Cuộc Sống Của Nguyên Phối Pháo Hôi (Dịch Full)

Chương 190 - Chương 192

Chương 192
Thẩm Nguyệt Hoa ngây người tại chỗ, sắc mặt lạnh như băng.

Chương Hồng Thái thì vô cùng đau đầu, vuốt vuốt mi tâm. Thấy sắc mặt nàng không đúng liền nói: "Nguyệt Hoa, nương thấy ta bị thương nên mới lo lắng, không lựa lời mà nói, nàng đừng để trong lòng."

"Đó là không lựa lời mà nói sao?" Thẩm Nguyệt Hoa không hét lên nữa, sắc mặt hờ hững hỏi: "Ta còn không có tên trên gia phả, không phải thê tử của ngươi, vậy ta là cái gì?"

Chương Hồng Thái nhíu mày: "Chắc là nương cố ý nói như vậy."

Nguyệt Hoa vốn có tính tình kiêu ngạo, từ trước đến nay ở trước mặt Chương Hồng Thái đều chưa từng nhượng bộ, không khách khí nói: "Chắc là? Chuyện ta không kính trà là sự thật, không có tên trên gia phả thì có gì lạ đâu?"

Chương Hồng Thái nghĩ nghĩ: "Chương phủ tam môi lục sính, tám nhấc đại kiệu đưa nàng vào cửa, toàn bộ người trong Cung Thành đều biết đến chuyện này. Cho dù không có tên trên gia phả thì hai chúng ta cũng có giấy hôn thú..."

Thẩm Nguyệt Hoa không kiên nhẫn ngắt lời hắn: "Nếu giấy hôn thú không được mang đến nha môn thì cũng chỉ là một tờ giấy lộn!"

Nói đến đây, đầu Chương Hồng Thái càng đau hơn, hắn chân thành nói: "Nguyệt Hoa, ta chưa từng nghĩ sẽ làm nhục nàng, trong lòng ta luôn xem nàng là thê tử của ta. Chuyện giấy hôn thú và gia phả ta sẽ đi tìm phụ mẫu hỏi rõ. Còn cả chuyện kính trà nữa, ta cũng sẽ bảo nương mau chóng để nàng làm."

Nói xong, hắn miễn cưỡng chống đỡ thân thể muốn xuống giường.

Sắc mặt Thẩm Nguyệt Hoa vẫn hờ hững, cũng không tiến lên giúp một tay, thản nhiên nói: "Không cần."

"Phải cần!" Chương Hồng Thái không ngẩng đầu lên, giơ tay lấy quần áo.

"Thật ra, chuyện không có tên trên gia phả hay là giấy hôn thú không được chứng nhận cũng là một chuyện tốt."

Nghe thấy lời nói lãnh đạm của nàng, Chương Hồng Thái kinh ngạc ngẩng mặt lên, đối diện với vẻ mặt lạnh nhạt của nàng, vội vàng khuyên: "Nguyệt Hoa, nàng đừng nóng giận. Chuyện này không liên quan tới nàng, nàng bị ta làm liên luỵ..."

"Ta không nói đùa, ta nói thật." Sắc mặt Thẩm Nguyệt Hoa rất nghiêm túc, gằn từng chữ: "Chương Hồng Thái, ngươi lừa ta thật thê thảm. Ta đã không muốn làm phu thê với ngươi nữa rồi, nếu giữa chúng ta đã không có danh phận thì ta cũng có thể không cần ở lại nơi này nữa. Ta thật sự đã chịu đủ rồi, nếu ngươi thật sự muốn tốt cho ta thì cũng đừng ngăn cản ta."

Nàng ra ngoài, đi về phía khố phòng.

Từ lúc đến Cung Thành, nàng chỉ có một thân một mình. Sau này bệnh nhân nhiều lên, nàng liền mời một bà đỡ để giúp một tay. Lúc thành thân mới mua thêm hai nha hoàn.

Ở trong phủ này, hạ nhân ngoài miệng thì không dám nói nhưng trong lòng đều chướng mắt nàng. Cũng chỉ có hai nha hoàn có khế ước bán thân ở trong tay nàng mới nguyện ý nghe theo nàng.

"Giúp ta dời của hồi môn ra ngoài, đi tìm xe ngựa, hôm nay chúng ta sẽ chuyển về Di Nhiên Cư."

"Thế nhưng...trời đã không sớm, có lẽ chúng ta sẽ không kịp ra khỏi thành."

Thẩm Nguyệt Hoa rất muốn về Di Nhiên Cư nên đã quên mất chuyện này, vuốt cằm nói: "Vậy trước tiên tìm xe ngựa đã, sắp xếp gọn của hồi môn xong thì sáng sớm ngày mai lên đường."

