Cuộc Sống Của Nguyên Phối Pháo Hôi (Dịch Full)

Chương 188 - Chương 190

Chương 190
Chương Hồng Thái không dám làm càn trước mặt phụ thân, nhưng hắn biết nương thương hắn, cố chấp nói: "Nếu không thể đi ra ngoài thì người cứ để cho con chết đói luôn cho rồi. Dù sao thì chỉ cần con còn sống mọi người cũng sẽ gặp rắc rối vì con, con chết cho mọi người bớt lo."

Chương phu nhân nghe con mình nói như thế thì lòng đau như cắt, trong đau đớn lại có chút thất vọng.

Bà nuông chiều nhi tử như vậy, là bởi vì bà yêu thương nó, nhưng nó lại cứ ỷ vào tình yêu thương của bà mà muốn làm gì thì làm, ép bà phải cứ luôn nhân nhượng nó.

Thật sự Chương phu nhân còn cho rằng nhốt nhi tử ở trong nhà chính là vì tốt cho hắn.

Những năm qua, Chương Hồng Thái đi theo mấy tên hồ bằng cẩu hữu kia làm loạn, hoàn toàn coi thường luật pháp. Trước kia Chương phu nhân đã nhìn ra, nhưng vì nhi tử không làm ra việc gì lớn nên bà cũng chỉ nhắm một mắt mở một mắt.

Nhưng hiện tại thì khác, nhi tử hết lần này đến lần khác hạ độc thủ với Khổng Linh Lung, nếu thật sự không quản thì chắc chắn sẽ còn có lần tiếp theo.

Khổng Linh Lung thì nó có thể dựa vào mấy trò khôn lỏi của mình mà may mắn thoát thân, nhưng lỡ như nhi tử gặp phải người sáng suốt hơn thì phải làm sao bây giờ?

Giết người đền mạng, Chương phủ căn bản không thể bảo hộ được hắn ở trước mặt nha môn.

"Ta đồng ý cho Nguyệt Hoa ra ngoài, nhưng sẽ không cho con ra ngoài, càng không có khả năng cho con ra ngoài ở." Chương phu nhân đứng dậy: "Nếu con bởi vậy mà tức giận với ta, thậm chí là nản lòng không muốn sống thì ta cũng cho phép con."

Vừa ra đến cửa, bà lại nói: "Ta sống lâu như vậy, cũng từng chứng kiến không ít phu thê ân ái. Nhưng nếu lúc còn trẻ mà đối phương qua đời, uyên ương mất bạn, thương tâm thì thương tâm nhưng cũng không quá ba năm đều sẽ tái giá mà thôi. Nếu con cam tâm để Thẩm Nguyệt Hoa gả cho người khác thì cứ việc đi chết đi."

Nói xong thì phẩy tay áo bỏ đi.

Hạ nhân nói Chương Hồng Thái đã nhịn đói hai ngày hai đêm, nhưng thật ra cũng không lâu như vậy, hắn mới chỉ nhịn ăn buổi sáng hôm nay mà thôi.

Dù chỉ mới nhịn một bữa, cũng đủ để làm cho người từ nhỏ đến lớn chưa từng bị đói bụng như Chương Hồng Thái khó chịu không thôi, huống hồ, hắn cũng không muốn chết.

Thẩm Nguyệt Hoa đi đến bên giường rồi ngồi xuống: "Hồng Thái, chàng phải kiên trì. Nếu không chúng ta sẽ không bao giờ được về Di Nhiên Cư trải qua cuộc sống tự do tự tại được nữa."

Chương Hồng Thái: "..." Sao nàng không đến đây mà kiên trì đi?

Hắn nhìn ra ngoài cửa phòng: "Nguyệt Hoa, ta đói lắm. Có thể cho ta uống chút cháo được không?"

"Không được." Thẩm Nguyệt Hoa từ chối: "Chúng ta đã dựng ra chuyện này, lỡ như nương chàng tìm đại phu tới thì chúng ta sẽ không dối gạt được nữa."

Chương Hồng Thái nhìn vẻ mặt hờ hững của nàng, trong lòng cảm thấy thật đau đớn, còn có chút lạnh lẽo. Nữ nhân này... thật sự yêu hắn sao?

Nếu là hắn, hắn sẽ không bao giờ để cho nữ nhân trước mắt này phải đói bụng.

Chính vì nghĩ như thế, nên hắn cho rằng dù Thẩm Nguyệt Hoa có lòng luyến mộ hắn thì cũng không bao giờ bằng được tình yêu của hắn.

* Khâu phủ tổ chức thọ yến, Khổng gia thân là thông gia đương nhiên đã được mời đến chúc mừng, còn là cả nhà cùng đến.

