Chương 194
Đúng như Chương Hồng Thái nghĩ, lúc Chương phu nhân phát hiện nhi tử vì một nữ nhân mà lừa gạt mình thì có vẻ đã tức giận đến mức muốn thăng thiên luôn rồi.
Bà ta nhìn bao bọc côn trùng đen như mực, ném xuống mặt đất: "Con không mua đồ, vậy thì cái này là thứ gì?"
Bà lạnh lùng nhìn nhi tử: "Con đừng nói đây là đồ đã có từ trước. Con đừng quên, lúc con thành thân, ta đã sai người lục soát cả cái viện này trong trong ngoài ngoài một lần, tất nhiên sẽ không để lại những đồ vật bẩn thỉu như này!"
Lời giải thích của Chương Hồng Thái bị nương chặn lại, nhưng vẫn dứt khoát phủ nhận: "Con không biết thứ này là gì, con chưa từng thấy!"
Thẩm Nguyệt Hoa cũng không ngờ thứ này sẽ bị người ta phát hiện, cũng chẳng ngờ Chương phu nhân vậy mà lại không hỏi han gì đã trực tiếp lục soát viện tử của nhi tử.
Lúc này trong nội tâm nàng có chút bất an, nhưng lại không biết nguyên do là gì.
Thấy nhi tử phủ nhận, Chương phu nhân càng tức hơn: "Con còn muốn nói dối. Có người tận mắt thấy con đi vào hai y quán để mua thứ này, đến cả giờ nào con đi cũng nói ra được, con còn có lời gì để nói nữa?"
Chương Hồng Thái kinh ngạc: "Là ai rảnh rỗi như vậy?"
Cho dù trên đường nhìn thấy hắn mua đồ thì cũng có gì lạ đâu?
Chẳng lẽ hắn còn không thể ra phố sao?
Nhìn thấy hắn không chào hỏi thì thôi, lại còn chạy tới mách nương, người này rõ ràng không có ý tốt.
Hắn nghĩ xong, liền nói ra: "Nương, người ta rõ ràng đang muốn châm ngòi..."
Đã bị bắt tại trận mà nhi tử còn muốn giải thích, Chương phu nhân giận dữ mắng mỏ: "Con không làm những việc này thì người ta châm ngòi kiểu gì? Đây chính là độc vật, chỉ cần không cẩn thận sẽ lấy đi tính mạng một người! Con mua thứ này là muốn hại ai?"
Chương Hồng Thái nghe bà nói, dọc phía xương sống đều lạnh toát. Nhưng mà Thẩm Nguyệt Hoa là người thiện lương chính trực, chỉ biết cứu người, chưa từng giết người, hắn vô cùng xem thường đáp lại: "Chỉ là chán quá nên muốn lấy ra mài chút thôi."
"Con đang sống yên lành, có mài thì đi mà mài núi giả hay tảng đá đấy, so với mài cái này còn tốt hơn!" Trong lòng Chương phu nhân đã sớm hoài nghi, bỗng nhiên nhìn về phía Thẩm Nguyệt Hoa: "Có phải là ngươi muốn hay không?"
Thẩm Nguyệt Hoa đang muốn tìm cơ hội để Chương phu nhân ghét mình, hơn nữa, nàng luôn tự xưng là chính trực, từ trước đến nay không biết nói dối, gật đầu nói: "Đúng, là con muốn."
Chương phu nhân tức giận đến mức mắt mũi tối sầm lại: "Ngươi mua thứ này để làm gì? Ngươi muốn hại ai?"
"Không muốn hại ai cả." Thẩm Nguyệt Hoa chỉ nghĩ nếu là đồ vật bình thường thì Chương Hồng Thái sẽ không mạo hiểm đi ra ngoài, chắc chắn sẽ cho người đi thay nên mới đề xuất con rết độc này mà thôi.
"Không hại ai ngươi mua về làm gì?" Chương phu nhân trầm giọng chất vấn: "Ngươi còn cần gấp như vậy, nhất định phải ép Hồng Thái mạo hiểm ra ngoài mua cho ngươi. Thẩm Nguyệt Hoa, ta cho ngươi qua cửa, là bởi vì con ta thích ngươi, nếu ngươi dám động thủ với người Chương gia ta thì ta tuyệt đối sẽ không buông tha cho ngươi!"
