Chương 195
Nghe nương nói quyết tuyệt như thế, Chương Hồng Thái cảm thấy rất là đau khổ.
"Nương, người muốn như thế nào mới bằng lòng cho con ra ngoài ở đây? Con thề với trời, về sau con tuyệt đối sẽ không làm chuyện xấu nữa, như vậy đã được chưa?"
Lúc này, hắn thật sự rất hối hận vì lúc trước mình quá xúc động mà liên tục động thủ với Khổng Linh Lung.
Chương phu nhân khuyên bảo: "Thề với trời cũng vô dụng. Hồng Thái, bọn ta không cho con ra ngoài cũng là vì muốn tốt cho con."
Nghĩ đến khuôn mặt lãnh nhược băng sương của Thẩm Nguyệt Hoa, Chương Hồng Thái hơi sụp đổ: "Người có thể đừng lấy lý do là vì tốt cho con nữa được không? Con đã thú thê, không phải hài tử cần người chăm sóc!"
"Trong mắt ta, con chính là một đứa trẻ không hiểu chuyện." Chương phu nhân nhìn vẻ mặt đau khổ của nhi tử, cũng cảm thấy hơi khó xử trong lòng. Nhưng điều duy nhất mà bà có thể làm lúc này chính là, bất luận hắn có nói như thế nào thì cũng không thể để cho hắn ra ngoài.
Nhi tử vừa lén đi ra ngoài mua thuốc, Khổng Linh Lung bên kia đã lập tức nhận được tin tức, cho thấy nàng ta vẫn luôn cho người lén lút theo dõi nhi tử.
Cái gì mà ngẫu nhiên gặp chứ, một chữ Chương phu nhân cũng không tin.
Chương Hồng Thái ngồi bệt xuống đất túm tóc: "Nương, người cứ giam giữ như này còn không bằng để con chết đi cho xong."
Chương phu nhân không cho rằng nhi tử có gan dám chết, mặt mũi tràn đầy vẻ xem thường: "Khi con nói lời này, con đã đặt ta và phụ thân con ở chỗ nào? Con có còn có lương tâm hay không?"
Trước khi nghĩ đến việc đi tìm nương, Chương Hồng Thái đã nghĩ đến kết quả kém nhất. Đối với chuyện này, hắn cũng có cách ứng phó riêng.
Hắn thả tóc ra, ngẩng đầu lên, nghiêm mặt nói: "Nương, người không cho con ra ngoài, thứ nhất là vì sợ con gặp rắc rối, thứ hai, cũng là sợ con làm cho gia tộc hổ thẹn. Con biết người lo lắng, nhưng hiện tại con thực sự muốn trở về Di Nhiên Cư... Như vậy đi, người trục xuất con khỏi gia môn, về sau con không còn là người của Chương gia nữa, như thế thì bất luận con làm cái gì cũng không còn quan hệ gì với Chương gia."
Hắn tiếp tục nói với giọng thành khẩn: "Nương, con biết trước kia con làm sai nên con sẽ không tiếp tục đi theo vết xe đổ nữa. Người yên tâm, con nhất định sẽ sống tốt."
Chương phu nhân không ngờ, nhi tử có thể nghĩ ra chủ ý ngu ngốc như vậy, so với thanh danh của gia tộc, bà ta cũng coi tính mạng của nhi tử quan trọng không kém gì. Bà ta thương tiếc nói: "Con biết người bị trục xuất khỏi gia tộc sẽ như thế nào không? Con muốn bị tất cả mọi người cô lập chứ gì? Chương Hồng Thái, con có đầu óc hay không vậy?"
Chương Hồng Thái chán nản đáp lại: "Nương, chỉ cần cho con trở lại Di Nhiên Cư thì người bảo con làm gì con cũng làm."
Lời được nói hết ra, trong lòng Chương phu nhân đau đớn không thôi, lại ầm thầm mắng chửi xối xả Thẩm Nguyệt Hoa.
Nghĩ đến nữ nhân kia dạo gần đây liên tục gây chuyện, nhi tử sống cũng không dễ chịu gì. Chương phu nhân cảm thấy cần phải thay đổi: "Cho các con ra ngoài cũng được thôi."
Chương Hồng Thái còn chưa kịp vui vẻ, bà đã tiếp tục nói: "Nhưng trước kia con đã phạm phải sai lầm quá lớn, Khổng Linh Lung đã cho người theo dõi con. Con không thể làm ra chuyện gì sai lầm nữa."
Chương Hồng Thái vội vàng thề thốt: "Nương, về sau con chắc chắn sẽ thành thành thật thật mà sống."
