Chương 188
Lúc Thẩm Nguyệt Hoa ở Di Nhiên Cư, chỉ có mấy nam nhân ở cạnh nàng ta. Cho nên, bình thường nàng ta đều không để ý đến mấy chuyện này.
Sau khi hai người đính ước, nàng ta có nghe nói là bên cạnh Chương Hồng Thái có hai nữ nhân. Ngoại trừ một lương thiếp Hồng di nương thì còn có một nữ tử Hoa Lâu.
Hẳn là vị Thược Dược đang ở bên ngoài này.
Một nữ tử Hoa Lâu vào phủ sống, nếu không được sủng ái yêu thương thì không thể nào to gan như vậy được.
Thược Dược hoặc là bị ngu, không nhận ra đươc thân phận của mình. Hoặc là một người thông minh, ỷ vào việc mình được sủng ái nên cố ý ở trước mặt chủ mẫu là nàng nói ra thân phận của mình, để cho nàng không dám thất lễ với nàng ta.
Một nữ tử có thể lớn lên lành lặn ở Hoa Lâu, còn khiến cho Chương Hồng Thái phải dẫn về nhà thì không thể nào là vế trước.
Nếu như là vế sau... Thẩm Nguyệt Hoa tức giận đến mức răng run lên bần bật, nàng vừa mới vào cửa ngày đầu tiên, Thược Dược này đã không để nàng vào mắt!
Nếu Thược Dược đã không biết xấu hổ thì cũng đừng trách nàng quá trớn, nàng lập tức giận dữ hét lên: "Cút!"
Thược Dược ở bên ngoài giật mình, ngay sau đó một giọng nói thất kinh truyền đến: "Phu nhân bớt giận, ta nhất thời quên mất việc bây giờ nhà ta đã có một phu nhân, ta sẽ rời đi ngày."
Sau đó đúng là có tiếng nữ tử khẽ chạy đi phát ra.
Thẩm Nguyệt Hoa càng thêm tức giận.
Cái gì gọi là nhất thời quên mất việc bây giờ nhà ta có phu nhân?
Vậy nếu suy ra từ chuyện này thì trước khi nàng vào cửa, Chương Hồng Thái cũng sống chung với Thược Dược như thế?
Nàng quay sang nhìn về phía nam nhân bên cạnh, ánh mắt sắc bén: "Ngươi thật sự không nhớ Thược Dược là ai?"
Chương Hồng Thái trải đời nhiều năm, chỗ nào cũng từng đi qua, vốn không phải là người sẽ cố giữ mình trong sạch. Hai nữ nhân ở trong viện này đều là của hắn, hắn đương nhiên là sẽ không khách khí.
Ngay hai ngày trước khi thành thân, hắn còn đến phòng Thược Dược ngủ một đêm. Nếu không phải buổi tối thì ban ngày cũng thường xuyên "ngẫu nhiên gặp" ở trong vườn. Tóm lại, chắc chắn không phải là kiểu lạnh nhạt như hắn mới vừa nói.
Lời nói dối đã bị vạch trần, lúc này mặt mũi Thẩm Nguyệt Hoa tràn đầy tức giận, làm sao hắn dám thừa nhận? Hắn lập tức gật đầu, nghiêm nghị nói: "Thật sự không nhớ!"
Lại giải thích: "Nàng ta xuất thân từ Hoa Lâu, tính cách lỗ mãng, có làm ra mấy chuyện này cũng đâu có gì kỳ quái. Vì vậy, nàng đừng nghe nàng ta nói lung tung, nữ nhân trong Hoa Lâu lời thô tục như thế nào cũng có thể nói ra được... Nguyệt Hoa, chúng ta là phu thê, ta thật sự muốn ở cùng nàng cả đời, nếu có người nói với nàng là ta làm chuyện có lỗi với nàng thì nàng tuyệt đối đừng để trúng kế! Chắc chắn là bọn họ muốn châm ngòi ly gián chúng ta."
Thẩm Nguyệt Hoa bán tín bán nghi, đôi mắt rủ xuống: "Hiện tại chúng ta nên làm cái gì?"
Vốn là nên thỉnh an nhưng lại không được ra khỏi cửa. Trong lúc nhất thời hai người thật sự không biết nên làm gì.
