Chương 187
Phụ thân kiên quyết như vậy, Chương Hồng Thái muốn đi ra ngoài thì có khi còn chưa ra khỏi viện tử đã bị người ta ngăn lại rồi.
Quan trọng là bây giờ Thẩm Nguyệt Hoa đã là thê tử của hắn, không có hắn ở bên cạnh, nàng muốn ra bên ngoài ở thì chính là người si nói mộng.
Chương Hồng Thái há hốc mồm, hơi khó để mở miệng.
Những lời nói trước khi thành thân là sẽ cho hai người cuộc sống tự do của hắn hiện tại đã không làm được nên trong lòng hắn có hơi chột dạ.
"Nguyệt Hoa, nàng vẫn không rõ được tâm ý của ta đối với nàng sao?" Chương Hồng Thái đành phải dỗ dành: "Nàng yên tâm, ta nhất định sẽ mau chóng đuổi các nàng đi."
Thẩm Nguyệt Hoa nghe thấy lời này, cảm thấy có gì đó quái dị, nhưng lại không nói ra được nguyên do. Nhưng trong lòng nàng cũng rõ ràng, nếu như nàng với tư cách là chủ mẫu vừa mới vào cửa đã muốn đuổi nha hoàn thiếp thất ra ngoài thì dù cho nguyên do là gì, ngoại nhân cũng sẽ cho rằng nàng ghen tị.
"Cũng không cần gấp gáp như vậy, dù sao chúng ta cũng không ở lại đây nữa." Thẩm Nguyệt Hoa kéo tay áo của hắn: "Hồng Thái, bên Di Nhiên Cư còn có bệnh nhân của ta, sau ba ngày lại mặt, chúng ta hãy ở lại nơi đó chữa bệnh cho người ta, ngày lễ ngày tết hẵng trở lại thăm trưởng bối, có được không?"
Nếu như là trước hôm nay, hắn chắc chắn sẽ lập tức đồng ý. Nhưng bây giờ hắn nào dám ứng?
Đối mặt với ánh mắt mong đợi của nàng, Chương Hồng Thái cảm thấy không được tự nhiên: "Nàng không có nương gia, phụ mẫu chắc sẽ không chuẩn bị lễ trở về đâu."
Suốt nửa năm qua, Thẩm Nguyệt Hoa ở trong kinh thành đã dần dần trở nên nổi tiếng, trên tay có không ít bạc nên nghe vậy cũng không để ý lắm: "Ta cũng không quan tâm đến lễ vật, ta chỉ muốn trở về Di Nhiên Cư."
Chương Hồng Thái: "..."
Hắn nghiêm túc nói: "Ý của ta là, phụ mẫu sẽ không cho chúng ta lại mặt."
Mi tâm Thẩm Nguyệt Hoa cau lại: "Chàng có ý gì?"
Chương Hồng Thái mấp máy môi, hồi lâu sau vẫn không nói ra lời.
Trong lòng Thẩm Nguyệt Hoa có dự cảm không tốt: "Rốt cuộc chàng muốn nói cái gì? Di Nhiên Cư vốn không phải là nương gia ta, chúng ta không cần lại mặt, chỉ là mượn lý do này để dọn ra ngoài ở thôi." Nói đến đây, nàng như nghĩ đến cái gì đó, ngờ vực hỏi: "Không phải là chàng muốn nói, chúng ta không thể chuyển ra ngoài được đó chứ?"
Chí ít tạm thời là như vậy!
Nhưng lời nói này, sao Chương Hồng Thái có thể nói ra?
Nghĩ đến việc hai người còn chưa động phòng... Hắn nở một nụ cười tự nhiên, tiến lên ôm nàng vào trong ngực: "Sao có thể như vậy được?"
Hắn cúi đầu hôn nàng: "Chỉ cần chuyện nàng muốn, ta đều sẽ dùng hết sức mình để làm."
Thẩm Nguyệt Hoa còn muốn nói gì đó, lại bị hắn hôn lên môi.
"Nguyệt Hoa, hôm nay là đêm tân hôn của chúng ta, đừng nói gì nữa..."
Trong phòng, bầu không khí dần trở nên mập mờ, hai bóng người phủ lên nhau, khi ánh nến tắt, cả viện nhanh chóng chìm trong bóng đen.
Buổi sáng hôm sau, Thẩm Nguyệt Hoa tỉnh lại trong ngực của Chương Hồng Thái, đối diện với ánh mắt tràn ngập ý cười của hắn, cả khuôn mặt nàng đỏ như là tôm luộc, đấm nhẹ vào vai của hắn: "Đứng lên đi, đừng để phu nhân chờ quá lâu."
Chương Hồng Thái cười nhẹ nhàng, ôn nhu nói: "Nàng phải đi cùng ta đến gặp phụ thân và mẫu thân đó."
