Cuộc Sống Của Nguyên Phối Pháo Hôi (Dịch Full)

Chương 191 - Chương 193

Chương 193
Từ trước đến nay, đây là lần đầu tiền Thẩm Nguyệt Hoa không tranh cãi ầm ĩ khi hai người cãi nhau, không chửi rủa hay mỉa mai mà nói với hắn bằng giọng điệu điềm đạm.

Nhưng khi Chương Hồng Thái nghĩ đến những người đang đứng ở cửa thì trong lòng hơi bối rối, ngập ngừng dò hỏi: “Nàng thật sự muốn như vậy sao?”

Thẩm Nguyệt Hoa hơi gật đầu, duỗi tay kéo lấy cánh tay hắn làm nũng: “Chàng giúp người ta một chút đi mà.”

Hiếm khi mới thấy nàng ấy mềm mại, linh động như vậy, trong lòng Chương Hồng Thái hưởng thụ, dưới sự sung sướng, hắn khoát tay: “Nàng chờ ta!”

Nói làm là làm, Chương Hồng Thái trước tiên ăn no bụng, sau đó đi vào trong kho chứa ở dãy nhà sau tìm thang tre dựa lên tường ở nơi hẻo lánh, nhanh chóng leo lên, lại khom lưng nhấc thang tre đặt xuống bên kia tường, mỉm cười ôn hòa với Thẩm Nguyệt Hoa đang đứng bên dưới rồi xoay người rời đi.

Thẩm Nguyệt Hoa nhìn thấy hắn vừa biến mất sau bức tường thì nụ cười ở trên môi đã tắt đi.

Thấy hôm nay hắn có thể nghĩ ra biện pháp nhanh như vậy, hiển nhiên sớm đã suy nghĩ đến điều này, trước đó còn nói không có cách nào… Nàng ta hừ một tiếng lạnh lùng, khi xoay người bước vào cửa thì nói nhỏ với nha hoàn đang đứng bên cạnh: “Đợi một khắc sau, để lộ chuyện Tam công tử lén trốn ra ngoài cho người đang canh gác cổng ở bên ngoài.”

Dương thị đã từng nhắc nhở nàng, Chương phu nhân không thích Khổng Linh Lung, thậm chí vội vã bức bách nàng ta rời đi bởi vì nàng ta không thể quản chế được Chương Hồng Thái, nếu chính mình cũng không quản được… có phải cũng có thể rời đi hay không?

Đúng như dự đoán, hai khắc sau, Chương phu nhân tức giận vội vàng chạy đến, vừa nhìn thấy thang tre đặt ở đầu tường thì đã giậm chân tức giận.

Bà ta yêu thương hài tử của mình, nếu hài tử có làm điều gì sai trái thì nhất định do người khác dụ dỗ hắn.

“Buổi sáng Hồng Thái dâng trà vẫn còn đang mệt mỏi, bây giờ chạy ra ngoài làm gì?”

Hai nha hoàn hầu hạ bên người Thẩm Nguyệt Hoa biết sự tình bên trong, hận không thể chui đầu vào bụng, ngoan ngoãn như một con chim cút.

Vẻ mặt Thẩm Nguyệt Hoa bình tĩnh: “Lúc con biết được chuyện thì phu quân đã đi ra ngoài. Mẫu thân, con cũng không biết vì sao chàng ấy lại đi ra ngoài.”

Chương phu nhân tức giận trực tiếp đập bàn: “Trong mắt trong tim hắn đều là ngươi, nếu ngươi quan tâm hắn hơn chút nữa thì làm sao lại không biết việc hắn đã đi đâu làm gì? Cưới ngươi vào cửa chỉ vì muốn ngươi quản hắn…vậy giờ cần ngươi có tác dụng gì chứ?”

