Cuộc Sống Của Nguyên Phối Pháo Hôi (Dịch Full)

Chương 195 - Chương 197

Chương 197
Lúc Thẩm Nguyệt Hoa quyết tâm đi báo quan, Chương Hồng Thái đã nhắc nhở nàng là đại nhân sẽ không quản những việc vụn vặt này.

Nhưng nàng không tin, Chương Hồng Thái đành phải từ bỏ.

Đại nhân đến, Chương Hồng Thái vốn cho rằng nàng sẽ nguôi giận, không ngờ vậy mà còn tức đến mức ngất đi.

Dù gì cũng là nữ tử mình từng thực lòng ái mộ, Chương Hồng Thái nhìn nàng té xỉu, lập tức hoảng hốt, chạy lên ôm nàng bế vào phòng.

Hai nha hoàn cũng sợ hãi theo sát phía sau. Còn tên hộ vệ cầm đầu thì hơi chột dạ trốn ra bên ngoài viện. Không bao lâu sau, có một bóng người cưỡi ngựa từ Di Nhiên Cư rời đi, vào thành rồi đến thẳng Chương phủ.

Chương phu nhân vừa nhận được tin tức thì Tần Thu Uyển cũng biết chuyện Thẩm Nguyệt Hoa bị tức mà ngất xỉu.

Nghe về hành động của hộ vệ, Tần Thu Uyển cũng đoán được đây hẳn là ý của Chương phu nhân.

Hạ nhân bình thường không thể lớn gan như vậy.

Hơn nữa, nhân sâm trăm năm sẽ không thể tùy tiện bao bằng giấy bình thường, ít nhất cũng phải bao bọc tinh xảo một chút. Chỉ cần người có mắt thì đều biết vật đó có giá trị không nhỏ, hạ nhân bình thường nào dám động vào?

Lúc nhận được tin, nàng đang cùng bà bà và tẩu tử xem vải may áo, thời tiết dần nóng lên, phải làm y phục mùa hè. Biết Thẩm Nguyệt Hoa bị ngất xỉu, tâm trạng nàng rất vui vẻ, lập tức dành thanh toán.

Người nhà họ Khâu không thiếu bạc, nhưng bà tức bọn họ đều rất hưởng thụ tâm ý này của nàng. Ra khỏi cửa hiệu bán vải, tâm trạng ba người đều không tệ.

Lúc không còn ai, Tần Thu Uyển thấp giọng hỏi nha hoàn bên cạnh: "Bụng Lục Hồng Y không sao chứ?"

"Hết thảy đều như thường." Nha hoàn khẽ bẩm: "Nghe nói bên Lục phủ đã tự tay mời bà đỡ và nhũ mẫu."

Khóe miệng Tần Thu Uyển hơi cong lên.

Sau khi nàng đến, mặc dù Lục Hồng Y vẫn vào cửa như thường nhưng so với đời trước thì có chút khác biệt.

Khi đó Khổng Linh Lung không nghĩ đến chuyện rời đi, nên thân là chủ mẫu, đương nhiên sẽ không để thiếp thất có thai trước mình. Cho nên, sau khi Lục Hồng Y động phòng, nàng đã đưa cho nàng ta canh tránh thai.

Bây giờ Tần Thu Uyển không đưa, nên vào lúc Thẩm Nguyệt Hoa vào cửa thì Lục Hồng Y đã mang thai.

Hiện tại bụng đã hơi lớn, chỉ cần qua mấy tháng nữa là sẽ sinh.

Nói đến đây thì việc Lục Hồng Y có thể che giấu hài tử trong bụng cũng không thể bỏ qua công lao ghen tuông của Thẩm Nguyệt Hoa.

Không lâu sau khi nàng thành thân, liền nhờ hai nữ nhân này cứ cách vài ngày là gây chuyện, làm Chương Hồng Thái cảm thấy phiền phức, dứt khoát cấm túc bọn họ. Như thế, Lục Hồng Y sẽ không phải đi ra ngoài đi lại, nha hoàn bên cạnh lại là người nàng rất tín nhiệm mang đến từ nhà nương gia, cho nên trải qua một quãng thời gian hữu kinh vô hiểm giấu diếm đến tận bây giờ.

Bây giờ Tần Thu Uyển không thiếu bạc, hôm nay tâm tình còn tốt, suốt đường đi nàng đều dành thanh toán, làm cho tâm tình hai bà tức kia đều rất tốt, càng thêm thân cận hơn với nàng.

*

Ở Di Nhiên Cư, Thẩm Nguyệt Hoa mở mắt ra, trong mắt vẫn có chút hoảng hốt.

