Chương 196
Chương Hồng Thái thật sự rất hối hận.
Nếu như không lấy Thẩm Nguyệt Hoa, không tính toán những chuyện kia thì bây giờ hắn vẫn còn là Tam công tử được người người truy phủng, là khách quen của Hoa Lâu. Khổng Linh Lung tuy là thê tử nhưng căn bản không xen vào chuyện của hắn, cũng sẽ không làm cho hắn khó chịu.
Quan trọng nhất là, nữ tử mà hắn muốn ở cùng cả đời trước kia không phải là bộ dạng đáng ghét như bây giờ.
Đúng vậy, sau khi hai người cãi nhau, Chương Hồng Thái cũng đã bắt đầu ghét nàng.
Trên đời này tại sao lại có thể có một nữ nhân quật cường không nói lý như vậy chứ?
Hai người nhìn chằm chằm nhau, từ Chương phủ ra khỏi thành ít nhất phải mất hơn nửa canh giờ, Chương Hồng Thái không chịu thua, chỉ chán nản dựa vào giường, hai mắt nhắm nghiền.
Thẩm Nguyệt Hoa nhìn hắn chằm chằm, thấy hắn không phản ứng với mình nữa thì nước mắt bất tri bất giác rơi xuống.
Từ lúc hai người quen biết nhau, bất luận là có tranh chấp hay là cãi nhau thì cũng là Chương Hồng Thái chịu thua trước, sau đó sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế để dỗ cho nàng vui vẻ. Chỉ có nàng là không để ý tới hắn, mà lần này, hắn rõ ràng không thèm dỗ nàng nữa.
Thôi, vốn dĩ nàng cũng không muốn tiếp tục qua lại với hắn.
Trải qua lần cãi lộn này, dù về sau đã ra đến ngoại thành vắng vẻ, hai người cũng không nói chuyện.
Một đường đi không khí trầm mặc, rất nhanh đã tới Di Nhiên Cư.
Thẩm Nguyệt Hoa rời đi bao lâu thì Di Nhiên Cư liền trống trải bấy lâu. Lúc trước khi thành thân đã sử dụng lụa đỏ trải trên mặt đất, sau vài trận gió táp mưa sa thì đã cởi sắc, trở nên cổ xưa hơn.
Giống như tình cảm nhiệt liệt của hai người lúc trước, bây giờ cũng đã phai màu.
Lúc trước Thẩm Nguyệt Hoa chỉ nghĩ ít thì ba năm ngày, nhiều thì mười ngày nửa tháng sẽ trở về. Cho nên, không cho người ở lại trông coi.
Hơn nửa năm, Di Nhiên Cư không ở người nào ở, trong ngoài đổ nát, khắp nơi đều là lá rụng, sớm đã không còn cảnh thanh nhã như lúc trước.
Thẩm Nguyệt Hoa đẩy hàng rào ra, nhìn về phía hai nha hoàn bên cạnh, sắc mặt không tốt lắm: "Quét qua đi!"
Hai nha hoàn: "..."
Sau lưng rõ ràng có một đoàn hộ vệ, mỗi người quét một chút, chẳng phải rất nhanh sẽ sạch sẽ sao?
Thẩm Nguyệt Hoa cũng biết, nhưng nàng cường ngạnh đã quen, lúc này cũng không muốn chịu thua nên mới không lên tiếng. Nàng dẫn đầu đi vào, cầm cái chổi bắt đầu làm việc.
Chương Hồng Thái trầm mặc một lát rồi phân phó: "Đi giúp Tam phu nhân làm việc đi."
Tùy tùng và nha hoàn bên cạnh hắn lập tức tiến lên, hộ vệ phía sau thì không hề nhúc nhích.
Hắn có chút bất mãn nhìn qua: "Ta không chạy đi đâu, các ngươi làm việc trước đi!"
Hộ vệ cầm đầu đi lên trước, chắp tay nói: "Tam công tử thứ lỗi. Trước khi đến phu nhân đã dặn dò bọn ta, lấy an nguy của ngài làm trọng, còn mấy việc vặt vãnh khác thì không cần bọn ta làm."
Chương Hồng Thái: "..." Vậy những người này ở đây chỉ để trang trí thôi sao!
Lại còn, cái gì mà lấy an nguy của hắn làm trọng?
Hắn ở Di Nhiên Cư thì có thể xảy ra chuyện gì?
"Nếu không chịu giúp thì các ngươi trở về đi!"
Hộ vệ lắc đầu: "Phu nhân đã dặn, bọn ta không thể rời khỏi Di Nhiên Cư."