Chương Hồng Thái thấy cảm xúc nàng dần trầm xuống, chắc lại chuẩn bị tức giận, liền cầm lấy tay của nàng: "Nguyệt Hoa, nàng muốn làm cái gì ta đều sẽ làm cùng nàng!"
Vừa dứt lời, đã hôn lên môi nàng.
Thẩm Nguyệt Hoa không hề có cảm xúc gì.
Hôm nay mới là ngày thành thân đầu tiên, mà nàng đã phát hiện ra cuộc sống này so với trong tưởng tượng của mình hoàn toàn khác biệt. Nàng bây giờ là Chương phu nhân, không được trưởng bối đồng ý thì nàng đừng nói là chữa bệnh, ngay cả xuất môn cũng không thể.
Chương phủ và tớ giấy hôn thú kia tựa như là một cái lồng giam, nhốt nàng ở bên trong. Nói thật, nàng đã hối hận vì cuộc hôn sự này rồi.
Dù Chương Hồng Thái rất thành tâm với nàng, nhưng cũng không đáng để nàng phải trả giá nhiều như vậy... Đáng tiếc, lúc nàng hiểu ra thì chuyện đã quá muộn màng.
Chỉ hi vọng, trưởng bối Chương gia sớm nguôi giận một chút, để còn thả bọn họ về lại Di Nhiên Cư.
Nghĩ đến đây, Thẩm Nguyệt Hoa lại hỏi: "Rốt cuộc vì chuyện gì mà chàng lại bị cấm túc?"
Thấy nàng truy hỏi, rõ ràng muốn hỏi ra cặn kẽ nguyên do. Chương Hồng Thái nghĩ nghĩ một lát rồi nói: "Hôm qua trên đường trở về, con ngựa của Khổng Linh Lung phát điên. Nàng ta không biết có phải bị bệnh gì hay không, mà dám bảo người ở quý phủ chúng ta động tay chân, còn chạy đi báo quan... Ngay trước mặt tân khách cả sảnh đường, nha sai đến bắt ta đi, làm cho quý phủ chúng ta rất mất mặt. Nương ta giận ta vì đã chọc phải một nữ nhân điên như thế, cho nên mới cấm túc ta để ta suy nghĩ lại."
Thẩm Nguyệt Hoa nhăn mày: "Vậy rốt cuộc có phải người trong phủ làm hay hay không?"
"Nói đến đây, ta lại càng thấy uất ức." Chương Hồng Thái bày ra vẻ mặt đau khổ: "Thật ra có một nô bộc không ưa nàng ta nên đã động thủ. Nha môn trách cứ Chương phủ ta không biết quản thúc hạ nhân, còn phạt chúng ta bạc. Phụ mẫu đổ hết những chuyện này lên đầu ta... Nguyệt Hoa, nàng nói xem ta có oan hay không?"
Thẩm Nguyệt Hoa cũng không hoài nghi lời nói của hắn, chỉ hiếu kì hỏi: "Tại sao nô bộc kia lại muốn hại nàng ta?"
Chương Hồng Thái buông tay: "Ta nào biết được? Lúc trước khi Khổng Linh Lung vào cửa, ta cũng không thường ở nhà. Chỉ biết nàng ta và nương ta không thích nhau, nàng ta thỉnh thoảng cũng hay phàn nàn với ta là hạ nhân xem thường nàng ta, về phần ân oán giữa hai người thì ta cũng không biết."
Thẩm Nguyệt Hoa thở dài một tiếng: "Hoá ra chàng bị trưởng bối giận cá chém thớt à."
"Đúng vậy." Chương Hồng Thái ôm nàng vào lòng: "Ta cũng không ngờ lần này phụ mẫu lại tức giận như vậy. Nhưng nàng yên tâm, ta nhất định sẽ thuyết phục được bọn họ."
...
Tần Thu Uyển không biết chuyện phát sinh ở Chương gia, nhưng mà, có một Lục Hồng Y cô nương tự xưng là thân phận cao quý, còn có một Thược Dược xuất thân từ Hoa Lâu thủ đoạn tầng tầng lớp lớp ở đó thì cuộc sống của Chương Hồng Thái hẳn là sẽ không nhàm chán đâu.
Nàng đang đi cùng phu thê Khổng gia đến Khâu gia để nói lời cảm tạ.