Chương phu nhân đưa tay kéo hắn lại: "Ta tin con. Nhưng ta sợ người khác dụ dỗ con làm chuyện sai trái. Cho nên, dù con ở đi Di Nhiên Cư, ta cũng phải để hộ vệ trông coi con. Cũng giống như ở trong phủ, không thể tùy ý ra ngoài."
Ngụ ý là cùng lắm chỉ được đổi chỗ ở thành Di Nhiên Cư mà thôi.
Chương Hồng Thái há hốc mồm, nhưng nghĩ đến việc nương đã nhượng bộ thì không dám được voi đòi tiên nữa.
"Cảm ơn nương."
Hai mẫu tử coi như là đều vui vẻ.
Đưa tiễn nương xong, Chương Hồng Thái nhanh chóng chạy tới thư phòng khoe khoang: "Nguyệt Hoa, nương ta đã đồng ý rồi."
Thẩm Nguyệt Hoa vẫn luôn âm thầm chú ý đến động tĩnh trong viện, cũng đã nhìn thấy bộ dáng ăn nói khép nép cầu khẩn của Chương Hồng Thái, ngay lập tức cảm thấy phú gia công tử hóa ra cũng chỉ có như thế.
Nghe được câu trả lời xác thực, Thẩm Nguyệt Hoa vui mừng quá đỗi: "Thật sao?"
Chương Hồng Thái giơ tay ra ôm nàng vào ngực: "Thật đó, về sau ta và nàng sẽ cùng nhau ở Di Nhiên Cư, sinh thêm ba năm hài tử. Ta dạy bọn nó đọc sách biết chữ, nàng dạy bọn nó phân biệt thuốc..."
Nghe thấy hắn miêu tả cuộc sống sau này, nụ cười bên khóe miệng Thẩm Nguyệt Hoa hơi cứng lại.
Mấy tháng sớm chiều ở chung, nàng đã sớm phát hiện ra người trước mặt cứ mở miệng ra là nói láo, xử sự cũng không phân biệt nặng nhẹ, còn dám liên tục ra tay giết người, xem luật pháp không ra gì.
Dạng người này dù có thâm tình với nàng thì cũng không phải là lương phối của nàng.
Trong lòng nghĩ như vậy nhưng trên mặt lại không biểu lộ gì cả. Trước tiên cứ quay về nơi đó trước, chờ đến khi Chương Hồng Thái không chịu nổi thì sẽ tự động rời đi.
"Khi nào chúng ta đi?"
"Lúc nào cũng được."
Lúc này Thẩm Nguyệt Hoa mới thực sự vui mừng.
Nhưng mà niềm vui của nàng ta cũng chỉ duy trì được nửa canh giờ.
Đặt tất cả của hồi môn lên xe ngựa, Chương Hồng Thái cũng mang theo không ít thứ, một đoàn xe ngựa trùng trùng điệp điệp, nhìn có chút hùng vĩ.
Nhưng khi hai người ra cửa, sau lưng lại có một đoàn hộ vệ vây quanh, Thẩm Nguyệt Hoa lập tức phát hiện ra: "Bọn họ đi theo làm gì?"
Chương Hồng Thái nắm chặt tay của nàng: "Không cần phải để ý đến bọn họ."
Thấy hộ vệ đi theo bọn họ ra ngoài, đằng sau còn kéo thêm mấy cái xe ngựa, rõ ràng là muốn đi theo họ ra khỏi thành. Thẩm Nguyệt Hoa không thể giả bộ không nhìn thấy được.
"Chương Hồng Thái, vì sao bọn họ lại muốn đi theo chúng ta?"
Chương Hồng Thái ôm nàng vào trong ngực: "Ta và nương đã bàn bạc rất lâu xong người mới đồng ý cho ta và nàng về Di Nhiên Cư. Nhưng có điều kiện một duy nhất chính là phải mang theo bốn mươi hộ vệ."
Thẩm Nguyệt Hoa: "..."
Nàng nghẹn ngào hỏi lại: "Không phải là vẫn không cho chàng ra ngoài đấy chứ?"
Chương Hồng Thái gật đầu: "Nàng cũng không thể đi ra ngoài."
Đầu óc Thẩm Nguyệt Hoa trống rỗng, rất lâu sau cũng không nghe thấy giọng nói của mình.
Như vậy không phải là vẫn bị nhốt sao?
Chẳng qua là chuyển sang nơi khác mà thôi!
