Cuộc Sống Của Nguyên Phối Pháo Hôi (Dịch Full)

Chương 189 - Chương 191

Chương 191
Thẩm Nguyệt Hoa chưa bao giờ cho rằng mình có gì không so được với Khổng Linh Lung.

Hoặc là nói, nàng ta cũng không hề kém các tiểu thư khuê các trong thành này.

Nếu không vì sao Chương Hồng Thái chỉ muốn lấy nàng ta?

Đương nhiên trước mặt bà bà là trưởng bối của mình, nàng ta không dám nói. Hiện giờ nàng ta còn đang bị cấm túc, muốn được sống tốt, sớm giải cấm trở lại Di Nhiên Cư thì không thể đắc tội với bà ấy.

Cho nên đành phải nuốt xuống lời phản bác đã đến bên miệng.

Sau đó suốt dọc đường, Chương phu nhân đã nói rất nhiều, Thẩm Nguyệt Hoa muốn tỉnh táo để lắng nghe nhưng những lời Khổng Linh Lung vừa mới nói kia thỉnh thoảng cứ xuất hiện trong đầu nàng ta, làm cho nàng ta có chút mất tập trung.

Lúc về trong phủ, Thẩm Nguyệt Hoa đi thẳng đến viện tử của mình.

Chương Hồng Thái còn đang nằm ở trên giường, thấy nàng trở về thì lập tức hớn hở: "Hôm nay có vui không?"

Vui cái rắm.

Khuôn mặt lạnh lẽo của Thẩm Nguyệt Hoa đi về phía hắn: "Đến Khâu gia chúc thọ thì vui sao nổi?"

"Chí ít cũng được ra ngoài mà!" Thấy nàng đi ra ngoài một chuyến mà vẻ mặt vẫn như vậy, trong lòng Chương Hồng Thái có chút buồn phiền: "Vì nàng ra ngoài nên ta đã đói hai ngày rồi đó."

Thẩm Nguyệt Hoa không muốn nghe hắn nói nhảm, lập tức chất vấn: "Ngươi và Lục Hồng Y, còn cả Thược Dược kia, có phải vẫn còn tình cảm hay không?"

Chương Hồng Thái giật mình trong lòng, chuyện này rõ ràng đã nói qua rồi, sao nàng vẫn còn nhắc tới nữa?

"Không đâu, nàng lại nghe ai nói bậy vậy?" Chương Hồng Thái nói với giọng điệu thành khẩn: "Nguyệt Hoa, tâm ý của ta đối với nàng có được nhật nguyệt chứng giám, nàng đừng nghe ngoại nhân châm ngòi ly gián. Rất nhiều người không thích nhìn thấy hai phu thê chúng ta ân ái nên mới cố ý nói vậy. Nếu nàng tin thì đã bị trúng kế của người ta rồi đó."

Thẩm Nguyệt Hoa nhìn vẻ mặt thẳng thắn của hắn rồi xoay người rời đi.

Nàng đi đến ngoài cửa phòng Thược Dược, dừng một chút rồi lại đi tìm Lục Hồng Y, trực tiếp hỏi: "Hồng di nương, bình thường là do ai ghi chép việc uống canh tránh thai của ngươi?"

Lục Hồng Y kinh ngạc, nhìn thoáng qua chính phòng.

Nàng biết Chương Hồng Thái rất là coi trọng Thẩm Nguyệt Hoa, vì Thẩm Nguyệt Hoa mà hai tháng đều ở chính phòng. Bất luận nàng và Thược Dược hao tâm tổn trí như thế nào thì hắn cũng không thèm nhìn nhiều hơn một cái.

Hai phu thê bon họ càng có cảm tình sâu đậm thì với nàng mà nói càng không phải chuyện gì tốt. Thấy mặt mày Thẩm Nguyệt Hoa như đang nén giận, nàng lập tức suy nghĩ rồi chua xót nói: "Phu nhân hỏi cái này để làm gì? Từ sau khi ngài vào cửa, Lưu bà đỡ đã phong bút rồi."

Thẩm Nguyệt Hoa cũng không cảm thấy được an ủi, nói cách khác, trước khi nàng vào cửa thì Lưu bà đỡ vẫn còn ghi chép?