Thẩm Nguyệt Hoa vẫn thản nhiên: "Ta thật sự không muốn hại ai cả, bất luận ngài nói như thế nào, ta cũng không thẹn với lòng."
Chương phu nhân tức giận đến mức suýt nữa không đứng thẳng nổi: "Ngươi hại con ta thành ra như vậy, ngươi còn không thẹn?"
Lúc nói ra lời này, bà còn hét lên, âm thanh quá lớn như muốn rách cả cổ họng.
Thẩm Nguyệt Hoa cho rằng mình chưa từng hại người nào, mà ngược lại còn bị Chương Hồng Thái liên tục lừa gạt. Cho rằng lời chỉ trích này không nên dành cho mình, cộng thêm việc trong nội tâm nàng đang có oán khí, nhịn không được hỏi lại: "Ta hại hắn cái gì?"
Nàng chỉ tay vào mặt Chương Hồng Thái: "Là hắn hại ta mới đúng!"
Sau khi gặp phải, nàng ta nhi tử giống như biến thành một người khác, vì nàng ta mà làm ra bao nhiêu chuyện ngu xuẩn. Kết quả nàng ta còn nói nhi tử hại nàng ta, Chương phu nhân tức giận ngút trời: "Trước khi gặp ngươi, nó có hỗn đến mức nào thì lúc làm việc vẫn luôn có chừng mực. Nhưng sau khi gặp ngươi, nó còn dám giết người, còn làm liên tiếp hai lần! Ngươi còn chưa hại nó sao? Nếu cứ tiếp tục như thế, nó sớm muộn cũng sẽ bị ngươi hại đến mức bị đày vào đại lao, ngươi suýt chút nữa đã hủy hoại cả đời của nó, ngươi lấy đâu ra tự tin mà nói ra những lời này?"
Thẩm Nguyệt Hoa trừng lớn mắt, nếu nàng không nghe lầm thì Chương phu nhân vừa nói là Chương Hồng Thái đã giết người hai lần, ngoại trừ chuyện hương bao kia thì chuyện kinh mã của Khổng Linh Lung cũng là bởi vì hắn?
Ngày đó còn là ngày đại hỉ của bọn họ!
Chương Hồng Thái thành thân với nàng, mà vẫn còn có tâm tư hại người khác?
Vào lúc ân tình hai người còn nồng đậm, đương nhiên là nhìn chỗ nào cũng thấy rất tốt, chuyện gì cũng có thể tha thứ. Nhưng nếu hai người đã ghét nhau thì chỉ cần một chút khuyết điểm sẽ bị phóng đại đến vô tận. Huống chi, còn là chuyện cố ý hại tính mệnh người khác mà Thẩm Nguyệt Hoa tuyệt đối không thể dễ dàng tha thứ này.
Nàng quay đầu nhìn về phía Chương Hồng Thái: "Ngươi lại hại người?"
Chương Hồng Thái: "..." Sao lại chĩa mũi nhọn về phía hắn rồi?
"Ta không có!"
Thẩm Nguyệt Hoa lại nhìn vẻ mặt của Chương phu nhân, rõ ràng không hề giống như hắn nói, nàng lui về sau từng bước một, lắc đầu nói: "Ngươi rõ ràng đã cam đoan với ta, chuyện hương bao là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng. Lúc chúng ta thành thân, ngươi còn hại người ta. Ngươi biết rất rõ là ta ghét nhất có người xem mạng người như cỏ rác, vậy mà ngươi lại muốn biến thành người mà ta hận nhất, ngươi đã nói sẽ không lừa gạt ta, nhưng ngươi lại gạt ta hết lần này đến lần khác, ngươi như vậy... Ta không thể cùng giường chung gối với ngươi được nữa."
Nàng từng bước lùi ra dưới hiên: "Chương Hồng Thái, chúng ta hòa ly đi!"
Chương Hồng Thái hoảng hốt trong lòng: "Nguyệt Hoa, nàng nghe ta giải thích đã."
"Ta không nghe!" Thẩm Nguyệt Hoa đưa tay che lỗ tai lại, bất tri bất giác nước mắt giàn giụa: "Ngươi lại muốn gạt ta nữa chứ gì, ta không muốn làm kẻ ngu. Ngươi thả ta đi đi, coi như ta cầu xin ngươi."