Ban đầu còn tưởng rằng là mình tỉnh ngủ, đến lúc phát hiện đầu hơi choáng, mà bên ngoài trời thì đen kịt mới đột nhiên cảm giác được có gì đó không đúng.

Người học y trong lúc vô tình đều sẽ thay đổi thói quen của mình, đã rất nhiều năm Thẩm Nguyệt Hoa không thức dậy lúc nửa đêm. Nàng đưa tay vuốt vuốt mi tâm, giật mình nhớ ra chuyện ban ngày mình té xỉu.

Nàng vừa mới động đậy, ánh nến liền phát sáng. Giương mắt đã thấy Chương Hồng Thái toàn thân bị phủ lên một tầng ánh sáng mờ nhạt.

Chương Hồng Thái vô cùng lo lắng, ngồi xổm bên giường, ngữ khí ôn nhu như nước: "Nguyệt Hoa, nàng có khó chịu ở chỗ nào không? Có đói bụng không? Có muốn uống nước hay không?"

Nghe ngữ khí bao hàm sự kiên nhẫn và ôn nhu của hắn, trong phút chốc, Thẩm Nguyệt Hoa liền cảm giác những tranh chấp trước kia của hai người đều không còn tồn tại.

"Chàng vẫn luôn canh giữ ta?"

Chương Hồng Thái gật đầu: "Nàng hôn mê, ta không ngủ được."

Dù Thẩm Nguyệt Hoa đã thất vọng tột cùng với hắn nhưng nghe hắn nói như thế, trong lòng cũng có chút cảm giác ấm áp. Nàng vừa mới động đậy đã nhận ra chỗ bụng có chút khó chịu, nói: "Ta muốn uống nước ấm."

Nghe ngữ khí nàng bình thản, không còn vẻ mỉa mai lạnh nhạt trước đó, Chương Hồng Thái đã cảm thấy thoải mái hơn, lập tức chạy vội tới bên cạnh bàn rót một chén nước ấm.

"Ta vẫn luôn bảo nha hoàn thay nước, sợ nàng tỉnh dậy uống nước không thuận miệng."

Khi uống một ngụm nước ấm, trong lòng Thẩm Nguyệt Hoa cũng cảm thấy ấm áp hơn.

Chương Hồng Thái nhận lấy chén trà trong tay của nàng, hỏi: "Nàng có đói bụng không? Ta vẫn luôn sai người làm ấm canh gà, giờ ta sẽ bảo nha hoàn đi làm mì, nhiều nhất một khắc đồng hồ sau là có thể đưa tới."

Mấy ngày nay Thẩm Nguyệt Hoa đều trong trạng thái tức giận, căn bản không ăn uống kỹ càng. Ngủ hơn nửa ngày quả thật có chút đói, bèn gật đầu một cái.

Thấy nàng nhu thuận như vậy, Chương Hồng Thái càng thêm vui mừng, dặn dò nha hoàn canh giữ ở bên ngoài đi làm mì, rồi lại trở lại bên giường ngồi quỳ chân xuống, đưa tay cầm lấy tay nàng, ôn thanh nói: "Nguyệt Hoa, nàng đừng tức giận nữa, có được không?"

Nói xong, lại làm Thẩm Nguyệt Hoa nghĩ đến nguyên do ban ngày mình bị ngất xỉu, lâp tức lại vô cùng tức tối: "Sao ta có thể không giận được?"

Nghe thấy ngữ khí nàng không ổn, Chương Hồng Thái vội vàng đưa tay ra giúp nàng thuận khí: "Ta đã đuổi cái tên trộm nhân sâm của nàng đi rồi."

Thẩm Nguyệt Hoa tức giận nói: "Trộm đồ không chỉ có mình hắn, cả một đám hộ vệ kia đều không phải là thứ tốt, nô mà dám khinh chủ. Lấy lệnh của nương ngươi mà cố ý khi dễ chúng ta. Tốt nhất là đuổi cả đám bọn họ đi."

Chương Hồng Thái khó xử: "Nương không đồng ý. Ta đuổi hộ vệ kia về, bà ấy lại cho thêm một người tới."

Thẩm Nguyệt Hoa cảm thấy thật bất lực: "Nương chàng cũng quá cẩn thận rồi."

Chương Hồng Thái không dám cãi lại, chỉ nói: "Nương cũng là vì muốn tốt cho ta. Nguyệt Hoa, về sau ta không được ra khỏi cửa nữa, ngoan ngoãn ở lại Di Nhiên Cư, nương thấy ta đổi tính tự nhiên sẽ thu hồi những người kia đi. Cả một đời dài như vậy, ta chỉ cần khổ mấy năm thì ngày tốt lành của chúng ta sẽ ở phía sau."