"Bà ta ở đâu?"

Lục Hồng Y chỉ tay về phía dãy nhà sau: "Ngài ra phía sau hỏi là biết."

Thẩm Nguyệt Hoa cất bước đi, tìm thấy Lưu bà đỡ rồi thuận lợi lấy được sổ.

Sổ viết gần hết một nửa, đúng là đã rất lâu không ghi chép nữa. Nàng nhìn thời gian cuối cùng, trong đầu nổ ầm một tiếng, nổ đến mức làm đầu óc nàng trống rỗng.

Trước khi nàng vào cửa hai ngày, Chương Hồng Thái còn qua đêm ở chỗ Thược Dược.

Đồng thời, trong một tháng, chí ít có mười ngày ở chỗ của Thược Dược, bảy tám ngày ở chỗ của Lục Hồng Y. Nàng thuận miệng hỏi: "Còn chính phòng? Không ghi sao?"

Chuyện này cũng bình thường thôi, thân phận của chính thất phu nhân khác biệt nên cũng không cần thiết phải ghi.

Bà đỡ cúi đầu: "Từ lúc Hồng di nương vào cửa thì công tử đã không qua đêm ở chính phòng nữa rồi."

Cả người Thẩm Nguyệt Hoa cứng đờ, đầu óc rối bời, giống như có rất nhiều suy nghĩ nhưng lại như không nghĩ gì cả. Nàng lật sổ lên, hồi tưởng thời gian mình quen biết hắn, những ngày mà hai người đều có ý với nhau nhưng không ai bộc lộ, lại đến ngày mà Khổng Linh Lung chủ động xin rời đi, hai người bọn họ đính ước... Từ lúc hai người quen biết đến thành thân, hắn vẫn luôn qua đêm ở chỗ hai nữ nhân kia.

Vậy mà hắn còn dám nói là có tình cảm với nàng?

Rõ ràng là hắn có ý đồ lừa gạt nàng!

Trước đó hắn vẫn luôn nói dối là hai nữ nhân kia đều là do trưởng bối trong nhà nạp vào cửa, hắn chỉ ứng phó qua mấy lần, thời gian còn lại đều rất lạnh nhạt, thậm chí còn quên mất trong phủ có hai người này.

Nhưng nhìn vào quyển sổ, có thể thấy sự thật không phải như vậy!

Nam nhân này miệng đầy lời dối trá, vậy lời hắn nói mãi mãi yêu thương nàng cũng có thể là nói dối.

Thẩm Nguyệt Hoa nổi giận đùng đùng, cầm quyển sổ kia đi về chính phòng, hung hăng ném vào mặt Chương Hồng Thái: "Ngươi là cái đồ lừa gạt."

Chương Hồng Thái thấy nàng vào cửa, còn chưa kịp phản ứng thì đã bị một quyển sách đâp vào mặt, nhặt lên nhìn, cảm thấy rất xa lạ!

Lại nhìn vẻ mặt của nàng, từ lúc hai người quen biết cho tới bây giờ chưa từng thấy nàng tức giận như vậy.

Chương Hồng Thái biết có chuyện lớn rồi, bèn đưa tay lật sổ. Ban đầu hắn còn chưa hiểu, sau đó nhìn thấy mấy chữ Lục Hồng Y và Thược Dược, lại nhìn thấy thời gian phía trên. Mặc dù phần lớn thời gian hắn đã quên, nhưng có mấy ngày đặc biệt hắn vẫn nhớ... Ví dụ như sinh thần của Thược Dược. Lúc này hắn đã hiểu thứ viết trên sổ này là gì.

Hắn hận không thể nhai nuốt cuốn sổ này để hủy thi diệt tích.

Tại sao còn có người ghi chép mấy thứ này?

Hình như là có thật, là do hắn không chú ý đến mấy cái này, đồng thời cũng không cho rằng Thẩm Nguyệt Hoa sẽ biết đến nó.

Chương Hồng Thái cắn răng nghiến lợi hỏi: "Ai nói cho nàng biết?"