Thẩm Nguyệt Hoa cúi thấp đầu, khóe miệng khẽ nhếch, nhưng rất nhanh đã khôi phục như thường: “Mẫu thân, phu quân cũng không yêu con nhiều như vậy, nếu không, vì sao ra ngoài lại không nói cho con biết?”

Chương phu nhân cười chế nhạo: “Nguyệt Hoa, ngươi là thê tử của hắn, ngươi phải giữ thật chặt hắn! Ta biết, ngươi vẫn chưa bao giờ từ bỏ ý định dọn đi. Ta cũng không lừa ngươi, trước kia Hồng Thái đã làm sai chuyện, phụ thân hắn lo lắng mới cho các ngươi ra ngoài ở riêng. Vốn dĩ gần đây nhìn thấy các ngươi ngoan ngoãn, phụ thân hắn còn rất vui mừng, việc chuyển ra ngoài chỉ là vấn đề thời gian, hôm nay việc Hồng Thái ra ngoài bị lộ ra… ngươi muốn dọn ra ngoài ở riêng, đợi kiếp sau đi!”

Nói xong rồi vung tay áo rời đi.

Thẩm Nguyệt Hoa đờ người đứng tại chỗ, sau khi ra khỏi cửa Chương phu nhân đã ra lệnh cho người hầu ra ngoài tìm kiếm.

Chương phu nhân quyết tâm tìm được nhi tử, nửa giờ sau, Chương Hồng Thái đã bị dẫn về.

Vừa vào cửa, hắn cũng không phản bác mà trực tiếp quỳ xuống nhận lỗi: “Nương, hài nhi ra ngoài có việc gấp, không đi gặp người ngoài.”

Vẻ mặt Chương phu nhân hiện ra vẻ hận rèn sắt không thành thép: “Ta phải nói con như thế nào thì mới tốt đây? Buổi sáng phụ thân con còn khen con đã hiểu chuyện, thì con đã làm ra chuyện này cho ta xem, con muốn làm ta tức chết phải không?”

“Nương, con đã biết sai rồi, người đứng tức giận.” Thái độ của Chương Hồng Thái rất chân thành.

Nhìn bộ dạng của tiểu nhi tử như vậy, Chương phu nhân nhíu mày lại: “Nếu thật sự con có chuyện cần phải làm, ta cũng không phải người không nói lý, việc gấp như thế nào mà ngay cả việc báo cho ta một tiếng cũng không được?”

Chương Hồng Thái cúi đầu: “Nương, không phải chuyện gì to tát, lần sau khi ra ngoài, con nhất định sẽ báo cho người biết trước.”

Thấy nhi tử không chịu nói, thái độ cũng tốt, Chương phu nhân cũng sợ nói quá nhiều khiến suy nghĩ phản nghịch của nhi tử nổi lên, sau nửa canh giờ giảng giải lý lẽ xong thì kêu người dẫn hắn về viện.

Lại bí mật cử thêm vài hộ vệ đến bao vây toàn bộ viện.

Vừa vào trong viện, trên mặt Chương Hồng Thái đã hiện ra bộ dạng tranh công, lấy một túi giấy từ trong lồng ngực ra, đưa đến trước mặt Thẩm Nguyệt Hoa như hiến vật quý: “Nàng xem thử có phải là thứ này không?”

Thẩm Nguyệt Hoa nhìn nụ cười trên mặt hắn, trong lòng nàng cảm thấy hơi phức tạp, sau đó tự thuyết phục bản thân mình. Vốn dĩ, hắn đã nói dối trước, vài thứ này đều là hắn nợ mình!

Nàng ta vươn tay mở túi giấy ra, nhìn thấy bên trong toàn là những con rết khô màu đen, mỗi một con đều dài bằng ngón tay trỏ, quả nhiên là hàng thượng hạng.

“Vì cái này mà ta đã chạy đến ba y quán!” Chương Hồng Thái đi đến bên cạnh bàn, bưng lên một ly trà uống: “Ta mua có đúng không?”

