Cuộc Sống Của Nguyên Phối Pháo Hôi (Dịch Full)

Chương 187 - Chương 189

Chương 189
Chương Hồng Thái không cam tâm, đuổi theo.

Nhưng vừa đi đến cổng thì lại bị thủ vệ ngăn lại.

"Đại ca, huynh không thể đối xử với ta như vậy."

Chương đại ca không quay đầu lại: "Ai bảo ngươi cứ gây rắc rối? Đây đều là thứ ngươi tự tìm, ta làm vậy là xứng đáng với ngươi."

Nói xong thì người đã đi xa.

Mấy ngày nay Chương Hồng Thái bị nhốt ở trong nhà, sắp bị nghẹn đến phát điên rồi, hiện tại phát hiện đại ca không chịu giúp mình nói chuyện thì càng cảm thấy thời gian hắn được đi ra ngoài càng trở nên xa xắm. Trong lòng càng nghĩ càng khó chịu.

Hắn khó chịu, Thẩm Nguyệt Hoa còn khó chịu hơn.

Vừa rồi lúc hai người huynh đệ bọn họ nói chuyện, nàng đã trốn ở đằng sau. Lúc này mới chạy ra, nhìn thấy bộ dáng thất hồn lạc phách của Chương Hồng Thái, không nhịn được bèn nói: "Tối hôm qua chàng đã nói, đại ca nhất định sẽ giúp chàng."

Chương Hồng Thái khoát khoát tay: "Huynh ấy không ưa ta, hài tử trong nhà phú quý nào có cái gì gọi là tình huynh đệ?"

Thẩm Nguyệt Hoa không thèm quan tâm giữa hai huynh đệ bọn họ rốt cuộc có tình cảm gì hay không, bực bội hỏi: "Vậy khi nào thì chàng có thể hết bị cấm túc?"

Chương Hồng Thái cũng muốn biết!

Hắn thực sự không biết phải làm sao: "Nguyệt Hoa, ta cũng không muốn ở cái nhà này nữa... Ta sẽ tìm cách khác."

Nghe thấy hắn lại nói câu này, Thẩm Nguyệt Hoa bỗng nhiên nổi đóa lên: "Mấy ngày qua ngày nào chàng chẳng suy nghĩ, nhưng kết quả như thế nào? Chẳng lẽ chàng muốn để ta ở trong căn nhà nhỏ này cùng chàng cả một đời sao? Ta là đại phu, ta muốn trị bệnh cứu người, ta không muốn ở lại nơi này giúp phu giáo tử! Chương Hồng Thái, chàng đã từng nói nếu ta là chim ưng bay ở trên bầu trời thì chàng sẽ cùng ta bay. Nhưng bây giờ chàng đã bẻ gãy cánh của ta, chàng là cái đồ lừa gạt..."

Vì đang rất là thất vọng nên giọng nói của nàng cực kì lớn.

Nghe thấy động tĩnh, Lục Hồng Y và Thược Dược bị cấm túc trong phòng đều lẻn ra chỗ cửa sổ lén nhìn ra bên ngoài, hộ vệ ở cổng cũng kinh ngạc nhìn qua.

Từng được dạy là vĩ phu di thiên, nên bây giờ bị thê tử chỉ vào mũi mắng như thế, Chương Hồng Thái chỉ cảm thấy rất là mất mặt.

Hơn nữa, Thẩm Nguyệt Hoa thân là Tam phu nhân mà lại gào thét không có quy củ như thế. Nếu bị truyền ra ngoài thì đối với nàng cũng không phải là chuyện gì tốt.

Chương Hồng Thái tiến lên ôm nàng vào trong ngực: "Nguyệt Hoa, nàng đừng hét. Là ta có lỗi với nàng, về sau ta nhất định sẽ đền bù cho nàng gấp bội..."