Thẩm Nguyệt Hoa tức giận đến mức nước mắt chảy giàn giụa: "Chương Hồng Thái, nếu ta sớm biết ngươi là người hoa tâm như thế này thì ta tuyệt sẽ không gả cho ngươi. Ngươi còn nói cái gì mà toàn tâm toàn ý, một đời một thế với ta! Đáng thương cho kẻ ngu là ta, còn tin mấy lời nhảm nhí của ngươi, cam tâm gả cho ngươi, bị ngươi nhốt trong cái viện nhỏ này đến cả cửa cũng không được ra."

Nàng càng nói càng thương tâm: "Chương Hồng Thái, ta thực tình yêu thương ngươi, giao tấm thân trong sạch cho ngươi, thế nhưng ngươi thì sao?"

"Đời trước rốt cuộc ta đã tạo phải nghiệt gì mà lại gặp gỡ hạng người lừa đảo như ngươi. Con mẹ nó, ngươi chính là thứ hỗn trướng, thứ súc sinh!"

Nàng chửi ầm lên, Chương Hồng Thái nhăn nhăn lông mày: "Nguyệt Hoa, tâm ý của ta đối với nàng là thật. Sau khi ta và nàng thành thân, ta không còn chạm vào người các nàng kia nữa, toàn tâm toàn ý ở bên ngoài, Ta đã làm được chuyện mình cam kết. Nàng đừng mắng ta, từ nhỏ đến lớn, đến cả nương ta cũng không nỡ mắng ta như vậy." Nhìn thấy bên ngoài cửa sổ có mấy cái đầu dựa chung một chỗ đang nghe lén, hắn khuyên bảo: "Bây giờ nàng là thê tử của ta, là Tam phu nhân quý phủ, nàng cãi lộn như thế sẽ chỉ làm người ta chế giễu thôi."

"Ta đã là chuyện tiếu lâm rồi còn sợ người ta nhìn sao?" Thẩm Nguyệt Hoa sụp đổ: "Chương Hồng Thái, ngươi thả ta đi đi! Ta muốn trở lại Di Nhiên Cư, ta muốn chữa bệnh cho người ta... Nếu như ngươi thật sự yêu ta thì hãy thả ta đi đi."

Chương Hồng Thái trầm mặt xuống: "Ta không làm được."

Thẩm Nguyệt Hoa trừng mắt nhìn hắn: "Ngươi đã nói sẽ ngoan ngoãn phục tùng ta!"

Chương Hồng Thái nghiêm túc nói: "Chuyện khác đều có thể, chuyện này thì không."

Thẩm Nguyệt Hoa nhìn hắn chằm chằm, nước mắt rơi như mưa: "Vậy ngươi nói xem, ngươi rốt cuộc đã làm được chuyện gì? Hai nữ nhân kia vẫn còn, chúng ta cũng không thể đi ra ngoài, ngươi nghe ta ở chỗ nào?"

"Ngươi nói sẽ cùng ta đi khắp chân trời, kết quả thì sao? Bởi vì chính ngươi không ra được mà ta cũng phải ở chỗ này với ngươi. Chương Hồng Thái, ngươi quá ích kỷ."

Chương Hồng Thái nghe thấy từng tiếng chỉ trích của nàng, trong lòng cũng không dễ chịu, nói: "Nguyệt Hoa, rốt cuộc là ai nói lung tung với nàng?"

"Những chuyện này đều là Khổng Linh Lung nói cho ta biết." Thẩm Nguyệt Hoa đưa tay đoạt lấy quyển sổ, vỗ mạnh lên bàn: "Vốn ta còn cho rằng nàng ta không thích nhìn phu thê chúng ta ân ái nên mới cố ý châm ngòi. Nhưng lời nàng ta nói đều là thật, Chương Hồng Thái, ngươi luôn mồm nói là ái mộ ta, nhưng lại lén lút ở sau lưng ta quấn quýt bên những nữ nhân khác, ngươi xứng đáng với lời ngươi nói không? Lúc ngươi thề với trời, thật sự không sợ thiên lôi đánh xuống sao?"

Nàng chỉ thẳng lên trời xanh bên ngoài cửa sổ mắng to: "Ông trời không có mắt, nam nhân này lừa gạt ta, sao ngài không cho thiên lôi đánh chết hắn đi?"

Nàng càng hét càng lớn, Chương Hồng Thái đành phải vén chăn lên đứng dậy ôm lấy nàng: "Nguyệt Hoa, nàng đừng kích động như vậy."