Ở con đường này Khâu phủ cũng được tính là một thương hộ rất có căn cơ, trước đó Tần Thu Uyển đã định mua một căn nhà cho mình, cũng đang suy nghĩ đến con đường này. Đáng tiếc nha bà nói, nhà ở trên con đường này không hề dễ mua, trừ phi nàng nguyện ý cầm một đống bạc rồi chờ để tranh đoạt với người khác. Nhưng mà có chờ thêm mấy năm nữa cũng không nhất định là sẽ có người chịu bán.
Ở cổng Khâu phủ chỉ có một người gác cổng, nhìn thấy bọn họ tới thì lập tức mỉm cười dẫn người vào trong.
Thấy thế, trong lòng phu thê Khổng gia đều có chút mong đợi.
Khâu phủ này bất luận là từ phương diện nào thì nhìn cũng là một nhà thông gia ổn, nếu như nữ nhi có thể được gả vào đây thì tự nhiên sẽ là một chuyện tốt.
Khâu phu nhân hơn bốn mươi tuổi, mang trên mặt nụ cười ôn hòa, cách đối đãi với người nhà họ Khổng có chút lễ độ.
"Phụ thân nó là một người thiện tâm, những năm gần đây thường hay phát cháo ở ngoài thành nên cũng dạy bảo bọn nhỏ là phải thiện chí giúp người. Chuyện Trạch nhi ra tay giúp đỡ, vốn là chuyện hợp tình hợp lí, các người thực sự quá khách khí rồi."
Khổng mẫu thận trọng đáp lại: "Vào thời khắc mà nữ nhi của ta gặp nguy nan, có thể gặp gỡ được Khâu công tử, chính là phúc khí của nó, cũng là phúc khí của bọn ta. Nếu không có Khâu công tử thì chỉ sợ chúng ta đã chịu cảnh người đầu bạc tiễn người đầu xanh..." Nói đến đây, vành mắt bà ta đỏ lên: “Nữ nhi này của ta thực sự là đã khổ lắm rồi."
Đang ở nhà người ta nên cũng không tiện rơi lệ. Khổng mẫu rất nhanh đã kìm được nước mắt, lại nói về một vài chuyện xui xẻo mà Khổng Linh Lung từng gặp khi còn bé.
"Người ta có câu đại nạn không chết thì tất sẽ có hậu phúc." Khâu phu nhân mỉm cười an ủi: "Khổng cô nương còn trẻ, cả một đời người dài như vậy, hiện tại dù có chịu nhiều trắc trở thì về sau mọi chuyện cùng sẽ thuận ý."
"Tạ ơn lời chúc của ngài." Khổng mẫu sai người ta đưa lễ vật lên: "Những thứ này ngài nhất định phải lấy, tuyệt đối đừng từ chối. Nếu không, trong lòng ta khó có thể bình an."
Hai người hàn huyên, Tần Thu Uyển đứng ở một bên nghe, trên mặt từ đầu đến cuối đều mang theo nụ cười nhẹ nhàng.
Nàng cũng nhận ra, dù Khâu phu nhân luôn miệng nói không ngừng, nhưng cũng lén nhìn nàng rất nhiều lần.
Nếu như chỉ là một cô nương bình thường tới cửa cảm tạ thì Khâu phu nhân sẽ không cần thiết phải để ý như vậy. Xem ra, Khâu Trạch đã nhắc đến nàng với bà ấy.
Từ lúc vào cửa đến giờ, Khâu phu nhân vẫn luôn rất khách khí. Như vậy, cho dù bà ấy không thích nàng thì chắc chắn cũng không ghét.
Thế là đủ rồi.
Không bao lâu sau, Khâu Trạch từ bên ngoài đi vào, trên tóc còn nhuốm chút hơi nước. Đầu tiên là thi lễ với nương, rồi lại nói vài câu khiêm tốn với phu thê Khổng gia.
Sau đó, mới nhìn qua phía Tần Thu Uyển: "Khổng cô nương, trước đó cô từng nói muốn cùng ta hùn vốn làm ăn, cô còn nhớ không?"
Tần Thu Uyển gật đầu: "Đương nhiên là có."
"Vậy chúng ta ra bên ngoài trò chuyện đi." Nói xong thì chìa tay ra.
Nhìn hai người đi ra ngoài, phu thê Khổng gia vẫn luôn âm thầm chú ý đến sắc mặt của Khâu phu nhân, thấy bà ấy cũng rất vui vẻ thì cảm thấy khá thoải mái.