Hắn càng kiên nhẫn, Thẩm Nguyệt Hoa càng cảm thấy hắn thẹn với nàng nên mới ăn nói khép nép như thế, lại càng thêm tức giận: "Chương Hồng Thái, chàng chỉ biết nói miệng, chàng đền bù như thế nào! Ta không cần cái gì hết, ta chỉ muốn trở về Di Nhiên Cư mà đến cả việc này chàng cũng không làm được, chàng có còn là nam nhân không?"

Nam nhân nào nghe thấy lời này cũng sẽ không nhịn được, Chương Hồng Thái cũng thế.

Hắn vừa sinh ra đã là công tử Chương phủ, từ nhỏ được nuông chiều sủng ái, sau này cũng chỉ toàn có nữ nhân là phải dỗ dành hắn. Nhưng giờ, Thẩm Nguyệt Hoa trước mặt này lại khiến hắn quên mất mình từng là phú gia tử cao ngạo.

Hắn nhân nhượng như vậy đều là do hắn tình nguyện, nhưng không có nghĩa là hắn chấp nhận việc bị nàng chửi rủa mỉa mai như thế, lúc này sắc mặt hắn nghiêm nghị, nói: "Nguyệt Hoa, ta đã nói là sẽ nhanh giải được cấm!"

Thẩm Nguyệt Hoa biết hắn không vui, nhưng thế thì làm sao?

Nàng bị hắn lừa gạt, trong lòng rất là tức giận, không khách khí liền hỏi: "Trước khi thành thân, ngươi đáp ứng ta nhiều chuyện như vậy, bây giờ ngươi làm được mấy thứ rồi?"

Nàng đưa tay chỉ một vòng quanh viện, tâm tình kích động không thôi: "Ngươi nói là sẽ cùng ta trở về Di Nhiên Cư, kết quả lại bị nhốt ở nơi này, một bước cũng không được đi. Ngươi nói sẽ ở cạnh ta cùng ta chữa bệnh cho người ta, vậy bệnh nhân đâu? Ngươi nói sẽ mau chóng đuổi hai nữ nhân kia đi, nhưng các nàng bây giờ còn đang trốn ở sau cửa sổ xem ta như trò cười... Chương Hồng Thái, ngươi là cái đồ đại lừa gạt! Nói không giữ lời, ngươi căn bản không phải là nam nhân, ta con mẹ nó bị mù mắt rồi mới lấy ngươi, đầu óc ta bị mu muội rồi, mới có thể tin ngươi! Ngươi bây giờ còn dám hét lên với ta, tính tình ta như vậy đấy, ngươi không nhịn được thì lúc trước đừng có thành thân làm gì!"

Bị cấm túc hai tháng là việc mà Thẩm Nguyệt Hoa từ nhỏ đến lớn đều chưa từng bị, mấu chốt là, đến cả sách thuốc cũng không có cho nàng dùng!

Cả ngày ngồi ăn rồi chờ chết, nàng sắp điên rồi.

Hôm nay, nàng thực sự đã bộc phát hết tất cả cảm xúc đã bị đè nén bấy lâu nay.

Chương Hồng Thái đưa tay kéo nàng lại, lại bị nàng hung hăng hất ra.

Thẩm Nguyệt Hoa hung dữ nhìn hắn chằm chằm: "Ngươi đừng đụng vào ta!"

Trong ánh mắt tràn đầy vẻ lạnh lùng, Chương Hồng Thái sững sờ.

Thẩm Nguyệt Hoa lại lui lại một bước nữa: "Chương Hồng Thái, nếu ngươi không nhịn được nữa thì bỏ ta đi!"

Dù có phải hủy cả thanh danh, nàng cũng muốn rời khỏi nơi này.

Nghe nàng nói như thế, Chương Hồng Thái cảm thấy rất đau lòng, hắn nhịn không được bèn hỏi: "Nàng muốn rời bỏ ta, hai tháng này, ta một tấc cũng không rời xa nàng, ta đối với nàng ngoan ngoãn phục tùng như vậy vẫn còn chưa đủ với nàng sao?"