Chỗ khố phòng có động tĩnh lớn như vậy, cộng thêm việc Chương Hồng Thái vẫn rất chú ý đến Thẩm Nguyệt Hoa. Thấy nàng chuyển của hồi môn đi, mới biết nàng đã quyết định xong. Nhưng sao hắn có thể thả nàng đi được?

"Nguyệt Hoa, nàng không được đi."

Thẩm Nguyệt Hoa ngoảnh mặt làm ngơ, tiếp tục chỉ huy nha hoàn.

Việc chuyển của hồi môn rất thuận lợi, nhưng nha hoàn đang muốn đi ra ngoài tìm xe ngựa thì lại người ngăn lại ở cổng.

Thẩm Nguyệt Hoa đứng ở chỗ cổng vòm, nghiêm mặt nói: "Ta không còn là người của quý phủ các ngươi, các ngươi cũng không có khế ước bán thân của ta. Nếu dám ép ta ở lại thì ta có thể đi đến nha môn báo quan!"

Quý phủ vừa mới vì chuyện hai hạ nhân đầu độc người khác mà rất mất mặt, nghe nói như thế, người ở cổng đưa mắt nhìn nhau, sau đó sai người đến chủ viện báo tin.

Hôm qua, Chương phu nhân mang theo Tam nhi tức ra ngoài chúc thọ đã rất không hài lòng với nàng. Chỉ ngắn ngủi nửa ngày, bà ta đã nhìn ra được Thẩm Nguyệt Hoa là một người không hiểu chút đạo lí đối nhân xử thế nào, quy củ cũng không nắm rõ, xử sự không khéo đưa đẩy. Đừng nói là so với tiểu thư khuê các trong thành mà đến cả nha hoàn trong phủ cũng hiểu chuyện hơn so với nàng ta.

Nói thật, bà ta thực sự cũng muốn đổi một nhi tức khác.

Nhưng không hiểu sao nhi tử lại yêu thích nàng ta đến vậy, vì nàng ta mà còn mạnh miệng với mẫu thân là mình. Chương phu nhân buồn bực vô cùng, nhưng trong lòng cũng hiểu rõ, nếu thả nàng đi thì nhi tử chắc chắn sẽ gây chuyện.

Bà ta nghiêng đầu nhìn về phía bà đỡ bên cạnh: "Cầm giấy hôn thú của Tam công tử đi đến nha môn... Hôm nay có chút muộn, ngươi hãy cho họ ít bạc bảo sư gia ghi lại giấy hôn thú của bọn nó là được. Đúng rồi, đổi thời gian đi, ghi đúng vào ngày thành thân của bọn nó."

Cũng đều là do người ghi chép, rốt cuộc là ngày nào thì cũng chỉ là do sư gia viết như thế nào mà thôi.

Chương Hồng Thái thấy Thẩm Nguyệt Hoa quyết tâm muốn đi nên không thể ngồi vững được.

Hắn ôm cái đầu bị thương muốn xông ra ngoài, nói là muốn đi tìm nương hỏi chuyện rõ ràng.

Người giữ cửa không dám cản, lỡ như làm chủ tử bị thương thì vẫn là bọn họ sai. Thấy là không ngăn được nữa lại sai người đến chủ viện báo tin.

Bà đỡ vừa mới cầm giấy hôn thú rời đi thì Chương phu nhân đã nhận được tin nhi tử lại đang cãi lộn, bà ta vừa cảm thấy mỏi mệt vừa thất vọng với Tam nhi tử.

Bị một nữ nhân nắm trong lòng bàn tay như vậy thì sau này còn có tiền đồ gì nữa?

Bà ta nhanh chóng đến viện của nhi tử, vừa vặn thấy tiểu nhi tử đang mạnh mẽ lao ra, huyên náo ầm ĩ.

"Làm loạn cái gì vậy?"

Chương Hồng Thái nghe thấy giọng mẫu thân, lập tức hỏi: "Nương, Nguyệt Hoa thật sự không có tên trên gia phả?"

Thẩm Nguyệt Hoa đang ôm cánh tay đứng ở một bên lạnh lùng nhìn, thấy Chương phu nhân tới cũng bước lên hai bước: "Chương phu nhân, nếu ta đã không phải là người của quý phủ các người thì bà không nên ép ta ở lại. Ta muốn sáng sớm ngày mai đi luôn, phu nhân không thích ta thì chắc hẳn sẽ không ngăn cản ta, đúng chứ?"

Chương Hồng Thái vội vàng nói: "Nương, thê tử đời con chỉ có thể là Nguyệt Hoa. Nếu như người để nàng đi thì cả một đời này con sẽ không tha thứ cho người."