Thẩm Nguyệt Hoa ngẩng đầu cười với hắn: “Đúng rồi, cảm ơn chàng.”

Nhìn thấy nụ cười của nàng ta làm hắn cảm giác như thể khoảng cách giữa hai người chưa bao giờ tồn tại vậy, ngay lập tức Chương Hồng Thái chỉ cảm thấy chuyến đi này thật xứng đáng.

Hắn còn chưa kịp vui mừng thì nhìn thấy nụ cười trên mặt Thẩm Nguyệt Hoa đã biến mất, thay vào đó là một bộ đăm chiêu ủ dột: “Nhưng chàng chỉ mang con rết về, không mua cối nghiền thuốc… chuyện này không thể trách chàng được, là do ta quên nói.”

Chương Hồng Thái: “…” Rốt cuộc vẫn là chưa hoàn thành sao?

Lẽ nào hắn vẫn phải chạy đi thêm một lần nữa?

Hôm nay chắc là mẫu thân cảm thấy thái độ nhận lỗi của hắn là thành tâm nên mới không tức giận. Nhưng nếu hắn lại đi một lần nữa… làm sao bà ấy có thể dễ dàng tha thứ được?

Hơn nữa, hắn cũng đã nhận ra được rõ ràng thủ vệ canh gác cửa đã tăng lên rất nhiều, bên dưới tường viện cũng có tiếng bước chân, muốn lại đi ra ngoài chính là chuyện không thể được.

“Ta sai người mua cho nàng!”

Chỉ là cối nghiền thuốc mà thôi, cũng không phải rết độc, ai cũng có thể mua được.

Trên mặt Thẩm Nguyệt Hoa lộ vẻ lo lắng: “Nhưng người bình thường cũng không dùng những thứ này, cho người đi mua thì nhất định sẽ có người tò mò. Nếu có người phát hiện ta có rết độc, đến lúc đó nên giải thích như thế nào? Hơn nữa, đồ vật này là kịch độc, khẳng định ta sẽ phải nhận…”

Nói tới nói lui thì ngay cả cối nghiền thuốc cũng không thể để người ngoài biết.

Nói trắng ra chính là vẫn muốn để Chương Hồng Thái lại đi thêm một lần nữa.

Chương Hồng Thái lại im lặng, một lúc sau mới nói: “Nguyệt Hoa, trước tiên chúng ta đừng gấp, đợi qua hai ngày, thủ vệ bên ngoài ít đi, ta sẽ lại chạy đi mua đồ cho nàng.”

Thẩm Nguyệt Hoa hơi gật đầu, hiển nhiên có chút không vui: “Hồng Thái, ta vẫn muốn ở thư phòng.”

Nàng nói điều này không phải bàn bạc mà là thông báo, cầm lấy một túi rết độc ra khỏi cửa. Đợi đến khi Chương Hồng Thái đuổi tới thì cửa thư phòng đã đóng chặt.

Xem ra nếu muốn tình cảm của bọn họ khôi phục lại như trước kia cần phải mua cối nghiền thuốc mới được.

Tần Thu Uyển luôn rất bận rộn, nhưng cũng không quên cho người theo dõi Chương Hồng Thái.

Nàng không biết nhiều chuyện trong Chương phủ cho lắm, nhưng khi Chương Hồng Thái vừa ra khỏi cửa thì ngay lập tức sẽ có người do nàng phái tới đuổi theo hắn liền.

Khi trời chập tối, Tần Thu Uyển đã thu được tin tức.

Chương Hồng Thái cố tình trốn ra ngoài để đến hai tiệm y quán, chỉ vì mua một túi rết cực độc.

Tần Thu Uyển không thể hiểu vì sao hắn phải đích thân ra ngoài để mua thứ này, có điều cũng không ảnh hưởng đến việc nàng tạo thêm phiền phức cho hắn.

“Đưa bức thư này đến Chương phủ.”