"Phục tùng ở chỗ nào?" Thẩm Nguyệt Hoa chỉ tay về phía phòng của Lục Hồng Y: "Nữ nhân này ngày nào cũng mặc một thân đỏ chót, ngươi có quản không? Ta đã nói là ta rất ghét các nàng, vậy mà lâu như vậy, ngươi đừng nói là đuổi các nàng đi mà ngay cả nhắc ngươi cũng không nhắc. Ngươi nhốt bọn họ ở trong phòng thì cho rằng ta không nhìn thấy được sao?"

Chương Hồng Thái nhìn nàng tức giận, nghe nàng nói những lời đầy phẫn nộ... Trước kia hắn cho rằng những nữ tử ôn nhu dễ bảo đều giống như một mô bản khắc ra, không có tính tình đặc trưng nào, làm cho hắn nhìn thấy mà chán ngán.

Nhưng bây giờ, hắn lại hơi nhớ nhung những nữ tử như kia. Nếu như Thẩm Nguyệt Hoa cũng nhu thuận một chút, đừng không biết điều mà cãi lộn như bây giờ thì tốt biết bao?

Trong lòng Chương Hồng Thái rối bời, vô cùng phiền muộn. Hắn vuốt vuốt mi tâm: "Nguyệt Hoa, những gì ta làm trước kia nàng cũng từng thấy rồi đó. Ta thường xuyên qua đêm ở bên ngoài, ở cạnh nàng mấy ngày mới về nhà một lần. Hiện nay chỉ là chuyện xảy ra ngoài ý muốn, chờ khi nào ta hết cấm túc thì chắc chắn sẽ cùng nàng về Di Nhiên Cư!"

Chuyện này Thẩm Nguyệt Hoa cũng biết, nhưng nàng không muốn nghe mấy lời nói nhảm kia.

Nàng đến Cung Thành vất vả lắm mới được có chút thanh danh, hai tháng không xuất đầu lộ diện, đến lúc đó còn ai nhớ được nàng nữa?

Nếu nam nhân này quả thật suy nghĩ vì nàng thì đã sớm mang nàng ra ngoài chữa bệnh rồi.

Đúng vậy, hắn bây giờ đúng là đã bị cấm túc!

Nhưng người trong phủ đều là thân nhân của hắn, giữa người thân với nhau thì chuyện gì chẳng có thể thương lượng. Cho dù người nhà không muốn nghe hắn nói... thì cũng còn có rất nhiều biện pháp khác!

Bên cạnh Chương Hồng Thái vẫn đang thuyết phục: "Nguyệt Hoa, ta thực tình ái mộ nàng. Chúng ta còn có cả một đời ở cạnh nhau, đây chỉ là chút trắc trở lão thiên gia ban cho chúng ta mà thôi, chỉ cần vượt qua được thì ngày tốt lành còn ở phía sau."

Thẩm Nguyệt Hoa tràn đầy xem thường khi nghe hắn nói như vậy, trong hai tháng cấm túc, hai tháng phu thê bọn họ ở chung, nàng cũng cảm thấy Chương Hồng Thái cũng chỉ có như thế. Cộng thêm hôm qua còn nghe thấy người giữ cửa bàn tán Chương tam phu nhân cũ mới có được một vị hôn phu thân phận không tồi... Nàng nghĩ thay vì bị nhốt ở nơi đây, còn không bằng hòa ly rồi ra ngoài, về sau sẽ tìm được lương nhân khác.

Nàng là đại phu, y thuật cao minh, không thể gả kém hơn Khổng Linh Lung vô dụng kia được.

Những ý nghĩ này lóe lên ở trong đầu nàng một cái rồi biến mất, nàng cũng biết việc hòa ly rất khó khăn, muốn khiến cho Chương Hồng Thái cam nguyện buông tay thì càng khó khăn hơn.