Mắt thấy sắc trời bên ngoài đã sáng, Thẩm Nguyệt Hoa thật sự không ngủ nổi nữa. Dù nàng tự xưng là khác biệt so với các nữ tử còn lại nhưng khi vào Chương phủ phú quý như vậy, nàng cũng vô thức tuân thủ theo quy củ.
Chương Hồng Thái không tiếp tục trêu chọc nàng nữa, hai người đứng dậy rửa mặt, trong lúc đó lại chàng chàng thiếp thiếp.
Nhưng tâm trạng vui sướng của hai người không duy trì được lâu, trong lúc dùng đồ ăn sáng, bỗng nhiên có nha hoàn tới bẩm báo: "Phu nhân, Hồng di nương và Thược Dược cô nương đến."
Nghe thấy tên hai người này, Thẩm Nguyệt Hoa nhanh chóng không có khẩu vị gì nữa, để bát đũa trong tay xuống, sắc mặt cũng lạnh đi.
Chương Hồng Thái thấy thế, vội vàng nhẹ giọng dỗ dành: "Nàng đừng nóng giận, cũng không phải miễn cưỡng đâu, ta bảo các nàng ấy đi là được. Nàng yên tâm, ta nhất định sẽ mau chóng nghĩ cách đuổi các nàng đi."
Nam nhân đã kiên nhẫn như vậy, Thẩm Nguyệt Hoa cũng không muốn mới vào ngày thành thân thứ hai đã rùm beng lên, định bụng sẽ nhịn một chút, nhưng vẫn không nhịn được: "Chàng biết rất rõ là ta không thích phải ứng phó với những thứ này, tại sao trước khi thành thân không đuổi các nàng đi?"
Chương Hồng Thái: "..." Nàng cũng đâu có nhắc đến chuyện này!
Hắn biết trong mắt Thẩm Nguyệt Hoa không chứa nổi một hạt cát, nhưng nàng cũng đã biết chuyện trong phủ có hai nữ nhân, nàng không nhắc đến, hắn cũng không biết là nàng để ý như vậy. Cộng thêm việc hai người cũng có chút tình cảm với hắn, hắn cũng không muốn phải ra quyết định quá tuyệt tình.
Đương nhiên, nếu biết Thẩm Nguyệt Hoa không thích thì hắn cũng sẽ đuổi họ đi.
Chỉ là bây giờ, chính hắn cũng không được đi ra ngoài, muốn xử lý hai người này, nhất là Lục Hồng Y thì chắc sẽ không dễ dàng cho lắm.
"Ta bận bịu quá nên quên mất, " Chương Hồng Thái cười trấn an: "Bình thường ta cũng không hay trở về nhà, mà có trở về cũng không hay gặp các nàng. Thật ra, nếu không phải hôm qua các nàng đột nhiên đến trước mặt ta thì ta cũng quên mất là trong nhà có hai người này."
Nghe hắn nói như thế, mặt Thẩm Nguyệt Hoa cuối cùng cũng giãn ra: "Thật sao?"
Thấy nàng cao hứng, Chương Hồng Thái càng thêm khẳng định: "Đương nhiên. Ta có bao giờ lừa nàng chưa?"
Nam nhân này, trong lòng trong mắt cũng toàn là hình bóng của mình, Thẩm Nguyệt Hoa cảm thấy mình nên rộng lượng một chút, bèn nói: "Mời các nàng vào đi."
Lục Hồng Y và Thược Dược đều có tướng mạo rất đẹp, bàn về độ tinh xảo thì so với Thẩm Nguyệt Hoa học y tự nhỏ chắc chắn là hơn rất nhiều.
Khi nhìn thấy hai người trang dung tinh xảo, mặt mày vũ mị xuất hiện, Thẩm Nguyệt Hoa vốn đang rất kiêu ngạo, bỗng nhiên lại có chút cảm giác tự ti. Nàng hơi không được tự nhiên: "Kính trà đi."
Nha hoàn đưa nước trà lên, tất cả đều rất thuận lợi.
Thẩm Nguyệt Hoa bân suy nghĩ trong lòng nên thậm chí còn không chú ý tới bộ y phục màu son mà Lục Hồng Y đang mặc trên người có màu sắc và kiểu dáng không kém bộ cát phục của nàng là bao nhiêu.
Chương Hồng Thái thì đã phát hiện, hắn không muốn rắc rối nên không chủ động đề cập đến, chỉ lén lút trừng mắt nhìn Lục Hồng Y vài lần.
Tiễn hai người kia xong, Chương Hồng Thái và Thẩm Nguyệt Hoa dắt tay nhau đi ra ngoài, dự định đến chủ viện thỉnh an.
Mới vừa đi tới cửa viện, đã bị một người đưa tay ngăn lại. Mặt mũi Chương Hồng Thái tràn đầy vẻ kinh ngạc: "Có chuyện gì?"