Dù lúc này Chương Hồng Thái đối xử với nàng rất tốt, dường như có được sự kiên nhẫn vô tận, nhưng Thẩm Nguyệt Hoa vẫn không muốn sống hết đời cùng hắn.

"Hồng Thái, chàng có thể nghiêm túc nghe ta nói mấy câu được không?"

Chương Hồng Thái gật đầu: "Nàng nói đi, ta nghe."

Thẩm Nguyệt Hoa trầm ngâm một lúc rồi nghiêm túc mở miệng: "Trước kia ta thấy chàng đối tốt với ta nên không nghĩ kỹ đã đáp ứng hôn sự. Nhưng ở cùng nhau một thời gian lâu như vậy, ta phát hiện việc gả cho chàng không còn là việc ta muốn nữa. Mà chàng... cũng cảm thấy ta phiền toái, chúng ta đã gặp nhau thì cũng có lúc chia tay."

Chương Hồng Thái kinh ngạc: "Nguyệt Hoa, nàng nghiêm túc sao?"

Đây đúng là kết quả mà Thẩm Nguyệt Hoa đã nghĩ sâu tính kỹ, nếu không phải từ lúc đến Di Nhiên Cư hai người vẫn luôn giận dỗi nhau thì nàng đã sớm nói những lời này rồi. Đang muốn gật đầu thì nha hoàn đẩy cửa tiến vào.

Chương Hồng Thái nhận lấy cái khay, đuổi nha hoàn đi, thổi mì xong mới đưa đến bên tay nàng.

Bưng mì lên, Thẩm Nguyệt Hoa không chỉ tâm tình không tốt, mà đột nhiên lại không có khẩu vị: "Ta không muốn ăn nữa."

"Như vậy sao được?" Chương Hồng Thái đẩy bát vào trong tay nàng: "Nàng bây giờ đã có mang, vì hai người, nàng phải ăn. Nếu nàng không ăn thì sao hài tử lớn đươc?"

Thẩm Nguyệt Hoa: "..." Cái gì?

Nàng kinh ngạc đến mức suýt chút nữa ném cái bát đang cầm trong tay ra, kinh thanh hỏi: "Hài tử?"

"Đúng vậy, bởi vì nàng có hài tử, mà gần đây lại không chịu ăn uống đàng hoàng, thân thể suy yếu nên mới té xỉu." Chương Hồng Thái liếc trộm vẻ mặt của nàng: "Đại phu đã nói, nàng phải ăn nhiều hơn."

Thẩm Nguyệt Hoa đưa bát ra nhưng hắn không nhận, nàng dứt khoát đặt lên trên giường, giơ tay ra tự xem cho mình.

Tay nàng run rẩy không ngừng, mò ở cổ tay cả buổi mà vẫn không xem ra mạch tượng, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, sắc môi gần như không còn.

Chương Hồng Thái thấy nàng phản ứng mạnh như vậy thì cảm thấy rất là căng thẳng: "Ban ngày lúc nàng té xíu đã động thai khí rồi. Nàng đừng nóng giận cũng đừng kích động. Nếu không, không tốt cho hài tử đâu."

Thẩm Nguyệt Hoa ngồi yên lặng ở trên giường.

Thật lâu sau vẫn không thấy nàng nhúc nhích, giống như là đang bị choáng, ánh mắt nhìn thẳng ra phía cửa.

"Ta không muốn sinh!"

Chương Hồng Thái đang bưng bát, mặt mũi tràn đầy vẻ kinh ngạc: "Nàng nói cái gì?"

Trong lòng Thẩm Nguyệt Hoa rối bời, nhắm mắt tựa lên trên giường, không chịu nói gì nữa.

Nàng phải suy nghĩ cẩn thận một chút.

Thật tâm mà nói, nàng không muốn sinh hạ hài tử cho Chương Hồng Thái, bởi vì việc này đồng nghĩa với việc nàng phải ở cùng hắn cả đời. Mới chỉ ở cùng ngắn ngủi mấy tháng, nàng đã chịu đủ mấy trò lừa gạt của nam nhân này, càng không chịu được hắn hở một tí là sẽ dở cái tính xấu của mình ra.

Nếu như không sinh, thứ nhất là nàng không nỡ. Thứ hai, nếu như nàng sinh hạ đứa bé này thì nó chính là đích tôn của Chương phủ... Đây cũng là một con đường lùi cho nàng.

Chương phủ phú quý, chắc chắn sẽ không mặc kệ hài tử.

Đã không mặc kệ hài tử thì cũng không thể mặc kệ nương của nó.

Nàng đối với người khác đều không dám tàn nhẫn, huống chi đây còn là thân sinh cốt nhục của nàng.