Chương Hồng Thái tức giận trong lòng nhưng cũng lười tranh luận cùng bọn họ, vào cửa cầm lấy cái chổi chuẩn bị làm việc. Lúc này, hắn phát hiện mỗi gian phòng đều đã có người, hắn bèn cầm chăn mền đi trải giường.
Mặc dù Thẩm Nguyệt Hoa không nói năng gì với hắn, nhưng vẫn lén lút chú ý đến động tác của hắn. Thấy hắn ôm chăn mền thì trong lòng suy nghĩ, dù như thế nào cũng không cho hắn ở chính phòng.
Đang định đến bên cạnh hắn nhắc nhở thì đã thấy người kia đi đến giữa sân rồi dừng chân lại, sau đó ngây người.
Chương Hồng Thái đang chuẩn bị đi đến chính phòng, nhưng nhìn mấy gian phòng còn sót lại, bỗng nhiên nhớ ra điều gì đó, bốn mươi hộ vệ bên ngoài kia ở đâu?
Chung quanh Di Nhiên Cư bị hồ nước bao quanh, xung quanh đều là nông gia tiểu viện bình thường, người ta còn không có đủ chỗ ở thì nào có phòng cho ngoại nhân ở?
Nhưng mấy người này đến tối phải tìm chỗ để ngủ, cũng không thể ngủ đầu đường được?
Hắn ôm chăn mền đi ra bên ngoài hỏi: "Tối nay các ngươi ở đâu?"
Người cầm đầu kia chắp tay: "Công tử yên tâm, ngài cứ tùy tiện tìm một chỗ để bọn ta bày chung một cái giường, ngủ cùng nhau cũng được."
Chương Hồng Thái: "..." Cái gì gọi là tùy tiện tìm chỗ?
Hắn chỉ thuận miệng hỏi một chút, ý là nơi đây không chứa nổi nhiều người như vậy nên bọn họ mau biết điều mà xéo đi đi. Không ngờ những người này vẫn còn trông cậy vào việc hắn sẽ sắp đặt cho!
Vừa nãy bảo đám hộ vệ này quét dọn, bọn họ không chịu giúp một tay, về sau chắc chắn cũng không trông cậy được gì. Dưới tình hình như vậy, tại sao hắn phải lo cho họ?
"Di Nhiên Cư chỉ lớn thế này thôi, chính các ngươi cũng nhìn thấy, căn bản không có chỗ cho các ngươi ở. Các ngươi tự tìm cách đi!"
Hộ vệ kinh ngạc: "Còn đồ ăn thì sao?"
"Sao ta phải quan tâm?" Chương Hồng Thái tức giận: "Các ngươi ở đây còn làm chậm trễ chuyện của ta, vậy các ngươi lấy đâu ra mặt mũi bảo ta chăm lo việc ăn uống cho các ngươi?"
Đám hộ vệ nhìn nhau, cuối cùng, tên cầm đầu kia vung tay lên, một nửa đám người đi về phía xe ngựa, sau đó mỗi người ôm một bộ chăn nệm đi vào trong viện.
Đợi đến khi Chương Hồng Thái và Thẩm Nguyệt Hoa kịp phản ứng thì bọn họ đã đi vào gian phòng gần nhất kia rồi xếp thành một hàng, rầm rầm bày ra mười bộ chăn nệm, còn lại mấy bộ thì đặt dưới mái hiên.
Thẩm Nguyệt Hoa tức giận: "Ai cho các ngươi ở chỗ này?"
Nàng trở lại Di Nhiên Cư là vì muốn có thể tiếp tục trị bệnh cứu người. Chủ yếu nhất đây là chỗ ở của nàng, người ở chỗ này thì đều phải nghe theo nàng, không cho phép mấy kẻ ăn nhờ ở đậu.
Nếu đã về tới nơi đây mà còn không được tự do, thậm chí còn phải nuôi mấy tên hộ vệ này thì thà ở lại Chương phủ còn hơn, chí ít thì chỗ còn rộng.
"Các ngươi mau chóng cút ra ngoài cho ta."
Gần đây tính cách của Thẩm Nguyệt Hoa rất là gắt gỏng, thấy đám hộ vệ bất động, nàng tức tối chạy ra dưới mái hiên, đá chăn mền của bọn họ ra: "Đây là nhà của ta, các ngươi cút hết cho ta!"
Đám hộ vệ lại nhặt lại đống chăn mềm rồi trải lại, hộ vệ cầm đầu khó xử, mặt lộ vẻ cầu khẩn: "Tam phu nhân, chuyện này là phu nhân dặn dò, bảo bọn ta ở đây hộ vệ hai người. Cho nên ngài phải sắp đặt việc ăn uống ngủ nghỉ cho bọn ta."