Thấy sắc mặt nàng không ổn, Chương Hồng Thái vội vàng lên tiếng an ủi: "Nương cũng là vì muốn tốt cho chúng ta. Nàng phải biết, ta là Tam công tử Chương phủ, nàng là Tam phu nhân, nếu có người bắt cóc chúng ta rồi tống tiền Chương phủ thì chúng ta xong rồi. Có nhiều người trông coi như vậy thì kẻ xấu cũng không dám động tâm."
"Đó là để phòng kẻ xấu sao?" Thẩm Nguyệt Hoa không nhịn được nữa, lửa giận ngút trời: "Người bọn họ phòng là chúng ta đó! Như này so với bị giam trong phủ thì có gì khác biệt?"
Vì có thể xin được về ở Di Nhiên Cư mà Chương Hồng Thái đã phải phí hết không ít tâm tư, trước mặt nương còn tỏ ra thấp kém hết mức. Thẩm Nguyệt Hoa dù có không hài lòng thì cũng nên nể mặt hắn đã vất vả như vậy mà bớt cay nghiệt lại mới đúng chú.
Bọn họ là phu thê, phải thông cảm cho nỗi khó xử của đối phương, đau lòng với sự hi sinh của đối phương.
Nhưng nàng thì sao?
Tính khí nóng nảy, một lời không hợp là nổi giận.
Chương Hồng Thái vốn đang chột dạ, lại bị nàng trực tiếp đâm thủng như vậy thì chỉ cảm thấy thật mất mặt. Trước kia có nữ nhân nào mà dám không thông cảm cho hắn?
Phàm là người hiểu chuyện thì đều biết mọi chuyện sẽ có thể dần dần thay đổi, đã dọn được đến Di Nhiên Cư rồi thì việc đuổi hộ vệ đi cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi. Cả một đời dài như vậy, nàng làm gì phải vội vã thế?
Trong lúc nhất thời, Chương Hồng Thái cảm thấy tâm trạng rất phức tạp khó tả, có cảm giác vô cùng thất vọng.
"Ngươi nói gì đi chứ, ngươi câm rồi sao? Chuyện mình làm mà cứ như con rùa đen rút đầu, ngươi còn có là nam nhân nữa không?"
Chương Hồng Thái bỗng nhiên nổi giận: "Thẩm Nguyệt Hoa, việc đi đến Di Nhiên Cư ở là do nàng muốn. Ta ăn nói khép nép cầu xin như nào nàng cũng đã nhìn thấy, nhưng hiện tại chỉ có thể như vậy thôi. Nếu nàng không hài lòng, không muốn về Di Nhiên Cư nữa thì bây giờ chúng ta hồi phủ là được!"
Trong giọng nói có vài phần không kiên nhẫn, bao hàm lấy cả tức giận.
Thẩm Nguyệt Hoa bị hắn hét vào mặt, sau khi kịp phản ứng thì tức giận đến mức toàn thân run rẩy: "Chương Hồng Thái, ngươi còn nói là sẽ ngoan ngoãn phục tùng ta, vậy mà mới thành thân chưa được bao lâu, ngươi đã hét vào mặt ta bao nhiêu lần rồi? Nếu ngươi đã không muốn đi cùng ta, vậy ngươi trở về đi!"
Thuận tiện mang cả đám thủ vệ kia về luôn đi!
Nếu Chương Hồng Thái không muốn đi cùng nàng thì cũng sẽ không nghĩ trăm phương ngàn kế để ra ngoài, cũng sẽ không liên tục động thủ với Khổng Linh Lung, làm cho mình bây giờ rơi vào cảnh tiến thoái lưỡng nan.
Nàng càng lớn tiếng, Chương Hồng Thái càng phẫn nộ: "Thẩm Nguyệt Hoa, ta vì nàng mà trả giá nhiều như vậy, nàng không nhìn thấy gì sao? Nàng tự vấn lòng mình đi, lúc nói ra lời này lương tâm nàng có đau không?"
Đối với Thẩm Nguyệt Hoa, nam nhân trước mặt này chẳng giúp ích gì được cho nàng chứ huống gì là trả giá, chỉ có duy nhất một việc là nhờ hắn ra ngoài mua một con rết độc. Nhưng hắn lừa nàng nhiều lần như vậy, chỉ làm chút chuyện này thì có gì đáng nói?
"Những chuyện kia đều là ngươi tự nguyện làm vì ta, ta không hề ép ngươi." Thẩm Nguyệt Hoa ngồi trên giường, nhấn mạnh: "Chuyện ngươi giết người cũng không thể đổ hết lên đầu ta."
Chương Hồng Thái trừng mắt nhìn nàng: "Ta làm vậy là vì muốn ở gần nàng."
"Lúc ngươi phối hương bao, ta còn chưa muốn ở cùng ngươi." Thẩm Nguyệt Hoa đáp.