Nhưng nàng có thể xác định được nàng không hề muốn lại ở lại nơi này. Nàng mím môi nói: "Kỳ thật, ta còn có một biện pháp nữa."

Hai tháng này qua đi, ban đầu Chương Hồng Thái còn muốn sớm chiều ở chung cùng người trong lòng, không muốn ra ngoài lắm. Nhưng sau này Thẩm Nguyệt Hoa càng ngày càng khó chiều, bây giờ thì hắn thật sự muốn đi ra ngoài rồi.

Nhưng chuyện mà hắn còn không làm được, Thẩm Nguyệt Hoa thì có thể có cách gì?

Hắn bán tín bán nghi: "Nói nghe xem."

Thẩm Nguyệt Hoa kéo hắn trở về phòng, hạ giọng: "Ta nhớ chàng từng nói với ta, phụ mẫu chàng rất thương chàng."

Chương Hồng Thái không hiểu lắm, chỉ đáp: "Ừ."

Chính bởi vì yêu thương, cho nên mới quản thúc hắn như thế.

"Vậy nếu chàng tuyệt thực..." Lời còn chưa dứt, Thẩm Nguyệt Hoa đã ngừng lại, nàng quay người đi quanh phòng, dùng tay gõ lên trán mình: "Ta đưa ra chủ ý ngu ngốc gì thế này, chàng đừng coi là thật."

Nhãn tình Chương Hồng Thái sáng lên.

*

Gần đây Tần Thu Uyển đang muốn mua một tòa nhà, dù tiêu cục đã lấy đi của nàng một phần bạc không nhỏ, nhưng những phu nhân nhà giàu kia cũng đã bồi lại cho nàng không ít.

Nàng dự định mua một căn nhà xong sẽ tiện tay mua một khu đất trống trồng hoa ở khu vực ngoại thành, về sau sẽ xây một căn phòng nhỏ, tiền công cao hơn một chút rồi ưu tiên mời những người gia cảnh nghèo khó đến đó để làm việc. Vừa giúp được người, vừa kiếm được bạc, vẹn cả đôi đường.

Cho nên, gần đây nàng rất bận.

Khâu phu nhân đưa ra lời đính ước, phu thê Khổng gia biết tâm tư nữ nhi, thấy hai người cũng hợp nhau nên đã trực tiếp đáp ứng.

Sau khi thành sui gia, hai nhà càng qua lại thân thiết hơn, tảng đá ở trong lòng Khâu phu nhân cuối cùng cũng đã được hạ xuống, cả người khoan khoái vô cùng. Đúng lúc là đến dịp trượng phu làm lễ hưởng thọ năm mươi tuổi, thế là mời tất cả các nhà quen biết cùng đến.

Chương gia là nhà có mặt mũi trong thành, đương nhiên cũng được mời.

Chương phu nhân mở thiếp mời ra, trước kia thì không để ý đến Khâu gia lắm, nhưng bây giờ nghe nói bọn họ sắp lấy Khổng Linh Lung về... Bà ta có chút xem thường: "Đến ngày thì sai người đưa một phần hạ lễ tới là được."

Theo ý của bà thì hoàn toàn không cần qua lại với nhà này!

Nhưng có hạ nhân vội vã chạy vào: "Phu nhân, không xong rồi."

"Nói chuyện cẩn thận!" Chương phu nhân không vui mắng.

Hạ nhân nhận ra mình thất ngôn, nhưng vội quá nên quên mất cả thỉnh tội, vội nói: "Tiểu nhân vừa mới biết được, hai ngày trước Tam công tử đã xuống nước..."

Nghe vậy, Chương phu nhân kinh hãi: "Vì sao? Nó bị bệnh hả?"

Nói xong thì chạy ra ngoài.