Người nhà họ Khổng tới rất sớm. Khâu phu nhân cố ý muốn cho ông bà sui gia quen biết thêm nhiều người hơn, cho nên, lúc nào cũng để Khổng mẫu và nhi tức tương lai kè kè bên người.

Tiểu công tử Khâu Trạch của Khâu phủ văn võ song toàn, gia cảnh cũng không tệ. Rất nhiều phu nhân đều cảm thấy hắn rất hợp làm nữ tế của họ. Nhưng vừa rồi mới chỉ biểu lộ ra một chút thôi thì đã liền bị Khâu phủ cự tuyệt.

Chọn tới chọn lui, không ngờ vậy mà lại chọn lấy một nữ tử đã hòa ly.

Hơn nửa năm trước, Khổng gia đúng là không xứng với Khâu gia. Nhưng bây giờ... Chính Khổng Linh Lung đã là người làm ăn buôn bán, còn sắp theo kịp được Khâu gia, đương nhiên, so ra thì vẫn kém Khâu gia một chút.

Việc hôn nhân đại sự vốn luôn là cao gả thấp thú, Khổng Linh Lung có năng lực mạnh như thế. Khâu Trạch là con út trong nhà, nếu thú được nàng thì cũng có lợi cho hắn.

Thấy thế nào thì mối hôn sự này cũng rất viên mãn.

Nhưng mà trên đời này luôn có những người thích hóng hớt trò vui. Khi thấy Chương phu nhân mang theo ba nhi tức đến đây chúc thọ thì rất nhiều người đều rất hào hứng.

Thẩm Nguyệt Hoa cũng không ngờ nơi mình tới lần đầu sau khi thành thân lại chính là nhà trượng phu tương lai của Khổng Linh Lung.

Nàng không thích xã giao lắm, cũng không thích đối mặt với tình huống như vậy. Nhưng bây giờ nàng ở trong cái nhà kia cũng đã ngán ngẩm lắm rồi, nơi duy nhất có thể tới chỉ có Khâu phủ, nên thật ra cũng không cảm thấy khó chịu lắm.

Vừa mới vào cửa đã được nhìn thấy cảnh xuân tươi đẹp, trâm vòng đinh linh kêu vang, cũng may bên trong còn có mấy vị phu nhân nàng quen biết đã từng là bệnh nhân của nàng. Nghĩ lại lúc những người kia tới cửa để xem bệnh thì đều rất khách khí với nàng nên nàng đã có chút bình tĩnh trở lại.

Điều khiến Thẩm Nguyệt Hoa thất vọng chính là những phu nhân kia đã sửa lại xưng hô với nàng, còn sửa lại cả thái độ đối với nàng.

Suốt buổi vẫn không thấy ai nhờ nàng chữa bệnh. Cho dù nàng chủ động hỏi, bên kia sau khi được thăm dò bệnh tình thì lại nói sẽ đi mời đại phu khác phối dược. tất cả đều không coi nàng như là đại phu nữa.

Hôm nay Tần Thu Uyển cũng quen biết thêm không ít người, tuy không giàu có bằng Chương gia nhưng vẫn có thể được coi là phu nhân thương hộ giàu có. Nàng tiếp chuyện rất bận rộn, vất vả lắm mới lấy lý do buồn tiểu tiện để thoát thân.

Từ trong phòng đi ra, nàng liền thấy Thẩm Nguyệt Hoa ở trong vườn ngẩn người nhìn bồn hoa.

Hôm nay Khâu gia đãi khách, nàng cũng coi như là chủ nhân nên bèn tiến lên chào hỏi. Thẩm Nguyệt Hoa từ lúc vào cửa đã bị cấm túc, cho đến tận giờ này thì đã bị cấm hai tháng, Tần Thu Uyển thật sự muốn biết nàng đang suy nghĩ gì.

"Tam phu nhân, sao ngài lại một mình ở đây?" Tần Thu Uyển đưa tay chỉ về phía đoàn người náo nhiệt bên kia: "Người bên kia nhiều lắm, rất là náo nhiệt."

Thẩm Nguyệt Hoa không có tâm trạng xã giao, cũng lười che giấu cảm xúc, lúc này liền trừng mắt nhìn nàng.

Tần Thu Uyển không tức giận, hiếu kì hỏi: "Ngài sống thanh tịnh suốt hai tháng nên giờ không quen sao?"

Chuyện bị cấm là chuyện khiến cho Thẩm Nguyệt Hoa rất tức giận, nghe vậy liền nghiêng đầu chất vấn: "Bọn ta bị cấm túc không phải là do ngươi hại sao? Sao ngươi còn dám nhắc tới?"

Tần Thu Uyển kinh ngạc: "Sao lại nói như thế?"