Chương phu nhân răn dạy và quở mắng nhi tử xong chỉ cảm thấy miệng khô lưỡi khô, trong lòng dấy lên cảm giác bất lực, cả buổi chiều cả người đều uể oải, không có chút tinh thần nào.

Đang dựa trên chiếc giường nhỏ mềm mại chợp mắt, có một nha hoàn nhẹ nhàng bước vào, Chương phu nhân đợi một lúc không thấy nha hoàn nói chuyện thì đã nói: “Ta muốn nghỉ ngơi một lát, không có việc gì thì đừng làm tới làm phiền.”

Lời này đã được phân phó trước đó một lần rồi, giờ nhắc lại lần nữa nên giọng điệu của bà ta không vui.

Nha hoàn oan ức nói: “Phu nhân, nô tì không biết phải nói như thế nào. Khổng cô nương… cho người đưa tới một bức thư, dặn phải để đích thân người mở ra. Nô tì biết người không thích nàng ta, nhưng lại sợ trong thư có chuyện quan trọng…”

Chương phu nhân cau mày, vươn tay nhận lấy: “Đưa ta xem thử.”

Đúng thật là nét chữ của Khổng Linh Lung, sau khi mở ra, bên trên viết vô tình nhìn thấy hành tung của Chương Hồng Thái, cảm thấy có chuyện đáng ngờ nên muốn hẹn bà ta gặp mặt.

Nói thật, Chương phu nhân cũng cảm thấy rất kỳ lạ, rốt cuộc nhi tử có việc gì khẩn cấp cần phải giấu bà để chạy ra ngoài.

Sáng sớm hôm sau, Chương phu nhân đã ngồi trên xe ngựa đi đến trà lâu đã hẹn trước.

Gian trà lâu này rất gần với Lung Linh Hiên trong thành nên bà ta đến đây cũng không mấy tốn công. Khi Tần Thu Uyển lên lầu nhìn thấy Chương phu nhân đã ở đó thì cũng không ngạc nhiên.

“Phu nhân đã dùng bữa sáng chưa?”

Chương phu nhân vẫn chưa kịp ăn sáng, có điều bà ta đang nóng lòng muốn biết hành tung của nhi tử nên vốn dĩ cũng không muốn ăn: “Ngươi nói hôm qua nhìn thấy Hồng Thái đúng không, ở đâu vậy?”

“Khi đó ta đang đi tuần tra cửa hàng…” Tần Thu Uyển cầm tách trà lên: “Dù gì cũng đã từng là phu thê, nhìn thấy đối phương, không tránh khỏi việc sẽ chú ý nhiều hơn một chút. Ta thấy hắn đầu tiên là tiến vào Khang Nhất Lâu, sau đó lại thấy hắn đi vào Ninh An Quán. Đều là hai y quán có y thuật không tồi trong thành, ta còn tưởng rằng hắn mắc phải bệnh gì nên đã cho người đi nghe ngóng một chút, sau đó mới biết được, hắn vậy mà lại đi mua rết kịch độc.”

Trên mặt Chương phu nhân tràn đầy sự ngạc nhiên: “Rết?”

Tần Thu Uyển gật đầu: “Dược đồng nói, hắn muốn loại rết độc nhất, thứ này là kịch độc đó! Hắn mua để làm gì chứ?”

Chương phu nhân cũng muốn hỏi câu này.

“Phu nhân, bây giờ chúng ta tuy là người người dưng nước lã, nhưng dù sao cũng đã từng là quan hệ bà tức, ngài cũng coi như là một nửa trưởng bối của ta, có vài thứ bẩn thỉu ở trong phủ, ta nghĩ tới nghĩ lui cảm thấy vẫn nên nói cho ngài biết.”

Chương phu nhân nghi ngờ nhìn nàng ta: “Ngươi tốt bụng như vậy sao?”

Thật sự nàng không có ý tốt.