Tần Thu Uyển chi ra ba phần bạc, trở thành nhị đông gia của tiêu cục. Nàng xưa nay đều không tham dự vào chuyện nội bộ mà giao hết cho Khâu Trạch.
Bởi vì cùng là người làm ăn nên hai người thường xuyên gặp mặt, thỉnh thoảng còn đến quý phủ đối phương làm khách.
Qua lại nhiều lần nên quan hệ của hai người càng ngày càng tốt hơn.
Hai tháng sau, Khâu phu nhân chủ động đưa ra quyết định đính ước cho hai người.
Phu thê Khổng gia cầu còn không được, lập tức đáp ứng, hai nhà rất nhanh đã tính đến chuyện đính ước.
Chương Hồng Thái vẫn đang bị cấm túc, cả ngày không có việc gì làm, hơn phân nửa thời gian là kè kè bên cạnh Thẩm Nguyệt Hoa.
Ban đầu, có một Lục Hồng Y chướng mắt chủ mẫu và một Thược Dược tâm tư xảo diệu không ngừng làm phiền hai người, sau khi nhọc công dỗ dành Thẩm Nguyệt Hoa, Chương Hồng Thái cuối cùng cũng khi ra cách khác, dứt khoát cấm túc hai người kia trong phòng, lúc này căn nhà mới yên tĩnh lại.
Thẩm Nguyệt Hoa cũng đã phát hiện ra, quan hệ của Lục Hồng Y, Thược Dược và Chương Hồng Thái không đơn giản như hắn nói. Nhưng mà, hiện tại nàng đã là Chương tam phu nhân, còn bị cấm túc ở trong viện tử này, tức giận thì tức giận mà sống thì vẫn phải sống.
Đương nhiên, nàng chưa từng buông bỏ ý nghĩ sẽ về Di Nhiên Cư.
Chương Hồng Thái cũng phát hiện, Thẩm Nguyệt Hoa gần đây càng ngày càng khó tính, càng ngày càng khó dỗ dành. Hắn cũng đã biết nguyên do, thế là dạo gần đây đều suy nghĩ về việc sẽ đến gặp phụ mẫu để nhận sai.
Chương phu nhân không làm chủ được chuyện này, Chương lão gia thì bề bộn nhiều việc, ngày nào cũng đi sớm về trễ. Mà cho dù có trở về thì cũng không gặp được ông.
Chương Hồng Thái không biết phải làm sao, trái lo phải nghĩ cuối cùng thì quyết định nhờ người ta chuyển lời mời Chương đại ca tới.
Người trong viện đều không thể đi ra ngoài, nhưng tiền tài động nhân tâm, chỉ cần cho đủ bạc thì người giữ cửa mặc dù không dám thả hắn ra, nhưng vẫn có thể báo tin.
Chạng vạng tối, Chương đại ca mệt mỏi tiến vào viện tử của hắn.
Đối với vị tam đệ này, Chương đại ca chỉ ước gì hắn ta biến mất, không làm được việc mà còn làm cho gia tộc hổ thẹn. Cho nên sau khi đi vào thì rất là không kiên nhẫn: "Ta ở bên ngoài bận rộn một ngày đã rất là mệt mỏi rồi. Ngươi có chuyện gì thì mau nói đi!"
Chương Hồng Thái nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của đại ca, nói: "Đệ muốn đi ra ngoài."
"Mơ mộng hão huyền!" Chương đại ca cười nhạo: "Ngươi ra ngoài làm gì? Định gây rắc rối nữa sao? Hay là ngươi lại muốn giết người nữa?"
"Lần này đệ chắc chắn sẽ ngoan ngoãn ở yên trong Di Nhiên Cư, không đi đâu cả, một chút chuyện dư thừa cũng sẽ không làm!" Chương Hồng Thái bị giam đến mức sắp phát điên rồi, lập tức chỉ bốn ngón tay lên trời: "Đệ có thể thề với trời!"
Chương đại ca cười lạnh một tiếng: "Lời ngươi nói, một chữ ta cũng không tin. Ngươi hãy cứ ngoan ngoãn ở lại trong phủ đi, ta bảo đảm sẽ cho ngươi ăn ngon mặc đẹp, nếu không thì... Hừ..."
Nói xong thì phẩy tay áo bỏ đi.