Thẩm Nguyệt Hoa trừng mắt: "Còn phải chuẩn bị đồ ăn cho các ngươi?"
Đây không phải là bốn người, là bốn mươi người đấy!
Tìm một trù nương thì còn phải mất cả buổi mới có thể có đủ đồ ăn cho bọn họ.
Thấy đám hộ vệ ngầm thừa nhận, Thẩm Nguyệt Hoa không nhịn được mỉa mai: "Chương phủ thiếu ăn hay sao thế?"
Dù nàng không cam tâm tình nguyện thì đám hộ vệ vẫn cứ tiếp tục làm việc của mình.
Thẩm Nguyệt Hoa vừa về đến nhà, khắp nơi đều cần xử lý, không thể thường xuyên canh giữ dưới mái hiên này được. Thế là đám hộ vệ đợi nàng đi, lập tức mang giường chiếu vào.
Còn đồ ăn nữa. Thẩm Nguyệt Hoa biết mấy tên hộ vệ này đang chờ được ăn, trong lòng nàng rất khó chịu nên cố ý bảo nha hoàn mua ít thôi.
Đám hộ vệ không có đồ ăn, đành phải tự mình đi mua, tự mình làm cơm. Nhưng lúc nấu cơm lại ném toàn bộ đống đồ ăn của nàng vào nấu cùng một chỗ.
Vốn là cũng không có nhiều nên Thẩm Nguyệt Hoa cũng không coi là chuyện gì to tát.
Nhưng đến ngày hôm sau, nàng mới phát hiện mức độ nghiêm trọng của sự việc này.
Đám hộ vệ cứ như là heo vậy, không hề kén ăn, bất luận là đồ ăn gì bọn họ đều ăn đến mức không còn lại một mảnh, thậm chí nấu cả dược liệu nàng sai nha hoàn mua về.
Lúc Thẩm Nguyệt Hoa biết được, mặt mũi không thể tin: "Các ngươi không sợ sao?"
Trong đó có một tên hộ vệ cười nói: "Gần đây thời tiết dần dần nóng lên, dược liệu hạ sốt rất tốt."
Thẩm Nguyệt Hoa: "..." Không sợ bị độc chết à?
Trong viện nhiều người như vậy, cho dù bọn họ dễ ăn dễ ngủ thì chỉ cần nhìn thôi cũng đã đủ làm người khác phiền lòng.
Huống chi, bọn họ thỉnh thoảng còn gây ra phiền toái làm Thẩm Nguyệt Hoa càng thêm phiền. Lại có tên Chương Hồng Thái mặt dày mày dạn cứ đòi ngủ ở chính phòng, đuổi thế nào cũng không đi.
Hắn nói là bởi vì bây giờ chỉ còn lại ba gian phòng, nha hoàn ở một gian, tùy tùng ở một gian, còn lại gian phòng kia đã bị hộ vệ chen lấn hết. Chương Hồng Thái cũng không thể chen chúc cùng đám hạ nhân được?
Thẩm Nguyệt Hoa cũng biết muốn đuổi hắn ra ngoài là không thể, chỉ có thể cố nén nhịn, nhưng sau này hắn còn muốn nằm trên giường... Càng ở cùng hắn, Thẩm Nguyệt Hoa càng hối hận vì đã thành thân.
Cứ sống cái cuộc sống không dễ chịu này, Thẩm Nguyệt Hoa biết mình sẽ không nhịn được bao lâu nữa.
Ngày hôm đó vào buổi sáng, nha hoàn cười mỉm tiến vào: "Phu nhân, nô tỳ đi sớm, vừa vặn đã lấy được nhân sâm, ba cây nhân sâm trăm năm toàn bộ đều được nô tỳ..."
Nàng không nói được nữa.
Bởi vì cái hộp nàng vừa mới đặt ở dưới mái hiên lúc này đã bị mở ra, đống nhân sâm nguyên vẹn bên trong đã biến mất không thấy nữa.
Thẩm Nguyệt Hoa nhìn thấy cái hộp bị mở ra, vô thức nhìn về phía phòng bếp.
Trong phòng bếp có một tên hộ vệ đang khai đao, dáng vẻ cắt rau như đánh nhau vậy, nha hoàn nhìn thấy vẻ mặt của chủ tử thì vội vàng chạy vào phòng bếp.
Ngay sau đó, Thẩm Nguyệt Hoa liền nghe thấy tiếng nha hoàn thét chói tai: "Sao ngươi có thể lấy nó chứ?"