Người cản hắn mặc đồ của hạ nhân trong phủ, khuôn mặt bình tĩnh: "Lão gia đã dặn là không cho phép công tử đi ra ngoài."
Chương Hồng Thái nhấn mạnh: "Ừ thì là không cho đi ra ngoài! Nhưng ta chỉ đi đến chủ viện thỉnh an, cũng gọi là đi ra ngoài sao?"
Hạ nhân khó xử: "Lão gia nói, không cho phép ngài ra khỏi viện tử."
Chương Hồng Thái tức giận giậm chân: "Không thể nào! Ngươi đi hỏi lại xem, hôm nay ta phải dẫn Tam phu nhân đi kính trà, chuyện quan trọng như vậy, sao phụ thân ta có thể ngăn cản được?"
Hạ nhân đáp: "Theo tiểu nhân biết thì lão gia đã ra ngoài rồi, đại thiếu phu nhân cũng đã trở về nương gia."
Nói cách khác, hôm nay không cần kính trà.
Chương Hồng Thái đã làm sai trước nên nếu là chuyện khác hắn còn nhịn được, nhưng hôm nay là ngày Thẩm Nguyệt Hoa kính trà!
Ở chỗ bọn họ, nhi tức phải kính trà cho trưởng bối trong nhà, viết tên lên gia phả thì mới tính là thành lễ.
Sắc mặt Chương Hồng Thái nghiêm nghị, muốn lý luận cho ra nhẽ, nhưng Thẩm Nguyệt Hoa bên cạnh đã mở miệng trước: "Sao bọn họ lại đối xử với ta như vậy?"
Nhìn khuôn mặt lạnh lẽo của nàng, Chương Hồng Thái lập tức sốt sắng, vội vàng giải thích: "Nguyệt Hoa, chuyện này không liên quan tới nàng, là tại ta!"
Thẩm Nguyệt Hoa hoài nghi: "Chàng lại làm cái gì?"
Chương Hồng Thái muốn nói lại thôi: "Tóm lại, phụ mẫu không phải không thích nàng, chỉ là ta đã làm ra chuyện sai lầm nên bọn họ muốn cấm túc ta. Cho nên mới..."
"Trà này nhất định phải kính." Lúc mới vào Cung Thành, Thẩm Nguyệt Hoa có thể không biết, nhưng nàng đã tới đây hơn nửa năm, cũng quen biết không ít phu nhân phú gia. Tân nương mới vào cửa phải kính trà trưởng bối trong nhà mới được thừa nhận, việc này nàng đã từng nghe nói đến.
Cho nên, nếu phu thê Chương gia không uống trà mà nàng ta kính thì nàng ta còn là gì trong cái nhà này?
"Chàng không thể đi, để ta đi!" Nói xong, nàng ta định xông ra bên ngoài.
Hạ nhân làm đúng theo mệnh lệnh, nhanh chóng ngăn lại: "Phu nhân, ngài đừng làm khó tiểu nhân."
Thẩm Nguyệt Hoa tức giận, mặt đỏ lên: "Trưởng bối Chương gia không muốn uống trà của ta sao?"
"Tiểu nhân không biết." Hạ nhân cúi đầu, thái độ khiêm nhường, nhưng ngữ khí lại không hề khách khí: "Tóm lại, tối hôm qua tiểu nhân đã được phái đến nơi này, được chủ tử dặn dò là tất cả mọi người trong viện đều không thể tự tiện ra vào."
Thẩm Nguyệt Hoa trừng lớn mắt: "Ngay cả ta và nha hoàn đều không được?"
Nếu đúng là như vậy thì nàng thật sự đã bị nhốt lại ở cái viện này rồi!
Hạ nhân cúi đầu không nói lời nào.
Thấy thế, Thẩm Nguyệt Hoa trừng mắt nhìn về phía Chương Hồng Thái: "Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?"
Chương Hồng Thái thấy nàng tức giận, vội vàng trấn an: "Là ta làm sai, liên lụy đến nàng. Nàng yên tâm, phụ mẫu rất thương ta, trước kia ta cũng thường xuyên bị cấm túc, nhưng nhiều nhất cũng chỉ mất mười ngày nửa tháng, đến lúc đó chúng ta nhất định có thể ra ngoài!"
Trước khi Thẩm Nguyệt Hoa được gả đến đây, vẫn luôn cho rằng sau khi mình vào cửa thì rất nhanh sẽ có thể trở lại Di Nhiên Cư. Thành thân rồi, thì sự thay đổi duy nhất chỉ là ở bên cạnh có thêm một người chăm sóc.
Nhưng nàng ta chưa hề nghĩ tới mình sẽ bị mấy chuyện trong gia đình gây áp lực, vậy mà bây giờ đừng nói là chữa bệnh, đến cả xuất môn cũng không thể. Nàng nhìn viện tử kín như bưng này, nói: "Ta muốn về Di Nhiên Cư."