"Ta không làm được." Chương Hồng Thái chạy vội đến phía dưới hiên, giơ tay ra ôm nàng vào ngực: "Nguyệt Hoa, vì nàng chuyện gì ta cũng có thể làm được. Nàng đừng rời bỏ ta..."
Chương phu nhân nhìn hai người ôm nhau dưới mái hiên, sắc mặt đúng là một lời khó nói hết.
Bà ta cũng nghĩ không ra, ả Thẩm Nguyệt Hoa này tướng mạo thì bình thường, còn kém hơn tất cả nữ nhân nhi tử đã từng qua lại. Cả ngày không son phấn, thanh thanh bạch bạch, nói nàng là tiểu gia bích ngọc còn phải cất nhắc. Nhi tử đã từng gặp vô số mỹ nhân, vì sao cứ phải cắm đầu vào bãi phân này?
Bà ta ra hiệu nha hoàn đi lên nhặt con rết độc trên đất lên, lạnh nhạt nói: "Thẩm Nguyệt Hoa, nếu ngươi muốn đi, ta không ngăn cản ngươi. Nhưng từ nay về sau mấy đồ vật bẩn thỉu này mà để cho ta phát hiện thì đừng trách ta không khách khí với ngươi!"
Thẩm Nguyệt Hoa vui mừng trong bụng: "Ta muốn rời đi ngay bây giờ, bà thả ta đi đi!"
Chương phu nhân đã quay người, nghe vậy lại quay đầu lại: "Lúc trước con ta có thê có thiếp, ngươi nhất quyết ép nó phải lấy ngươi, việc gả vào Chương phủ cũng đã phí hết tâm tư mưu tính của ngươi. Nếu giờ ngươi muốn đi thì cũng nên suy nghĩ đến con cái của mình."
Thẩm Nguyệt Hoa: "..."
Chương phu nhân đi rồi, hạ nhân cũng lập tức tản ra, trong viện chỉ còn lại hai phu thê.
Thẩm Nguyệt Hoa bị nam nhân này ôm chặt vào trong ngực, căn bản không thể động đậy, nàng hơi buồn bực: "Chương Hồng Thái, vì sao ngươi không chịu thả ta đi?"
Lòng Chương Hồng Thái đau như cắt: "Nguyệt Hoa, tâm ý của ta đối với nàng, nàng không cảm nhận được sao?"
Tâm trạng Thẩm Nguyệt Hoa rất phức tạp, nhưng so với tiểu viện bao vây tứ phía này, nàng muốn trở lại Di Nhiên Cư hơn: "Chương Hồng Thái, ngươi mà không buông tay thì đừng trách ta không khách khí!"
Chương Hồng Thái không tin nàng sẽ động thủ với hắn: "Trừ phi nàng giết ta, nếu không ta sẽ không thả ra!"
Đối diện với tình cảm hắn dành cho mình, Thẩm Nguyệt Hoa không hề mừng rỡ mà chỉ cảm thấy nặng nề.
Hai người lại một lần nữa tan rã trong sự không vui.
Đảo mắt đã vào đông, thời tiết rét lạnh, Tần Thu Uyển cuối cùng cũng có thể nhàn rỗi.
Gần đây Khâu gia bắt đầu thỉnh kỳ, theo ý của Khâu phu nhân thì bà ấy muốn trong năm nay sẽ rước nhi tức vào cửa luôn.
Còn với Khổng gia, nữ nhi của họ tái giá, họ vui còn không kịp, hỏi Tần Thu Uyển xong thì đáp ứng luôn.
Hôn kỳ được định vào mùng tám tháng chạp, trước đó Tần Thu Uyển đã bán sạch của hồi môn nên giờ chỉ đành chuẩn bị lại.
Đáng nhắc tới chính là, Khổng gia phu thê muốn chuẩn bị giúp nàng nhưng lại bị nàng cản lại.
Bây giờ nàng không thiếu bạc, bạc của phu thê Khổng gia cũng không dư dả, nếu tiêu nhiều quá thì chỉ sợ thời gian sau này sẽ phải sống khá khó khăn.