Chương Hồng Thái nhìn nàng tựa vào đầu giường giống như là ngủ thiếp đi, trong lòng thở dài một hơi. Ý nghĩ và cách làm của Thẩm Nguyệt Hoa không giống với cô nương tầm thường khác, nói thật, hắn thật sự sợ nàng sẽ khăng khăng không giữ hài tử lại.

Hai người trước đó đã cãi nhau rất nặng lời, Chương Hồng Thái tuy có hối hận, nhưng mà hắn vẫn không nỡ bỏ nàng. Bây giờ có đứa bé này sẽ hòa hoãn quan hệ giữa hai người, nếu cố gắng hai người bọn họ còn có thể bắt đầu lại một lần nữa.

Mấy ngày sau đó, bọn hộ vệ không dám không có chừng mực như trước nữa, bình thường đều tự mình đi mua đồ ăn, còn dựng hai gian phòng ở bên ngoài. Không chỉ không vào nhà nàng ở, mà đến cả việc nấu cơm cũng dời sang bên kia.

Chương Hồng Thái ôn nhu cẩn thận hầu hạ, Thẩm Nguyệt Hoa cũng tiếp nhận hài tử trong bụng, không còn mâu thuẫn với hắn nữa. Hai người thỉnh thoảng còn nói đùa với nhau, giống như đã quay lại trước kia, lúc còn chưa thành thân còn ở Di Nhiên Cư cùng nhau.

Chỉ trong chớp mắt, lại mấy tháng trôi qua. Đến mùa hè, bụng Thẩm Nguyệt Hoa đã hơi lồi, bởi vì có thai nên nàng không còn chẩn bệnh người khác nữa, về phần những hộ vệ bên ngoài kia thì cũng không còn gò bó như trước.

Thỉnh thoảng, Chương Hồng Thái sẽ dẫn nàng đi ra bên ngoài tản bộ.

Mặc dù hộ vệ vẫn sẽ đi theo nhưng không hạn chế nha hoàn ra vào, thứ gì Thẩm Nguyệt Hoa cũng có thể mua được. Dần dần, nàng cũng đã quen với cách sống này.

Vào buổi chiều ngày hôm đó, bầu trời âm trầm làm trong lòng người ta khó chịu.

Thẩm Nguyệt Hoa đang mang thai, vốn cũng không quá dễ chịu, trong lòng trĩu nặng, tóm lại là cảm thụ không được tốt cho lắm.

Chương Hồng Thái canh giữ ở bên cạnh nàng, đang giúp nàng thổi nguội canh mơ. Bỗng nhiên có một hộ vệ gấp gáp chạy vào: "Công tử..."

Bầu không khí tĩnh mịch bị phá vỡ, Thẩm Nguyệt Hoa càng thêm bực bội, nhưng cũng biết nếu hộ vệ không có việc gấp thì sẽ không làm việc không có quy củ như vậy.

Đang chờ hắn nói thì chỉ thấy hộ vệ tiến lên khẽ nói vào bên tai nam nhân vài câu.

Chương Hồng Thái vô cùng kinh ngạc: "Thật sao?"

Hộ vệ gật đầu: "Công tử, ngài mau trở về xem đi!"

Chương Hồng Thái bỗng nhiên đứng dậy, đối đầu với ánh mắt kinh ngạc của Thẩm Nguyệt Hoa thì trầm ngâm một chút: "Nguyệt Hoa, nương... có việc muốn gặp ta, ta phải trở về một chuyến."

Nhìn vẻ mặt hắn vội vàng, Thẩm Nguyệt Hoa cũng vô thức cho rằng chắc là bà bà sinh bệnh nặng, cũng muốn đi theo: "Ta cũng đi cùng!"

Thân là nhi tức, vào lúc bà bà bệnh nặng nàng mà không thiếp thân hầu hạ thì đã có thể gọi là bất hiếu, sao mà đến cả đi thăm cũng không đi được.

"Sơn Thất, lấy gốc nhân sâm kia ra."

Chương Hồng Thái dìu nàng ngồi xuống: "Nàng đang có mang, lỡ như động thai khí thì sẽ làm bị thương hai mẫu tử." Lại giải thích: "Bệnh của nương không nặng, chỉ là do hồi lâu không gặp nên hơi nhớ nhung ta, cố ý mượn lý do này để cho ta trở về gặp bà ấy mà thôi. Nàng đừng có gấp, nhiều nhất là ngày mai ta trở về."

Thẩm Nguyệt Hoa thấy bây giờ vẫn đang là ban ngày, nếu trở về thì hôm nay hoàn toàn có thể quay lại, cần gì phải đến mai!

 
Bình Luận (0)
Comment