Tần Thu Uyển mỉm cười nhìn lại: “Nếu không thì sao?” Nàng đứng lên: “Nếu phu nhân đã không tin thì coi như ta chưa từng nói gì cả.”

Nàng bước đến cửa: “Đóng gói điểm tâm trên bàn mà ta đã gọi ở quán các ngươi, ta muốn đem về ăn.”

Lại quay đầu nhìn Chương phu nhân còn đang ở trong phòng: “Ta đã nói một tin tức quan trọng như vậy cho ngài, ăn đồ ăn sáng của ngài cũng không có gì quá phận phải không?”

Đối với Chương phu nhân, chút bạc ít ỏi này cũng không bằng cộng lông, nhưng đối với người đáng ghét, bà vẫn không thể nhịn được mà chế nhạo: “Nghe nói việc làm ăn của Khổng cô nương rất tốt mà ngay cả đồ ăn sáng cũng không mua nổi sao?”

“Làm ăn cần phải tính toán chi li mà.” Tần Thu Uyển ra hiệu cho nha hoàn cầm lấy hộp đồ ăn do tiểu nhị đưa tới: “Ta cũng không phải lợi dụng ngài. Ngài thử nghĩ đi, đó chính là độc vật, trong trường hợp ngài không phòng bị mà uống phải… đây là ta đã cứu ngài một mạng! Chẳng lẽ một mạng của ngài cũng không đáng giá bằng một bữa ăn sáng sao?”

Nàng xua tay: “Nếu đã như vậy, lần sau khi ta lại biết những việc như thế này cũng không nói cho ngài biết nữa.”

Nói xong, người đã đi xuống cầu thang.

Chương phu nhân chỉ cảm thấy cơn tức của mình nghẹn lại ở cổ họng, nuốt không được mà nhổ cũng không ra.

Cơn tức giận bị đè nén xuống trên suốt đường đi, sau khi về phủ bà ta không thể kìm nén được nữa. Cũng không quay về chính viện, trong cơn thịnh nổ ngút trời trực tiếp dẫn người đến viện của Chương Hồng Thái, phất tay lên, nói: “Lục soát cho ta!”

Bà tử và nha hoàn bắt đầu tản ra bốn phía, tiến vào từng căn phòng lục soát.

Chương Hồng Thái bối rối: “Nương, người đang tìm cái gì vậy?”

Ánh mắt Chương phu nhân nhìn thẳng vào hắn: “Con nói thật cho ta biết, hôm qua con trộm chạy ra ngoài mua cái gì?”

Chương Hồng Thái có thể nói ra sao?

Chưa nói đến thứ hắn mua là độc vật, chỉ về việc thứ này là Thẩm Nguyệt Hoa yêu cầu hắn mua, hắn đã không thể nói.

Trước sau gì hắn cũng đã cưới hai đời thê tử, hắn cũng mơ hồ phát hiện một chút tính tình của mẫu thân, nếu bản thân hắn ngỗ ngược, mẫu thân có tức giận thì sau rồi cũng sẽ cho qua. Nhưng nếu thê tử mình làm cho mẫu thân tức giận thì nhất định bà không chỉ sẽ rất giận dữ mà còn giày vò thê tử của hắn nữa.

Khổng Linh Lung trước kia cũng coi như thôi đi, nhưng nếu mẫu thân giày vò Thẩm Nguyệt Hoa… thứ nhất là hắn không nỡ, thứ hai, cũng không thể để mối quan hệ bà tức tệ đi được. Nếu không người chịu giày vò vẫn là hắn.

“Không mua gì, chỉ là có chuyện nên ra ngoài một chuyến.”

Lời còn chưa dứt, đã có bà tử cầm một túi con rết độc đưa đến cho Chương phu nhân.

Chương phu nhân: “…” Tên khốn nạn này!

Cưới tức phụ thì đã quên nương, đúng là một con bạch nhãn lang!

 
Bình Luận (0)
Comment