Hắn bây giờ còn đang tuyệt thực, mặc dù không thật sự tuyệt thưc, nhưng rất sợ nương sẽ tìm đại phu tới bắt mạch. Cho nên, hai ngày này hắn ăn cực ít, vốn cũng không còn nhiều sức lực.

Thẩm Nguyệt Hoa đang trong cơn thịnh nộ, căn bản không muốn dựa vào người hắn, vô thức đẩy hắn ra.

Chương Hồng Thái bị nàng đẩy thì lui lại mấy bước rồi đầu đụng phải cột giường, cả người lăn lóc trên mặt đất.

Đầu của hắn đụng phải một cục lớn, đau đến mức đầu hắn nổi đầy sao.

Lúc hai phu thê bọn họ cãi nhau, hạ nhân trong viện đã vây đến đây xem náo nhiệt, thấy công tử nhà mình bị thương, mọi người lập tức rủ nhau đi báo tin.

Nửa khắc đồng hồ sau, Chương phu nhân chạy tới.

Bất luận bà ta có giận nhi tử bao nhiêu thì cũng không nỡ nhìn hắn bị thương, nhất là bị một nữ nhân mà bà ta rất ghét làm bị thương, cho nên lúc này rất giận dữ: "Thẩm Nguyệt Hoa, ai cho phép ngươi động thủ với phu quân?"

Thẩm Nguyệt Hoa đã tỉnh táo lại, đối mặt với Chương phu nhân, trong lòng có chút sợ hãi: "Nương, con không cố ý."

"Đừng gọi ta là nương!" Đến cả bản thân Chương phu nhân còn không nỡ động vào nhi tử dù chỉ một chút, mắt thấy nhi tử bị thương thành ra như vậy... Bà ta thịnh nộ, không suy nghĩ đã nói: "Ta không uống trà của ngươi, nên tên của ngươi còn chưa được ghi lên gia phả Chương phủ, ngươi cũng không được tính là nhi tức của ta."

Nghe vậy, Thẩm Nguyệt Hoa trừng lớn mắt.

Nàng còn tưởng rằng dù mình không kính trà thì bên phía từ đường hẳn vẫn sẽ thêm vào. Không ngờ còn chưa thêm, vậy bây giờ nàng là cái gì?

Thiếp?

Là thiếp còn có văn thư nạp thiếp, vậy nàng nhiều nhất cũng chỉ có thể coi là một nha đầu thông phòng thôi sao.

Vậy mà trước đó nàng còn xem thường Thược Dược, hiện tại xem ra, nàng còn không bằng Thược Dược.

Người ta chí ít còn được Chương phu nhân chấp nhận, mà nàng... cùng lắm thì chỉ được coi là một con hồ ly tinh câu dẫn Chương Hồng Thái, ép buộc Chương phu nhân không thể không không nhắm mắt nhắm mũi mà nhận.

Nàng bị đả kích, chán nản lui lại phía sau.

Đầu Chương Hồng Thái mặc dù rất đau, nhưng cũng biết nương rất ghét Thẩm Nguyệt Hoa, biết mình bị nàng làm bị thương, nương chắc chắn sẽ trách cứ nàng. Cho nên, vẫn luôn lén lút nhìn vẻ mặt của Thẩm Nguyệt Hoa.

Thấy sắc mặt nàng tệ đi, hắn vội vàng nói: "Nương, Nguyệt Hoa vô ý."

Chương phu nhân: "..."

Bà ta chợt cảm thấy tình yêu từ mẫu bà ta dành cho hắn đã bị ném cho chó ăn rồi.

Bà ta rõ ràng là vì muốn tốt cho hắn, thế nhưng hắn thì sao? Rất nhiều lần đều vì nữ nhân bên ngoài này mà đối nghịch với mẫu thân.

Đại phu cũng đã nói nhi tử không làm sao, Chương phu nhân tức giận, mắt không thấy tâm không phiền, lập tức phẩy tay áo bỏ đi.

Chương Hồng Thái: "..." Được! Đến cả nương cũng tức giận, lần này, càng không có người nào xin tha giúp hắn nữa rồi.

 
Bình Luận (0)
Comment