Thẩm Nguyệt Hoa nhắm mắt lại. Nghe được tiếng nói của tên hộ vệ trong phòng bếp đang giải thích: "Không thể ăn sao?"
"Đương nhiên là không thể ăn, đây là dược liệu!" Nha hoàn sụp đổ: "Ta bỏ ra ba trăm lượng bạc dậy thật sớm mới giành được từ trong tay người khác, người không bệnh không đau ăn cái này, không sợ chảy máu mũi sao?"
"Không sợ." Hộ vệ thành thật đáp lại: "Đám huynh đệ bọn ta sống rất cẩu thả, bất luận là cho thứ gì vào trong bụng cũng đều biến thành... Ai, nói chung là tuyệt đối sẽ không bị tiêu chảy đâu, cô nương không cần lo lắng."
Nha hoàn tức hổn hển: "Ai lo lắng cho ngươi?"
Trong phòng bếp, hai người vẫn đang cãi lộn, Thẩm Nguyệt Hoa trở lại chính phòng, nhìn về phía Chương Hồng Thái đang ép thuốc: "Ngươi nghe thấy chưa?"
Chương Hồng Thái giương mắt nhìn nàng, chuyện hôm nay chỉ có thể nói là nha hoàn không cất kỹ đồ vật mới để cho người ta lấy. Nhưng nhìn thấy cô nương trước mặt đang vô cùng tức giận, hắn biết mình không thể nói như vậy, chỉ đành nói: "Hộ vệ kia không biết đó là dược liệu..."
"Không biết cái rắm!" Thẩm Nguyệt Hoa tức giận đến mức phun ra lời nói tục: "Bọn họ rõ ràng là cố ý! Ta vất vả lắm mới lấy được nhân sâm, phải ép nó dưới đáy hòm để chữa bệnh cho người ta."
Nàng vừa vội vừa tức, lại nhìn thấy nam nhân trong phòng từ đầu đến cuối vẫn mang vẻ mặt bình thản thì càng thêm tức giận: "Ta muốn đi báo quan!"
Thẩm Nguyệt Hoa rất bướng bỉnh, không bao giờ chịu nghe ai thuyết phục, nàng không ra được bên ngoài thì sẽ để nha hoàn đi.
Nha hoàn chỉ nói trong nhà bị trộm, đồ vật trị giá mấy trăm lượng không thấy đâu nữa, đại nhân đương nhiên là rất coi trọng việc này, tự mình dẫn người đến khu vực ngoại thành.
Vành mắt Thẩm Nguyệt Hoa đỏ bừng, đại nhân kiên nhẫn nghe nàng nói xong thì truy vấn: "Những hộ vệ kia cũng là người Chương phủ?"
"Đúng vậy!" Thẩm Nguyệt Hoa cực kỳ phẫn nộ: "Bọn họ canh giữ ở đó, không cho phép bọn ta đi ra ngoài một bước, rõ ràng chính là cố ý làm phiền ta, cố ý để cho ta tức giận!"
Đại nhân thu hồi vẻ thận trọng trên mặt, nói: "Chuyện này ta đã hiểu rồi. Nhưng việc này, nói cho cùng cũng là gia sự, hộ vệ kia phụ trách trông coi là phụng mệnh bà bà ngươi. Hộ vệ ăn đồ vật của ngươi nhiều nhất cũng chỉ coi là hạ nhân ăn cắp, khế ước bán thân của bọn họ vẫn còn đó thì không tới phiên ta quản nữa. Ta không giúp được ngươi!"
Lúc nói, mặt mũi vô cùng bực bội đứng dậy.
Trong ngoài phủ thành có bao nhiêu chuyện phức tạp, đại nhân cũng không rảnh rỗi giúp người ta mấy chuyện vặt vãnh này.
Thấy đại nhân sắp rời khỏi, Thẩm Nguyệt Hoa lập tức choáng váng.
"Đồ vật trị giá mấy trăm lượng đó..."
Đại nhân đã đi tới cửa, thấy nàng còn định quấy rầy, nhấn mạnh: "Đây là gia sự!"
Nói xong, rất nhanh đã biến mất.
Thẩm Nguyệt Hoa sững sờ đứng đờ người tại chỗ. Nói cách khác, chỉ cần Chương phu nhân không mang mấy tên hộ vệ này đi thì nàng sẽ phải chịu đựng bọn họ tra tấn mãi sao?
Nàng tức giận đến mức hô hấp không thông, bỗng nhiên trước mắt tối sầm, ngất xỉu.
Đúng là đang sống sờ sờ bị làm cho tức đến mức ngất đi.