Si tâm vọng tưởng.
Đừng nói là ra khỏi thành, mà đến cả cái viện này nàng ta cũng không ra được.
Thẩm Nguyệt Hoa cất bước chạy ra ngoài, mấy hạ nhân lập tức tiến lên ngăn lại, chỗ này lập tức trở nên hỗn loạn.
Thấy thế, Chương Hồng Thái vội vàng ôm nàng vào lòng.
Với một phu nhân đại hộ nhân gia, nếu tranh chấp với hạ nhân thì là tự hạ thấp thân phận của mình, nói ra rất là khó nghe.
"Nguyệt Hoa, nàng đừng có nóng ruốt, chúng ta về phòng trước, để ta suy nghĩ cách khác."
Thẩm Nguyệt Hoa không thèm nghe, liên tục giãy dụa trong ngực hắn, nhưng vì sức lực không đủ, còn bị hắn khống chế đưa vào trong phòng. Lúc cả người bị kéo lên phía trước, nàng hét lên: "Chương Hồng Thái, ngươi là cái đồ lừa đảo! Ngươi là đồ khốn nạn..."
Vào được trong phòng rồi, Chương Hồng Thái đóng cửa lại.
Thẩm Nguyệt Hoa liên tục đấm vào người hắn.
Đương nhiên, chút sức lực này đối với một nam nhân mà nói thì cũng không tính là gì cả. Chương Hồng Thái nắm chặt lấy tay nàng: "Nguyệt Hoa, nàng đừng nóng giận, cũng đừng kích động như vậy."
Thẩm Nguyệt Hoa muốn rút tay về, nhưng lại không rút được, còn bị hắn làm đau. Vì quá tức giận nàng đã bật khóc, nghẹn ngào không nói nên lời.
Thấy nàng đã nhu thuận trở lại, Chương Hồng Thái thuyết phục: "Trước kia ta thường xuyên qua đêm ở bên ngoài, chắc nàng cũng biết. Sở dĩ chuyện thành như vậy là vì hôm qua xảy ra chút bất ngờ, ta chọc giận phụ mẫu, dưới cơn nóng giận bọn họ đã cấm túc ta." Thấy nàng càng tức giận, hắn vội vàng nói: "Nhưng mà nàng yên tâm, trước kia ta cũng thường xuyên bị cấm túc, nhưng chỉ mấy ngày là sẽ được thả. Đến lúc đó ta sẽ mang nàng về Di Nhiên Cư, chúng ta sẽ không quay lại nữa..."
Nước mắt Thẩm Nguyệt Hoa đổ xuống như mưa, nghe đến đó, vẫn không cảm thấy được an ủi chút nào mà ngược lại còn giận hơn: "Ngươi là cái đồ lừa gạt. Đó là phụ mẫu ngươi, ngươi nói là không trở lại, ngươi cho rằng ta sẽ tin sao?"
Chương Hồng Thái nhìn nàng nước mắt giàn giụa, tức giận đến mức toàn thân run rẩy thì trong lòng cũng không dễ chịu gì: "Nguyệt Hoa, ta có thể thề với trời, khi nào chúng ta đến được Di Nhiên Cư thì ngoại trừ ngày lễ ngày tết, mỗi tháng ta sẽ chỉ trở về hai lần. Thật đó!"
Chuyện phát triển tới bây giờ, có khóc cũng không làm được gì. Thẩm Nguyệt Hoa dùng sức rút tay về, lau nước mắt hỏi: "Chàng sẽ mau được thả ra?"
"Đúng!" Giọng điệu Chương Hồng Thái rất chắc chắn: "Nhiều nhất là nửa tháng, ta nhất định sẽ đưa nàng trở về Di Nhiên Cư!"
Thẩm Nguyệt Hoa khóc đến mức vành mắt đỏ bừng, một bên lau nước mắt, một bên hiếu kì hỏi: "Rốt cuộc chàng đã làm chuyện gì?"
Chương Hồng Thái: "..." Không thể nói được!
Chuyện hương bao hồi trước sau khi bị nàng phát hiện đã khiến nàng giận dữ một trận. Khi đó nàng cũng nói rõ, đó là lần cuối cùng. Nếu như hắn còn dám hại người một lần nữa thì nàng sẽ vĩnh viễn không gặp lại hắn.
Hắn đang trầm mặc thì bên ngoài có tiếng đập cửa, sau đó chính là giọng nói mềm mại của Thược Dược: "Công tử, ta có một bộ đồ mới, chàng xem thử có đẹp hay không?"
Chương Hồng Thái: "..."
Thẩm Nguyệt Hoa: "..." Đây là giọng điệu của hai người đã lâu không gặp?