Quả nhiên, khi Tần Thu Uyển ở trước người mặt nhà nói rằng mình sẽ tự chuẩn bị của hồi môn thì hai tẩu tẩu đều rất cao hứng, hai người ca ca cũng như trút được gánh nặng.
Tần Thu Uyển có được nhiều kiến thức về con người nên đối với chuyện này nàng cũng không suy nghĩ nhiều. Người nào cũng sẽ dành bạc để dành cho mình và hài tử, hai tẩu tẩu suy nghĩ như vậy cũng không đáng để quở trách.
Rất nhanh đã tới ngày đại hôn, Khâu Trạch mặc một thân cát phục đỏ chót, cưỡi một con ngựa cao to đến đón dâu.
Hôn sự diễn ra rất thuận lợi, Tần Thu Uyển mặc giá y, lại một lần nữa gả cho hắn.
Lần này, Chương gia chỉ sai quản gia đến tặng quà mà không tự mình đến.
Tần Thu Uyển vẫn chưa hề từ bỏ việc thu mua người của Chương phủ, giờ bạc đã có nhiều cuối cùng cũng mua được một thủ vệ bên ngoài viện của Chương Hồng Thái.
Thế là Tần Thu Uyển liền biết được, hai người gần đây cứ ba ngày thì cũng phải có hai ngày cãi nhau, thường xuyên kinh động đến Chương phu nhân.
Chương phu nhân cũng không khách khí, mỗi một lần cãi nhau đều sẽ đến quở trách.
Đương nhiên, phần lớn là mắng nhi tức.
Bà ta càng nhằm vào Thẩm Nguyệt Hoa, Thẩm Nguyệt Hoa càng không muốn ở lại.
Nhưng Chương Hồng Thái vẫn không chịu buông tay, thế là Thẩm Nguyệt Hoa đành đổi biện pháp là cãi nhau với hắn, chỉ hi vọng sớm ngày làm cạn kiệt tính kiên nhẫn và tình ý của hắn để được hòa ly.
Giữa phu thê, nếu có một người quyết tâm không muốn tiếp tục nữa thì thời gian trôi qua dù là như thế nào cũng không được tốt đẹp.
Hai người cãi lộn càng nhiều, Chương Hồng Thái càng dần thấy rõ, Thẩm Nguyệt Hoa đã quyết định rời đi rồi.
Nếu cứ tiếp tục như thế này nữa, hắn sẽ đánh mất nàng!
Vào một lần hai người lại cãi nhau, là do Thẩm Nguyệt Hoa cố ý gây chuyện, Chương Hồng Thái cảm thấy cả thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, hắn không biết làm sao bèn hỏi: "Nguyệt Hoa, có phải nàng đã quyết tâm muốn đi rồi hay không?"
Vành mắt Thẩm Nguyệt Hoa đỏ bừng, tính tình của Chương Hồng Thái cũng không tốt lắm, cũng đã nói không ít những lời khó nghe. Nàng càng ở chung với hắn thì càng thấy hối hận.
"Đúng!"
Chương Hồng Thái nhắm mắt lại: "Nguyệt Hoa, ta không nỡ để nàng đi. Nàng nói thẳng đi, nàng muốn như thế nào mới bằng lòng ở lại?"
Thẩm Nguyệt Hoa không hề muốn ở lại, chỉ muốn trở lại Di Nhiên Cư. Nhưng mà những ngày này nàng gây chuyện cãi nhau, bất luận huyên náo đến mức nào thì Chương Hồng Thái vẫn không chịu nhắc đến chuyện cho nàng đi, nàng cũng thấy rõ quyết tâm của hắn.
Lập tức nàng không cứng đầu nữa bèn nói: "Từ lúc bắt đầu, ước muốn của ta luôn là muốn cùng với ngươi trở về Di Nhiên Cư."
Thấy nàng nói bằng giọng điệu nghiêm túc, Chương Hồng Thái cảm thấy đã có thể tìm được cách rồi.
Nhưng bên ngoài nhiều người trông coi như vậy, hắn muốn đi ra ngoài đã rất là khó khăn, chứ đừng nói là dọn ra ngoài ở.
Lúc này không thể thoát khỏi nương, hắn đành phải tìm nương để thương lượng lại thôi.
Chương phu nhân lập tức từ chối: "Ngươi đúng là mơ mộng hão huyền!"