Nhìn mặt mũi nàng tràn đầy vẻ xem thường, Chương Hồng Thái tức giận: "Là nàng nói không muốn làm thiếp."
Thẩm Nguyệt Hoa phì cười: "Ta là một cô nương gia chưa gả cho ai, bản thân lại còn biết y thuật. Người thích ta có biết bao nhiêu, ta nói lời này có vấn đề gì sao? Khi đó ta cũng không muốn gả cho người có thê tử! Hơn nữa, nếu ngươi muốn lấy ta thì có thể hòa ly, sao lại phải hạ độc thủ?"
Có một số việc phải phân biệt rõ ràng ngay từ đầu.
"Chương Hồng Thái, việc giết người là suy nghĩ của chính ngươi, lúc ấy ta còn ngăn cản ngươi nên ngươi không thể đổ hết lên đầu ta! Ta có tài đức gì có thể khiến một nam nhân giết thê tử vì ta?" Thẩm Nguyệt Hoa vỗ bàn: "Ta tự nhận là mình không có bản lãnh lớn như vậy."
Chương Hồng Thái trợn trừng mắt: "Bất luận nàng giải thích như thế nào thì tóm lại vẫn là ta vì nàng mới phải giết người."
Thẩm Nguyệt Hoa: "..." Quá vô lại!
"Chương Hồng Thái, ngươi nói đạo lý đi."
Chương Hồng Thái không cam lòng yếu thế: "Thẩm Nguyệt Hoa, nàng đừng khôn lỏi như thế, chuyện tốt thì dành cho nàng, chuyện xấu lại là người khác làm. Trên đời này nào có chuyện tốt như vậy?"
Thẩm Nguyệt Hoa tức giận đến mức toàn thân run rẩy: "Ta bảo ngươi giết người ư?" Nàng chỉ vào chóp mũi mình: "Ta đã bao giờ bảo ngươi phải giết người cho ta chưa?"
Chương Hồng Thái hờ hững nhìn nàng: "Nàng không nói nhưng ý nàng là muốn ta phải làm như vậy. Nàng biết rất rõ ràng rằng ta là người đã thành thân mà còn giữ ta ở bên cạnh, buổi tối còn để cho ta ngủ lại, ngôn ngữ hay động tác đều rất thân cận với ta. Nhưng lại tuyên bố không làm thiếp, ta không giết thê tử ta thì làm sao có vị trí đó cho nàng?"
Thẩm Nguyệt Hoa trừng lớn mắt: "Rõ ràng là ta vì muốn trả ơn ngươi giúp ta làm việc, thấy buổi tối ngươi không về được thành mới cho ngươi ở lại..." Nhìn vẻ mặt nam tử kí đầy sự mỉa mai, nàng gật đầu: "Nếu ngươi đã nói như vậy thì có lẽ là ta đã từng làm ra chuyện gì không ổn. Nhưng ta không bảo ngươi giết người! Không hề!"
Chương Hồng Thái cười lạnh: "Nàng thừa nhận là nàng câu dẫn ta rồi? Nếu nàng đã biết ta sẽ động tâm với nàng, sao còn nói là không làm thiếp? Nàng rõ ràng muốn bảo ta là nên động thủ với thê tử của ta đi. Khổng Linh Lung không chết, nhưng nếu thật sự chết rồi thì cũng là vì nàng."
Thẩm Nguyệt Hoa không bao giờ chịu nhận tội danh lớn như thế, tiếp tục nhấn mạnh: "Chuyện này không liên quan đến ta!"
Hai người chẳng ai thuyết phục được đối phương, xe ngựa ầm ĩ suốt dọc đường, sau đó để đề phòng tai vách mạch rừng, hai người không tiếp tục nói nữa.
Nhìn vẻ mặt quật cường của Thẩm Nguyệt Hoa ở trước mặt mình, Chương Hồng Thái chỉ cảm thấy cả thể xác và tinh thần đều mệt mỏi.
Bỗng nhiên lại cảm thấy mình đang tự chuốc lấy cực khổ, còn bảo là muốn người không giống với bình thường nữa chứ?
Chẳng lẽ nữ tử ôn nhu ngoan ngoãn trước kia không đẹp hay sao?
Hắn vì Thẩm Nguyệt Hoa mà trả giá vô số nhân lực và tài lực, còn cô phụ biết bao nhiêu tâm ý của nữ tử ngoài kia. Kết quả là, còn không nhận được tấm lòng chân thành của nàng ta, mà ngược lại còn bị oán hận, bị oán trách.
Sớm biết như thế, lúc trước đã không nên đến gần.