay xảy ra chuyện lớn như vậy, Chương phủ coi như là đã mất một phần thể diện, Chương lão gia nể tình hôm nay là ngày tân hôn nhi tử nên mới không vận dụng gia pháp, chỉ muốn răn dạy một chút. Không ngờ nói hồi lâu như vậy, mà hóa ra lại thành đàn gảy tai trâu, tên khốn này chỉ nghĩ đến chuyện trở về động phòng, trong mắt toàn là nữ nhân... Ông ta không nhịn được nữa, một bàn tay mạnh mẽ vung ra.
Cú tát này rất mạnh, Chương Hồng Thái bị đánh, lảo đảo lui lại mấy bước. Sau khi chống vào cái bàn mới đứng vững được, hắn không thể tin được quay đầu lại nhìn.
Sau cú tát này, Chương lão gia cũng đã cảm giác bớt giận hơn chút, trầm giọng nói: "Ngươi gan to bằng trời, không hề biết luật pháp là thứ gì. Để tránh ngươi gây ra đại họa làm liên luỵ đến người nhà, kể từ hôm nay, không cho phép ngươi bước ra khỏi đại môn một bước."
Ông ta cất giọng về phía quản gia: "Coi chừng Tam công tử, nếu các ngươi không làm hẳn hoi thì ta sẽ cho người đánh đến chết!"
Quản gia liên tục gật đầu.
Chương Hồng Thái ngẩn người, trước kia hắn cũng từng bị cấm túc, mà không phải chỉ một mà là thường xuyên bị cấm túc, nhưng cho tới bây giờ đều chưa từng trải qua tình huống như vậy.
Phụ thân ra mức phạt nặng như thế thì thuộc hạ nào dám thả hắn ra ngoài?
Hắn thật sự không ra khỏi cửa được nữa rồi.
Nhưng mà, Thẩm Nguyệt Hoa đã nhập phủ, có nàng bên cạnh, hắn không ra ngoài cũng được.
Cho nên, hắn không hề phản bác, còn nói: "Phụ thân, con có thể về chưa?"
Đừng nói là Chương lão gia, đến Chương phu nhân cũng tức đến mức suýt ngã ngửa.
Chương lão gia mắt không thấy tâm không phiền, cảm thấy chỉ cần trông giữ nó cho tốt thì nó có muốn làm chuyện xấu cũng hữu tâm vô lực, nên mới khoát khoát tay: "Cút!"
Hôm nay phụ thân tức giận rất đáng sợ, Chương Hồng Thái vừa nghe vậy liền cút ngay.
Trở lại viện tử toàn màu đỏ chót, hắn lập tức quét sạch phiền muộn, vẻ mặt tươi cười đi về phía chính phòng. Còn chưa đi đến dưới hiên, đã thấy Thược Dược điềm đạm đáng yêu đứng ở dưới một gốc cây trên một con đường nhỏ, ánh mắt u oán, muốn nói lại thôi.
Dù gì cũng là nữ tử mà mình đã từng thân mật, Chương Hồng Thái thấy cách ăn mặc của nàng, không nhịn được đành ra đó khuyên bảo: "Bên ngoài lạnh lắm, mau về phòng đi, cho dù có ra ngoài thì cũng nên khoác áo choàng vào chứ."
Thược Dược rưng rưng muốn khóc: "Ta còn tưởng rằng công tử có người mới nên đã quên ta rồi."
Nghe đến đây, Chương Hồng Thái hơi chột dạ.
Hắn biết trong mắt Thẩm Nguyệt Hoa không chứa nổi hạt cát, tính ghen còn đáng sợ hơn cả Khổng Linh Lung, lập tức muốn đuổi Thược Dược đi, vội nói: "Sắc trời không còn sớm, tranh thủ thời gian trở về phòng đi."
Ánh mắt Thược Dược bỗng trở nên ảm đạm: "Vâng ạ."
Lục Hồng Y đứng dưới hiên cách đó không xa, mặc dù không tiến lên nói chuyện. Thế nhưng ánh mắt tràn đầy thê lương cũng đã nói ra hết thảy lời muốn nói.
Trong lòng Chương Hồng Thái cũng hơi thẹn với các nàng, nhưng lại có chút đắc ý vì được mỹ nhân yêu quý. Hắn ôm tâm trạng phức tạp, đẩy cửa phòng ra.
Thẩm Nguyệt Hoa mặc bộ giá y đỏ chót, đang ngồi trước bàn trang điểm, sắc mặt... Không tốt lắm.
Chương Hồng Thái hơi bất ngờ, vội vàng tiến lên, lo lắng hỏi: "Nàng gặp phải chuyện gì sao?"
Mắt Thẩm Nguyệt Hoa lập tức chảy ra hai hàng nước mắt trong suốt.
Thấy thế, Chương Hồng Thái càng thêm sốt ruột: "Rốt cuộc là ai! Nàng nói với ta, ta nhất định sẽ giúp nàng lấy lại công đạo..."
Hắn nắm chặt hai tay, tư thế như chuẩn bị đánh người.
Thẩm Nguyệt Hoa nức nở nói: "Ngoại trừ chàng thì còn có ai nữa?" Nàng chỉ tay ra ngoài cửa sổ: "Chàng biết ta không chịu được các nàng, tại sao không sớm đuổi bọn họ đi?"
Chương Hồng Thái sờ mũi, giải thích: "Trước đó ta vội vàng chuẩn bị hôn sự, quá mức bận rộn nên đã quên mất việc này. Nàng yên tâm, sau này ta sẽ tìm cách đuổi bọn họ đi."
Thẩm Nguyệt Hoa cả giận: "Ta không muốn ở lại đây, ta muốn về Di Nhiên Cư."
Chương Hồng Thái: "..." Nhưng hắn hiện tại không đi được!