"Trước kia Tam phu nhân là người chính trực, vậy thử nói xem. Ta bị người ta hại, ta đòi lại công đạo, kẻ làm ra thì nên phải trả giá cho hành động của mình, vậy thì ta có lỗi gì?" Nàng cười lạnh hỏi: "Với ý của ngài, chẳng lẽ lúc ấy ngựa của ta bị người ta hạ độc, ta còn phải nể mặt các ngươi tân hôn nên tạm thời không truy cứu sao? Hơn nữa, chuyện phu thê các ngươi bị cấm túc là do Chương lão gia hạ lệnh, sao có thể nói là ta hại?"

Thẩm Nguyệt Hoa lạnh lùng đáp: "Rõ ràng là hạ nhân làm..."

Tần Thu Uyển cười nhạo: "Thẩm cô nương, ngươi đã từng thấy hạ nhân nhà nào lớn gan như thế chưa? Bao gồm cả cái hương bao chỉ cần nửa tháng có thấy lấy đi tính mệnh một người cũng là người bên cạnh Chương Hồng Thái ghét ta mà hãm hại... Chuyện đó, ngươi có tin hay không?"

Hạ nhân chắc chắn sẽ không bởi vì ghét một ai đó mà hạ độc thủ, nghe qua cũng thấy trong này có điểm đáng ngờ.

Ngay lập tức, Thẩm Nguyệt Hoa bỗng nhiên nghĩ đến. Sau khi hạ nhân nhập tội, Chương Hồng Thái liền bị cấm túc, mấy lần muốn ra ngoài thì người trong nhà đều nói cho hắn ra sẽ gây nên đại họa.

Vì sao bọn họ có thể chắc chắn như vậy?

Nếu nói là Chương Hồng Thái đã từng gây đại họa thì còn có thể nghe được.

Lập tức, trong lòng Thẩm Nguyệt Hoa có chút rối bời.

Tần Thu Uyển nghiêng đầu nhìn nàng: "Tam phu nhân, ngài cũng cho rằng những chuyện này là do hạ nhân gây nên?"

Thẩm Nguyệt Hoa: "..." Nàng nên nói là phải hay là không phải đây?

Nói là phải thì chẳng phải thừa nhận nàng là người không phân biệt phải trái sao.

Còn nếu nói không phải thì chẳng phải là thừa nhận Chương Hồng Thái hại người sao?

Nàng lạnh mặt nói: "Đại nhân tự có định đoạt, hay là ngươi không phục phán quyết của đại nhân?"

Nghe vậy, Tần Thu Uyển giật mình: "Hoá ra Thẩm cô nương là người có tính tình như vậy!"

Bênh người thân không cần đạo lý.

Thẩm Nguyệt Hoa đã hiểu ra được sự giễu cợt trong lời nói của nàng, quay mặt đi: "Ta có tính tình như nào không tới phiên ngươi bình luận."

Ngữ khí và vẻ mặt đều vô cùng lạnh nhạt.

Từ sự việc hương bao kia, Tần Thu Uyển đã nhìn ra được, Thẩm Nguyệt Hoa là một người chỉ tự cho là mình chính trực mà thôi. Nếu như trong mắt nàng ta thật sự không chứa nổi hạt cát thì không bao giờ có ý bao che. Lúc ấy đáng lẽ nên vạch trần hay dù gì cũng nên nhắc nhở hai câu mới phải.

Mà nàng ta thì sao?

Nàng ta vẫn nhận hương bao, nhưng không hề nói tới vấn đề của hương bao mà chỉ tìm Chương Hồng Thái để chất vấn.

Nói cho cùng, nàng ta cũng không coi trọng sinh mệnh người khác đến vậy!

Phải biết rằng, người bị hạ ám thủ mà còn chưa biết thì sớm muộn gì cũng sẽ bị hại chết. Cho dù sau đó nàng ta có tìm Chương Hồng Thái để đối chất... Nhưng nàng ta lấy cái gì mà cho rằng Chương Hồng Thái sẽ nghe nàng ta mà thu tay lại?

Bằng tình cảm của hắn đối với nàng ta sao.

Nàng ta còn nói mình và Chương Hồng Thái chỉ là bằng hữu bình thường, không muốn phá hỏng tình cảm phu thê nhà người ta, lừa gạt ai vậy?

"Bây giờ ta và các ngươi không còn quan hệ gì nữa, lời Tam phu nhân nói cũng đúng." Tần Thu Uyển nghiêm túc nói: "Nhưng ngươi là khách, ta cũng coi như là chủ nhân, nên ta phải chiêu đãi ngươi. Đi thôi, người đứng ở chỗ này còn không bằng vào trong phủ đi."