Trong viện, Chương Hồng Thái đói đến mức mặt xanh môi trắng, suy yếu nằm ở trên giường. Nhìn thấy nương vội vã chạy vào thì cũng chỉ hơi mở mắt ra nhìn rồi lại lần nữa nhắm mắt lại.

Chương phu nhân nhìn thấy nhi tử như vậy thì vô cùng kinh ngạc, sau đó nước mắt lập tức tuôn rơi: "Hồng Thái, sao con lại thành ra như vậy?"

Chương Hồng Thái không nói lời nào.

Chương phu nhân nghĩ một lát, liền hiểu ra là nhi tử đang muốn kháng cự, bà ngồi ở mép giường khuyên bảo: "Khoảng thời gian qua, con đã nhu thuận hơn, ta cũng biết điều đó. Ta đang cầu xin phụ thân con giúp con, ông ấy cũng đã hơi nguôi giận rồi. Mà bây giờ con làm loạn như vậy là không muốn ra ngoài nữa sao?"

Chương Hồng Thái hơi ngạc nhiên, đang định mở miệng thì chợt nhớ ra Thẩm Nguyệt Hoa đang đứng ở bên cạnh. Từ lúc vào cửa đến giờ, nương không hề nhìn qua chỗ nàng.

"Nương, người coi Nguyệt Hoa là gì?"

Chương phu nhân giận chó đánh mèo sang Thẩm Nguyệt Hoa, không thèm quan tâm nữ nhân này cũng ở cùng mà nhốt cả nàng lại trong phủ. Bởi vì bà ta hiểu rõ, chỉ cần có nữ nhân ở cùng thì nhi tử mới có thể ngoan ngoãn chịu cấm túc, nếu không, chắc chắn sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế lén ra ngoài.

Chạy trốn không phải cách tốt, còn có thể chọc giận phụ thân rồi sẽ chỉ làm nhi tử chịu khổ mà thôi, không những vậy mà tình phụ tử chắc chắn cũng sẽ bị ảnh hưởng.

Trong lòng bà ta tuy chướng mắt Thẩm Nguyệt Hoa nhưng ngoài miệng lại không thể nói như vậy. Chương phu nhân không chút nghĩ ngợi bèn đáp: "Nàng là thê tử của con, đương nhiên là nhi tức của ta và cũng là Tam phu nhân của Chương phủ."

Chương Hồng Thái cười thảm một tiếng: "Nhưng bây giờ nàng còn chưa được kính trà trưởng bối, thành thân suốt hai tháng đến giờ còn không được đi ra ngoài. Ai biết nàng là thê tử của con chứ? Ai biết nàng là Tam phu nhân Chương phủ chứ?"

Muốn cho Thẩm Nguyệt Hoa ra ngoài?

Vì vây mà hắn không ngần ngại tuyệt thực? Chương phu nhân cảm thấy thật chua xót, nói: "Chuyện này đơn giản thôi, bởi vì ta mới nhận được một thiếp mời, hai ngày sau ta sẽ mang nàng ta ra ngoài làm khách."

Nhãn tình Thẩm Nguyệt Hoa sáng lên.

Chỉ cần có thể đi ra ngoài thì nàng sẽ có thể bắt mạch cho người ta, sau đó sẽ khiến mọi người nhớ lại Thẩm đại phu hai tháng trước.

Chương phu nhân thấy Thẩm Nguyệt Hoa vui mừng, hỏi nhi tử: "Bây giờ có thể ăn cơm chưa?"

Chương Hồng Thái nhắm mắt lại: "Con muốn cùng nàng dọn đến Di Nhiên Cư."

"Không thể được." Sắc mặt Chương phu nhân nghiêm nghị nói: "Lỡ như con lại gây ra đại họa thì phải làm sao?"

Chương Hồng Thái: "..." Chẳng lẽ đời này không thể ra khỏi cửa được nữa sao?

 
Bình Luận (0)
Comment