Bị nhi tử uy hiếp, toàn thân Chương phu nhân lạnh cóng.

"Chuyện kính trà và gia phả là bởi vì phụ thân con cấm túc con mới đẩy về sau." Bà ta nhìn về phía Thẩm Nguyệt Hoa: "Ngươi là Tam phu nhân được Chương phủ chúng ta cưới hỏi đàng hoàng, có giấy hôn thú làm chứng, nha môn đã sớm ghi lại ở trong sách vào ngày thành thân của các ngươi rồi. Sao ngươi lại không phải người của quý phủ chứ?"

Thẩm Nguyệt Hoa trừng lớn mắt, không thể tin nói: "Không thể nào!"

Ngược lại, Chương Hồng Thái lại vô cùng vui mừng.

Chương phu nhân nhìn thấy vẻ mặt hoàn toàn khác biệt của hai người, trong lòng càng thêm tiếc nuối.

Cô nương người ta rõ ràng không có ý với nhi tử, mà nhi tử lại cứ như bị mù không nhìn ra, một lòng giao hết cho người ta.

Chuyện tình cảm, ai động tâm trước ngươi đó thua.

Chương phu nhân cảm thấy rất thất vọng, sắc mặt lạnh nhạt: "Nguyệt Hoa, ta đúng là không thích ngươi, nhưng con ta thích ngươi, ngươi cũng đồng ý mối hôn sự này. Nếu ngươi muốn rời đi, ta không ngăn, chỉ cần hai người các ngươi viết thư hòa ly. Đến lúc đó, không cần ngươi phải tự tìm xe ngựa, ta sẽ lấy xe ngựa trong phủ ra đưa ngươi về."

"Còn có, chuyện nhà bao giờ cũng có tranh chấp, ta cũng hiểu. Nhưng hai người các ngươi có tranh chấp thì tranh chấp, động tĩnh nhỏ một chút, đừng làm phiền người khác nghỉ ngơi. Không phải ai cũng nhàn hạ như các ngươi."

Thẩm Nguyệt Hoa muốn phản bác, nàng cũng không muốn nhàn hạ như này.

Nhưng mà, việc cấp bách bây giờ là ra ngoài: "Phu nhân, nếu ngài đã không thích thì dứt khoát thả ta đi đi! Hai chúng ta nhìn mặt nhau đã ghét, bà giữ ta lại làm gì cho ngột ngạt?"

Chương phu nhân chân thành nói: "Chỉ cần nhi tử ta nguyện ý thả ngươi đi thì ta chắc chắn sẽ khua chiêng gõ trống đưa ngươi trở về."

Thẩm Nguyệt Hoa: "..."

Chương Hồng Thái đã suy yếu thành ra như thế mà còn muốn tìm nương để chất vấn giấy hôn thú thì có thể nhìn ra được, hắn chắc chắn sẽ không để nàng rời đi!

Chuyện lại trở về điểm xuất phát, đây chính là một vòng lặp bế tắc.

Chương phu nhân đi rồi, hai người ở cửa viện đối mặt với nhau, nhưng không còn tình ý đã từng.

Khắp khuôn mặt Thẩm Nguyệt Hoa đều là vẻ căm hận: "Chương Hồng Thái, ngươi đã không làm được chuyện mình cam kết, vì sao còn không thả cho ta đi?"

"Nguyệt Hoa, ta thực tình ái mộ nàng. Sau khi chúng ta kết hôn, có ngày nào mà ta không ở cùng nàng đâu?" Chương Hồng Thái chỉ về phía sương phòng bên kia: "Hai nữ nhân kia đã bị ta nhốt ở trong phòng, ta thật sự đã nhiều ngày không gặp các nàng rồi, nàng còn muốn ta làm như thế nào nữa?"

Hắn nghiêm mặt nói: "Nguyệt Hoa, nàng mới tới Cung Thành nên có lẽ không biết, bên người phú gia công tử trong thành này chí ít cũng có một hai nữ nhân, bao gồm cả đại ca và nhị ca của ta cũng thế. Bọn họ đối đãi với thê tử tuyệt sẽ không kiên nhẫn, ôn nhu được như ta."

Mặt Thẩm Nguyệt Hoa lộ ra vẻ giễu cợt: "Ý của ngươi là ta còn tìm được một lương nhân ư?"

Chí ít Chương Hồng Thái cũng cho là như vậy.

Vì cô nương trước mặt, hắn đã thay đổi rất nhiều. Nhưng nàng vẫn còn không hài lòng, rõ ràng là thân ở trong phúc mà không biết hưởng.

Nói một câu khó nghe, nếu không phải hắn thích nàng thì cả một đời này của nàng cũng không thể nào với tới được dòng dõi cao quý như Chương phủ.