Nói xong liền tiến lên kéo người đi vào trong vườn đến chỗ náo nhiệt, trong lúc đi thì hiếu kỳ hỏi: "Chương công tử vẫn không được đi ra ngoài sao?"

Thẩm Nguyệt Hoa: "..." Biết rõ còn hỏi!

Tần Thu Uyển lắc đầu: "Vậy hai tháng qua hắn cũng sắp nhịn gần chết rồi nhỉ. Ngươi không biết đấy thôi, trước kia ba ngày hắn phải ra ngoài hết hai ngày, thường xuyên không về nhà ngủ. Ta nhớ có lần ta trở về nhà nương gia, ba ngày sau đó hắn mới phát hiện ta không ở trong phủ... Hắn là người như thế đó, với nữ tử thì rất là ôn nhu, nhưng chỉ không ôn nhu với thê tử của mình."

"Đó là ngươi!" Thẩm Nguyệt Hoa hơi tự đắc: "Chàng ấy rất ôn nhu với ta."

Tần Thu Uyển gật đầu: "Thế à. Ta chỉ nhớ rõ vị Thược Dược cô nương kia thích nhất là nũng nịu với hắn."

Nói đến Thược Dược, sắc mặt Thẩm Nguyệt Hoa liền không tốt lắm, nói: "Khổng cô nương, có chuyện này ta không hiểu. Cho dù ngươi không giữ được người thì cũng không nên đưa mỹ nhân vào trong nhà chứ, đây không phải là tự khiến mình khó chịu sao?"

Tần Thu Uyển nhướng mày: "Nhưng nương trách ta không giữ được hắn! Hắn thường xuyên chạy đến chỗ Thược Dược qua đêm, ta còn tưởng rằng Thược Dược có chỗ gì hơn người nên mới cố ý nhờ nương mang người về..."

"Không đúng." Thẩm Nguyệt Hoa dừng chân lại, dò xét nàng: "Rõ ràng ngươi đưa Thược Dược về là để khiến chàng hồi tâm!"

Nghe vậy, Tần Thu Uyển sững sờ một chút, sau đó lập tức bật cười: "Hắn nói với ngươi như thế à?"

Thẩm Nguyệt Hoa nhìn thấy ý cười trên mặt nàng, trong lòng liền bất an: "Chẳng lẽ không đúng?"

"Ta chỉ sợ ta nói nhiều, ngươi sẽ nói ta châm ngòi ly gián tình cảm phu thê các ngươi." Tần Thu Uyển khoát khoát tay: "Những việc này ngươi cứ đi về mà hỏi hắn đi, hoặc là hỏi Thược Dược cũng được."

Lại đi thêm mấy bước, nàng nghĩ đến cái gì đó: "Ta nhớ lúc các nàng mới vào cửa, ta không cho các nàng uống canh tránh thai. Có lẽ bà đỡ trong viện sẽ nhớ rõ thời gian Chương Hồng Thái đến phòng của các nàng..."

Thẩm Nguyệt Hoa rất muốn tự thuyết phục mình là Khổng Linh Lung ghét phu thê bọn họ nên mới cố ý châm ngòi. Thế nhưng, thái độ thân cận của hai nữ nhân kia đối với Chương Hồng Thái lại thỉnh thoảng lơ lửng ở trong đầu nàng ta, suốt thời gian sau đó, đầu óc nàng ta đều rất hỗn loạn, mà tất cả đều chui vào mắt Chương phu nhân.

Thấy thái độ của nàng ta như vậy, Chương phu nhân tất nhiên là rất bất mãn. Lúc trở về trên xe ngựa đã bắt đầu thuyết giáo: "Nguyệt Hoa, bây giờ ngươi là Tam phu nhân của quý phủ chúng ta, dù trong lòng có nghĩ như thế nào thì trước mặt người khác, trên mặt đều phải mang vẻ nhiệt tình. Sao vừa rồi ngươi lại không chào hỏi Lưu phu nhân? Hơn nữa, Trần cô nương gọi ngươi nhiều lần, sao ngươi lại cứ như bị điếc vậy hả? Ta đưa ngươi ra ngoài chính là muốn cho ngươi quen biết với các phu nhân nhà khác, chứ không phải để ngươi giống như đồ đần đứng ở đó..." Bà ta không kiên nhẫn khoát khoát tay: "Được rồi, ngươi là kẻ xuất thân hương dã, không hiểu quy củ. Ta nói với ngươi có nhiều đến mấy ngươi cũng không hiểu, sau khi trở về ta sẽ tìm một bà đỡ dạy lại quy củ cho ngươi, ngươi hãy cẩn thận đi theo người ta mà học hỏi."

Lại nói thầm: "Đến cả Khổng Linh Lung cũng không bằng!"

Thẩm Nguyệt Hoa: "..."
Bình Luận (0)
Comment