Hai người tan rã trong sự không vui.

Buổi tối, Thẩm Nguyệt Hoa một mình đến thư phòng ngủ.

Chương Hồng Thái ngủ một giấc, tỉnh lại, sờ vào cái giường lạnh lẽo, nghĩ đến nguyên do hai người cãi lộn, trong lòng lại mắng chửi Khổng Linh Lung không thương tiếc.

*

Tần Thu Uyển không cho là mình cố tình châm ngòi, nàng chỉ ăn ngay nói thật mà thôi.

Sáng sớm, Khâu Trạch liền xuất hiện ở bên ngoài cửa hiệu Khổng gia.

Hai người cùng đi ra ngoài dùng bữa sáng, Khâu Trạch vẫn luôn mỉm cười với nàng: "Lát nữa ta phải lên đường, nàng có gì muốn nói với ta không?"

Tần Thu Uyển cười nhìn hắn: "Đi đường cẩn thận."

Khâu Trạch không hài lòng với câu nói này: "Còn có gì nữa không?"

Tần Thu Uyển nghĩ nghĩ: "Nhớ mua quà về cho ta."

"Còn gì nữa?"

"Mau chuẩn bị sính lễ, sớm dắt ta qua cửa."

Nghe được câu nói cuối cùng, Khâu Trạch vui vẻ cười ra tiếng: "Đều nghe lời nàng."

Trước khi đi, Tần Thu Uyển tiễn hắn đến ngoài cửa thành, Khâu Trạch ngồi trên lưng ngựa quay đầu lại nhìn. Nhìn thấy bóng người biến mất nơi cửa thành thì bỗng nhiên lại có chút hối hận.

Đang yên lành mở tiêu cục làm gì?

Mở tiêu cục xong thì có nghĩa là cứ ba ngày hắn quay lại thì hai ngày sau đó lại phải ra ngoài chở hàng, sẽ phải rời xa người trong lòng... Quả thực là tự đào hố chôn mình mà.

*

Chương Hồng Thái lại tiếp tục làm loạn, Chương phu nhân không chịu được nữa, cuối cùng cũng chọn thời gian, chuẩn bị việc kính trà và bổ sung vào gia phả.

Lần này, Thẩm Nguyệt Hoa lại không hài lòng.

Chương Hồng Thái khuyên bảo: "Nguyệt Hoa, ta biết nàng ghét những nghi thức xã giao này, nhưng nếu không có những cái này thì hạ nhân sẽ coi thường nàng. Việc này truyền đi..."

"Ta đi là được chứ gì!" Nếu không đi thì mọi người bên ngoài sẽ nói bởi vì thân phận nàng quá thấp mà không được trưởng bối trượng phu yêu thích.

Bất luận là ở lại Chương phủ, hay là về sau phải hòa ly tái giá thì thanh danh như vậy đều không tốt cho nàng.

Việc kính trà coi như thuận lợi.

Không dễ dàng gì mới được ra ngoài một chuyến, lúc trở về, hai người đều vô thức đi chậm lại.

Dương thị không nói là không chịu nổi, đuổi theo cười nói: "Đây là lần đầu tiên từ lúc Tam đệ muội vào phủ gặp được bọn ta đấy... Tam đệ hay gây chuyện, thường xuyên khiến phụ mẫu hao tâm tổn trí. Hiện tại đã thành thân rồi, về sau muội cần phải quản thúc đệ ấy nhiều hơn." Dừng một chút lại nói: "Như trước kia, chỉ vì Tam đệ muội không quản được mà lúc hòa ly, nương còn không thèm mở miệng giữ lại."

Nàng nói những lời này vốn có ý là muốn chọc tức Thẩm Nguyệt Hoa một chút.

Bất kỳ một nữ tử nào cũng không thích nói đến chuyện phu quân nhà mình với nữ nhân khác.

Thẩm Nguyệt Hoa nghe thấy những lời này nhưng không tức giận, mà lại nghĩ đến chuyện khác.

Trở lại viện, nàng không nhăn mặt nữa, mà đi vào chính phòng, trầm ngâm một lúc rồi nói: "Hồng Thái, ta muốn có một con rết độc."

Chương Hồng Thái kinh ngạc: "Nàng muốn thứ đó làm gì?"

"Ta quá nhàn rỗi nên sinh ra nhàm chán, muốn dùng nó để mài phấn," Thẩm Nguyệt Hoa có chút chần chờ: "Chỉ là thứ này có độc, nếu nương biết có lẽ sẽ không vui, để hạ nhân đi ra thì rất dễ bị bà ấy phát hiện, chàng có thể... Lặng lẽ ra ngoài mua giúp ta hay không?"
Bình Luận (0)
Comment